Tuy mọi chuyện có vẻ rất quỷ dị nhưng từ đầu đến cuối “trực giác” của Lâm Phong đều không cảm nhận được bất kì dấu hiệu nguy hiểm gì từ Linh Âm nên nghe nàng “mời” hắn liền không nghĩ nhiều nữa chậm rãi bước vào gian phòng, sợ bóng sợ gió không phải tính cách của hắn.
Lại nói Lâm Phong rất tự tin vào thực lực bản thân, cộng thêm Siêu Khuyển ẩn nấp trong thú nang tùy thời xuất chiến thì trừ phi Linh Âm là một vị Tiên Đế mới may ra làm khó được Lâm Phong, thậm chí một người một thú đấu với một Tiên Đế ai làm khó ai còn không biết đâu.
Phía bên kia, Linh Âm cũng không thúc giục Lâm Phong phải nhanh lên, đợi Lâm Phong từng bước một đi đến đối diện nàng mới lên tiếng hỏi:
- Ta có đáng sợ như thế sao?
Nghe vậy Lâm Phong có chút không biết trả lời thế nào, xét trên dung mạo hay khí chất, nếu Linh Âm đáng sợ thì thế giới này không có ai không đáng sợ rồi, chỉ là nhìn tư thái của nàng giống như sớm biết hắn đến liền lộ ra tương đối đáng sợ a, Lâm Phong buồn bực hỏi ngược lại:
- Ngươi biết ta?
Linh Âm lắc đầu nói:
- Ta không biết ngươi là ai, có điều ta đã chờ ngươi hơn mười năm rồi.
Lâm Phong cau mày hỏi tiếp:
- Có ý tứ gì?
Đối với vấn đề này, Linh Âm không trả lời ngay, nàng uyển chuyển nói:
- Ngươi khẩn trương như thế không phù hợp với không khí “đối ẩm”, ngồi xuống a.
Cũng đúng, chuyện đến nước này rồi có khẩn trương cũng chẳng giải quyết được gì cả, nàng đã nói chờ hắn thì không lí do gì để không nói vì cái gì chờ hắn a.
Nghĩ tới đây Lâm Phong dứt khoát ngồi xuống nói:
- Là ta vô ý rồi.
Sau đó, Lâm Phong cầm một tách trà đưa lên, hai mắt nhắm hờ, cái mũi khẽ hít vào một luồng hương khí đánh giá vài giây mới nhấm nháp một chút.
Nước trà vào miệng, một cỗ hương vị dịu nhẹ truyền ra khiến cả người Lâm Phong đều trở nên khoan khoái, đã lâu rồi Lâm Phong không có lại cảm giác này, tâm tình khẩn trương trước đó hoàn toàn được buông xuống, không, là tâm tình khẩn trương mấy chục năm nay của Lâm Phong vào giờ khắc này đều buông lỏng một điểm.
Lâm Phong không nhịn được khen:
- Trà ngon, chỉ bằng một tách trà này, bỏ ra một nghìn hạ phẩm Tiên Tinh đều không lãng phí.
Linh Âm cười cười:
- Ngươi quá lời, đây chỉ là một loại trà phổ thông, cũng không phải linh trà, làm sao đáng giá một nghìn hạ phẩm Tiên Tinh đâu.
Lâm Phong chân thành nói:
- Trà đạo không quý ở trà mà quý ở đạo, Linh Âm cô nương một tay pha trà chắc hẳn đã đến đăng phong đạo cực, uống một ngụm trà, ta đã được lợi ích không nhỏ.
Linh Âm chuyển chủ đề khác nói:
- Ngươi biết đánh cờ chứ?
Lâm Phong đáp:
- Hiểu sơ một hai.
Linh Âm trưng cầu ý kiến:
- Vậy đánh với ta một ván a.
Lâm Phong đồng ý, sau đó hai người vừa thưởng trà vừa đánh cờ, thi thoảng thay nhau gợi ra chuyện phiếm nói đến rất vui vẻ, còn những cái tin tức cần dò hỏi dường như đã bị Lâm Phong ném sang một bên không đề cập tới, bất tri bất giác nửa ngày đã trôi qua, hai người đánh xong hai ván cờ.
Kết quả, Lâm Phong toàn thua.
Đến ván cờ thứ ba, Linh Âm bỗng hỏi:
- Ngươi nghe qua Thiên Diễn Đại Pháp bao giờ chưa?
Lâm Phong đặt một quân cờ xuống tùy ý đáp:
- Ta không biết cái gì gọi là Thiên Diễn Đại Pháp, bất quá từ tên gọi có thể đoán được đây là một bộ công pháp nghiêng về tiên đoán thiên cơ. Chẳng lẽ Linh Âm cô nương tu luyện Thiên Diễn Đại Pháp mới biết trước tương lai liền ở nơi này chờ ta hơn mười năm?
Linh Âm lắc đầu nói:
- Nào có khoa trương như vậy, thiên cơ bất khả lộ, có tiên đoán cũng chỉ thu được những kết quả mơ hồ, tỉ như ta biết sẽ có Chân Mệnh Thiên Tử đi ngang qua đây, nhưng lại không biết Chân Mệnh Thiên Tử là ai hay lúc nào sẽ đến, nếu không ta cần gì chờ đợi hơn mười năm a.
Chân Mệnh Thiên Tử?
Đổi lại một người khác, nghe mình là “Chân Mệnh Thiên Tử” khẳng định vô cùng cao hứng, nhưng Lâm Phong thì lại hơi nhíu mày rơi vào trầm tư, bởi vì danh hiệu này quá mẫn cảm, nó liên quan tới quá nhiều thứ Lâm Phong không nguyện dính vào.
Qua một lúc Lâm Phong mới lên tiếng dò hỏi:
- Linh Âm cô nương nhìn ta giống Chân Mệnh Thiên Tử sao?
Linh Âm nói:
- Kì thực, khi gặp ngươi, cái cảm giác gặp được Chân Mệnh Thiên Tử nổi lên vô cùng mãnh liệt, có điều ta không thấy ngươi có số mệnh gia thân mà một Chân Mệnh Thiên Tử nên có, ngược lại ta nhìn ra được một chút “nghịch thiên chi ý” từ ngươi, ta không rõ phải gắn cho ngươi danh hiệu gì nữa.
- Được rồi, mặc kệ ngươi là Chân Mệnh Thiên Tử hay Nghịch Thiên Chi Nhân, ngươi muốn biết điều gì cứ việc hỏi, trên thế giới này những chuyện qua được mắt ta không nhiều, đổi lại ta chỉ cần ngươi giải thoát ta khỏi chốn này.
Lâm Phong sững sờ, giải thoát?
Chẳng lẽ gian phòng này có huyền cơ nào?
Quả nhiên, không đợi Lâm Phong suy đoán, chỉ thấy Linh Âm phất tay một cái, khí tức trong phòng đã thay đổi hoàn toàn, tựa như căn phòng này là một thế giới cách biệt với thế giới bên ngoài, mà sự cách biệt này lại không giống với những gì Lâm Phong biết về “tiểu thế giới” cho lắm.
Dụng tâm đi cảm giác kĩ càng hơn, Lâm Phong không chắc chắn nói:
- Man Thiên Mạc? (Tấm che trời)
Linh Âm thở dài:
- Không sai, hơn mười năm trước, Thiên Đạo xuất hiện một lần biến hóa, bản thân ta tu luyện Thiên Diễn Đại Pháp mơ hồ cảm giác được một cỗ nguy cơ sắp đến mới thôi diễn xem nguy cơ đó là gì, ai biết thôi diễn không tới còn phải chịu phản phệ nghiêm trọng.
- Mà cỗ nguy cơ này dường như quan hệ rất lớn, đến mức ta đã chịu phản phệ nhưng Thiên Đạo vẫn không buông tha muốn xóa bỏ ta, hết cách ta buộc phải chạy tới đây tán đi toàn bộ tu vi ngưng tụ ra Man Thiên Mạc trốn vào chờ Chân Mệnh Thiên Tử tới “giải thoát”.
Thì ra là thế, mười mấy năm trước là ngày Lâm Phong đột phá Luyện Hồn Cảnh viên mãn, cũng là lúc Thiên Đạo biến hóa, người có tu vi cao khẳng định sẽ phát giác được vài chỗ không đúng, sợ rằng không chỉ có một mình Linh Âm lớn mật đi thôi diễn thiên cơ.
Bất quá Linh Âm dựa vào Thiên Diễn Đại Pháp thôi diễn mạnh hơn người khác nhìn tới những thứ không nên nhìn mới bị Thiên Đạo “xóa bỏ”, cũng may nàng thủ đoạn siêu quần bố trí ra được một tấm Man Thiên Mạc trốn vào, nhưng muốn đi ra liền không dễ dàng như thế.
Dù sao tu vi của nàng đã đầu nhập hết vào Man Thiên Mạc rồi, một khi đi ra bị Thiên Đạo phát hiện chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Hiểu được đầu đuôi, Lâm Phong nói:
- Linh Âm cô nương bố trí ra được tấm Man Thiên Mạc này chứng tỏ tu vi không tầm thường còn bị Thiên Đạo buộc tới đường cùng, trong khi ta mới chỉ là một tên Tụ Dương Cảnh viên mãn nhỏ nhoi, trọng trách “giải thoát” này chỉ sợ ta gánh không nổi a.
Linh Âm thản nhiên nói:
- Đừng chơi hoa chiêu, Thiên Diễn Đại Pháp sẽ không sai, ngươi nhất định có cách giúp ta thoát khỏi Thiên Đạo dòm ngó.
Nghe vậy, Lâm Phong thầm suy tính, nếu không dựa vào tu vi thì chỉ có một thứ che mắt được Thiên Đạo - Đệ Thập Trùng Thiên.
Theo tu vi của Lâm Phong tăng lên, Đệ Thập Trùng Thiên cũng dần trở nên mạnh hơn, đổi lại lúc khác có lẽ Đệ Thập Trùng Thiên vẫn chưa đủ lực che mắt Thiên Đạo nhưng hiện tại Thiên Đạo đang trong thời kì quan trọng không rảnh phân tâm có thể thử một lần, chỉ không biết Linh Âm có chịu mạo hiểm hay không.
Lâm Phong nói:
- Ta có một biện pháp, tuy nhiên ta không dám nói nắm chắc mười thành.
Linh Âm cười cười:
- Trên thế giới này có ai nắm chắc tất cả trong bàn tay, càng không nói đấu với trời, ta không quan tâm mạo hiểm hay không, chỉ cần có biện pháp là được. Lại nói ta tin tưởng những gì ta thôi diễn, còn nếu thất bại cũng là do ta học nghệ không tinh, không phải lỗi của ngươi.
Thấy Linh Âm sảng khoái như vậy, Lâm Phong không có ý tứ đưa đẩy nói:
- Tốt, trước mắt ta cần Linh Âm cô nương giải đáp vài vấn đề, sau lại bàn bạc kĩ hơn phải làm thế nào che mắt Thiên Đạo, đến lúc đó Linh Âm cô nương đưa ra quyết định cũng không muộn.
Linh Âm gật đầu:
- Ừm, ngươi hỏi đi.
Lâm Phong bắt đầu hỏi:
- Tại Thiên Giới, có Lâm gia nào mạnh mẽ hay không?
Dù không hiểu tại sao Lâm Phong hỏi vấn đề này, Linh Âm vẫn trả lời:
- Mười vạn năm trước, thế lực lớn nhất Đệ Tam Thiên là Lâm gia, có điều không biết lí do gì cả Lâm gia bỗng biến mất chỉ sau một đêm, sự kiện đó rúng động cả Thiên Giới một thời, bởi vì người Lâm gia rất mạnh, không tính những vị lão tổ thì Lâm gia còn ra được hai vị thiên kiêu trẻ tuổi có tư cách vấn đỉnh Siêu Thoát.
- Phải rồi, còn có một chuyện rất kì quái, đó là trong hai vị thiên kiêu trẻ tuổi đó thế nhân chỉ nhớ rõ người nam gọi Lâm Phong, về phần người nữ thì sau khi Lâm gia biến mất liền không người biết danh tự, tựa hồ có một bàn tay nào đó trong bóng tối xóa đi toàn bộ tin tức về nữ thiên kiêu.
Nghe được đáp án này, trong lòng Lâm Phong khẽ run rẩy, nếu hắn còn không biết người nữ kia gọi là gì thì hắn quá ngu rồi, quả nhiên Thanh Ngọc là một người có thật, đồng nghĩa sự kiện huyết tế Lâm gia cũng có thật, mà người đứng sau tất cả, chắc chắn là Tiên Đế Đệ Tam Thiên.
Lâm Phong gằn giọng hỏi:
- Tiên Đế Đệ Tam Thiên là ai, thực lực thế nào?
Trên người Lâm Phong bộc phát ra một cỗ sát khí cực kì mãnh liệt khiến Linh Âm hơi giật mình, tên này muốn giết Tiên Đế a.
Linh Âm nói:
- Tục danh của hắn ta không rõ, chỉ biết hắn gọi Đế Quân, một thân thực lực đoán chừng nằm ở Thiên Nhân Nhị Suy.
Mục đích của hầu hết tu sĩ khi tu chân là truy cầu “trường sinh”, khi đến Hợp Giới Cảnh, thọ nguyên gần như đã là vô hạn, cửu đại Tiên Đế hiện tại đều là Hợp Giới Cảnh, nhưng không có nghĩa là Hợp Giới Cảnh sẽ trường tồn cùng thiên địa, Hợp Giới Cảnh cũng sẽ chết “già”.
Có điều, “già” của Hợp Giới Cảnh không giống bình thường, nếu không đột phá lên được Đạp Giới Cảnh siêu thoát thế giới thì qua mỗi một đoạn thời gian Hợp Giới Cảnh sẽ gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy, bao gồm Thọ Suy, Thể Suy, Hồn Suy, Giới Suy và Diệt Mệnh Kiếp Suy.
Vượt qua mỗi suy, Hợp Giới Cảnh mới có thể sống tiếp, đồng thời tu vi gia tăng một mảng lớn.
Thể Suy cường giả, đã tương đương với các vị Minh Tướng thời đỉnh phong một trăm vạn năm trước.
Tính toán, Lâm Phong bây giờ chỉ có thể đấu với chuẩn Hợp Giới Cảnh, muốn giết Thể Suy còn kém rất xa.
Cho nên Lâm Phong kiềm chế lại xúc động tiếp tục hỏi thêm nhiều vấn đề khác, trong đó có rất nhiều chuyện không liên quan lắm để đánh lạc hướng suy nghĩ của Linh Âm, dù sao giữa hai người chưa có giao tình gì nhiều, Lâm Phong không muốn lộ ra nhiều sơ hở cho Linh Âm nắm lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT