Ức hiếp người quá đáng ư?

Liễu Xuân Dương khẽ mỉm cười, tất nhiên là ta cố tình ức hiếp ngươi đó, thì sao nào? Chẳng lẽ tên nhóc kia thật sự nghĩ rằng mình sẽ giải quyết vấn đề theo kiểu “quân tử” hay sao? Hắn đã từng hỏi thăm rồi, Tiết Thanh này chỉ là một tên nông dân vô học, thế nên mới la hét đòi thi Trạng Nguyên... Bởi vì ngu dốt nên mới dám mạnh miệng đòi thi Trạng Nguyên, chứ đối với người có tài thật sự, sẽ chẳng có ai dám tuyên bố điều đó, chỉ có những người ngu ngốc như cậu ta mới không sợ mà mạnh mồm đòi thi đậu Trạng Nguyên thôi.

Tên ngốc này có thể đã từng đọc qua vài quyển sách, thế nhưng làm thơ là việc đòi hỏi phải có nhiều kiến thức, thông minh và có khiếu bẩm sinh, chứ không phải ai cũng có thể làm được.

Liễu Xuân Dương phe phẩy cây quạt: “Ngươi không dám sao? Hay là muốn thi xúc cúc thêm lần nữa? Nhưng mà chỉ có hai người chúng ta thì không thể thi xúc cúc được...” Hừ, tên nhóc này gian xảo như vậy, hắn cũng không ngốc đâu. Khẳng định Tiết Thanh đang muốn cá cược môn sở trường của cậu ta - xúc cúc, nghĩ hay lắm, nhưng hắn sẽ không đồng ý đâu.

Tiết Thanh bất đắc dĩ đáp: “Thôi được rồi.”

Thiền Y nghe vậy sốt ruột kéo tay Tiết Thanh nói: “Không được đâu Thanh Tử thiếu gia, đừng cá cược mà, Xuân Dương thiếu gia... học cũng rất giỏi đó.”

Mặc dù Liễu Xuân Dương không phải là thần đồng hay người có tài năng nổi trội, nhưng dù sao cũng là con cháu của Liễu gia, 4 tuổi đã được đưa đi học. Hiện tại đã đọc sách được hơn 10 năm, làm sao có thể là người tầm thường cho được chứ? Liễu Xuân Dương không nhất định có thể đậu được Tiến sĩ, nhưng tuyệt đối dư sức đậu tú tài.

Tiết Thanh nói: “Không sao, thử một chút thôi mà.”

Liễu Xuân Dương chớp mắt, mỉm cười: “Nói đúng đấy, là thiếu niên thì cần phải sống can đảm và nhiệt huyết. Nếu ngay cả thử một chút cũng không dám thì thật sự quá mất mặt rồi.” Nói xong liền nắm tay Tiết Thanh lôi đi: “Đi theo ta.”

Lần này Tiết Thanh đi theo Liễu Xuân Dương, nàng bị hắn lôi kéo đi thẳng về phía trước. Thiền Y và Noãn Noãn vẫn đứng tại chỗ.

Noãn Noãn lau nước mắt nói: “Tiền đặt cược không phải là muội chứ?”

Thiền Y nói: “Lấy muội cá cược coi bộ còn tốt hơn đấy.”

Noãn Noãn lập tức lại rơi lệ.

Thiền Y không có tâm trạng để an ủi cô bé, nàng xoa hai bàn tay vào nhau, lòng tràn đầy lo lắng, tự hỏi mình phải làm sao bây giờ. Nếu thi xúc cúc thì tốt rồi, thế nhưng lại thi thơ, Tiết Thanh chỉ mới vừa đi học có mấy tháng thôi, làm sao có thể làm thơ được chứ? Mà dù có thể làm thơ đi nữa thì cũng không thể hay hơn Xuân Dương thiếu gia được. Thiền Y lo lắng đến nỗi nước mắt cũng suýt chảy ra.

Liễu Xuân Dương vui vẻ lôi kéo Tiết Thanh đi nhanh về phía trước, đến chỗ các thiếu niên đang ngồi trên mặt đất bên cạnh bờ sông. Hắn lớn tiếng kêu: “Chỗ này nè, Yên Tử thiếu gia.”

Nghe được tiếng la, một thiếu niên mặc áo gấm, tầm 17, 18 tuổi ngẩng đầu lên nhìn qua. Lúc nãy hắn đang cúi đầu viết thơ.

“Xuân Dương thiếu gia sao lại tới đây. Không phải ngươi nói không thích xã Kết Lư của chúng ta hay sao?”

Mấy thiếu niên khác cũng nhìn sang.

“Ồ, thiếu niên xúc cúc cũng tới kìa...”

“Liễu Xuân Dương, đã tới đây thì hãy làm thơ đi...”

Bọn họ ồn ào nói.

Liễu Xuân Dương chạy tới trước mặt vị Yên Tử thiếu gia kia nói: “Các ngươi đã nhìn thuyền rồng lâu như vậy, nhưng cũng có làm được bài thơ nào hay đâu.”

Ánh mắt của hắn còn kiêu ngạo hơn mấy lần trước gặp mặt nhiều, không đợi mọi người đáp lại đã hì hì nói thêm.

“Ta nghĩ chắc nãy giờ cũng chẳng có ai muốn chép lại bài thơ do các ngươi sáng tác ra, có đúng hay không?”

Cái này là cố ý khiêu khích... Tiết Thanh thầm nghĩ, ừ, tất nhiên mục đích của Liễu Xuân Dương không phải để mọi người oán hận hắn, mà là để mọi người oán hận...

Liễu Xuân Dương cố tình đẩy nàng lên trước, ánh mắt sáng lên nói: “Cho nên hôm nay ta cố tình dẫn theo một “thiên tài làm thơ” đến đây để cho các ngươi học hỏi này, cũng giúp cho xã Kết Lư của các ngươi có thêm danh tiếng.”

Uầy, cái tên thiếu niên này, đúng là rất hay chơi mấy trò đùa kiểu này, Tiết Thanh lắc đầu.

Lời nói này làm những thiếu niên có mặt ở đây không vui. Yên Tử thiếu gia nhìn Tiết Thanh, thấy Tiết Thanh chỉ mới 12, 13 tuổi, hắn mỉm cười nói.

“Lại là một thần đồng sao? Hân hạnh được gặp mặt.”

“Đây là Tiết Thanh kia sao?”

Tiết Thanh nào? Mấy người ở đây đều sửng sốt nhìn về phía người vừa nói chuyện. Đó là một thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi.

“Hôm đó ở trường xã, khi tiên sinh bày trò kiểm tra, cậu ta đã phất tay áo bỏ đi...”

Chuyện xảy ra bên trong trường xã ngày hôm đó, không phải ai cũng thấy được, nhưng cũng có vài người đã chứng kiến, thế nên lúc này có người nhận ra Tiết Thanh cũng là điều bình thường. Những người khác cũng đã từng được nghe kể qua, vì vậy vẻ mặt ai nấy cũng đều trở nên rất kỳ lạ.

Liễu Xuân Dương phe phẩy quạt cười to: “Không sai, đây chính là Trạng Nguyên công, Tiết Thanh.”

Rất nhiều thiếu niên ở đây đều cười lớn, đương nhiên đó là cười nhạo, có người lắc đầu cười, có người lại ngây ra cười.

Yên Tử thiếu gia cũng cười nói: “Có đúng như vậy không? Vậy thật sự là rất vinh hạnh rồi.”

Liễu Xuân Dương còn tính nói thêm gì nữa nhưng Tiết Thanh đã không cho hắn cơ hội. nàng nhanh nhẹn chắp tay trước ngực thi lễ với bọn họ nói: “Xuân Dương thiếu gia chỉ nói đùa thôi. Là Xuân Dương thiếu gia muốn thi làm thơ với ta, biết chư vị ở đây đều là người tài giỏi, nên mới cố ý đến đây để nhờ chư vị làm giám khảo.”

Ơ, ta cũng đâu có nói bọn họ là những người tài giỏi. Cái tên Tiết Thanh này đúng là thứ người nịnh bợ mà.Truyện đư-ợc dịch t-ại iREAD.v-n-Nghe xong lời này, vẻ mặt mấy thiếu niên liền thay đổi, không còn vẻ tức giận nữa.

Yên Tử thiếu gia cười nói: “Thì ra là thế, lấy thơ làm cá cược, Xuân Dương thiếu gia thật đúng là người thanh cao, tao nhã, mấy người chúng ta đúng là không sánh bằng rồi.”

Mặt ngoài thì khen nhưng bên trong lại ngầm chế giễu, các thiếu niên hiểu ý Yên Tử nên liền bật cười, Liễu Xuân Dương cũng không tức giận, chỉ hừ hừ hai tiếng nói: “Đúng là nhàm chán, vậy bắt đầu đi.”

Tiết Thanh nói: “Mới nãy Xuân Dương thiếu gia nói, nếu như ta thua, hắn muốn ta gọi hắn là cha nuôi...”

Ồ... mấy thiếu niên ở đây đều tái mặt, đánh cược kiểu này coi bộ có hơi... Yên Tử thiếu gia lắc đầu, Liễu Xuân Dương trừng mắt nhìn Tiết Thanh, thầm nghĩ cái tên nhóc này lại dám tự bêu xấu chính mình.

“Ta chấp nhận cược cái này, nhưng nếu ta thắng, ta cũng không dám để Xuân Dương thiếu gia gọi ta là cha nuôi đâu, chỉ cần hắn gọi ta một tiếng đại ca là được rồi.” Tiết Thanh nói tiếp.

Liễu Xuân Dương cười nhìn Tiết Thanh đáp: “Cám ơn ngươi đã rộng lượng như vậy.”

Nghe lời nói của hai người bọn họ, mấy thiếu niên kia liền nhanh chóng vây quanh đứng xem.

“Hôm qua, xã Ngũ Lăng thua xã Trường Lạc... Thua rất thảm, có đến 3 người bị thương... khiến cho tinh thần các thành viên xã Ngũ Lăng rất sa sút...” Một thiếu niên vừa nói nhỏ với những người khác vừa chỉ Tiết Thanh: “Lúc đó, cái vị Tiết Thanh kia ở xã Trường Lạc... chính là cầu thủ đấy...”

Những thiếu niên ở đây nghe vậy liền hiểu rõ mọi chuyện. Bởi vì Liễu Xuân Dương thua trận bóng nên bây giờ muốn thi thơ để lấy lại danh tiếng đây mà, nhưng mà Tiết Thanh này hình như có hơi... ăn hiếp người khác thì phải.

“Đúng là ngông cuồng... Lại dám thi thơ với Xuân Dương thiếu gia cơ đấy...”

“Không biết cậu ta có biết làm thơ không nữa?”

“Chắc phải biết chứ, dù sao cậu ta cũng muốn thi Trạng Nguyên mà...”

Bọn họ nói xong lại bật cười.

Yên Tử thiếu gia nhìn Tiết Thanh nói: “Nếu cả hai người đều đồng ý vậy chúng ta cũng không có ý kiến gì khác. Bọn ta sẽ lắng tai nghe tác phẩm xuất sắc của hai người. Đây cũng là chuyện rất thú vị đấy.”

Việc này không có liên quan gì đến bọn họ cả, nên bọn họ chỉ cần ngồi yên xem náo nhiệt là được rồi.

Tiết Thanh gật đầu, lại thi lễ với hắn, nói tiếng cám ơn thêm lần nữa. Yên Tử thiếu gia do dự một lát rồi cũng đáp lễ lại Tiết Thanh. Hắn không biết Tiết Thanh có phải là một “bao cỏ vô dụng” hay không, nhưng hắn biết, cậu ta là một người rất lễ phép và lịch sự.

“Được rồi, đừng có bày đặt thi lễ tới thi lễ lui nữa... Muốn làm người khác phục không phải chỉ dựa vào cái này là được đâu.” Liễu Xuân Dương nói: “Đến đây, làm thơ thôi.”

Tiết Thanh nói: “Thi lễ hay làm thơ đều là những việc ta muốn làm. Làm người và làm thơ là hai việc khác nhau.”

Yên Tử thiếu gia cười, Liễu Xuân Dương cũng ha ha cười hai tiếng.

“Nói thì hay lắm, không biết lát nữa ngươi có thể...” Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tiết Thanh đi đến trước mặt Yên Tử thiếu gia cúi người, giơ tay nói.

“Cho ta mượn bút mực dùng một lát nhé.”

Yên Tử thiếu gia lấy tờ giấy mình đang viết thơ ra, cầm tờ giấy trắng bên dưới đưa cho Tiết Thanh nói: “Mời.”

Tiết Thanh cầm bút chấm mực, nhìn Liễu Xuân Dương nói: “Ta nhỏ tuổi hơn, để ta làm thơ trước nhé, được không?”

Liễu Xuân Dương tất nhiên sẽ không giành cái này với Tiết Thanh, hắn mỉm cười giơ tay làm động tác mời: “Ngươi còn nhỏ, ngươi làm thơ trước đi, nếu không để ta làm trước mắc công ngươi sợ hãi mà không viết ra được nữa... Tránh đến lúc thua lại đổ lỗi cho ta.”

Tiết Thanh cầm bút, đám người vội vã vây xem, Tiết Thanh chưa viết mà nhìn Liễu Xuân Dương nói.

“Xuân Dương thiếu gia à, nếu ngươi thua thì đừng nên chạy theo làm phiền ta nữa. Ta không rảnh để cá cược với ngươi hết lần này đến lần khác như vậy đâu.”

Liễu Xuân Dương tức giận nói: “Liễu Xuân Dương ta không phải loại người vô lại nói không giữ lời kia, không còn nhiều thời gian nữa đâu, người đừng bày trò nói năng linh tinh nữa, mau làm thơ đi...”

Hắn còn chưa nói xong, Tiết Thanh đã cầm bút viết chữ. nàng cũng không ngồi xuống mà chỉ cúi người, một tay nâng tay áo, một tay viết. Trên tờ giấy trắng tinh dần dần hiện ra từng chữ.

Yên Tử thiếu gia ngồi đối diện, chiếc bàn con còn đặt ngay trên đầu gối hắn, Tiết Thanh kê giấy trên bàn đó để viết. Từng chữ trong trang giấy dần hiện lên trong tầm mắt Yên Tử, hắn chậm rãi thì thầm: “Bài hát đua thuyền... Ngày năm tháng năm, trời trong xanh...”

Câu mở đầu không quá đặc biệt, đám thiếu niên xung quanh nghe được liền cười, Liễu Xuân Dương cũng không để ý lắm, bọn họ nghe Yên Tử thiếu gia tiếp tục đọc.

“... Hoa Dương mọc quanh sông, chim hót líu lo... Quân chưa ra trận, như nghe được bản hòa âm trên sông sớm...”

Ừm, cũng rất đúng quy luật, xem ra Tiết Thanh cũng là người biết làm thơ, mấy thiếu niên xung quanh bắt đầu nghiêm túc chờ đợi.

Loại thơ này lúc 10 tuổi hắn đã có thể làm được rồi, Liễu Xuân Dương vẫn bình tĩnh cầm quạt phe phẩy vài cái.

Giọng đọc của Yên Tử thiếu gia ổn định và truyền cảm, chỉ cần Tiết Thanh viết chữ nào là hắn liền đọc lên chữ đó.

“Khiến toàn quân phấn chấn, cờ đỏ trước ngựa... Hai bên bờ, áo lưới ngát hương, trâm bạc chiếu sáng như lưỡi đao.”

A... các thiếu niên đang đùa giỡn xung quanh liền dừng lại, không hiểu sao cảm thấy thân thể mình chợt cứng ngắc, giống như có việc gì đó sắp xảy ra...

“... Đánh ba hồi trống, giương cờ đỏ, đôi bên xông vào chiến đấu... Sóng nước lay động, muôn vàn kiếm, tiếng trống vang to như tiếng sấm...”

Yên Tử thiếu gia nói xong câu này liền dừng lại, mấy thiếu niên khác đều cảm thấy rung động, mà Liễu Xuân Dương thì đứng yên cầm cây quạt, không nhúc nhích.

Thơ... hay...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play