Thanh niên mặc chiếc áo len cổ chữ V màu lam nhạt cùng quần âu trắng đi giữa gió xuân, ánh nắng mặt trời vàng ấm áp xuyên qua chạc cây ven đường, hắt lên gương mặt đẹp trai rạng ngời của cậu, tựa như cảnh trong mơ xinh đẹp mà hư ảo. Cậu không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt sâu thăm thẳm lại có ánh sáng dịu dàng, khiến người say mê.
“Này, kia là ai thế?” Một nữ sinh mở chai nước ngọt, đưa lên bên miệng lại quên uống, nước gas chảy dọc theo khóe miệng cô xuống cổ áo, cô lại như không nhận thấy, nhìn chằm chằm thanh niên đang bước lại gần.
“Chưa thấy bao giờ, là sinh viên trường mình à? Top 10 hot boy trường chẳng bằng một góc của người ta!” Bạn cô cũng rung động.
“Đấy là Hàn Trác Vũ, nam thần của tao đấy mày. Bình thường anh ấy toàn ở phòng thí nghiệm, chẳng thấy đi học gì cả. Ban đầu tao muốn thi vào Đế đại là để gặp anh ấy. Hôm nay được gặp người thật rồi, chết cũng không tiếc!” Một nữ sinh khác đưa tay che trán, làm động tác ngất xỉu.
Thanh niên thẳng bước vào căng tin dưới ánh mắt của bao nữ sinh, sau đó đi đến một góc hẻo lánh.
“Lấy cơm cho cậu rồi này. Sườn kho tàu hôm nay ngon lắm.” Ngô Lâm Nghĩa từ xa đã vẫy tay với cậu, bên cậu cậu ta còn có Quách Thượng Nho, bạn Cao mập và Tiết Minh.
“Cảm ơn.” Thanh niên mỉm cười, chỉ khóe miệng xanh tím của Tiết Minh, “Sao thế này?”
“Đánh nhau với Trương Vĩ. Cái thằng này dạo gần đây lạ lắm, bọn tui ngồi chơi bài trên giường, thằng kia tự nhiên đập cặp lồng, đập cốc nước, đập bàn học, như gặp ma ấy.” Bạn Cao mập tức giận mở miệng.
“Cậu ta áp lực quá ấy mà.” Quách Thượng Nho nhếch môi.
“Chắc vậy. Nghe nói lần kiểm tra vừa rồi cậu ta lại là thứ nhất từ dưới lên, viện trưởng chuẩn bị đá cậu ta ra khỏi lớp liên thông Tiến sĩ rồi. Hai ông có hi vọng đấy.” Tiết Minh vỗ vai Quách Thượng Nho và Ngô Lâm Nghĩa.
“Đã sẵn sàng rồi.” Quách Thượng Nho nâng gọng kính trên sống mũi, mắt lóe lên tia sáng quyết tâm.
Ngô Lâm Nghĩa chỉ ngại ngùng cười.
Đang nói, Trương Vĩ mặt âm trầm đi tới.
“Này, Trương Vĩ, Hàn Trác Vũ đến rồi, mày không muốn nói chuyện với cậu ấy à?” Bạn Cao mập hét lớn.
Trương Vĩ cứng đờ.
Hàn Trác Vũ nuốt đồ ăn trong miệng, quay đầu nhìn lại.
“Hàn Trác Vũ, ngại quá.” Thanh niên đẹp trai rạng ngời kia như vật phát sáng, đi đâu cũng có thể thu hút vô số ánh mắt. Thấy càng ngày càng nhiều người nhìn về góc này, Trương Vĩ không thể không đi tới, thấp giọng nói, “Tối hôm qua tôi làm hỏng máy tính cậu rồi.”
Hàn Trác Vũ tuy ở ngoại trú, nhưng cậu vẫn giữ giường trong ký túc xá, thỉnh thoảng sẽ qua đó ngủ trưa. Máy tính cũng hay để không, bởi vậy liền cho Trương Vĩ hoàn cảnh khó khăn mượn.
“Làm rơi hỏng à?” Hàn Trác Vũ dịu giọng hỏi.
“Không phải làm rơi, tải nhiều AV quá nên dính virus. Ổ HDD không hoạt động được nữa rồi, tiền sửa còn quá tiền mua cái mới.” Tiết Minh cười nhạo.
Đàn ông làm gì có ai chưa từng xem AV? Nhưng nghĩ đến người này vừa cởi quần vừa cầm khăn giấy, DIY với máy tính của mình, hình ảnh này vừa hiện lên đã khiến thanh niên không muốn ăn nữa. Cậu đặt đũa xuống, mím môi, nói, “Tôi cho cậu mượn máy tính là để học tập…”
“Xin lỗi! Tôi sẽ đền cho cậu.” Trương Vĩ nhanh chóng cắt lời thanh niên.
“Đợi khi nào tôi để dành đủ tiền thì sẽ đền.” Cậu ta dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía thanh niên.
Hàn Trác Vũ đã nhận được bằng thạc sĩ tâm lý học, sao lại không nhận ra biểu cảm dối trá của đối phương. Liên tục nhân nhượng, liên tục giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ nhận được một chút giá trị cảm ơn nào. Cậu đã sớm nhìn thấu đối phương rồi.
“Lúc khai giảng giảng viên hướng dẫn của cậu có phát tiền lương cho cậu mà.” Cậu chậm rãi mở miệng.
“Chỉ có 2000 đồng thôi, sao mà đủ? Tôi để dành đủ thì trả cậu một thể luôn.” Trương Vĩ vội vàng xua tay.
“2000 đồng cũng được, chỗ còn lại không cần cậu trả.” Hàn Trác Vũ dịu giọng nói.
“Nhưng mà…” Trương Vĩ không biết nói gì, mặt đỏ bừng.
“Mày được lắm, còn làm bộ cái gì nữa hả? Không muốn đền thì nói thẳng ra, cứ làm như bọn tao không nhìn ra ấy, cái đồ vong ơn bội nghĩa! 2000 đồng kia mày định mua di động cho bạn gái đúng không? Nghe cô nàng đó nói từ lâu rồi. Mày có thời gian có tiền đi tán gái, chẳng lẽ không có thời gian có tiền để học à? Học phí năm nay của mày còn chưa nộp đúng không? Không chịu xin học bổng, lại không chịu đi làm thêm, mặt mũi đã sớm mất hết rồi còn giả vờ cao thượng cái gì nữa? Ngô Lâm Nghĩa người ta hoàn cảnh cũng khó khăn, nhưng người ta tay làm hàm nhai, vừa đi làm thêm vừa cố gắng xin học bổng, điện thoại máy tính toàn tự mua. Mày nhìn cậu ta xem, lại nhìn lại mình, không biết xấu hổ à? Mày tưởng mày vào lớp liên thông là tương lai tươi sáng rồi à? Mày mừng sớm quá rồi đấy! Quách ca với Ngô Lâm Nghĩa sẽ nhanh chóng thế chỗ mày thôi!” Tiết Minh châm chọc khiêu khích.
“Thôi được rồi, cậu muốn trả lúc nào cũng được.” Cảm nhận được phụ năng lượng của đối phương tăng vọt, Hàn Trác Vũ xoa xoa đầu, “Nếu nhà cậu thật sự khó khăn, tôi có thể đề cử cậu đến bệnh viện tôi thực tập, như vậy có thể có chi phí sinh hoạt, lại tích lũy kinh nghiệm, có lợi cho tương lai cậu. Còn một tháng nữa là đến kì thi đánh giá, cậu cũng khá thông minh, nếu tập trung học hành chắc sẽ không có vấn đề gì. Cậu nghĩ kĩ đi, tôi muốn ăn cơm, gặp lại sau.” Đây là lần cuối cùng giúp cậu ta, coi như là làm hết lòng.
Lồng ngực phập phồng liên hồi của Trương Vĩ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nhếch khóe môi cười với thanh niên, nhanh chóng bỏ đi.
“Có thấy thằng đấy cười rất đáng sợ không? Như kiểu đeo mặt nạ da người vậy.” Cao mập run rẩy.
“Bình thường thằng đó vẫn cười vậy mà? Nhìn giả tạo vãi!” Tiết Minh nói.
Hàn Trác Vũ cúi đầu ăn cơm, mày lại nhíu chặt. Cậu cảm thấy trạng thái của Trương Vĩ không bình thường chút nào, có lẽ là sắp đến kì thi đánh giá nên áp lực quá.
Ăn cơm trưa, ngủ một giấc, sau đó vào phòng thí nghiệm tiếp tục công việc dang dở buổi sáng, chẳng mấy chốc đã đến 5 giờ, Hàn Trác Vũ thu dọn thiết bị thí nghiệm, đến trường đón Lôi Sâm.
Bé con mới bảy tuổi đã học lớp 3 rồi, nếu không phải Hàn Trác Vũ không đồng ý để bé nhận giáo dục thiên tài từ quá sớm mà đánh mất tuổi thơ, bé đã sớm bị Lôi Đình cho theo học lớp nội trú đào tạo đặc biệt.
“Tiểu Sâm, ở đây này.” Thanh niên đẹp trai rạng ngời phất tay với bé con mặt không cảm xúc.
Bé con mắt sáng rực, chạy ào tới, nhào vào trong cái ôm ấm áp của thanh niên, dùng hai má quyến luyến cọ cọ cổ cậu.
“Hôm nay có ngoan không?” Ôm bé con lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn, thanh niên vuốt vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà của bé.
Lôi Sâm gật đầu thật mạnh.
Thanh niên không khởi động xe, mà cúi người lại gần bé, nhíu mày hỏi, “Sao không nói gì thế? Bị người khác bắt nạt à?” Trước đây lúc nào cũng gọi loạn từ bố, anh Tiểu Vũ rồi mẹ, khiến người khác cứ mím môi cười trộm mãi.
Lôi Sâm vừa lắc đầu lại vừa xua tay, không chịu mở miệng.
“Tiểu Chính thay răng rồi.” 9527 quét rada xong thì cười ha hả nói.
Tâm trạng khẩn trương của thanh niên bỗng chốc bình tĩnh lại, ôm lấy bé, dùng đầu ngón tay đẩy miệng bé. Hai chiếc răng cửa trắng trắng xinh xinh nay trống rỗng, phối hợp với biểu cảm bi thương muốn khóc của bé con quả thật là đáng yêu vô cùng.
“Ha ha ~” Thanh niên ôm mặt bé, cười rộ lên.
“An Tiểu Vũ en àm ao giờ?” Lôi Sâm che kín miệng, ngọng líu lo hỏi, nghe thấy giọng mình thì lông mi run lên, sắp khóc rồi.
“Không sao, răng gãy rồi lại mọc. Hồi bé anh với bố em cũng thay răng mà.” Thanh niên cười an ủi, vừa khởi động xe vừa nói, “Từ hôm nay phải thay đổi chế độ ăn của em, không được ăn đồ ngọt, phải ăn nhiều canxi vào, vậy răng mới mọc nhanh. Nào, mình đi siêu thị.”
“Nó sẽ mọc lên thật ạ?” Lôi Sâm hi vọng hỏi.
“Đương nhiên.” Thanh niên nắn nắn gương mặt đỏ bừng của bé con, thấy bé thở phào một hơi lại cười rộ lên. Hai năm có thể khiến con người trưởng thành, cũng có thể khiến tình yêu sâu đậm hơn. Gia đình chắp vá lúc trước nay đã rất bền chặt, không gì có thể chia cắt được.
Mua rất nhiều đồ ăn về nấu nướng, ăn xong một lớn một nhỏ lại về phòng của mình để học, 9:30 tắm rửa, sau đó kiên trì kể một câu chuyện trước khi ngủ, cuối cùng ôm nhau ngủ. 2h đêm, Hàn Trác Vũ bị tiếng tít tít tít đánh thức.
“Đại Chính về rồi, đang lấy chìa khóa mở cửa.” 9527 mơ màng nói.
Lúc mình không ở nhà, người yêu bao giờ cũng để lại một ngọn đèn ở phòng khách, ánh sáng từ đèn khiến phòng khách nho nhỏ ấm cúng vô cùng. Lôi Đình khẽ cười, thay giày.
“Về rồi à?” Thanh niên đầu tóc lộn xộn bước tới, giọng lười biếng, hai má vẫn còn ửng hồng khi vừa tỉnh ngủ, cổ áo hơi mở để lộ lồng ngực trắng như tuyết và xương quai xanh xinh đẹp, nhìn quyến rũ vô cùng.
Đối với một người đàn ông đã bôn ba nửa tháng bên ngoài, nhớ vợ con đến sắp phát điên, hình ảnh này chắc chắn là liều xuân dược mạnh nhất. Anh tiện tay quăng hành lý sang một bên, dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, ấn cậu lên cửa, trao cậu một nụ hôn nồng cháy, tiếng răng lưỡi quấn quít nhau trong đêm lại càng rõ ràng.
Thanh niên ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại, không chút e ngại dùng nơi đã thức dậy của mình ma sát với đối phương.
Ánh mắt Lôi Đình sa sầm, vươn tay mở rộng áo ngủ của người yêu, dùng sức xoa nắn hai điểm đỏ hồng.
Tiếng tít tít trong đầu vẫn kêu to, triệu hồi lý trí của thanh niên gần như sắp phát điên, cậu nắm lấy bàn tay to lớn của anh, hổn hển nói, “Đợi lát nữa, em đi nấu cháo táo đỏ cho anh đã.”
Lôi Đình cười khẽ, hôn nhẹ lên tai người yêu, “Anh không nhịn được, em cứ nấu cháo đi, để anh động.” Nhanh chóng cởi hết quần áo của thanh niên, còn xấu xa để cậu mặc tạp dề, ôm vào phòng bếp, ngón tay đút vào miệng thanh niên làm cho ẩm ướt, sau đó thăm dò khe mông, khàn giọng thúc giục, “Mau vo gạo đi.”
“A, thế này em vo kiểu gì?” Sự tê dại truyền từ phía sau ra khắp toàn thân, khiến hai chân mềm nhũn đứng không vững, thanh niên nằm sấp trên kệ bếp, thở dốc.
“Dạ dày anh đang đau lắm rồi, nếu em không vo thì thôi, anh chịu vậy.” Lôi Đình há miệng cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của thanh niên, hai mắt đỏ bừng, tựa như dã thú đói bụng đã lâu.
“A, em vo gạo.” Ngón tay đang đút ra đút vào bỗng nhiên chạm vào điểm mẫn cảm nào đó, thanh niên toàn thân run lên, mắt ướt nước, xoay người mở thùng gạo bên chân.
Mông tròn lẳng đập vào mắt, để lộ khe hẹp xinh đẹp, da thịt mềm mại bên trong ra theo ngón tay rồi lại co về, tự động mấp máy, anh không thể chờ đợi được nữa, đổi ngón tay thành vật thô to của mình, mạnh mẽ đâm vào đến tận cùng.
“A ~” Thanh niên kinh hô, chợt nhớ ra Lôi Sâm còn đang ngủ, vội vàng che miệng, nước mắt chảy ra, đọng trên lông mi, quyến rũ vô cùng.
“Vợ à, anh đói, mau đút cho anh ăn đi.” Giọng người đàn ông đã khàn hẳn.
“Không, không phải em, em đang, đút sao?” Thanh niên nằm sấp trên kệ bếp, lời nói bị những cú đẩy mạnh mẽ của người đàn ông cắt đứt.
“Bên dưới ăn no rồi nhưng còn bên trên, em không nấu cháo cho anh à?” Đôi môi anh dán chặt vào vành tai mẫn cảm của thanh niên, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy tai cậu. Vừa nấu ăn vừa quấn lấy nhau, chỉ nghĩ thôi phía dưới đã cứng đến sắp nổ tung rồi!
Lưu manh ~ Đỏ mặt lườm anh, thanh niên vất vả lấy gạo, vất vả vo gạo, vừa quấy vừa cắn tay, không để mình kêu thành tiếng.
Cơn đau bụng của Lôi Đình đã sớm được thay thế bằng khoái cảm ngập đầu, nhưng anh sẽ không nói cho vợ yêu còn đang mơ màng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT