Trần Huyền ôm quyền, dâng lên hộp đan dược:

-May mắn không làm nhục mệnh, đệ tử đã luyện chế thành công Phá Thiên đan, mời các vị xem xét.

Mộ Dung Nguyên nhìn qua đan dược, đây đích đích xác xác là Phá Thiên đan, cho dù chỉ tiếp cận trung phẩm nhưng vẫn là Phá Thiên đan, hắn thở dài. Mấy tên trưởng lão Mạc Đan tông cũng gật gật đầu, mặc dù Trần Huyền phải nhờ sự trợ giúp của địa hỏa mới luyện chế ra được nhưng điều đó cũng cần tới bản lĩnh của hắn, địa hỏa cũng chỉ là một loại hỏa diễm, là một vật chết mà thôi.

-Tốt lắm, Phá Thiên đan là đan dược khó luyện chế nhất trong các loại đan dược cấp 2, ngươi làm rất tốt.

-Đa tạ trưởng lão khen ngợi. Trần Huyền quay sang Lâm Phong, ánh mắt không mấy lương thiện.

-Ngươi đến bây giờ còn muốn so sao, một tên không biết sống chết.

Thậm chí tất cả mọi người cũng giống Trần Huyền, bây giờ còn so cái rắm a, nếu muốn thắng Lâm Phong phải luyện chế ra đan dược cấp 3 hoặc luyện ra Phá Thiên đan trung phẩm, không nói đan dược mà bây giờ chỉ nhìn vào số linh thảo Lâm Phong bày ra thậm chí còn không luyện chế được linh đan cấp 2, cái này khác nào chịu thua rồi.

Lâm Phong cũng không nói gì, hắn vung tay luyện đan, thủ pháp của hắn nhìn như đơn giản nhưng sự thâm thúy trong đó thì người ngoài nhìn không ra, pháp quyết của Lâm Phong là một loại điều khiển hỏa diễm đồng thời khắc "kinh mạch" cho đan dược từ lúc luyện hóa linh thảo rồi, giống như một đứa trẻ sơ sinh lúc trong bụng mẹ ngay giây phút thụ thai đầu tiên thì nó chẳng có gì cả nhưng theo thời gian lớn lên nó dần dần trở thành hình người.

Động tác của Lâm Phong nước chảy mây trôi, nhìn cũng không đẹp mắt bằng Trần Huyền nhưng lại khiến người ta có cảm giác cao thâm mạt trắc, điều này làm mọi người đều ngưng trọng quan sát.

Đám người Mộ Dung sơn trang không có kinh nghiệm luyện đan nhưng đám người Mạc Đan tông lại khác, bọn họ tiếp xúc với luyện đan từ rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người luyện linh đan cấp 1 có chút ảo diệu nhưng không rõ ảo diệu ở chỗ nào, khiến đám người ai cũng nhíu mày. Trần Huyền cũng nhận ra điều đó, tuy nhiên hắn vẫn tin tưởng Lâm Phong không thể chiến thắng:

-Hừ, giả thần giả quỷ, ta không tin những linh thảo cấp thấp như vậy lại luyện ra được đan dược cao cấp hơn Phá Thiên đan.

Thủ pháp này đối với Lâm Phong đã quá quen thuộc, linh đan luyện ra cũng chỉ là cấp 1, chỉ hơn một nén nhang sau một viên đan dược màu trắng xuất hiện trong tay Lâm Phong, Lâm Phong hững hờ đưa đan dược lên cho đám người Mộ Dung Nguyên, cũng không giải thích cái gì.

Chỉ nhìn sơ qua đan dược của Lâm Phong, cả đám không ai nhận ra đây là đan dược nào nhưng chắc chắn nó chính là linh đan cấp 1, Mộ Dung Nguyên cũng nhíu mày, thế này là thế nào a. Bỗng nhiên một tên trưởng lão của Mạc Đan tông tản ra uy áp về phía Lâm Phong:

-Ngươi đây là có ý gì, có phải hay không ngươi dám nhục mạ Mạc Đan tông chúng ta, một linh đan cấp 1 cũng muốn so sánh với Phá Thiên đan?

Thế nhưng Mộ Dung Nguyên thấy Lâm Phong vẫn bình tĩnh, ánh mắt của hắn nhìn qua Mộ Dung Tuyết, lộ ra vẻ quyết đoán:

-Trần Lâm trưởng lão, ngươi hãy chấm điểm xem đã, không nên kết luận vội vàng như vậy. Mộ Dung Nguyên phất tay hóa giải uy áp của Trần Lâm đối với Lâm Phong.

-Hừ, ngươi không nhận ra đây là linh đan cấp 1 sao, nếu hắn không có lời giải thích chính đáng thì đừng trách Mạc Đan tông chúng ta.

Trần Lâm tu vi cũng chỉ ngang với Mộ Dung Nguyên, hắn cũng không ngờ Mộ Dung Nguyên lại ra mặt cho Lâm Phong, nơi đây lại là Mộ Dung sơn trang nên cung không dám manh động, mấy nơi như thế này mà không có trận pháp hộ gia mới là lạ.

-Lâm Toàn Phong, ngươi hãy nói đây là đan dược gì, tại sao ngươi biết Trần Huyền luyện ra là Phá Thiên đan mà vẫn đưa đan dược này lên so tài.

Trong lòng Mộ Dung Nguyên hy vọng Lâm Phong có một câu trả lời hợp lí cho hắn, nếu không hắn chỉ có thể bảo trụ cho Lâm Phong ở hiện tại mà thôi, một khi Mạc Đan tông phái tới người có tu vi cao hơn hắn liền chịu thua. Lâm Phong cũng cảm thấy Mộ Dung Nguyên làm người không tệ, có lẽ phần lớn là do Mộ Dung Tuyết nhưng hắn dám đứng ra bảo trụ cho mình cũng là rất khó khăn rồi.

-Đa tạ Mộ Dung gia chủ, đây là một loại đan dược ta tự nghĩ ra, tên gọi Thần Thức đan, về phần tác dụng thì chỉ cần cho một người bị tổn thương về thức hải tại ngưng khí hoặc trúc cơ ra thử là được rồi.

Cả đám người tại đại sảnh này nghe câu đầu tiên đan dược tự nghĩ ra thì cũng không có cảm giác gì nhưng khi nghe hết câu nói thì đều ngạc nhiên, cái gì, ý hắn nói không phải đây là đan dược chữa trị thức hải chứ, phải biết chưa từng có một loại đan dược nào chữa trị thức hải xuất hiện, chỉ nghe qua những loại linh thảo cao cấp như cấp 5 cấp 6 mới có tác dụng to lớn trong việc chữa trị thức hải, thế nhưng nếu một trúc cơ bị thương thức hải có ai nguyện ý xuất ra linh thảo cấp 5 cấp 6, đây là chuyện không thể nào.

Vì vậy nghe lời nói của Lâm Phong rất nhiều người tại Mộ Dung gia đều muốn lên thử, thức hải đối với tu luyện quá quan trọng, ai cũng từng có một chút tổn thương cả, những tổn thương này rất nhỏ nhưng khi kéo dài lại ảnh hưởng rất lớn.

Mộ Dung Nguyên cũng hít một hơi thật sâu, kiến thức của hắn rất nhiều, hắn biết ý nghĩa của loại đan dược này nếu được truyền ra thì sẽ tạo nên một cơn chấn động như thế nào, thậm chí có thể thay đổi tương lai của cả giới tu chân, hắn lại hỏi lại:

-Ngươi chắc chắn, đan dược này có thể chữa trị thức hải bị tổn thương sao?

-Hừ, đây căn bản là nói bậy, chưa từng có ai có thể luyện ra đan dược như vậy, một tên trúc cơ cũng dám nói ra những lời hoang đường, theo ta thấy hắn quá lăng mạ giới luyện đan chúng ta rồi.

Trần Lâm lại lên tiếng phản bác, hắn không biết lời nói của Lâm Phong có thật hay không nhưng hắn sợ đây là sự thật, nếu vậy chẳng phải hắn sẽ không còn cơ hội đụng tới Lâm Phong sao, hắn muốn ra tay bắt Lâm Phong trước rồi sẽ bắt hắn khai ra phương pháp luyện đan.

Lâm Phong tỏa ra một cỗ khí tức chấn nhiếp toàn trường, đây không phải là khí tức của tu vi trúc cơ, mà là khí tức của một luyện đan đại sư, đan vận xoay chuyển xung quanh hắn, hắn cực kì tức giận, hắn hiểu ý định của Trần Lâm nhưng hắn không cho phép người khác đạp đổ thành quả của hắn, đây là hắn phải trải qua rất nhiều suy diễn, rất nhiều thí nghiệm mới tạo ra được, sao có thể vì một câu nói của người khác mà đổ bỏ, đây là tôn nghiêm của một nhà khoa học:

-Người khác không thể không có nghĩa là ta không thể, nếu trong lòng ngươi nghĩ rằng chuyện này là không thể thì ngươi sẽ không bao giờ làm được, ngươi nghĩ đan phương từ đâu ra, ngươi nghĩ phương thức khống hỏa từ đâu mà ra, ngươi chỉ là một kẻ ăn đồ ăn được dọn sẵn của các vị tiền bối mà không sáng tạo ra thứ của riêng ngươi thì ngươi sẽ không bao giờ trở nên mạnh mẽ được.

Lời nói sắc bén, khí thế ngập trời khiến Trần Lâm không cách nào phản bác, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Phong, trong đầu đều có vô vàn suy nghĩ, đúng vậy nếu ngươi luôn nghĩ ngươi không làm được thì ngươi sẽ không bao giờ làm được, lời nói của Lâm phong như đánh thức rất nhiều người tại đây. Mộ Dung Tuyết nhìn thân ảnh Lâm Phong lúc này như si như mê, Mộ Dung Nguyên thần tình cũng sáng lên, hắn cười lớn:

-Hay, ngươi nói rất hay, nếu không sáng tạo con đường của riêng mình làm sao có thể mạnh mẽ được. Còn dược hiệu có thật hay không thử thì sẽ biết, ta có một người hiền chất bị tổn thương thức hải lúc tu luyện khiến tu vi đã bị dừng lại tại ngưng khí tầng 9 từ lâu lắm rồi, người đâu, mau gọi Mộ Dung Hiền tới đây.

Rất nhanh thì Lâm Phong thấy một người khoảng 28 tuổi được mang tới, sắc mặt hơi trắng, trong mắt thần thái không rõ ràng, đây là dấu hiệu thức hải bị tổn thương trên diện rộng. Lâm Phong cũng cảm thấy người này nếu không bị thương thì có khi hắn đã trúc cơ rồi, dưới 30 tuổi đạt được trúc cơ cũng là rất khá, coi như là một tinh anh trong gia tộc.

-Mộ Dung Hiền bái kiến các vị trưởng lão, bái kiến gia chủ, không biết gia chủ gọi ta tới có chuyện gì không.

-Đây là một loại đan dược hoàn toàn mới, chính ta cũng không biết tác dụng chính xác nhưng Lâm Toàn Phong, người luyện ra loại đan dược này nói rằng nó có tác dụng chữa trị thức hải, ngươi có thể từ chối hoặc thử loại đan dược này, đây là quyết định của ngươi.

Mộ Dung Hiền chớp mắt cũng không chớp mắt, hiền quyết đoán vô cùng liền quỳ xuống:

-Gia chủ, ta nguyện ý thử loại đan dược này, dù thành công hay thất bại ta cũng sẽ không một lời oán trách, từ khi tu vi không thể tăng tiến lòng ta đã chết. Xin gia chủ ban đan.

-Được, ta hy vọng đây sẽ là cơ duyên của ngươi.

Mộ Dung Nguyên đưa lọ đan dược cho Mộ Dung Hiền, Mộ Dung Hiền nhận lấy liền nuốt xuống, sau đó ngồi xuống luyện hóa đan dược. Dược lực rất nhanh được tản ra, phong ấn hòa tan, linh khí cùng cùng "thần thức" dung hợp với nhau, cả người Mộ Dung Hiền run lên, hắn cảm thấy thức hải vốn bị tổn thương hiện tại đã có chút dịu lại, hiệu quả này cao hơn bất cứ thứ linh thảo cấp 1 cấp 2 nào hắn từng phục dụng qua, hơn nữa do phục dụng quá nhiều linh thảo cấp thấp để chữa trị thần thức thì cơ thể Mộ Dung Hiền đã có chút bài xích với dược lực cùng loại vậy mà cơ thể hắn lại tham lam hấp thu dược lực từ đan dược này rồi chữa trị thức hải của hắn, đây quả thực quá thần kì.

Một nén nhang sau, Mộ Dung Hiền kích động đứng lên, hắn ôm quyền với Mộ Dung Nguyên:

-Đa tạ gia chủ, ta muốn gửi lời đa tạ tới vị Lâm đại sư kia, mặc dù không thể chữa trị hết nhưng ta cam đoan chỉ cần 3 viên đan dược như vậy nữa ta sẽ được chữa trị hoàn toàn. Hắn vô cùng kích động cùng sung sướng, đã rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được mình còn sống là một điều vô cùng tuyệt vời.

Tất cả mọi người trong đại sảnh dù đã đoán trước nhưng khi nhận được câu trả lời chính xác thì cũng đều ồ lên, mọi người đều biết sau ngày hôm nay chỉ sợ Lâm Phong sẽ trở thành nhân vật được chú ý nhất, hắn đã sáng tạo ra một điều mà không ai làm được. Trần Huyền run rẩy, hắn không chịu được đả kích này hắn hướng về phía Lâm Phong hét lên:

-Không thể nào, đây là điều không thể nào, hắn nói dối, tên thử đan kia cũng nói dối.

Mộ Dung Nguyên lập tức tản ra tu vi nói ra, mấy vị trưởng lão Mộ Dung gia cũng tản ra tu vi:

-Làm càn, ngươi đang nghi ngờ Mộ Dung gia chúng ta sao, Trần Lâm trưởng lão, ngươi hãy chú ý lời nói của đồ đệ ngươi một chút. Trận tỉ thí này Lâm Phong thắng, nếu Trần Lâm trưởng lão có ý kiến gì có thể nói ra, mọi người ở đây sẽ làm chứng.

-Mộ Dung gia chủ nói như thế nào thì liền như vậy đi, chúng ta hiện tại muốn trở về Mạc Đan tông bàn bạc một chút, Lâm Toàn Phong tiểu hữu nếu muốn gia nhập Mạc Đan tông thì chúng ta tùy thời hoan ngênh, tài năng của tiểu hữu nếu muốn tiến xa hơn thì Mạc Đan tông chúng ta là một lựa chọn không tệ, cáo từ.

Mặc dù không cam lòng nhưng đây là địa bàn của người ta, hơn nữa hiện tại Lâm Phong địa vị đã khác rồi, nếu hắn dùng biện pháp mạnh để cưỡng ép bắt Lâm Phong rời đi là không thể nào, lợi thế đã mất, hắn cần về ngay Mạc Đan tông báo cho tông chủ để hắn quyết định.

-Nếu Trần Lâm trưởng lão đã có chuyện cần làm thì chúng ta cũng không tiện giữ lại, nhờ Trần trưởng lão chuyển lời giúp ta từ nay Lâm Toàn Phong là người của Mộ Dung gia chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng sẽ báo cáo hắn lên với Cực Pháp quốc.

Mộ Dung Nguyên nói như vậy là vì hắn không thể chỉ dựa vào Mộ Dung gia bảo trụ Lâm Phong được, hắn cần Cực Pháp quốc hiểu được ý nghĩa của Lâm Phong đối với giới tu chân từ đó sẽ có người mạnh hơn bảo vệ cho Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play