“Bệ hạ, vẫn là phóng thần trở về đi!” Rốt cuộc bị không khí nặng nề trên bàn cơm làm cho phát điên, Ngạn Liễm buông đũa, nhìn chằm chằm vị hoàng đế đang thư thả ngồi húp cháo trước mặt, thấp giọng nói.
Dịch Lan trong tay cầm một chén cháo Bát Bửu nóng hôi hổi, kề miệng định uống, thình lình nghe Ngạn Liễm nói vậy không tránh khỏi giật mình bỏng lưỡi.
Đặt bát cháo lên bàn, hoàng đế bệ hạ bất chấp hình tượng tôn nghiêm, hướng về phía thủ phạm, há miệng vươn vươn đầu lưỡi.
Ngạn Liễm bị hắn đụng chạm đến phát sợ liền quay đi, nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì: “Bệ hạ, thần y thuật ngu dốt, đem phóng trở về vẫn là tốt nhất!”
Trầm mặc …
“Theo trẫm/chồng (chữ “quân” ở đây có hai nghĩa lận: một là chỉ ông vua, nghĩ kia là chỉ ông chồng ^^) làm bầu bạn, Ngạn sung dung không muốn sao?” Sau một lúc lâu, đầu lưỡi Dịch Lan dường như không còn đau nữa, rốt cục mở miệng nói chuyện.
“Thần không dám!” Ngạn Liễm vội vàng thanh minh, “Chính là thần cảm thấy được…”
Nói được nửa lời liền câm nín.
Dịch Lan nhìn bộ dáng hắn vừa muốn nói rồi lại thôi, bỗng cảm nhận được một trận huyết khí dâng trào, cổ họng khô khốc đắc khát nước, gân xanh hai bên huyệt thái dương đua nhau thình thịch nổi lên.
Dịch Lan hận không thể lập tức đem kẻ cư nhiên không biết trời cao đất dày trước mặt gắt gao chế trụ dưới thân, làm cho hắn thiên hôn địa ám, làm cho cái miệng nhỏ nhắn chỉ toàn phát ngôn những điều lễ nghĩa vô tình kia muốn nói cũng không nên lời.
“Nói!” Mặc cho thâm tâm kịch liệt mạnh mẽ kêu gào, Dịch Lan vẫn duy trì sắc thái hoàn hảo bình thản, cố gắng nhẫn nhịn, cổ họng mắc nghẹn chỉ thoát ra được một chữ.
“Thần sợ hãi, thần nghĩ đến hành quân đánh giặc, đế vương là thân chủ soái, đem theo hậu cung phi tần bên người thật sự không thích hợp” Ngạn Liễm vốn tưởng những lời mình nói ra nghe thật hợp tình hợp lý, không thể chê trách, nào ngờ lại châm ngòi cho một khối thuốc nổ đương cháy âm ỉ từ nãy giờ bùng lên mãnh liệt.
“Hừ …” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thật đúng là có thể tự hiểu lấy được!”
“…@_@…” Lời này nói ra, Ngạn Liễm ngu ngốc mở to hai mắt, từ đầu đến chân chăm chú quan sát vị hoàng đế đang nổi bão.
Nhìn hắn trợn mắt, bày ra bộ dáng nai vàng ngơ ngác. Hoàng đế trong óc lập tức “Oanh” một tiếng, chỉ cảm thấy mới vừa rồi, trên đỉnh đầu, còn bừng bừng một trận huyết khí dũng mãnh, giờ phút này toàn bộ “đằng sau quay”, ngay ngắn thẳng hàng chạy trở về, tập trung điểm danh tại huyệt đan điền nơi hạ phúc, chỉ có mỗi cái bộ vị kia là vẫn ương bướng, rục rịch ngẩng đầu đi lên.
“Ngươi còn biết ngươi là phi tử của trẫm …” Hoàng đế nhanh gọn đem toàn bộ bàn ăn hết thảy ném qua một bên, đỡ lấy hai vai Ngạn Liễm kéo về phía mình, tiến đến bên tai, phun ra hơi thở nóng rực, “ Tốt lắm!”
“Bệ hạ!” Ngạn Liễm hoảng sợ, mới ý thức được hành động của mình khi nãy, đối với một người nam nhân mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa rõ ràng là khiêu khích.
Hắn không dám giãy giụa, rất sợ kích thích đế vương thân là giống đực, thiên tính ham muốn chinh phục.
Vì thế yếu ớt cúi đầu, thanh âm nho nhỏ: “Ngạn Liễm biết sai rồi …”
“Hảo!” Dịch Lan tức giận đến cười ra tiếng, “Ngươi nói ta xem, ngươi làm sai ở chỗ nào?”
“ …” Ngạn Liễm không đáp, [âm thầm nghĩ]: Ta như thế nào biết trong đầu ngươi đương suy nghĩ lung tung cái gì, tự nhiên không lí không do mà phát giận.
“Ngươi không nói…” Dịch Lan nâng cằm hắn lên, “Trẫm hỏi ngươi, lễ vật ta ban cho, ngươi vì cái gì lại đem tặng người khác?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hoàng đế lập tức điên cuồng hối hận.
Dịch Lan vốn đã hạ quyết tâm quên đi không thèm nhắc lại chuyện cũ, trên đường hành quân cố gắng hảo hảo cùng Ngạn Liễm bồi dưỡng cảm tình. Ít nhất qua mấy tháng, hai người sớm chiều gặp mặt, hoàng đế không tin không có biện pháp làm cho tiểu gia hỏa này xiêu lòng mà yêu thương mình.
Khả trơ mắt, khẩu khí vừa hé ra chính là ghen tuông hết mười phần, vị dấm chua sặc sụa bay khắp trời, mặt mũi hắn về sau thật không biết nên giấu vào cái xó nào đây?
Ngạn Liễm hiểu ý, nguyên lai hoàng đế là vì chuyện này làm cho sinh khí, vì thế nhanh nhanh liền giải thích: “Thần biết sai, lần sau không dám …”
Đáng tiếc lúc này đây, hoàng đế không hiểu hắn là thuận theo đạo lý làm người, đối nhân xử thế chịu khó xuống nước nhường nhịn, vặc lại:”Biết sai? Trẫm rõ ràng thấy ngươi vẫn không phục!”
Ngạn Liễm nguyên lai ôm một bụng ủy khuất, lại gặp hoàng đế không biết điều cũng muốn nổi nóng lên theo: “Bệ hạ! Phần thưởng trang sức cùng châu báu kia đích thực hết sức trân quý, chỉ tiếc thần không có mệnh hưởng, đều là không cần thiết. Để mặc một bên, bỏ bê chúng thì phụ tấm lòng bệ hạ, chi bằng mang tặng các vị ‘Nương nương’ trong cung tùy ý sử dụng.”
Ngạn Liễm đem hai chữ “nương nương” đặc biệt cẩn trọng nói lên. Dịch Lan cũng thuộc loại người thông minh, nghe hắn thao thao nãy giờ tự nhiên ngộ ra được mọi chuyện.
Cơn tức giận của hoàng đế cũng nguôi ngoai đi ít nhiều, ngẫm lại đích thật toàn bộ đều là do chính mình chủ ý, lúc trước thầm nghĩ muốn ban thưởng cho hắn, liền tùy tiện chọn mấy món châu báu sai hạ nhân đưa qua, tuyệt đối không nghĩ tới tất cả những thứ trang sức này đều là dành riêng cho nữ nhân. Đưa cho Ngạn Liễm, thật sự là không thích hợp.
Vì thế khẩu khí hòa hoãn, dịu nhẹ: “Không thích những thứ kia, vậy có gì mong muốn cứ nói cho trẫm biết!”
“Thần không dám …” Ngạn Liễm thừa thắng làm tới, cố chấp thù dai đem chuyện cũ ra nhai lại, “Không bằng sáng mai đưa thần hồi cung đi!”
“Không được!” Dịch Lan vội vàng đáp trả, lại thấy khẩu khí thật hung hãn liền đổi giọng ôn nhu dụ ngọt, “Ngươi không biết đường trở về …”
“Bệ hạ có thể phái người đưa thần trở về!” Ngạn Liễm vẫn là cái tính bướng bỉnh không chừa.
“Trẫm nói không được là sẽ không phê chuẩn!” Hoàng đế dừng lại một chút, ngẫm thấy lí do vẫn chưa thật đầy đủ liền nhanh chóng bổ sung, “ Trẫm lần này xuất chinh, không mang theo tùy tùng, ngươi hãy theo bên trẫm hầu hạ đi. Huống chi cùng là nam nhân, ở trong quân doanh cũng không có gì bất tiện.”
Hoàng đế nói chuyện cả buổi trời, không hề nghi ngờ là cấp cho Ngạn Liễm một cái thang đi xuống, hắn trầm mặc một lát, gật gật đầu xem như đáp ứng.
Xem giai nhân cằm khẽ điểm nhẹ, Dịch Lan long tâm đại duyệt, một phen ôm chầm lấy tiểu gia khỏa đem quăng lên giường.
“Tốt lắm, trẫm cũng mệt mỏi mau hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi …” Dịch Lan đã sớm cởi khôi giáp, trên người chỉ còn lại một kiện hoàng kim nội bào, song chưởng một mực ôm miết thắt lưng Ngạn Liễm, hai bàn tay lộng hành không ngừng xoa nắn kiều đồn mượt mà của người kia.
Ngạn Liễm trong bụng rủa thầm hoàng đế là tên thiên hạ đệ nhất sắc lang nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc: “Thần hầu hạ ngài thay quần áo.”
Hắn bỗng dưng nhớ tới đêm đầu tiên mới tiến cung, hoàng đế triệu hắn đến Xa Hi điện thị tẩm, ngồi trên long sàng suy nghĩ lung tung, liền nghĩ tới tình cảnh lúc này, thật không ngờ tới hôm nay, ảo tưởng cư nhiên biến thành sự thật.
Hắn là nên khóc hay nên cười mới phải đây?
Ngạn Liễm giúp hoàng đế trừ bỏ nội bào, chỉ còn khỏa y. Chính mình cũng cởi áo ngoài, từ từ đỡ hoàng đế nằm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT