Dục Tướng không hổ là một trong bảy người mạnh nhất dưới trướng Ma Vương, nàng không ra tay thì thôi đã ra tay là kinh thiên động địa, không gian nứt vỡ không ngừng nổ “bang bang”, bốn lão giả cao cao tại thượng bị một mình nàng đánh không hoàn thủ được chút nào chỉ có thể bị động phòng thủ.

Chưa hết, dưới mị lực của nàng, toàn quân Nam Môn hầu như không còn sức chiến đấu bị đại quân Ma Tộc hung mãnh đánh ngược trở ra, cái gọi là một người ảnh hưởng toàn chiến cục không hơn gì cái này, quá kinh diễm, quá chấn động.

Bất quá đại quân Ma Tộc không thừa thế xông lên mà bọn chúng rất ngay ngắn rút lui, dù sao mục đích để Dục Tướng khôi phục lực lượng đã đạt được, trận chiến này có đánh tiếp hay không đã không còn nhiều ý nghĩa, rút lui bảo toàn nhân số mới là tốt nhất.

Ma Tộc cũng là người, bọn họ không phải vô tâm vô cảm, bọn họ không sợ chết nhưng nếu chết vô ích bọn họ sẽ không làm.

-Oanh... oanh... oanh... oanh...

Một chiêu đánh lui bốn lão giả, Dục Tướng cười nhạt:

-Đây là thứ các ngươi tự gọi là “Tiên nhân”? Không chịu nổi một kích.

Sắc mặt bốn lão giả từ ửng hồng do bị thương nghe vậy liền chuyển biến thành đen như đáy nồi, bốn người rất buồn bực, vì sao cùng bị áp chế như nhau mà Dục Tướng lại mạnh đến mức lấy một địch bốn vẫn ở thế thượng phong? Quá vô lí.

Không riêng gì bốn lão giả, rất nhiều người có mặt đều khó hiểu, rõ ràng Dục Tướng chỉ bày ra uy lực ngang bằng bốn lão giả nhưng hết lần này đến lần khác rất dễ dàng hóa giải chiêu thức của bốn lão giả, mà bốn lão giả mỗi lần trúng chiêu của nàng đều chật vật không chịu nổi.

Đây là thế nào a.

Đáp án chính là... hoàn mỹ khống chế, theo tu vi càng cao, hoàn mỹ khống chế lại càng khó.

Mỗi một chiêu Dục Tướng đánh ra đều đạt tới cực hạn của Nhân Giới, còn bốn lão giả nhìn thì mạnh đấy nhưng vẫn thiếu một chút, một bên là cực hạn một bên là tiếp cận cực hạn, không cần nói cũng biết ai mạnh ai yếu, chỉ một chút đã làm nên sự khác biệt rất lớn.

Chưa kể kinh nghiệm chinh chiến của Dục Tướng rất phong phú, cách nàng hóa giải chiêu thức của bốn lão giả tương tự với cách phá Lục Hợp Thần Thương chứ không phải cứng đối cứng, nàng kích thích năng lượng lên là chiêu thức tự động bị Nhân Giới xóa bỏ rồi còn đâu.

Phương pháp này nghe rất đơn giản, nhưng thực hiện lại khó như lên trời bốn lão giả làm không được, chiêu thức đã thành muốn giảm thì dễ chứ muốn tăng nói dễ hơn làm, cho nên bốn người phải gồng mình ra cứng đối cứng với Dục Tướng, càng đánh càng bị thương.

Đánh không lại, bốn lão giả chuyển sang cầm chân, một lão giả lấy ra một cái tù và hét lớn chỉ huy:

-Các ngươi xông lên không cho Ma Tộc rút lui, diệt sát toàn bộ bọn chúng cho lão phu.

Từ bản tiên xuống tới lão phu, hiển nhiên lão giả đã bị Dục Tướng kích thích cảm thấy xấu hổ với cách gọi trước đó.

Nhưng không ai để ý điểm này, lời nói của lão giả thông qua tù và dường như đem theo một loại khí huyết kích thích nào đó làm bùng lên chiến ý giảm bớt sự ảnh hưởng của Dục Tướng, đại quân Nam Môn hừng hực khí thế tiếp tục vây đánh Ma Tộc.

-Giết.

-Ầm... ầm... ầm...

Chứng kiến từng người bên Ma Tộc hôi phi yên diệt, Dục Tướng đang bị bốn lão giả vây quanh tức giận quát:

-Các ngươi dám.

Lần này, nàng thực sự điên cuồng rồi, đại quân Ma Tộc không ngại hy sinh giúp nàng khôi phục thì nàng đồng dạng không có khả năng trơ mắt nhìn đại quân đoàn diệt, chung quy lại mọi người đều là đồng tộc, Ma Tộc chết hết một mình nàng sống còn ý nghĩa gì?

Ma khí bộc phát, dục ý điên cuồng tràn ra ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm màu đen trôi nổi trên tay nàng.

Chớp mắt sau đó, đoàn hỏa diễm màu đen... biến mất.

-Dục Hỏa Phần Thân.

Dục Tướng chu môi nhỏ nỉ non nói ra, đại quân Nam Môn đang hừng hực khí thế nghe thấy âm thanh của nàng không nhịn được quay lại bỏ quên cả chém giết Ma Tộc, giọng nói kia... quá sức dụ hoặc, tựa như tiên âm khống chế lòng người.

-Phốc... phốc... phốc...

Đoàn người ngây ngốc, sau đó đột nhiên có mấy chục người không hiểu chuyện toàn thân bốc cháy, thần hồn câu diệt.

Dục hỏa xuất phát từ tâm tình của mỗi người, vô hình vô ảnh chi hỏa, càng không phải thực hỏa, lúc bình thường dục hỏa là vô hại nhưng chỉ cần nó điên cuồng bùng cháy liền kinh khủng, chính ngươi đốt cháy lên dục hỏa ngươi sẽ dập tắt được nó sao?

Được, nhưng rất khó, bởi nó phản ánh chính ngươi.

Tâm bất chính, người bất thiện, dục hỏa đốt, khó vãn hồi.

Thế cục lại chuyển biến có lợi cho đại quân Ma Tộc, lúc này Ma Tộc cũng điên cuồng hơn vừa lui vừa giết, có cơ hội sẽ không do dự xông lên chém giết, không phải các ngươi muốn giết chúng ta sao, bỏ mạng lại đi.

Bên kia, bốn lão giả không phải dạng ăn chay không để Dục Tướng tùy ý phát uy, bốn người không hẹn mà gặp tế xuất bản mệnh pháp bảo, mỗi người ném ra một tấm lệnh bài hắc sắc trôi lơ lửng giữa không trung, ấn quyết nhanh chóng hoàn thành.

-Sát Thần Lệnh, Tru.

-U...u...u...

Bốn cái lệnh bài run rẩy phát ra từng tiếng “u u” tổn thương linh hồn, lại thấy trên đầu Dục Tướng xuất hiện một chữ tru đen kịt to lớn, sát khí kinh thiên.

-Diệt.

Chữ tru to lớn vỡ ra, bằng một cách huyền diệu nào đó bề ngoài Dục Tướng không có dấu hiệu gì của bị ngoại lực tác động nhưng sắc mặt Dục Tướng bỗng tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên nàng đã bị thương từ bên trong.

Dục Tướng lau đi vết máu lạnh nhạt nói:

-Khá lắm, linh hồn công kích thật mạnh. Bất quá chưa đủ, ta sẽ cho các ngươi thấy linh hồn công kích thực sự là thế nào.

-Diệt Hồn Ba.

Linh hồn chưa khôi phục quá nhiều dẫn đến ý cảnh không đủ, Dục Tướng quyết đoán bỏ luôn ý cảnh quấy nhiễu thiêu đốt một phần linh hồn quát lên, âm thanh của nàng vẫn trong trẻo nhưng bên trong lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đến tận linh hồn.

Diệt Hồn Ba, một câu nói, diệt hồn.

Chỉ trong nháy mắt, bốn lão giả cuồng phún tiên huyết, hơn trăm Vấn Đạo trung kì biến thành cái xác không hồn, Vấn Đạo hậu kì đỡ hơn một chút nhưng cũng bị trọng thương khó có thể tái chiến, chỉ có duy nhất một mình Lâm Phong với hoàng kim thức hải hơi đau đầu.

Ma Tộc chủ tu linh hồn không phải nói chơi.

Lâm Phong thầm phân tích:

-Thật mạnh, nếu nàng tập trung vào ta sợ rằng ta cũng không đỡ nổi một chiêu này.

Tiếp đó, Dục Tướng chớp lấy cơ hội thuấn di tới trước một lão giả, nàng vươn ngọc thủ đâm vào trái tim lão giả đó, tốc độ cực nhanh, không thể tránh thoát.

-Xoạt...

-Roẹt...

Vươn tay, thu tay, tiện thể kéo luôn trái tim lão giả ra ngoài, bất quá có lẽ Dục Tướng xem thường hấp thu nên bóp nát luôn.

Đối với tu sĩ bước thứ hai mất đi trái tim không phải không sống được, nhưng lão giả kia đã chết không thể chết hơn, một chiêu của Dục Tướng đã đánh nát thần hồn của lão, hành động rút ra trái tim chẳng qua mang ý tứ chấn nhiếp là nhiều.

Mất đi một người, ba lão giả khác thầm than không ổn, mặc dù biết rõ nàng đã trả giá không nhỏ, lực chiến không nằm ở cực hạn nhưng bọn họ cũng bị thương không nhẹ a, bây giờ còn chết mất một người đội hình đã thiếu đi sự hoàn mỹ làm sao đánh?

Một lão giả ham sống sợ chết tế xuất một tấm phù lục bóp nát, không gian quy tắc mạnh mẽ bao trùm lấy lão, ý đồ trốn về Thiên Giới.

Hai lão giả khác thấy vậy cũng vội vàng tế xuất phù lục, sống chết của đám Vấn Đạo này bọn họ đã không quan tâm rồi, đợi trở về bọn họ sẽ lập tức báo cho Tiên Đế phái thêm người tới, bốn người không được thì trăm người, trăm người không được thì ngìn người, bọn họ không tin Dục Tướng vô đối.

Bị Tiên Đế trách phạt cũng được, đỡ hơn là chết.

Dục Tướng hừ lạnh:

-Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dễ vậy sao?

Dứt lời, Dục Tướng hai tay chia ra hai hướng cách không bóp một cái, không gian truyền tống bị cưỡng ép bóp méo, quy tắc Nhân Giới theo đó hơi cải biến một chút theo chiều hướng giảm mức cực hạn, nghĩa là... hai trong ba lão giả đã vượt quá cực hạn của Nhân Giới.

Một chiêu này gọi là... quấy nhiễu quy tắc.

Quy tắc cực hạn của một giới cơ hồ là không thể cải biến, nhưng trong một số hoàn cảnh nhất định vẫn sẽ có người lợi dụng sơ hở làm được, và truyền tống nối thông Thiên Giới là một trong những hoàn cảnh rất thích hợp để ra chiêu vì quy tắc ở Thiên Giới và Nhân Giới không giống nhau.

Giữa khoảnh khắc hai bên tiếp xúc quy tắc Thiên Giới sẽ chèn ép quy tắc Nhân Giới, Dục Tướng lại thêm chút chất xúc tác là cải biến được.

-Không.........

Hai lão giả thất thanh hét lên, sau đó, không có sau đó, hai người đã bị Nhân Giới tuân theo quy tắc xóa bỏ hoàn toàn.

Chỉ có một lão giả may mắn không bị Dục Tướng quấy nhiễu buông lời hù dọa:

-Ma nữ, để xem ngươi vui vẻ được mấy ngày.

Dục Tướng lại hừ lạnh, thời khắc thích hợp đã qua nhưng nàng vẫn không buông tha lại gần lão giả trực tiếp chưởng ra một chưởng, muốn đi cũng phải bỏ lại nửa cái mạng.

-Phốc...

-Phốc...

Gần như cùng một lúc, hai âm thanh va chạm đồng thời vang lên, lão giả bị Dục Tướng một chưởng nát nửa người truyền tống khỏi Nhân Giới, nhưng Dục Tướng lại bị một người khác chưởng từ sau lưng xuyên qua ngực, người nọ... là Chu Hồng - nhất tinh sứ giả.

Kết quả này, không ai ngờ đến, kẻ trốn trận từ đầu lại là hoàng tước sau cùng, vào đúng lúc quan trọng nhất xuất hiện đả thương Ma Tướng? Lại nói Nhất Tinh sứ giả có đủ khả năng người không biết ma không hay đánh lén Dục Tướng sao?

Dục Tướng khó khăn dứt ra quay đầu lại mấp máy môi:

-Ngươi... lão Tham?

Chu Hồng cười cười thầm xác nhận:

-Đã lâu không gặp, Dục muội.

*Gần đây ta đang thi Final, có chút bận, hic.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play