Lôi Đình hôn mê trên bàn mổ, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn mổ lại càng tái nhợt. Tứ chi anh lạnh buốt, hơi thở ở mũi gần như không cảm nhận được, chẳng khác nào người chết.
Y tá và bác sĩ mổ phụ nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật. Trên không trung, không ai thấy có một con số đỏ tươi đang liên tục đếm ngược – 1 phút, 58 giây, 56 giây, 40 giây…
Nếu là bác sĩ ngoại khoa bình thường, đối mặt với một bệnh nhân chỉ còn vài phút cuộc sống, áp lực đè nén sẽ khiến tay chân họ mềm nhũn, ngay cả dao mổ cũng không cầm vững. Nhưng Hàn Trác Vũ hoàn toàn trái ngược, áp lực càng cao, động lực lại càng lớn, đồng hồ đếm ngược chạy liên tục chỉ càng thúc giục cậu nhanh hơn, nhanh hơn nữa, chuẩn xác hơn, chuẩn xác hơn nữa!
“Đừng sợ, có em ở đây rồi!” Đeo găng tay xong, dịu dàng hôn lên trán người đàn ông, cậu trầm giọng ra lệnh, “Tiêm chiết xuất Tannin! Khởi động máy lọc máu!”
Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược đã nhảy hết, con số 00:00:00 đỏ tươi đâm vào mắt. Nhưng thanh niên vẫn rất tỉnh táo, cầm dao chuẩn bị phẫu thuật.
Y tá lập tức tiêm chiết xuất tannin vào người bệnh, huyết áp thoáng cái đã tăng lên 30, 35, 40… Vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Con số đã dừng đột nhiên thay đổi – 00:05:39.
Đoạt được năm phút từ tay tử thần, nhưng như vậy vẫn chưa đủ! Vì mấy con số này đang thụt lùi rất nhanh.
Hai chiếc máu siêu lọc máu bắt đầu hoạt động, liên tục rút máu từ bệnh nhân, lọc sạch rồi lại truyền về.
Đồng hồ đếm ngược thay đổi liên tục, 10 phút, 15 phút, 20 phút, đủ rồi.
Hàn Trác Vũ lập tức hạ dao, mở lồng ngực anh ra, tìm tim anh. Tim đập rất yếu, tả tâm thất bị rách một đường dài chừng 10cm, máu bên trong đã chảy sạch, như quả bóng bay bị đâm thủng, hoàn toàn không còn sức co dãn. Trong lồng ngực anh tích đầy máu, phải đến chừng 1500ml, vượt 30% con số của người bình thường. Con số này có nghĩa là tử vong!
Đồng hồ đếm ngược lại chạy liên hồi. Hàn Trác Vũ dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sạch dịch tích trong lồng ngực, cầm máu cho tim. Huyết áp chậm rãi tăng đến 60, phải nhanh chóng khâu vết thương lại trước khi tăng đến 100.
Y tá và bác sĩ phụ toát mồ hôi, biểu cảm nghiêm trọng, trong mắt lại không hề có ý chí chiến đấu. Theo bọn họ, đây chỉ là sự níu kéo vô dụng. Không ai có thể khâu được vết thương to như vậy chỉ trong năm phút ngắn ngủn, huống chi chỗ cần khâu không phải da thịt bình thường, mà là trái tim, bộ phận yếu ớt nhất của con người. Từng đường may, từng mũi kim đều phải hoàn mỹ, tốc độ còn phải nhanh.
Trừ khi là thượng đế nhập thân, còn không chẳng ai có thể làm được.
Hàn Trác Vũ không cần thượng đế, cậu chỉ tin bản thân mình. Nhìn đồng hồ đếm ngược, cậu vừa nhanh chóng lại vừa chuẩn xác khâu mũi đầu tiên, khâu mũi thứ hai, khâu mũi thứ ba… Chừng nửa phút, lần khâu thứ nhất đã hoàn thành, mỗi lần cậu hạ kim, đồng hồ đếm ngược lại tăng tốc độ.
Ba phút, lần khâu lại cũng nhanh chóng hoàn thành trong ánh mắt kinh ngạc của trợ thủ, trái tim dần đập mạnh hơn, huyết áp chậm rãi tăng đến 80.
Sống rồi, người chết sống lại rồi.
Con số đếm ngược không chạy nữa, nháy nháy hai cái rồi dần biến mất trong không khí. Cái này cho thấy anh đã tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hàn Trác Vũ không có một biểu cảm dư thừa nào, nhưng trái tim đang căng lại dần thả lỏng, nghiêng đầu ra hiệu y tá lau mồ hôi cho mình, sau đó tiếp tục xử lý những vết thương khác.
Lôi Húc đi qua đi lại, lông mày nhíu chặt để lộ sự nôn nóng trong lòng anh.
Nạn dân lo lắng và phóng viên bị vệ sĩ ngăn ở cách đó hơn 10m, chỉ có thể ra sức nghển cổ lên nhìn.
Chuông điện thoại vang lên, Lôi Húc nghe máy, giọng nói khàn đặc của Quách Anh Hà truyền tới từ đầu bên kia, “Sao rồi? Đã ra chưa? Đã ba giờ rồi mà còn chưa có kết quả à? Không được, mẹ không dám giao mạng em con cho Hàn Trác Vũ! Thằng bé có giỏi đến mấy cũng sao có thể hơn Khúc Tĩnh! Con gọi thằng bé ra đi! Để Khúc Tĩnh vào! Nếu con tao có mệnh hệ gì, nó đừng có mơ bước vào cửa nhà họ Lôi! Tiểu Sâm cũng sẽ không nhận nó đâu!”
Giọng bà rít lên, Quách Anh Hà hiển nhiên sắp điên rồi.
Bố Lôi liên tục vỗ về vợ, hi vọng bà tỉnh táo lại.
“Mẹ, đang phẫu thuật mà, làm sao mà đổi mổ chính được? Xin mẹ hãy tin tưởng Tiểu Vũ, em ấy làm được mà.” Giọng Lôi Húc rất mệt mỏi.
“Nó đánh cắp tim con tao, giờ còn muốn mạng con tao! Tao không tin được! Thay người, thay người ngay! Khúc Tĩnh đang ở đó đúng không? Mẹ muốn nói chuyện với Khúc Tĩnh!” Quách Anh Hà hét lên. Dù thế nào, bà cũng không thể giao tính mạng con mình cho một thanh niên mới ngoài hai mươi, chưa bao giờ nổi tiếng với việc phẫu thuật.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại nào…” Lôi Húc còn đang định khuyên nhủ, đèn phòng phẫu thuật tắt, Hàn Trác Vũ bước ra, cởi mũ và khẩu trang. Tóc cậu ướt nhẹp mồ hôi, dính lên mặt, nhìn rất chật vật, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo vô cùng.
“Phẫu thuật sao rồi?” Lôi Húc lo lắng hỏi.
Mẹ Quách đầu kia điện thoại lập tức yên lặng.
“Phẫu thuật thành công, nhưng chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm thôi. Giờ phải chuyển anh ấy đến bệnh viện lớn ngay, chuẩn bị một phòng bệnh ICU, 10 đơn vị cầm máu, ít nhất 20000ml máu nhóm O, nhanh lên.” Hàn Trác Vũ gọn gàng chỉ huy.
“Được, anh sẽ đi chuẩn bị ngay.” Lôi Húc gật đầu liên tục, nói với điện thoại, “Mẹ nghe rõ chưa? Phẫu thuật thành công rồi, chú ấy tạm thời không có nguy hiểm tính mạng. Con còn bận rất nhiều việc, lát gọi lại cho mẹ sau.”
“Phẫu thuật thành công rồi, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng.” Giờ Quách Anh Hà mới nhận ra mình đã quên hô hấp, ngực cũng bắt đầu phát đau.
Bố Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Khúc Tĩnh nói mình không thực hiện được cuộc phẫu thuật này, bố Lôi tin là thật. Khúc Tĩnh rất kiêu ngạo, nhưng không lấy tính mạng người ra nói giỡn. Nếu ngay cả bác sĩ ngoại khoa số một Trung Quốc cũng không làm được, trong thời khắc cấp bách đó, ông phải đi đâu để tìm người cứu mạng con mình? May mà Hàn Trác Vũ luôn theo sát con, may mà thằng bé rất giỏi. Đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lôi!
Ông dần dao động với suy nghĩ phải tách hai người ra lúc trước.
“Lôi Đình sao rồi?” Lôi lão gia tử chống quải trượng đứng ở bậc cầu thang, biểu cảm rất nặng nề. Tim rách toạc ra rồi mà còn có thể cứu? Hơn nữa mổ chính còn là một thằng nhóc ngoài hai mươi, chẳng mấy khi lên bàn mổ, ông đã sớm chuẩn bị tinh thần người tóc bạc tiễn kẻ tóc đen rồi.
“Phẫu thuật thành công rồi.” Bố Lôi bước tới, đỡ lão gia tử đang nghiêng ngả.
“Thành công rồi hả? Thật sự thành công rồi hả?” Lôi lão gia tử nắm chặt cổ tay ông, hỏi đi hỏi lại.
“Thành công rồi.” Bố Lôi gật đầu.
Hai bố con đỡ nhau ngồi xuống, Quách Anh Hà đi rót cốc nước ấm cho bố chồng, điện thoại lại vang lên, cầm lên nhìn, biểu cảm thay đổi.
“Tiểu Vũ à? Có phải Lôi Đình…” Thái độ khác hẳn sự lạnh lùng phản cảm lúc trước, mẹ Quách giờ rất cảm kích thanh niên, rồi lại sợ nghe được tin dữ từ cậu. Bà nắm chặt điện thoại, tay trắng bệch.
“Không có gì, bọn con đang chuẩn bị chuyển viện cho anh ấy. Chuyện này mẹ tạm thời đừng nói cho Tiểu Sâm được không ạ? Chờ bọn con về tự nói cho bé.” Giọng thanh niên rất vững vàng, không chút kinh hoảng hay nôn nóng.
Sự tỉnh táo của cậu là sự an ủi rất lớn với mẹ Quách. Thân là người yêu của con mình, cậu không gấp gáp, chắc chẳn con mình không việc gì đúng không? Nghĩ như vậy, mẹ Quách mới cảm thấy dễ chịu hơn, “Được rồi, sẽ không nói cho thằng bé. Đợi hai đứa về tự nói với nó. Bố nó là anh hùng, chắc chắn thằng bé sẽ rất kiêu ngạo!”
Giờ phút này, mẹ Quách đã tiếp nhận người con dâu là nam này rồi. Mất mặt hay không, có con nối dõi hay không nào có quan trọng. Chỉ cần con mình sống vui vẻ, khỏe mạnh là đủ rồi! Hơn nữa Tiểu Vũ thật sự không tệ chút nào, thời khắc rối ren này mà còn lo lắng đến tâm trạng của cháu trai. Tuy cậu còn rất trẻ, nhưng cũng là người bố xứng chức, đồng thời cũng là người bạn đời xuất sắc. Giao con và cháu cho cậu, bà chẳng phải lo lắng gì nữa.
Bên kia, Lôi Húc lập tức liên lạc bệnh viện gần nhất mà có cơ sở vật chất tốt nhất. Hiện tại máu ở nơi này không đủ, chỉ đành phải điều từ kho máu trung ương tới.
Trực thăng chậm rãi cất cánh, Lôi Húc đưa mắt nhìn chú em đi xa, mình lại vẫn phải ở lại khu thiên tai ổn định tình hình. Không phải anh không lo lắng, nhưng ở vị trí của anh, đôi khi không thể không để gia đình sang một bên, bảo vệ mọi người.
“Mau lên, hỏi xem Lôi Đình ở bệnh viện nào, tôi qua luôn!” Lôi lão gia tử uống hết cốc nước, trái tim lạnh ngắt cuối cùng cũng có hơi ấm, la lớn.
“Con hỏi ngay.” Mẹ Quách lập tức gọi điện cho con cả, sau đó đưa cháu trai đến trường nội trú, vội vàng đặt vé máy bay.
Trực thăng dùng tốc độ cao nhất bay tới bệnh viện nhân dân thành phố D, cả hành trình, Hàn Trác Vũ vẫn nắm chặt tay Lôi Đình, yên lặng không nói gì. Khúc Tĩnh rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt trong veo kia, ông hiểu ra, cậu hoàn toàn không bị vụ tai nạn này tàn phá. Thiếu niên yếu ớt, chỉ chịu chút kích thích đã lùi vào trong vỏ nay đã trưởng thành, sẵn sàng đối mặt với thử thách rồi.
“Dung dịch cầm máu và máu tươi chuẩn bị đủ chưa?” Giúp y tá đưa người yêu đang hôn mê vào phòng ICU, nối các dụng cụ xong, Hàn Trác Vũ trầm giọng hỏi.
“Đủ rồi ạ.” Y tá vội vàng gật đầu.
“Tiêm ngay lập tức rồi truyền máu, nhanh lên.” Hàn Trác Vũ cúi người kiểm tra mắt người yêu.
Vì thân phận bệnh nhân rất đặc thù, y tá không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành yêu cầu của bác sĩ.
Ống dẫn lưu cắm ở ngực vẫn đang nhỏ máu, càng ngày càng nhiều, dung dịch cầm máu tiêm vào cũng không thấy hiệu quả, anh vẫn đang xuất huyết toàn thân, làn da cũng bắt đầu tím tái.
Hàn Trác Vũ rời khỏi phòng bệnh, cách cửa sổ nhìn người yêu hấp hối, nỗi sợ hãi kìm nén ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng giờ mới chậm rãi chui ra. Lôi Đình bị chôn dưới đống phế tích, cậu không sợ, nằm trên bàn phẫu thuật, cậu cũng không sợ, vì cậu biết mình vẫn có thể làm việc nào đó để cứu anh.
Nhưng giờ cậu thật sự cảm thấy sợ hãi, vì việc cậu có thể làm đã làm hết rồi, còn lại chỉ có thể để vận mệnh sắp xếp thôi.
Dựa vào vận mệnh, nói đúng hơn là – Bất lực. Cảm giác này thật sự rất tệ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT