Trước khi rời khỏi, Nộ Tướng đã xóa đi hình ảnh pháp trận, không ai biết Lâm Phong đang làm cái gì ở trên bậc thang thứ một trăm, càng không biết Lâm Phong lúc nào sẽ đi xuống, cho nên không ít người chủ động bỏ qua Lâm Phong trở về ai làm việc nấy.
Nói đùa, hỏi chắc chắn Lâm Phong sẽ không trả lời, cướp sẽ đắc tội với Minh Tướng đại nhân, đã thế còn không bằng tranh thủ thời gian đi tu luyện a.
Đương nhiên, vẫn có một vài người không cam lòng, hỏi bình thường không trả lời thì “gặng hỏi” đến khi nào trả lời mới thôi, những người đó tạo thành một nhóm quyết tâm ngồi bên ngoài Minh Hồn Đài canh chừng Lâm Phong đi ra.
Ai biết, một lần chờ này, là ba năm.
Ba năm trôi qua, Lâm Phong đã hoàn toàn chìm đắm vào cảm ngộ không gian.
Mặc dù phương thức cảm ngộ quá đỗi tự ngược, trong ba năm không biết Lâm Phong đã phun ra bao nhiêu ngụm máu, hay bao nhiêu lần “tiểu Lâm Phong” bị nghiền nát, nhưng Lâm Phong giống như không cảm giác được đau đớn liên tục ngưng tụ “tiểu Lâm Phong” ném ra ngoài.
Đến mức… Lâm Phong hôm nay trông vô cùng tiều tụy.
Thân thể gầy gò, khuôn mặt trắng bợt, nếu không phải Lâm Phong vẫn còn thở sẽ có người còn tưởng Lâm Phong là một cỗ thi thể đây.
Bất quá ẩn giấu sau vẻ ngoài tiều tụy đó, lại là một cỗ linh hồn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thật, đổi lại một người khác, linh hồn không ngừng bị nghiền nát kết quả chắc chắn chỉ có một, tổn thương căn cơ.
Không phải sao, linh hồn là cơ bản nhất của một người, linh hồn tổn thất, căn cơ không tổn thương mới là lạ.
Nhưng Lâm Phong không giống, linh hồn của hắn đã ngưng kết thành linh hồn chi tinh rất khó tổn thương, cộng thêm phần lớn linh hồn đã dung hợp với thân thể thì dựa vào Khô Mộc Phùng Xuân là Lâm Phong đã có thể chữa trị linh hồn, chỉ cần không bị thương quá nặng căn bản không phải lo lắng.
Thân bất toái, hồn bất diệt, đây là lợi thế của thân hồn hợp nhất.
Theo việc không ngừng bị nghiền nát rồi lại không ngừng được chữa trị, linh hồn của Lâm Phong càng lúc càng mạnh mẽ hơn, ngưng thực hơn, hoặc nói Lâm Phong đang tu luyện linh hồn cũng không sai, hắn chưa có ngu đến mức tự hủy chính bản thân.
Tuy nhiên, linh hồn lớn mạnh, cảm ngộ về không gian lại không tăng bao nhiêu, quá khó khăn.
Nếu xem cảm ngộ “định không quy tắc” độ khó là một, thì cảm ngộ để vượt qua khoảng cách giữa hai thế giới độ khó sẽ là một trăm, thậm chí một nghìn.
Bởi vì… định không quy tắc chỉ là một loại quy tắc nhất định, còn khoảng cách giữa hai thế giới lại là sự khác biệt giữa hai quy tắc không gian khác nhau, độ khó gia tăng không phải đơn giản như một cộng một bằng hai.
Định không quy tắc Lâm Phong còn chưa hiểu hết, muốn hiểu khoảng cách giữa hai thế giới không khác gì hái hoa trong gương, mò trăng trong nước.
Chưa kể “tiểu Lâm Phong” vừa ra chưa kịp cảm ngộ cái gì đã bị nghiền nát, cứ tiếp tục như thế không phải cách hay.
Dù sao linh hồn của hắn sau ba năm rèn luyện đã tới ngưỡng rồi, muốn mạnh thêm phải tìm cách khác.
Cho nên, Lâm Phong dừng lại.
Lâm Phong lẩm bẩm tự hỏi:
- Theo lí luận ở địa cầu, bản chất của không gian là “điểm”, vô số điểm sẽ hình thành “mặt phẳng”, vô số “mặt phẳng” sẽ tạo thành không gian, nhưng ở đây, dường như cái lí luận này không quá chuẩn xác, bởi nếu là thế thì linh hồn của ta phải bị “cắt” chứ không phải bị phân giải.
- Rốt cuộc không gian là cái gì? Không gian, tại sao lại có năng lực phân giải?
Đúng vậy, mặc dù không cảm ngộ thành công nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ ràng “tiểu Lâm Phong” không phải bị không gian “cắt”, thực chất nó giống như bị phân giải thành vô số mảnh hơn, sau đó những mảnh nhỏ không đủ năng lực tồn tại độc lập mới bị xóa sổ.
Nhắc đến phân giải, Lâm Phong khẽ giật mình, sau đó hắn cười phá lên:
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy.
- Bản chất của không gian không phải là điểm, càng không phải mặt phẳng, mà không gian… chính là điểm. Một điểm, chính nó đã tồn tại tọa độ từ nhiều chiều không gian, một điểm, là một không gian.
- Nếu giữa hai điểm có mối liên kết, nó sẽ hình thành một không gian lớn hơn, ví dụ như Thái Sơ Giới là một tập hợp vô số điểm có mối liên kết chặt chẽ. Còn ở đây các tiểu thế giới đã trở nên hỗn loạn, các điểm không còn mối liên kết trở thành độc lập, cho nên linh hồn của ta mới bị phân giải.
- Cũng chính vì thế, tại Tinh Thần Thế Giới, thoạt nhìn không xa nhưng khoảng cách lại rất xa, bởi ‘‘khoảng cách’’ giữa hai điểm không phải khoảng cách mắt thường nhìn thấy. Nói như vậy, muốn đi xuống, phải tạo ra mối liên kết giữa các điểm.
- Mà muốn như thế, cách đơn giản nhất là tái tạo thế giới.
Tái tạo thế giới là đơn giản?
Không, nó là một công việc hết sức khó khăn, nhưng đó đúng là cách đơn giản nhất để đi xuống.
Thử nghĩ mà xem, một vùng không gian có vô số điểm, cứ nối từng điểm từng điểm không biết phải nối đến ngày tháng năm nào a.
Thế là, Lâm Phong một lần nữa chìm vào cảm ngộ nghĩ cách tái tạo thế giới.
Lại thêm một cái ba năm nữa trôi qua.
Những người bên ngoài đã từ bỏ ý đồ chặn đường Lâm Phong, thậm chí có không ít người nổi lên nghi ngờ Lâm Phong đã bị Minh Tướng đại nhân âm thầm bắt đi tra khảo, bằng không một người nhận được truyền thừa như Lâm Phong làm sao suốt sáu năm không xuất hiện đâu.
Mà lại cái ý nghĩ này không phải không có khả năng, dù sao Lâm Phong chỉ là một kẻ ngoại lai, đối với một tộc đã từng đứng ở địa vị huy hoàng thì đặt số mệnh toàn tộc vào tay một kẻ ngoại lai là một chuyện khó có thể chấp nhận.
Dựa vào người khác, chi bằng dựa vào chính mình, đạo lí này rất dễ hiểu.
Thế nhưng, ngày hôm nay, Minh Tộc lại được dịp xôn xao.
Minh Hồn Đài yên ổn sáu năm, bỗng… chấn động.
Hơn nữa thanh thế so với sáu năm trước phải mạnh hơn nhiều lắm.
Sáu năm trước, hai mươi bậc thang vỡ vụn, sáu năm sau, chấn động kịch liệt hơn, sẽ là bao nhiêu bậc thang vỡ vụn đây?
Nghĩ đến cảnh tượng toàn bộ Minh Hồn Đài trở thành một mảnh phế tích, toàn bộ Minh Tộc vừa giận vừa sợ.
- Mụ nội nó, không phải nói Tư Nguyên Chương bị bắt rồi sao, động tĩnh này là cái gì đây.
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, bất quá nếu đây thật là do Tư Nguyên Chương gây ra thì dù có bị trách phạt ta cũng phải bắt hắn trả giá, Minh Hồn Đài là do tổ tiên chúng ta để lại, không thể nói hủy là hủy.
- Tính ta một người.
Kì thực, lời nói đầy nghĩa khí nhưng ai cũng biết đây chỉ là một cái cớ bắt chẹt Lâm Phong mà thôi, so với kính nhớ tổ tiên gì đó bọn họ càng thèm khát cái truyền thừa Lâm Phong đạt được hơn.
Có cớ thích hợp, làm chuyện cũng dễ dàng.
Bất quá, cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả ngậm miệng lại.
Từ bậc thứ tám mươi đến bậc thứ một trăm, nhất nhật nhất nguyệt hiện ra, nhật nguyệt luân chuyển, thế giới vận hành, Minh Hồn Đài… sống động hẳn lên.
Thậm chí… so với trước đây càng tỏa ra hào quang sáng gấp mấy lần, không giống bị phá hủy chút nào a.
Tại sao lại có cảm giác Minh Hồn Đài đang được xây dựng lại đâu?
Không, không phải cảm giác, mà là sự thật, Lâm Phong đúng là đang xây dựng lại hai mươi bậc thang đã bị phá hủy.
Muốn tái tạo thế giới, phương thức dễ nhất là để thế giới tự tái tạo.
Mà muốn thế giới tự tái tạo, nhất thiết phải đắp lại căn cơ của thế giới, ở đây căn cơ của tiểu thế giới là những bậc thang Minh Hồn Đài.
Chẳng qua, Lâm Phong không dùng vật liệu thực tế để đắp lại bậc thang, cái hắn dùng là Đệ Thập Trùng Thiên đắp ra bậc thang hư ảo.
Dựa trên lí thuyết, Đệ Thập Trùng Thiên là nguyên vật liệu tốt nhất trong tái tạo thế giới, bởi Đệ Thập Trùng Thiên có mang theo một tia luân hồi chi lực.
Luân hồi, không chỉ đơn giản là lực lượng giúp nhân loại luân hồi, nó còn bao gồm cả… thế giới luân hồi.
Có điều, thế giới luân hồi, điều kiện hà khắc hơn nhân loại luân hồi nhiều lắm.
Lại nói, Đệ Thập Trùng Thiên vẫn chưa hoàn chỉnh, nó có thể giúp hai mươi cái tiểu thế giới hỗn loạn luân hồi được sao?
Không, đừng nói Lâm Phong chỉ là một Luyện Hồn Cảnh nhỏ nhoi, trên thực tế ngay cả Đại Giới Chủ cũng không làm được thế giới luân hồi, đây không phải chuyện một cá nhân có thể hoàn thành, trừ phi ngươi mạnh hơn cả ‘‘thiên lớn nhất’’.
Hoặc… ngươi hiểu rõ luân hồi như lòng bàn tay.
Tạo dựng một cái tiểu thế giới còn dễ làm, luân hồi một tiểu thế giới, khó.
Cũng may cái Lâm Phong cần làm chỉ là tái tạo thế giới, tái tạo so với chân chính luân hồi dễ dàng hơn rất nhiều, Lâm Phong vẫn có nắm chắc.
Theo nhật nguyệt luân chuyển, hai mươi bậc thang hư ảo… dần dần được ngưng tụ.
Bước đầu tiên đắp lại căn cơ, khá đơn giản hoàn thành.
Bước thứ hai, nối các điểm lại với nhau, bắt đầu thi công.
Ở bước này, Lâm Phong quyết định làm theo cách trực tiếp nhất, hắn dùng Đệ Thập Trùng Thiên như một cái khuôn rồi đặt các điểm lên.
Cái này cũng giống như một bộ trò chơi xếp hình, các mảnh ghép có cùng một khuôn, tự nhiên giữa chúng nó sẽ có sự liên kết.
- Răng rắc… răng rắc…
Suy nghĩ đơn giản, nhưng lúc làm cực kì khó khăn, Đệ Thập Trùng Thiên liên tiếp bị các điểm phản kháng không ngừng phát ra từng tiếng rạn nứt, cái khuôn này… thoạt nhìn không đủ mạnh.
Không, là các mảnh ghép quá lộn xộn dẫn đến căng phồng lên.
Lâm Phong vội vàng bắt quyết hét lên:
- Định Càn Khôn.
Nhất nhật nhất nguyệt dừng luân chuyển cố định lại một chỗ, kéo theo đó là Đệ Thập Trùng Thiên cũng như bị cố định.
Đây là… định không quy tắc.
Đại thế giới định, tiểu thế giới, cũng bị định.
Tiếp đó, Lâm Phong một lúc ném ra mấy trăm cái ‘‘tiểu Lâm Phong’’ vào Đệ Thập Trùng Thiên, lần này thì ‘‘tiểu Lâm Phong’’ không bị nghiền nát nữa, dù sao Đệ Thập Trùng Thiên đã nắm thế chủ đạo, nhưng điểm kia tạm thời đã bị kiềm hãm.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, rất nhanh thôi Đệ Thập Trùng Thiên sẽ không áp chế nổi.
Bất quá… đủ rồi.
Mấy trăm cái ‘‘tiểu Lâm Phong’’ lấy thế như sét đánh thoắt ẩn thoắt hiện, chúng nó giống như những thợ xây lành nghề đang sắp xếp những viên gạch ‘‘điểm không gian’’ theo một trình tự thích hợp nhất, hai viên gạch ở gần nhau… trùng hợp đúng là hai điểm của cùng một tiểu thế giới từng bị hỗn loạn tách ra.
Sai, đây không phải trùng hợp, đây là thành quả ba năm đầu tiên ngậm đắng nuốt cay lấy thân ra thử, Lâm Phong đã ghi nhớ gần hết đặc điểm của các điểm không gian.
- Oanh… oanh… oanh…
Định không quy tắc hết hiệu lực, từng đợt âm thanh vang dội vang lên, mấy trăm cái ‘‘tiểu Lâm Phong’’ bị đập nát, nhưng các điểm cũng đã được nối lại với nhau.
Chỉ còn một bước cuối cùng dung nhập điểm vào bậc thang tái tạo thế giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT