Lần trước khi gặp hắn ở đây thì hắn đang thổi sáo.
Tiết Thanh nói: “Không quấy rầy ngươi…” Nàng còn chưa dứt lời thì chợt nhìn ra trong tay Nhạc Đình không cầm sáo.
Nhạc Đình nói: “Tiết Thanh thiếu gia, không phải trùng hợp mà là ta cố ý ở đây đợi ngươi.”
Cố ý sao? Tiết Thanh sờ đầu, thu lại nụ cười trên môi: “Nhạc Đình thiếu gia, ngươi không cần gọi ta là Tiết Thanh thiếu gia, ta cũng không phải thiếu gia gì cả. Ngươi gọi là Tiết Thanh hoặc Thanh Tử là được.”
Nhạc Đình cười cười, nói: “Ngươi vẫn gọi ta là thiếu gia. Ta thì không xứng rồi, dù sao ta cũng là thân phận nô lệ.”
Đúng là có chuyện như vậy. Tiết Thanh nói: “Đã là bạn học thì không cần phải để ý việc đó.”
Nhạc Đình mỉm cười gật đầu, quan sát nàng một hồi, sau đó chỉ sợi dây thừng còn buộc bên hông nàng nói: “Lần trước là ta hiểu lầm ngươi, hóa ra không phải ngươi trốn học mà là đang đi học.”
Tiết Thanh cúi đầu nhìn sợi dây, vội vàng cởi nó ra.
Nhạc Đình nói tiếp: “… Ta cho rằng ngươi sẽ ra vào bằng cửa chính, đợi mấy ngày không gặp nên mới đến đây thử xem… Sao giờ ngươi vẫn còn đi vào bằng lối này? Thật nguy hiểm.”
Tiết Thanh nhìn vết thương trên tay mình, tùy ý vẩy vẩy, nói: “Bởi vì ông trời giao cho ta chức trách quan trọng hơn người bình thường nên ta coi đây là sự khen thưởng.”
Nhạc Đình bật cười, nói: “Bởi vậy nên thời xưa mới có tích đầu huyền lương, trùy thứ cổ (1), ngày nay lại có Tiết Thanh leo núi.”
Tiết Thanh cười ha ha, nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhạc Đình lại cười nói: “Mau đi đi, sắp đến giờ học của Nghiêm tiên sinh rồi đó. Nghiêm tiên sinh tuy ít nói chuyện nhưng giảng bài rất hay.”
Tiết Thanh nói được, sau đó đi về phía trước, đi được mấy bước lại dừng lại quay đầu nhìn Nhạc Đình, vỗ đầu nói: “Ta quên mất, ngươi tìm ta có việc gì vậy?”
Nhạc Đình đáp: “Không có gì, chào hỏi một câu mà thôi. Dù sao cũng là bạn học.”
Tiết Thanh lại mỉm cười, giơ tay lên nói: “Xin chào bạn học.”
Cách phản ứng cùng thái độ chào hỏi này khiến Nhạc Đình có chút không quen, nhưng cảm giác rất tự nhiên, bèn học điệu bộ của nàng giơ tay lên, nói: “Xin chào bạn học.”
Tiết Thanh tiếp tục vẫy tay: “Tạm biệt bạn học.”
Nhạc Đình cũng vẫy tay: “Tạm biệt bạn học.”
Tiết Thanh cười, xoay người chạy biến thật nhanh. Đúng vậy, bạn học, nàng cũng có bạn học, ừm, thật ra nàng có khá nhiều bạn học.
Bởi vì tốc độ leo núi hôm nay nhanh hơn nên trên đường từ trên núi xuống nàng gặp được rất nhiều học sinh đang đi lại bên ngoài.
“Tam Lang!”
Đây là tiếng của Sở Minh Huy. Tiếng gọi khiến cho một vài học sinh chú ý đến, bọn họ đều vẫy tay với Tiết Thanh.
“… Buổi luyện tập của đội xúc cúc ngươi nhớ đến đó…”
“… Đừng có lười biếng…”
Một vài học sinh khác lại lạnh lùng liếc nhìn nàng tỏ vẻ không quen.
“Tiểu nhân hèn hạ đánh người…”
“… Lần sau chờ coi…”
Nói những lời này là của các thiếu niên xã Ngũ Lăng. Tiết Thanh một mực vẫy tay với bọn họ, đáp một tiếng được, bước chân vẫn không hề dừng lại. Nàng thật sự không có thời gian, phải nhanh hơn một chút, nghe giảng bài ở đây xong nàng còn phải nghe Tứ Hạt tiên sinh giảng… Nàng nhanh chóng nhảy từ trên núi đá xuống, chẳng buồn đi theo đường mòn nữa.
Con đường bên dưới ngọn núi đang có hai người đi qua, bị hành động đột nhiên nhảy xuống của Tiết Thanh dọa cho hết hồn.
“Tiết Thanh này.” Một người trong đó lên tiếng.
Tiết Thanh quay đầu nhìn lại, thấy là hai thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một người trong đó là Bùi Yên Tử, liền cười một cái sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
“Người này chính là Tiết Thanh đó sao?” Một người thiếu niên khác hỏi, vẻ mặt rất kỳ quái nhìn Bùi Yên Tử: “Người như ngươi mà cũng có người dám không chào hỏi ngươi?”
Ai mà không muốn làm quen với một người như Bùi Yên Tử, huống chi là loại người xuất thân thấp hèn một lòng muốn bấu víu lấy người khác như Tiết Thanh. Mà đã có cơ hội làm quen thì đương nhiên càng phải tìm cơ hội tìm hiểu để nhanh trở thành thâm giao mới đúng.
Vậy mà Tiết Thanh lại chỉ cười rồi chạy đi.
Bùi Yên Tử cười nói: “Người có thể làm ra được bài thơ như bài đua thuyền ca thì đúng lý ra nên là như vậy.” Hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cùng với việc có thể viết ra được nét chữ đó nên phải là người như vậy.”
Truyện được d-ịch -tại iREAD.-vn-Bài thơ đua thuyền thì hắn biết nhưng còn chữ thì sao? Có điều…
Người đồng hành ừ một tiếng, nói: “Yên Tử, ngươi đang khen ngợi Tiết Thanh đó hả? Tiết Thanh mà biết nhất định sẽ đắc ý.”
Bùi Yên Tử đáp: “Ta khen là việc của ta, hắn ta muốn làm sao đó là việc của hắn ta. Huống hồ hôm nay ta nói vậy nhưng ngày mai lại không nhất định vẫn nghĩ như vậy, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
Người đồng hành cười to: “Đúng vậy, Yên Tử ngươi nói đúng…”
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Tiếng chuông trường vang lên, khắp nơi đều là các học sinh vội vàng chạy đi, Tiết Thanh xen lẫn trong đám người có vẻ không hề gây chú ý chút nào.
Nói đúng ra, đây là lần thứ ba thiếu niên này xuất hiện trước mặt các học sinh cùng trường. Lần thứ nhất bị hờ hững liếc nhìn, lần thứ hai vì mẫu thân kêu khóc mà bị xem như trò vui, còn lần này, có người quen biết thì bắt chuyện với nàng, cũng có người căm ghét, có người chỉ gặp gỡ đôi lần nhưng đáng nói là lại không có người xa lạ. Thật giống như nàng vẫn luôn ở đây, hay nói đúng hơn là nàng đã hòa nhập vào nơi này.
Tam Lang sao? Bùi Yên Tử cười, bên tai vẫn còn vang lên tiếng nói của người bạn đi cùng.
“… Tri phủ đại nhân muốn dùng đến khu vườn của nhà ngươi sao?”
Bùi Yên Tử ừ một tiếng, đáp: “Tổ phụ từ chối rồi.”
Có thể bình thản mở miệng từ chối tri phủ đại nhân cũng chỉ có tứ đại gia tộc, hay nói đúng hơn là chỉ có Bùi thị.
Người đồng hành nói: “Khó trách Liễu gia bắt đầu rầm rộ xây dựng song viên.”
Bùi Yên Tử “a” một tiếng: “Song viên sao? Đúng là càng thích hợp.”
Người đồng hành dùng quạt giấy che miệng, nhỏ giọng nói: “Nói vậy nghĩa là vị Tông Chu thái giám kia thật sự đến thành Trường An sao?”
Bùi Yên Tử trả lời: “Chuyện này ai có thể nói chính xác được? Hành tung của Tông đại thái giám mịt mờ không cố định, cho dù nói sẽ đến hôm nay nhưng không ai biết được ngày mai ông ấy sẽ đặt chân ở đâu.”
Người đồng hành thở dài một hơi: “Chỉ mong ông ta đừng đến…”
Bùi Yên Tử chỉ chỉ đằng trước, nói: “Sắp đến giờ lên lớp của Thanh Hà tiên sinh rồi, chúng ta đi mau.”
Đề tài này cứ như vậy bị bỏ qua, hai người cùng nhanh chân đi lên lớp.
……….
Bước chân của Tiết Thanh vẫn luôn vội vàng hơn so với những học sinh khác. Trương Niện đã không còn nói năng cẩn thận, khép nép với nàng nữa, nên gọi thì gọi nên kêu thì kêu.
“… Tiết Thanh, rốt cuộc thì ngươi có ăn bánh đường không?... Ta bảo muội muội ta làm thêm một…”
Còn chưa nói xong thì Tiết Thanh đã chạy đi thật xa rồi, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, cũng không biết là có ăn hay không.
Có điều cũng không phải ai cũng không thể cản lại bước chân của nàng. Lúc chạy ra khỏi cửa lớn trường học, Tiết Thanh bị hai anh em Trương Liên Đường cùng Trương Song Đồng cản lại.
Trương Liên Đường hỏi: “Ngươi thật sự muốn tự học?”
Tiết Thanh cười nói: “Có gì đâu mà giả? Quân tử nhất ngôn…”
Trương Liên Đường phất cây quạt giấy trong tay qua trước mặt nàng, ngắt lời nói của nàng: “Ngươi không phải quân tử, đừng có nói câu đấy.”
Tiết Thanh cười cười, không nói tiếp nữa.
Trương Song Đồng nói: “Tự học rất tốt. Ca, hay là đệ đi nói với tổ phụ để cho đệ cũng ở nhà tự học?”
Trương Liên Đường không để ý đến đệ đệ của mình, cau mày nói: “Ngươi phải về nhà sao? Hôm nào cũng đi sớm như vậy, sao không ở lại nghe giảng thêm chút nữa?”
Tiết Thanh liếc nhìn hắn ta, nghiêng người dựa về phía này… Động tác này Trương Liên Đường rất quen thuộc, trước kia từng có một lần… Có chuyện gì bí mật cần nói sao?
Còn đang suy nghĩ, bên tai đã vang lên tiếng nói nhỏ của Tiết Thanh.
“Ta không về nhà, ta có lớp học riêng của ta.”
Lớp học riêng?
***
(1) Đầu huyền lương, trùy thứ cổ: Treo đầu lên xà nhà, lấy dùi đâm vào cổ. Trích từ Tam tự kinh, ý chỉ người siêng năng không cần thầy dạy cũng có thể tự học thành tài.