Lạc Đình khiêng hai cái lồng heo đi ra cửa thành, heo trong lồng rất nặng, lại thêm kích thước to lớn của chiếc lồng khiến thân hình Lạc Đình hơi còng xuống, trên trường sam đã bạc màu kia bị dính thêm vài vết bẩn, tà áo lay động theo từng bước chân của Lạc Đình.
“Ôi, thối quá!”
Những người đi ra đi vào ở cửa thành liền che mũi, vừa né tránh vừa phàn nàn.
“Thối cái gì mà thối! Sao lúc ăn thịt heo các ngươi không than thối.” Hai người đàn ông khiêng lồng heo, nghênh ngang đi qua đám người: “Thịt heo của Lư gia trang chúng ta ngon lắm đấy.”
Đám người liền hung hăng cãi nhau, Tiết Thanh cầm dù đứng yên tại chỗ, một lát sau bị người khác đụng trúng.
“Ối, đau, hết mưa rồi mau cất dù đi, che như vậy làm đi lại khó khăn quá.” Người đụng trúng Tiết Thanh ôm đầu phàn nàn.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ lúc nào mà mưa đã tạnh rồi, vì vậy nàng vội thu dù lại, sau đó quay qua hỏi một người đi đường.
“Lư gia trang là ai thế?”
Người qua đường nghe Tiết Thanh hỏi liền “A” một tiếng đáp lời: “Đó là nhà của Lư đồ tể, là người làm giàu bằng nghề chăn nuôi heo đấy, vị thiếu gia này, ngươi tính mua thịt heo sao? Ở con đường phía đông có cửa hàng đó.”
Tiết Thanh nói cám ơn lần nữa, sau đó tò mò chỉ về ba người đang khiêng lồng heo nói: “Ba người kia chính là người làm ở Lư gia sao? Ngay cả người trẻ tuổi kia cũng vậy ư?”
Người qua đường có chút không kiên nhẫn đáp “Ừ” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nếu không phải người làm thì có ai mà chịu khiêng lồng heo hôi thối kia đến chỗ Lư gia trang chứ, Lư đồ tể là thứ keo kiệt đến nỗi ngay cả phân heo cũng bán...”
Phân heo chính là một thứ tốt để kiếm tiền, chỉ là... sao hắn lại có thể là người làm được chứ? Tiết Thanh nhìn về phía cửa thành, vẻ mặt khó hiểu.
Nếu Lạc Đình là người làm, tại sao hắn lại được đi học ở trường?
Đương nhiên cũng có rất nhiều người làm được ông chủ cho đi học chữ nhưng chẳng qua cũng chỉ là mướn người về dạy bọn họ học, đến nay chưa có ai là được đi học đàng hoàng ở trường cả. Mục tiêu thứ nhất khi đến trường học của mấy học trò kia chính là hi vọng có thể thi đỗ công danh, nếu không thi đỗ, họ sẽ kiếm nghề khác để làm.
Tứ Hạt tiên sinh đã từng nói cho nàng nghe một việc. Đó là trong trường thi có một quy định rất nghiêm khắc, những người làm nghề ca kĩ, diễn kịch, người hầu, người làm và những người có xuất thân không trong sạch sẽ không được dự thi công danh.
Tiết Thanh cầm dù đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Lạc Đình. Hiện tại hắn đang khiêng một cái lồng heo, quần áo bị dính bẩn nhiều chỗ, lại còn bị người xung quanh ghét bỏ, tránh né, xua đuổi. Hình ảnh này khác hẳn so với bộ dạng thanh cao, tay cầm sáo ngọc, đẹp tựa thiên tiên của hắn khi ở trên núi... Tiết Thanh vội đuổi theo.
Tiết Thanh chen lấn trong đám người, tăng nhanh tốc độ cố gắng đuổi kịp Lạc Đình. Nghe được tiếng guốc gỗ “lộc cộc” trên đường, Lạc Đình cũng không quay đầu, hắn cũng không nhìn ngó xung quanh, chỉ đến lúc tiếng “lộc cộc” kia dừng lại, Lạc Đình cũng đã thấy Tiết Thanh đứng trước mặt mình.
Tiết Thanh nói: “Hồi nãy ta còn có lời chưa nói hết.”
Lạc Đình bất ngờ nhìn Tiết Thanh, hai người đàn ông kia cũng rất kinh ngạc, nhưng sau một lát họ lại cười nói.
“Chắc là muốn nổi giận rồi...”
“Lạc Đình... ngươi lại giả dạng thành bộ dáng thiếu gia nhà giàu đúng không...”
Lạc Đình đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiết Thanh nói: “Ngươi nói đi... Khi nãy sao không gọi tên ta?”
Mặc dù lúc nãy Tiết Thanh đuổi theo Lạc Đình, nhưng lại không gọi tên hắn, dù cho bây giờ đang nói chuyện với nhau, Tiết Thanh cũng không dừng bước chân.
Tiết Thanh cười nói: “Không sao đâu, ta không muốn làm chậm trễ thời gian làm việc của ngươi, chỉ là muốn nói với ngươi câu nói còn dang dở lúc nãy.”
Vì không muốn làm chậm trễ thời gian của hắn nên thà cố gắng đuổi theo chứ cũng không dám gọi hắn dừng lại, Lạc Đình mỉm cười: “Ngươi nói đi.”
Tiết Thanh chắp tay trước ngực thi lễ nói: “Ta tên là Tiết Thanh.” Nói xong liền phất tay: “Ta đi trước nhé.”
Lạc Đình sửng sốt, nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh, lúc này Tiết Thanh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhảy qua vài vũng bùn rồi bước đi như bay.
Tiết Thanh?
Hai người đàn ông kia nghe được lời này liền kinh ngạc kêu lên.
“A... Tiết Thanh!”
“Là Tiết Thanh kia!”
Lạc Đình không hiểu quay đầu hỏi bọn họ: “Là Tiết Thanh nào?” Chẳng lẽ rất nổi tiếng ư?
....................
Tiết Thanh đã đi tới Tri Thức Đường ở dưới núi Lục Tuyền, nàng vui vẻ nhìn thấy lớp học của mình vẫn còn nguyên vẹn. Bởi vì phía trên mái nhà có che bằng giấy dầu nên bàn ghế và sách vở bên trong không bị ướt. Tất cả mọi thứ đều không bị mưa tàn phá, chỉ có điều Tiết Thanh kiếm mãi vẫn không thấy bóng dáng Tứ Hạt tiên sinh đâu. Người ta thường nói cao nhân thì thường có hành tung “xuất quỷ nhập thần”(1), chắc có lẽ ông ấy đã đi luyện công rồi.
Tiết Thanh sửa lại vài miếng giấy dầu đã bị gió thổi lệch, sau đó liền rời khỏi lớp. Mưa đã dừng, bầu trời trở nên quang đãng, ánh nắng chiếu sáng xuống mặt đất khiến đám cỏ cây cùng bùn đất trên đường sáng lấp lánh.
Bên trong trường xã trên núi Lục Đạo lúc này không có học sinh, vì vậy bầu không khí xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn, có thể nghe rõ tiếng chim hót vang ở khe núi. Sau cơn mưa nước suối chảy róc rách phát ra trong không gian yên tĩnh khiến mọi sự vật cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể cảm thấy vui vẻ, trong một phòng ngủ ở ký túc xá, một tiếng “bịch” chợt vang lên, sau đó có tiếng giày ném qua cửa sổ, làm mấy con chim đang hót vang ngoài cửa sổ giật mình bay mất.
Truyện -được -cập -nhật nhanh nhất tại ir-ead.vn“Đừng có phá rối giấc ngủ của ta... Nếu không ta sẽ nướng tụi bây... sẽ chiên lên...”
Lúc này, trên giường ngủ của các học sinh có một người đang trùm chăn kín mít, chỉ chừa cái chân lộ ra ngoài, một bàn chân rất lớn... Chiếc giày kia chắc chắn là do ông ta ném ra, hai chân ông giật nhẹ vài cái, lui về trong chăn, ông khẽ xoay người, theo khe hở của chăn, không khó để nhận ra đầu tóc rối bù và gương mặt của Tứ Hạt tiên sinh.
Ông chép miệng hai ba cái, không biết lại mơ thấy cái gì mà nước bọt chảy ra. Mặc dù hai mắt đã nhắm chặt nhưng Tứ Hạt tiên sinh vẫn giơ tay kéo đại một cái áo được gấp ngay ngắn của một cậu học sinh trong phòng này, sau khi dùng nó lau miệng sạch sẽ liền ném sang một bên, đầu cũng chui vào chăn, tiếng ngáy dần vang lên.
Khi Tiết Thanh chạy về thành Trường An đã là lúc cuộc thi đua thuyền sắp bắt đầu, tiếng chiêng trống vang lên ầm ĩ, phía bên kia cầu, chỗ mà Tiết Thanh đã hẹn với Thiền Y người đã đứng chật kín... Tuy bên này không phải là chỗ tốt nhất để xem thi đấu nhưng đối với các nàng, đây đã là nơi tốt nhất rồi. Bởi vì những chỗ ngồi tốt đều đã bị các gia tộc giàu có chiếm hết, dân chúng bình thường chỉ đành đứng xem ở mấy chỗ xung quanh thôi.
Tiết Thanh đang tìm kiếm xung quanh thì nghe thấy tiếng Noãn Noãn kêu lớn: “Thiếu gia ơi, bên này nè.”
Tiết Thanh nghe tiếng nhìn lại, nàng thấy Noãn Noãn đang lôi kéo Thiền Y từ cây cầu bên kia chen tới, Tiết Thanh vội vã lên đón: “Còn kịp không?”
Noãn Noãn không vui đáp: “Thiếu gia tới trễ quá... Thiền Y tỷ tỷ vì muốn chờ người tới mà bị người khác cướp mất chỗ ngồi tốt rồi.”
Bởi vì muốn xem thử Tiết Thanh có đến hay không nên thỉnh thoảng Thiền Y cứ chen ra rồi chen vào trong đám người để tìm kiếm Tiết Thanh, thế nhưng chen ra thì dễ, chen vào lại khó, chẳng mấy chốc đã bị người ta giành hết chỗ. Thật ra nàng có thể ngồi tại chỗ đợi Tiết Thanh, nhưng mà... nàng không yên tâm lắm, Tiết Thanh là người nơi khác tới, còn chưa quen thuộc với nơi đây, dáng người lại gầy yếu, lỡ như bị nhiều người chen lấn mà không đến được đây thì biết làm sao bây giờ.
Thiền Y vội vã lắc đầu: “Không đâu, không muộn đâu, còn chưa bắt đầu mà, không đứng được trên cầu thì tìm chỗ khác đứng vậy.”
Tiết Thanh vỗ đầu Noãn Noãn nói: “Không sao đâu, chúng ta đứng phía sau, đợi lát nữa ta cõng ngươi đứng lên là ngươi có thể thấy rõ rồi.”
Noãn Noãn rất vui mừng, vừa nhìn thấy thuyền rồng là cô bé đã quên hết thân phận tỳ nữ của mình, với lại Tiết Thanh cũng chưa bao giờ giải thích cho cô bé nghe về vấn đề này.
Thiền Y cười: “Đừng có nói bậy, sao cậu có đủ sức chứ, Noãn Noãn mập như vậy mà.”
Noãn Noãn nghe thế liền bĩu môi: “Muội không có mập.”
Tiết Thanh cười đáp: “Ta có đủ sức mà, ta còn có thể cõng cậu đấy, không tin thì lát thử xem.”
Những cô bé 8 tuổi tất nhiên sẽ hoàn toàn khác biệt với những cô bé 12 tuổi, con gái 12 tuổi đã được coi là người lớn, thế nên nếu bị con trai ôm thì thật là... Thiền Y đỏ mặt, xì miệng: “Nói bậy bạ gì vậy, thật là, chỉ mới tới thanh lâu uống rượu một lần đã học được thói xấu của mấy thiếu gia khác rồi.”
Tiết Thanh cười ha ha, hóa ra đây chính là đang đùa giỡn con gái nhà ngươi ta ư? Nàng thật sự không để ý đến việc này, nhất định về sau phải chú ý mới được, bây giờ nàng chính là một thiếu gia, chứ không phải một cô nương.
Bờ sông bên kia chắc chắn không thể nào chen qua được rồi, vì vậy ba người dứt khoát không chen lấn nữa mà đứng đó nói giỡn với nhau. Bỗng nhiên từ xa có hai tên người hầu đang nhìn ngó xung quanh, thấy Tiết Thanh liền vui vẻ chạy tới.
“Thanh Tử thiếu gia, Đại phu nhân mời ngài đến Lưu Vân Đài để xem đua thuyền.” Bọn họ nói.
Tiết Thanh nhận ra đây là hai gã sai vặt thường đi theo Ngô quản sự. Nhưng tại sao Quách Đại phu nhân lại muốn mời nàng đến đó chứ? Ừ, cũng dễ hiểu thôi, có lẽ bởi vì biết được nàng chắc chắn sẽ không đậu Trạng Nguyên, có thể hủy bỏ hôn ước, thế nên mới muốn giả bộ làm người tốt.
Tiết Thanh nhìn Thiền Y và Noãn Noãn. Nơi mà Quách Đại phu nhân ngồi, khẳng định là chỗ tốt nhất để thưởng thức cuộc thi đua thuyền rồng này.
“Được.” Tiết Thanh gật đầu, sau đó nhìn Thiền Y và Noãn Noãn nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đại phu nhân cũng không nói muốn cho hai người họ đi, tại sao lại kêu họ đi cùng?” Hai gã sai vặt hỏi.
Tiết Thanh vuốt trường sam, trường sam của nàng rất sạch sẽ, không hề bị dính bùn, ngay cả vớ trên chân cũng vậy.
“Bởi vì ta là thiếu gia. Mà thiếu gia đi ra ngoài thì có bao giờ không mang theo tỳ nữ không hả? Như vậy chẳng phải là đang tự làm mình mất mặt sao?”
Hai gã sai vặt nghe vậy liền trừng mắt, ngươi mà là thiếu gia cái nỗi gì?
***
(1) Xuất quỷ nhập thần: Hành động linh hoạt, nhanh chóng, không ai có thể đoán trước được.