Mặt trời đã lặn về phía tây, bầu trời hoàng hôn màu đỏ chiếu rọi trên đường phố khiến chúng đẹp như trong tiên cảnh. Tuy nhiên khói lửa nấu nướng bay ra nồng nặc từ các nhà đã kéo Tiết Thanh về thực tại.

Tiết Thanh cầm ba con cá, thong thả đi trong đám người. nàng khẽ mỉm cười, so với lúc mới tới nơi này, bây giờ nàng đã cười nhiều hơn một chút, có lẽ bởi vì đã có thể hòa nhập với lối sống ở đây, cũng đã an tâm... để sống ở đây, như vậy nàng đã có thể coi nó là quê hương của mình mà vui vẻ sinh sống.

Trước ngõ nhỏ Tây Môn, Thiền Y đứng đó, ánh mắt nhìn về phía đầu phố như đang chờ đợi ai đó, vẻ mặt vừa hơi tức giận lại vừa lo lắng. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tiết Thanh, nàng liền mỉm cười, bước lên tính nghênh đón, nhưng chỉ đi được vài bước lại ôm mặt xoay người đi ngược lại.

Tiết Thanh giơ tay gọi: “Thiền Y.”

Thiền Y dừng chân, quay đầu lại nói: “Hứ, thật không ngờ Tiết Thanh ngươi còn biết đường về cơ đấy.”

Giọng nói đầy oán trách, Tiết Thanh hiểu được, mặc kệ là ở đâu đi nữa thì các cô gái vẫn rất ghét những nơi như thanh lâu.

Tiết Thanh đáp: “Tại ta không có nhiều tiền để ở đó qua đêm.”

Thật đáng giận, hóa ra còn muốn ở đó qua đêm cơ đấy, Thiền Y giận đến tái mặt.

“Hì, không có đâu mà.” Tiết Thanh cười nói: “Sao ta có thể ở lại qua đêm chứ, vả lại ở đó bọn ta chỉ nói chuyện, uống rượu thôi... mà ta thì không uống rượu, chỉ uống trà thôi đấy.”

Thật sao? Thiền Y nhìn Tiết Thanh, chợt lại gần ngửi thử, mùi rượu, mùi son phấn...

Tiết Thanh vuốt quần áo: “Cái này là do ngồi chung trong phòng nên bị dính mùi thôi.”

Mặc dù chưa từng đi qua thanh lâu, nhưng dù sao Thiền Y cũng là người lớn lên ở tạp viện của một nhà giàu có, thế nên nàng đã từng nghe người ta kể rất nhiều về cảnh tượng uống rượu trong thanh lâu. Những kỹ nữ trong đó sẽ ngồi trong ngực đàn ông, mớm rượu cho họ bằng miệng... Đúng là khiến người ta tức giận mà.

“Thật sự không có mà, không tin để tôi cởi áo ngoài ra cho cậu ngửi lại.” Tiết Thanh nói.

Thiền Y hứ một tiếng, sau đó lại cười to.

“Ai thèm quản cậu làm gì.” Nàng đỏ mặt nói tiếp: “Ta chỉ sợ cậu bị đại tiểu thư đánh... Đại tiểu thư đã không thích cậu rồi, nếu như biết được cậu đến thanh lâu uống rượu, dù cho cậu không làm gì hết thì cũng khó lòng cãi lại được. Liên Đường thiếu gia và những thiếu gia khác thì không sao... Bởi vì cậu không giống bọn họ.”

Tiết Thanh cười, đáp “Ừ” một tiếng.

“Sau này không đi nữa.” Tiết Thanh nói xong lại đưa hai con cá cho Thiền Y: “Có người cho ta ba con cá, hôm qua ta mới ăn cá rồi nên hai con này cho cậu đấy, ta chỉ đem về một con thôi.”

Thiền Y nhìn hai con cá mà Tiết Thanh đưa tới, hai con cá này đã được cột riêng ra từ sớm, rõ ràng ngay từ đầu đã có ý muốn cho nàng hai con cá này, chứ không phải bây giờ thấy nàng mới tính cho. Được người khác nhớ đến cho quà, Thiền Y rất vui vẻ, nàng mỉm cười giơ tay nhận cá.

“Thật không ngờ còn có người tặng đồ cho cậu đó.” Thiền Y nói xong lại nhìn về phía trong: “Ta không có nói với Tiết thẩm là cậu đến đó, chỉ nói cậu đi ăn mừng với bọn Liên Đường thiếu gia thôi.”

Tiết Thanh cười nói cám ơn, vừa vào cửa liền thấy một nhóm trẻ con đang chen chúc nhau nhìn ra, thấy nàng liền la lớn: “Tiết Thanh ca ca, chơi xúc cúc với tụi đệ đi, Tiết Thanh ca ca lợi hại quá...”

Thiền Y vội nói: “Hôm nay Tiết Thanh mệt rồi, để ngày khác rồi chơi.”

Tiết Thanh cười đưa con cá đang cầm cho Thiền Y giữ, nàng cột áo bào lên cho gọn, sau đó chạy vào chơi với đám trẻ con. Sau khi cướp được bóng, Tiết Thanh nhanh nhẹn đá trái bóng vào cửa trúc, mấy đứa nhỏ hô to chạy theo, đá được hai, ba lần thì Tiết Thanh dừng lại, lấy ra một nắm kẹo từ trong túi thơm đang đeo bên người... Đây là kẹo trong Lục Ý lâu.

Bánh kẹo trong Lục Ý lâu ngon hơn nhiều so với những bánh kẹo được bày bán trên đường, mấy đứa trẻ thấy vậy vội la lớn giành kẹo, Tiết Thanh chỉnh quần áo lại, trở về chỗ Thiền Y đang đứng.

“Cảm ơn bọn nhỏ đã giúp ta luyện xúc cúc.” Nàng cười nói.

Tiết Thanh bây giờ còn biết nói đùa nữa đấy, Thiền Y che miệng cười, vội hối thúc Tiết Thanh mau về nhà, sợ Tiết mẫu thân không thấy Tiết Thanh lại lo lắng. Đúng như suy nghĩ của Thiền Y, còn chưa đến nhà thì nàng đã thấy Tiết mẫu thân đứng dựa cửa nhìn xung quanh, thấy Tiết Thanh đang đi đến lúc này mới yên tâm.

Tiết Thanh nói: “Liên Đường thiếu gia mời khách, mà con chỉ mới ăn có một chút, vẫn chưa ăn cơm, nên bây giờ đói bụng rồi ạ.”

Nói ăn bên ngoài nhưng lại không nói đã ăn ở đâu. Đây cũng là một cách trả lời đầy khéo léo, Tiết mẫu thân nghe vậy liền không hỏi nữa, bà cũng không hỏi xem Tiết Thanh thắng hay thua... bởi vì đối với bà, chỉ cần Tiết Thanh trở về bình an là tốt rồi.

Mẫu thân Tiết Thanh nhận lấy con cá Tiết Thanh đưa, hối thúc Noãn Noãn đi nấu nước, sau đó bà vội vã đi nấu cơm, trong sân nhỏ trở nên náo nhiệt vô cùng.

Tiết Thanh tự đi rửa mặt, vì cuộc sống mưu sinh sau này, đối với người đang sống nhờ nhà người khác như Tiết Thanh mà nói, chiến thắng trong trận đấu có ý nghĩa không nhỏ. Mặc dù theo thời gian, mọi người rồi sẽ dần quên trận đấu này, nhưng dù sao nàng cũng đã tạo được một chút quan hệ, nên đối với việc mưu sinh sau này cũng không cần lo lắng nữa. Đối với những người nắm quyền trong các gia tộc mà nói, dù chỉ là chút việc nhỏ, họ cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt, thú vị của nó.

Bóng đêm đã bao phủ khắp nơi, ở phường Đại Lâm, nhà Trương gia đã đốt đèn đuốc sáng trưng, sân phía bắc là nơi ở của Trương lão thái gia, Trương Liên Đường và Trương Song Đồng cùng vài người hầu đang đi tới đó. Lúc này Trương lão thái gia cũng không có trong phòng mà đang ngồi ngoài sân hóng mát.

Trương Song Đồng hơi kinh ngạc, kinh ngạc không phải vì thấy phụ thân và các thúc bá ở đây, mà cậu kinh ngạc vì thấy Trương lão thái gia đang ngồi trong chòi hóng mát.

Mặc dù khí hậu mùa hè nóng bức nhưng từ xưa đến nay, cơ thể Trương lão thái gia rất yếu, không thể ở những nơi lạnh, vì vậy ông rất ít ngồi ở những nơi mát mẻ thế này.Truyện- được dịch -tại iRE-AD.vn-“Ông nội đã khỏe hơn nhiều rồi.” Trương Song Đồng nói.

Trương Liên Đường cũng gật đầu, xem ra viên thuốc Thanh Nga hoàn kia rất công hiệu.

Nhưng mà chỉ kinh ngạc được một lát, Trương Liên Đường đã nhỏ giọng nói: “Nhiều người như vậy đều ở đây, không biết bọn họ muốn răn dạy chúng ta cái gì đây.”

Là hai hậu bối nhỏ nhất trong nhà, lại không giỏi giang, xuất chúng bằng các ca ca. Trong Trương gia đã có 3 tú tài, hơn nữa đại ca của Trương Liên Đường, Trương Hộ Ngư chỉ mới 20 tuổi đã đậu Tiến sĩ. Có những ca ca ưu tú như vậy, nên hai người thường xuyên bị phụ huynh trong nhà răn dạy, phải cố gắng đọc sách, học hỏi các ca ca.

Trương Liên Đường nói: “Lần này chắc là để khen rồi.”

Hắn vừa nói xong đã thấy một thúc thúc vỗ tay cười nói: “Trạng Nguyên xúc cúc tới rồi.”

Trương Song Đồng thở phào, cười hì hì tiến lên thi lễ.

“Tri phủ đại nhân thưởng cho các cháu một bức tranh chữ sao?” Vị thúc thúc kia gật đầu với mấy vị trưởng bối bên cạnh, sau đó nói tiếp: “Chữ của Lý Quang Viễn rất đẹp, bởi được kế thừa từ một bậc thầy nổi tiếng đấy.”

Trương Đại lão gia, cha của Trương Liên Đường nhìn về phía hai người họ nói.

“Sao không đem phần thưởng theo cho mọi người cùng xem?”

Trương Liên Đường thi lễ đáp: “Con đã treo nó trong phòng khách xã Trường Lạc rồi ạ, bởi vì đó đều là công lao của tất cả mọi người, nên con không có đem nó về nhà.”

Các thiếu niên thường luyện tập xúc cúc ở sân bóng bên ngoài do Trương gia chuẩn bị, nếu có việc gì liên quan đến xúc cúc thì đều sắp xếp bên kia hết. Đội bóng này mặc dù gọi là xã Trường Lạc nhưng mọi thứ bên trong đều do Trương gia chuẩn bị, nên nói đội bóng là của Trương gia cũng không có gì sai cả. Lời nói của Trương Liên Đường rõ ràng là ý bảo hắn cũng không thể làm chủ việc này, có hai vị trưởng bối tính nói gì đó, nhưng Trương lão thái gia đã mở miệng trước.

“Làm rất tốt.” Ông nhìn Trương Liên Đường gật đầu: “Cứ tưởng mấy đứa chỉ chơi đùa thôi, không ngờ cũng thi đấu theo quy tắc cả đấy.”

Trương Song Đồng hì hì cười: “Ông nội, cuối cùng người cũng đã nhận ra, bọn cháu không phải đang quậy phá.”

Cha của Trương Song Đồng, Trương Tam lão gia trừng mắt liếc cậu cảnh cáo, Trương lão thái gia cũng không quát lớn như trước đây mà chỉ mỉm cười nói.

“Ta nghe bọn họ kể lại, lần này mấy đứa làm không tệ, với tình huống tệ như vậy mà còn có thể bình tĩnh xử lý, cũng như đoàn kết với nhau để đấu với đối thủ, thay đổi tình hình, đúng là đáng khen.”

Trương Đại lão gia cùng Trương Tam lão gia vội cười lắc đầu, người được khen là con bọn họ, nên chỉ có bọn họ mới có thể mở miệng phản bác.

“Chỉ là trận đấu chơi đùa giữa mấy đứa nhỏ thôi, cũng chẳng phải việc lớn lao gì.”

“Phụ thân đừng khen bọn nó, nếu không chúng nó lại không biết trời cao đất rộng là gì đấy.”

Trương lão thái gia xua tay vài cái đáp: “Chơi đùa cũng cần phải có quy tắc, tuy tụi nhỏ chỉ chơi đùa nhưng biết đâu việc này cũng có thể đến tai vua Đại Chu.” Ông nói xong lại nhìn qua Trương Liên Đường: “Có thể hướng dẫn, quản lý cả một đội bóng cũng là một việc không dễ dàng.”

Trương Song Đồng vui vẻ chen vào nói: “Đúng đó ông nội, muốn chơi xúc cúc giỏi cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức, lại không dễ dàng gì... nên tiền tiêu vặt của cháu và Liên Đường ca có thể tăng thêm chút không?”

Trương lão thái gia và mọi người cười to, Trương Tam lão gia thì quát lớn cậu vài câu.

Trương lão thái gia không cười nữa mà nghiêm túc nói: “Mặc kệ là đi học hay chơi đùa, chỉ có chuyên tâm, bỏ công sức mới có thể có thành quả tốt. Nếu đã tốn công tốn sức như vậy thì cũng nên tiêu xài thêm một ít.” Ông nói xong lại chỉ về phía Trương Đại lão gia - người quản lý các công việc vặt trong nhà: “Cho bọn nó thêm chút tiền đi, đừng để người khác nói chúng ta keo kiệt, không bằng nhà họ Liễu.”

Trương Đại lão gia liền đáp “Vâng” một tiếng, Trương Song Đồng vui vẻ cúi người cám ơn. Trương lão thái gia hỏi lại Trương Liên Đường về những việc đã xảy ra trên sân đấu. Mặc dù ông đã nghe vài người ở đây kể lại, nhưng khi nghe một người từng trải qua trận tranh đấu kể lại, ông lại cảm thấy hấp dẫn hơn rất nhiều. Trương Liên Đường cũng kể lại những việc diễn ra ở Lục Ý lâu.

“Mâu thuẫn trong trận đấu hãy giải quyết hết trên sân đấu, nói rất hay.” Trương lão thái gia khen ngợi, ông vui mừng nói: “Xem ra ta đã coi thường mấy đứa rồi.”

Nói xong liền nhìn Trương Đại lão gia và Trương Tam lão gia.

“Ta cũng đã coi thường hai người rồi, cũng không phải nuôi hai đứa phá của.”

Trương Đại lão gia và Trương Tam lão gia vội vàng đứng dậy thi lễ, cười nói phụ thân nói đùa rồi, sau đó nhìn về phía Trương Liên Đường và Trương Song Đồng bằng ánh mắt dễ chịu hơn.

“Phụ thân cũng đừng khen nhiều, mắc công bọn nó lại kiêu ngạo, không coi ai ra gì nữa đấy.”

Trương lão thái gia cười phất tay.

“Nhưng mà vẫn phải dành nhiều tâm sức cho việc học đấy nhé.” Ông nghiêm túc nói: “Nếu không cuối cùng mọi thứ đều trở thành công dã tràng hết đó.”

Trương Liên Đường cùng Trương Song Đồng liền cúi người đáp lời, quản gia bên kia đã dẫn mấy người trong gánh hát tới. Những ngày mùa hè nóng nực, ra chòi hóng mát, vừa bàn chuyện nhà, chuyện quốc gia, vừa nghe hát kịch cũng là một cách rất tốt để tránh nóng ở mấy nhà giàu có. Nhưng mà loại trường hợp này lại không thích hợp để những hậu bối như họ ở đây, vì vậy hai người nhanh chóng cúi chào rồi rời khỏi đó.

Nghe tiếng ngâm xướng ê a cùng với tiếng đàn du dương sau lưng, Trương Song Đồng phất tay áo, kéo dài âm điệu hát: “Như thế chính là phụng chỉ xúc cúc.”

Hát xong lại đứng thẳng người nhíu mày.

“Nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, chẳng lẽ là do thắng một trận đấu sao? Trước kia chúng ta cũng đã từng thắng rồi, tại sao lần này ông nội lại xem trọng như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play