Nội ứng.

Ngũ Đố quân ở bên ngoài, kẻ được gọi là nội ứng tất nhiên ở trong triều đình.

Người đang ngồi ở đây không cảm thấy khiếp sợ khi nghe lời Tần Đàm Công nói. Ngoài Ngũ Đố quân, trong triều còn ai biết vả lại còn giúp bảo vệ Bảo Chương đế cơ vốn không có gì kỳ quái. Trên thực tế, năm đó Ngũ Đố quân có thể cứu Bảo Chương đế cơ đi cũng vì nhờ nội ứng mật báo. 

Lúc ấy mấy tên nội ứng đã bị phát hiện và xử tử. Một số khác thì thông qua đủ mọi thủ đoạn mà bị xét nhà diệt môn trong mấy năm qua. Theo thời gian, theo uy hiếp, mọi thứ như có vẻ yên bình nhưng không ai cho là nội ứng đã bị diệt sạch.

"Mấy kẻ đó vẫn chưa từ bỏ ý định." Một người đàn ông cười lạnh.

Tần Đàm Công nói: "Bọn họ luôn cho là mình làm đúng nên chưa từ bỏ ý định." Nhìn mọi người: "Nếu vậy thì chúng ta sẽ cho bọn chúng biết là chúng sai rồi." 

"Công gia, nhưng hiện tại manh mối mà chúng ta nắm được không nhiều nên tra như thế nào?" Một người trầm ngâm hỏi.

Tần Đàm Công nói: "Tra lung tung." Lại cười ha ha: "Bản thân chúng ta còn không biết mình nên tra ai, bọn họ lại càng không biết."

Người đang ngồi đây đều cười. 

"Chúng ta không biết bọn họ là ai, bọn họ lại biết rõ." Một người cười khẩy: "Xem bọn chúng tự loạn trước."

"Có tiền đồ cẩm tú thì không thích, lại cứ muốn lao vào chỗ chết, không biết đang âm mưu cái gì." Một người đàn ông có vẻ mặt đờ đẫn nói.

Tần Đàm Công cười: "Mặc kệ âm mưu cái gì, bọn họ thích là được rồi." 

Một người nghĩ tới cái gì đó: "Vậy cũng như lúc trước, giao cho Tống đại nhân làm?"

Người đàn ông có vẻ mặt đờ đẫn kia nói: "Tống Nguyên là tên ăn hại, chuyện Huỳnh Sa Đạo hắn khó mà chối tội."

Tần Đàm Công nói: "Tống đại nhân đâu muốn như vậy, đừng trách móc nặng nề. Ta tin chuyện như thế này hắn làm rất tốt." Giơ tay phất phất: "Mà chờ Tống đại nhân trở về đã." 

Mọi người vâng dạ rồi thi lễ lui ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, ngăn cách ánh sáng bên trong. Trong ngoài hành cung là một khoảng an bình.

Ở một nơi rất xa khác, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng. Trong này, một bàn tay thò đến đốt sáng đèn. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng lập tức lui ra ngoài, nhìn hai bóng người ngồi đối diện nhau được chiếu lên trên cửa sổ.

"... Đồ chắc chắn đã lấy được rồi." 

Một giọng khá thấp nhưng khó nén hưng phấn.

"Có lẽ là chưa lấy được đâu." Đây là giọng của Thanh Hà tiên sinh. Hắn nhìn người ngồi đối diện: "Không hề nghe bọn họ nói là lấy được."

Đèn đuốc mờ mờ, một chậu hoa lớn để lại một mảng bóng tối trên bàn, làm cho người đàn ông đối diện ẩn trong đó, chỉ để lộ ra quan bào màu xanh. 

"Bọn họ nói? Rất nhiều chuyện bọn họ có nói với chúng ta đâu." Người kia nói, có vẻ bất mãn: "Nhìn Tề Tu và Hắc Giáp vệ nhớn nhác như vậy, chắc chắn ngọc tỷ đã bị cầm đi rồi."

"Cũng có thể là không có ngọc tỷ." Thanh Hà tiên sinh nói.

"Không nói chuyện này nữa." Người nọ xua tay: "Việc bọn họ bị Hắc Giáp vệ đuổi giết cũng đúng lúc dẫn tầm mắt đi, cứ giao điện hạ cho bọn ta." Lại khen ngợi và vui mừng: "Lâm tiên sinh, ông dạy điện hạ rất tốt." 

Thanh Hà tiên sinh lắc đầu: "Không phải ta dạy rất tốt." Nghĩ tới người thiếu niên kia: "Mà là chính bản thân ngài ấy rất giỏi."

Người nọ dựa người vào ghế, vùi sâu vào trong bóng tối nói: "Như vậy cuối năm có thể vào kinh thành rồi. Sau này do đại nhân trông nom, chắc không gì phải lo, chỉ chờ thời cơ lấy ngọc tỷ ra, diệt trừ đám gian thần phản tặc kia."

Dưới ánh đèn, vẻ mặt Thanh Hà tiên sinh như do dự, có vị đại nhân kia trông non sẽ không phải lo lắng gì? Chỉ mong là vậy... Bất kể thế nào, tình hình hiện giờ càng lúc càng tốt. Đứa trẻ kia đã dần dần vang danh thiên hạ, người người đều biết. Mặc dù không có thân phận đế cơ nhưng không sao cả. Đế cơ hay Tiết Thanh đều là nàng. 

Thanh Hà tiên sinh mỉm cười.

"Ta vào kinh rồi sẽ lập tức trở về Trường An. Mấy tháng này ta sẽ dạy ngài ấy thật tốt, chờ đầu năm sau nhìn ngài đỗ tiến sĩ, bước vào điện Kim Loan."

...

Sang năm như thế nào, tháng sau ra sao, thậm chí ngày mai như thế nào, với Tiết Thanh đây vốn không phải chuyện cần lo. Lúc này ánh nắng dần lên, chiếu sáng khuôn mặt khó nén vẻ tiều tụy của nàng. Tay chống gậy trúc gõ từng cái xuống đất, bắn đất cát lên hết cả bàn chân.

"Hiện giờ ta đã nghĩ tới việc tối nay được tắm nước nóng, ăn cơm nóng hổi rồi." Nàng nói.

"Ngươi nhìn cái dáng vẻ này của ngươi đi." Trương Song Đồng dựa nửa người vào cửa sổ của xe ngựa: "Chả khác gì một ông tăng khổ hạnh... Đang yên đang lành sao ngươi không ngồi xe? Ngươi đi bộ thì có nhanh hơn xe ngựa được đâu." 

"Vì ngồi xe là ta sẽ buồn nôn." Tiết Thanh nói, quay đầu nhìn Trương Song Đồng: "Cái dáng vẻ ngồi xe của ngươi cũng đâu khá hơn ta chút nào."

Trương Song Đồng tuy vẫn mặc áo bào màu đỏ nhưng như bị giặt quá nhiều mà bạc màu, trông rất cũ. Khuôn mặt người trẻ tuổi khô héo, môi nứt nẻ, mắt thâm quầng...

Tiết Thanh giống tăng khổ hạnh, còn hắn giống một tên ăn mày. 

Trương Song Đồng lấy gương ra soi khuôn mặt mình.

"Son của ta hết rồi, đi đường không ngừng, còn chả có thời gian mà mua." Hắn oán giận.

Không chỉ bọn họ, trong đoàn xe rất dài này, già trẻ lớn bé ai cũng như vậy hết. Dọc theo đường đi, gần như là vó ngựa không ngừng, cứ liên tục đi đường... Không biết là sốt ruột về nhà hay đã quen như vậy. Lúc đi về này, không ai oán giận chuyện ăn, mặc ở và đi lại. Có cơm thì ăn cơm, không có cơm thì ăn bánh bao uống nước nguội. Ngựa mệt thì tự mình xuống xe đeo hành lý đi bộ. Trời mưa tránh mưa, bị ướt thì tự hong khô... 

Trong trạng thái như vậy, bọn họ di chuyển nhanh hơn lúc đi nhiều. Nếu tính không sai, đêm nay bọn họ có thể vào thành Trường An.

"Không ngờ lại nhanh như vậy." Bàng An ở xe phía sau cảm thán: "Cảm giác như đoạn đường này còn chưa đi mà đã kết thúc vậy."

"Chưa đi?" Ở xe phía trước, Liễu Xuân Dương quay đầu, khuôn mặt bám đầy bụi nên không còn trắng như ngọc nữa, đôi mắt hạnh vẫn như trước, trợn tròn lên rồi hừ một tiếng: "Có phải không gặp ai cướp chỗ ăn chỗ ngủ nên thấy không thú vị?" 

Bàng An cười ha ha, khi đó tức giận nhưng giờ nghĩ lại thì coi đó là một câu chuyện lý thú của cuộc đời, không phải ai cũng có trải nghiệm như vậy.

"Trong Đại Chu này, nào có đám man di như vậy." Hắn nói.

Trương Song Đồng vẫn soi gương, giơ ngón tay nhấp ít nước trà lau môi, nói: "Về khuya cũng tốt, tuy rằng không được nghênh đón nồng nhiệt nhưng cũng chẳng có gì để bọn họ nhìn, cả đám như dân chạy nạn..." 

Tiết Thanh dừng gậy trúc lại, nói: "Vậy thì ngươi thất vọng rồi."

Cái gì? Trương Song Đồng đang định hỏi, chợt nghe tiếng kêu la vang ầm lên ở đằng trước.

"Về rồi!" 

Người nào mà giọng còn lớn hơn cả hắn, đương nhiên nghe không hay bằng hắn. Trương Song Đồng nhìn ra đằng trước, còn chưa thấy người, đã nghe được còn nhiều âm thanh hơn.

"Về rồi kìa!"

"Bọn họ đã trở về rồi!" 

"Thiếu gia ơi!"

Các tiếng kêu la ầm ầm như sấm cuộn. Trương Song Đồng nhìn một đám đầu người tự như xuất hiện trước mắt. Bọn họ ăn mặc khác nhau, đều nhìn sang bên này, có người vẫy tay, có người giơ chân, có người nhảy lên lưng ngựa...

"Các cử nhân lão gia đã về rồi!" 

Người nhảy lên lưng ngựa kia giục ngựa phi nhanh, cất cao giọng hô.

Không ngờ tới tận đây đón? Bọn họ đi đường, hành tung không rõ, cũng không cách nào báo cho người nhà ở phủ Trường An là khi nào mới về tới, không ngờ còn xa như vậy đã có người chờ đón, chắc là đợi lâu lắm rồi...

Trương Song Đồng vứt gương ra một bên. 

"Hỏng bét hỏng bét... Mau tìm y phục..."

Cửa thành Trường An đang mở rộng, lúc sẩm tối vốn là thời gian bận bịu nhất, lại không một bóng người ra vào. Tất cả đều đứng ở ngoài thành, quan binh chặn bọn họ ở bên đường, xếp thành hàng thật dài, dường như tất cả người của thành Trường An đều ra đây.

"Xong rồi, xong rồi." Trương Song Đồng nói: "Thời khắc nhếch nhác nhất trong cuộc đời ta bị nhiều người nhìn thấy như vậy ư." 

Hắn tự tay kéo một chiếc áo choàng cũ che mặt lại.

"Nhìn đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play