-Ngươi không phải năm mươi tuổi mà là hai mươi tư tuổi, Lâm Phong của Lâm gia, đến từ Phong Quốc, hôn phu trên danh nghĩa của Phong Vũ Ngưng, có đúng hay không?
Nghe Thái Tiêu Diêu hỏi Lâm Phong không bất ngờ lắm, người ta là Hóa Thần kì muốn điều tra một người đến từ tu chân quốc phụ thuộc là quá dễ dàng.
Tuy nhiên Lâm Phong không muốn bị phát hiện không có nghĩa là hắn sợ bị phát hiện, ngay từ đầu không dùng tên giả đã cho thấy Lâm Phong không hề sợ hãi, việc Lâm Phong che giấu thân phận chỉ để giảm bớt phiền phức ban đầu mà thôi.
Lâm Phong có cách đấu với Hóa Thần nhưng cách đó chỉ xài được một lần, bớt được chút phiền phức nào thì đỡ được chút đó, lá bài tẩy của hắn toàn là hàng xài một lần, dùng trên người Thái Tiêu Diêu lần sau gặp Hóa Thần chỉ có nước chạy trối chết.
Đó chính là lí do tại sao Lâm Phong không muốn để lộ thân phận quá sớm, thử nghĩ xem nếu ngày đầu tiên bước chân vào học viện đã bị phát hiện thì Lâm Phong và Thái Tiêu Diêu sẽ có một trận đấu long trời lở đất ngay, lúc đó Thái Tiêu Diêu chưa biết thực lực chân chính của Lâm Phong chỉ biết Lâm Phong là Kết Đan viên mãn có bí mật to lớn không đoạt sao được.
Hiện tại Thái Tiêu Diêu biết Lâm Phong có bí mật cũng phải cẩn thận một phen, từng việc Lâm Phong làm quá mức quỷ dị không phải Kết Đan viên mãn có thể làm được.
Nói thật chuyện bị phát hiện Lâm Phong đã biết trước không thể tránh khỏi, dù hắn không chữa cho Thái Phiêu Phiêu cũng sẽ bị điều tra mà thôi, bất quá kéo dài tới bây giờ coi như hoàn thành mục tiêu không tiêu tốn lá bài tẩy rồi.
Quan điểm của Lâm Phong đã thay đổi từ khi Lâm Phong trở về là chính mình, hắn càng tỏ ra mạnh mẽ thì người khác càng không dám đụng tới Lâm gia, người nào dám giết tới Lâm gia sẽ phải thừa nhận lửa giận của một kẻ có tiềm lực kinh khủng, ở Ngũ Hành Tinh có lẽ chỉ có Ngũ Đại Đế Quốc có tự tin diệt tận gốc Lâm gia mà không sợ bị trả thù.
Thế nhưng Ngũ Đại Đế Quốc sẽ vì bắt một tiểu tu sĩ có tiềm lực kinh khủng chưa đạt tới Hóa Thần vươn tay tới Phong Quốc chộp lấy Lâm gia chỉ có Nguyên Anh kì tọa trấn ép Lâm Phong ra mặt sao?
Có thể, đó là khi Ngũ Đại Đế Quốc toàn kẻ ngu ngốc, rất nhiều tu chân quốc tại Ngũ Hành tinh đã bất mãn với hành động khống chế tinh cầu của Ngũ Đại Đế Quốc từ lâu, một khi làm quá sẽ kích động cả tinh cầu chống lại Ngũ Đại Đế Quốc.
Phải biết Ngũ Hành Tinh không có Vấn Đạo, nghĩa là Ngũ Đại Đế Quốc chỉ được coi là tu chân quốc cấp bốn đỉnh phong, trên Ngũ Hành Tinh này còn nhiều Hợp Thể tu sĩ đến từ tu chân quốc cấp bốn khác lắm, Ngũ Đại Đế Quốc không có cách nào khống chế tất cả.
Đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất, dù có dàn xếp thành công Ngũ Đại Đế Quốc vẫn phải bỏ ra nhiều lắm, đặc biệt mặt mũi thống trị tinh cầu đã mất rất khó để lấy lại, cái giá bỏ ra khi dùng Lâm gia cầm xuống Lâm Phong là quá lớn.
Còn khi đạt tới Hóa Thần thì Lâm Phong tin tưởng hắn có thể chống lại Hợp Thể tu sĩ, đồng nghĩa với việc Lâm Phong có đủ tư cách đối mặt trực tiếp với Ngũ Đại Đế Quốc, Vấn Đạo không ra, Hợp Thể xưng bá, Lâm gia cũng có Hợp Thể bảo vệ, kẻ nào dám động vào.
Nghĩ theo hướng này Lâm Phong không nhất thiết phải trốn tránh quá nhiều, càng trốn người ta lại càng lấn át Lâm gia, cho nên Lâm Phong cứ việc bộc lộ tiềm năng sáng chói khi có cơ hội để người khác kiêng kị không dám giết tới Lâm gia khi hắn còn sống.
Và điều Lâm Phong làm hoàn toàn đúng, Thái Tiêu Diêu đã kiêng kị hắn không muốn nhúng chàm vào Lâm gia.
Đối với câu hỏi Thái Tiêu Diêu đưa ra Lâm Phong không trả lời ngay, hắn đưa ra tư thế mời ngồi:
-Mời viện trưởng ngồi.
Nói xong Lâm Phong cùng nhị nữ chủ động ngồi xuống một cái bàn tròn, thấy vậy Thái Tiêu Diêu cũng không do dự bước tới ngồi ở ghế thứ tư, Thái Tiêu Diêu không nhìn ra Lâm Phong có bố trí cái gì hay không nhưng dẫu gì Thái Tiêu Diêu cũng là Hóa Thần trung kì, bản tâm không cho phép hắn sợ hãi Kết Đan viên mãn.
Lúc này Lâm Phong mới nói tiếp:
-Nếu viện trưởng đã biết thì ta không che giấu nữa, đúng vậy, ta chính là Lâm Phong đó, chẳng lẽ viện trưởng muốn dùng Lâm gia uy hiếp ta?
Thái Tiêu Diêu muốn nhìn ra thứ gì đó từ Lâm Phong nhưng bộ dáng hoàn toàn bình tĩnh của Lâm Phong và nhị nữ bên cạnh Lâm Phong cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào khiến hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì, một lát sau Thái Tiêu Diêu nói ra:
-Ta không biết ba cái Kết Đan viên mãn như các ngươi lấy đâu ra tự tin khi đối mặt với Hóa Thần kì nhưng trực giác nói cho ta biết các ngươi thực sự không sợ ta chứ không phải giả vờ trấn định, điều này nói rõ các ngươi có cách chống lại Hóa Thần kì.
-Hơn nữa ta biết Phiêu Phiêu thật lòng muốn đi theo ngươi, ta không muốn con gái ta lại hận ta thêm một lần nữa, nhìn từ phương diện nào ta cũng không nên ra tay với ngươi, có một kẻ thù trí lực lẫn tiềm lực kinh khủng như ngươi sẽ vô cùng phiền não.
-Chỉ là chuyện ta có thể điều tra ra được thì người khác cũng có thể điều tra ra, Ngũ Đại Đế Quốc chắc chắn sẽ không để người như ngươi ở ngoài tầm kiểm soát, đến lúc đó Phiêu Phiêu sẽ bị liên lụy, cho nên ta buộc phải ngăn cản không cho ngươi tiếp tục tham gia khảo hạch.
Nói tới đây khí tức Hóa Thần trung kì hơi tản ra một chút tạo áp lực cho ba người Lâm Phong, Thái Tiêu Diêu không muốn gây thù với Lâm Phong nhưng vì sự an toàn của con gái hắn buộc phải giữ Lâm Phong lại, dù lá bài tẩy của Lâm Phong là gì đi nữa hắn cũng sẽ đường đường chính chính đấu với Lâm Phong một trận.
Có lẽ hắn không giết được Lâm Phong và cũng không thực sự muốn giết Lâm Phong nhưng hắn chỉ cần Lâm Phong bị thương rút khỏi khảo hạch là đủ rồi.
Còn chuyện cầm Lâm gia ra đối phó Lâm Phong Thái Tiêu Diêu không có ý định đi làm, một đấu một là chuyện cá nhân, một khi Lâm gia bị diệt mà không giết được Lâm Phong thì tương lai cả Cực Pháp Học Viện sẽ bị Lâm Phong ghi hận huyết tẩy, hai mươi tư tuổi Kết Đan viên mãn có cách chống lại Hóa Thần kì, người như vậy rất đáng sợ.
Loại người như Lâm Phong chỉ có thể kết giao hoặc toàn lực giết chết, cái sau Thái Tiêu Diêu không có nắm chắc nên hắn lựa chọn cái trước, dù cho không thể kết giao cũng không nên gây thù quá sâu đến mức không thể hóa giải.
Đối mặt với uy áp của Hóa Thần trung kì Lâm Phong âm thầm điều động linh hồn chi lực và đệ thập trùng thiên tạo thành một vòng bảo hộ che chắn cho ba người, Lâm Phong biết Thái Tiêu Diêu chỉ muốn thăm dò chứ không có ý định ra tay thực sự nên chưa kích hoạt trận pháp vội.
Đồng thời Lâm Phong còn nghe ra được ý tứ muốn đàm phán từ Thái Tiêu Diêu rằng Thái Tiêu Diêu đã giúp hắn phong tỏa tin tức, ngoại trừ Thái Tiêu Diêu ra sẽ không có người thứ hai biết chính xác hắn là ai, ít nhất ở thời điểm hiện tại tin tức về Lâm Phong vẫn chưa bị người khác biết.
Đã như vậy không cần để lộ ra “thiên nhiên trận pháp” làm gì, Lâm Phong tin Thái Phiêu Phiêu không có nghĩa là hắn tin Thái Tiêu Diêu, biết đâu trong tương lai Thái Tiêu Diêu lại tìm tới hắn thì “thiên nhiên trận pháp” vẫn được tính là một lá bài tẩy.
Khí tức áp bách Thái Tiêu Diêu tản ra đụng vào vòng bảo hộ của Lâm Phong giống như một giọt nước rơi vào biển khơi không tạo cho ba người chút áp lực nào, linh hồn chi lực và đệ thập trùng thiên không sợ nhất chính là uy áp, Thái Tiêu Diêu có ra tay toàn lực cũng đừng hòng dùng uy áp áp chế Lâm Phong chứ đừng nói tới thăm dò.
Nhìn uy áp của mình khi tới gần Lâm Phong ba thước đột ngột biến mất vô tung vô ảnh khiến Thái Tiêu Diêu giật mình không hiểu, hắn không nhìn ra được Lâm Phong dùng thứ lực lượng gì chống lại uy áp của hắn, giống thần thức nhưng không phải thần thức, càng không phải linh lực hay pháp thuật, vô cùng quỷ dị.
-Viện trưởng muốn dùng thực lực Hóa Thần kì đả thương ta để ta có trốn được cũng sẽ bị thương không cách nào tham gia khảo hạch?
Trải qua lần thăm dò vừa rồi Thái Tiêu Diêu càng kiêng kị Lâm Phong nhiều hơn, Thái Tiêu Diêu thận trọng nói ra:
-Đó là phương án cuối cùng, phương án đầu tiên ta lựa chọn là đàm phán với ngươi, ta hy vọng ngươi sẽ nghĩ cho Phiêu Phiêu mà đưa ra quyết định.
Lâm Phong khá hài lòng với câu trả lời của Thái Tiêu Diêu, một Hóa Thần kì nói ra được câu này với Kết Đan viên mãn chứng tỏ Thái Tiêu Diêu thực không có ác ý, Thái Tiêu Diêu đủ thương yêu Thái Phiêu Phiêu a, không biết giữa hai người có chuyện gì mà lại bất hòa.
Bất quá Lâm Phong không hỏi nhiều, hắn nói:
-Viện trưởng lo xa rồi, ta coi Phiêu Phiêu là bằng hữu tất nhiên ta sẽ không làm chuyện hại nàng ấy, thực chất lần này trở về ta không có ý định tham gia khảo hạch đi vào Ngũ Đại Đế Quốc nữa, đợi đến Hồng Lưu Quốc ta sẽ tỏ ra yếu kém tìm cơ hội trốn ra ngoài.
-Về phần Phiêu Phiêu có lẽ nàng ấy sẽ đi theo ta, nếu hôm nay viện trưởng không tới đây ta còn muốn tới thiên điện một chuyến nói rõ mọi chuyện tránh việc viện trưởng nghĩ ta cưỡng ép mang Phiêu Phiêu đi rồi tới tìm ta gây phiền phức.
Những lời này Lâm Phong không phải nói cho oai, dù có quyết định đi tới Ngũ Đại Đế Quốc hay không Lâm Phong cũng sẽ tìm tới Thái Tiêu Diêu nhờ Thái Tiêu Diêu che giấu thân phận, nếu Thái Tiêu Diêu không phải cha Thái Phiêu Phiêu hắn vẫn có cách mua chuộc Thái Tiêu Diêu vì Lâm Phong biết không ai muốn vĩnh viễn ở dưới Ngũ Đại Đế Quốc.
Chỉ cần chứng tỏ bản thân có sức mạnh ngang hàng và cho Thái Tiêu Diêu đủ lợi ích Thái Tiêu Diêu sẽ không do dự trợ giúp Lâm Phong đổi lấy một cơ hội trở mình, hiện tại tốt rồi, dựa vào mối quan hệ với Thái Phiêu Phiêu mà Lâm Phong không cần lấy cái gì ra đổi vẫn có được sự trợ giúp của Thái Tiêu Diêu.
Trải qua một phen bàn bạc đưa ra kế hoạch cụ thể phối hợp lẫn nhau hành động Thái Tiêu Diêu liền rời đi, trước khi đi Thái Tiêu Diêu còn đồng ý kiếm cho Lâm Phong một đống linh dược với lí do Lâm Phong muốn luyện chế nước thuốc cho Thái Phiêu Phiêu che giấu cực phẩm băng linh căn.
Tuy biết Lâm Phong có giở thói sư tử ngoạm trong đó nhưng chỉ với việc con gái từ thượng phẩm linh căn nhảy lên cực phẩm linh căn thì có cho Lâm Phong một điểm lợi tức vẫn không có gì thiệt thòi, nói không chừng trong tương lai Lâm Phong còn trở thành con rể của hắn a, hắc hắc.
Từ đầu đến cuối Thái Tiêu Diêu không hề biết bản thân đang ngồi trên một quả boom, một quả boom theo đúng nghĩa đen, cái ghế mà hắn ngồi lên.
Nhìn bề ngoài hoặc dùng thần thức thăm dò bốn ghế giống y hệt nhau nhưng trong đó có một ghế là “vị trí cực kì nguy hiểm” nếu toàn bộ trận pháp cùng nổ, đặc biệt bên trong ghế đó có tới mấy chục cái tổ hợp tam phẩm trận pháp, một khi nổ chắc chắn Thái Tiêu Diêu sẽ bị thương. (Lời tác giả: ta viết đoạn này khi nghĩ tới “viễn cảnh nổ” ta liền có cảm giác khá thốn…).
Ba người Lâm Phong ngồi trước để buộc Thái Tiêu Diêu phải ngồi vào vị trí được Lâm Phong sắp đặt sẵn, Lâm Phong tin chắc Thái Tiêu Diêu sẽ ngồi vào vị trí đó, bởi vì Thái Tiêu Diêu là Hóa Thần kì.
Và trong suốt quá trình trao đổi Lâm Phong nhìn như hiền lành vô hại nhưng mỗi giây mỗi phút Lâm Phong đều khắc Chấn Hồn Búa sẵn sàng ám toán Thái Tiêu Diêu bất cứ lúc nào, may mắn là Thái Tiêu Diêu không có làm điều gì ngu ngốc.
Đây không phải Lâm Phong muốn đánh lén giết Thái Tiêu Diêu, Lâm Phong chỉ cẩn thận đề phòng Thái Tiêu Diêu có ý đồ xấu thôi, dù biết chắc Thái Tiêu Diêu sẽ không làm gì quá mức vì ba người có mối quan hệ không tệ với Phiêu Phiêu nhưng Lâm Phong làm việc luôn đặt cẩn thận lên ưu tiên hàng đầu.
Giải quyết xong vấn đề Thái Tiêu Diêu Lâm Phong yên tâm để nhị nữ ra ngoài, Tuyết và Phượng thay phiên nhau mỗi người leo lên bình đài Cảm Ngộ Đài tu luyện trong hai ngày, có điều cảm ngộ của hai nàng đã dùng hết vào lần phục dụng Vũ Trụ Chân Tủy nên không gặt hái được thành quả nào đáng kể.
Sau đó Lâm Phong cũng thử leo lên Cảm Ngộ Đài tu luyện xem sao, đáng tiếc một ngày ngồi trên đó Lâm Phong không nghĩ thêm được chút xíu nào về Hỗn Độn Nguyên Anh, Cảm Ngộ Đài là đồ tốt nhưng đẳng cấp của nó không đủ để Lâm Phong cảm ngộ điều gì mới mẻ, nói trắng ra cảm ngộ của Lâm Phong đã vượt luôn Cảm Ngộ Đài rồi.
Bất quá Lâm Phong chỉ leo lên Cảm Ngộ Đài với tư thái cầu may nên hắn không có điểm nào thất vọng, Hỗn Độn Nguyên Anh mà dễ cảm ngộ ra thì Lâm Phong đâu cần nghĩ tới chuyện mạo hiểm chạy tới Ngũ Đại Đế Quốc tìm kiếm thông tin.
Tạm gác lại chuyện Hỗn Độn Nguyên Anh Lâm Phong trở về phòng tiếp tục khắc thiên nhiên trận pháp cho nhị nữ hóa giải, cộng thêm mấy trăm cái trận pháp trước đó khắc ra đề phòng Thái Tiêu Diêu đủ để nhị nữ phá giải cho tới ngày rời đi.
Ngọc giản cơ sở trận pháp Lâm Phong nhận được từ Dương Cát và Hiên Viên đều chỉ ghi chép tới tam phẩm nên Lâm Phong chưa có dịp tìm hiểu tứ phẩm trận pháp, hắn đang đợi trước ngày tới Hồng Lưu Quốc sẽ nhờ Thái Phiêu Phiêu “kiếm” giùm một tấm ngọc giản tứ phẩm trận pháp từ Dương Cát.
Hiện tại rảnh rỗi không có gì làm Lâm Phong lại lấy ra Trắc Linh Bàn và Cổ Hắc Kiếm xem xét, ngày trước bận nghiên cứu “thiên nhiên trận pháp” nên Lâm Phong chưa tìm hiểu hai món này kỹ càng, hắn có cảm giác hai món đồ này không đơn giản.
P/s: Đệ thập trùng thiên bắt nguồn từ thần đồng nhưng đã được khắc trên kim đan nên vẫn sử dụng được khi thần đồng bị thương, uy lực không mạnh như trước, cái Lâm Phong hiện tại không sử dụng được chỉ có bản nguyên thần đồng và Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.
*Đây là chương thứ hai trong ngày bù chương hôm qua, hôm qua ta bận, thế nhưng ngày mai có lẽ lại phải khất rồi, cuộc sống a... Nhân tiện các bạn đọc nhớ nhấn like cuối chương tạo động lực cho ta nhé, chỉ mất thêm vài giây nhưng điều đó sẽ trở thành động lực to lớn cho tác giả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT