Mặc dù bọn họ không biết cậu bé này ở chỗ nào nhưng ngõ nhỏTây Môn ở đâu thì bọn họ lại biết rất rõ, đó chính là nơi ở của Quách gia.
Hàng xóm... có lẽ cũng có không ít người rảnh rỗi thích chơi bóng đá.
Trương Liên Đường quay đầu cười ha ha.
“Được rồi mà.” Hắn vỗ vai Tiết Thanh: “Chỉ cần để cậu ta đá thử là biết liền thôi, cần gì phải hỏi mấy việc này làm gì.”
Vậy cũng đúng, đá dở hay đá giỏi chỉ cần để cậu ta chơi thử là biết thôi, mấy thiếu niên kia nghe vậy liền phất tay.
“Tới đi.” Bọn họ nói.
Tiết Thanh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Các cậu đá trước đi, để tôi xem các cậu chơi thế nào đã.” Nàng nói.
Những thiếu niên kia liền ha ha cười lớn.
“Sao nào, chẳng lẽ cậu nhóc muốn xem thử bản lãnh của chúng ta đến đâu hả?” Bọn họ lớn tiếng nói.
Tiết Thanh mỉm cười lắc đầu.
“Tôi muốn xem cách chơi của mấy cậu thế nào thôi. Có lẽ cách chơi chỗ của tôi không giống với chỗ mấy cậu.”
Đều là đá bóng thôi có gì đâu mà không giống nhau? Đừng nói nước Đại Chu, ngay cả nước Tây Lương cũng vẫn chơi giống như vậy thôi.
“Cậu không phải người ở thành Trường An hả? Quê cậu ở đâu?” Có người tò mò hỏi.
Mặc dù khi nói chuyện, cậu ta thường nói một vài từ địa phương, nhưng bọn họ vẫn có thể hiểu được... Giọng nói này giống như là những nông dân ở thành Trường An.
“Không cần để ý mấy việc này làm gì.” Trương Liên Đường bỏ tay ra khỏi vai Tiết Thanh, vỗ vai mấy thiếu niên kia, sau đó đi tới giữa sân: “Đến đây, để cậu ta xem chúng ta chơi thế nào.”
Đúng vậy, mấy việc nhỏ nhặt này cũng không cần để ý kỹ làm gì, các thiếu niên cười chạy nhanh đến sân bóng, Quách Tử An cũng ở trong đó, cậu cũng cười nhưng là cười với vẻ lạnh nhạt.
Cái đồ vô liêm sỉ này còn bày đặt giả bộ nữa chứ, nói gì mà “cách chơi không giống nhau”, hừ, rõ ràng là cậu ta không biết chơi thì có, thật không ngờ cái tên nhóc đó không chỉ mặt dày mà còn dối trá đến như vậy, nhìn cái dáng vẻ xảo quyệt của cậu ta thật đáng ghét mà.
Quách Tử An hừ thêm một tiếng, sau đó ra sức chạy nhanh về phía giữa sân.
Vào buổi chiều đầu mùa hạ, nước sông trong veo, những chiếc lá liễu xanh biếc đang lay động theo gió, tiếng la của các thiếu niên khiến cho không khí bên bờ sông trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn.
Những người ở trong sân chạy thật nhanh để giành bóng, bộ đồng phục áo đỏ, quần đen kia càng làm tăng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát của họ. Quả bóng dưới chân được các thiếu niên chuyền qua chuyền lại, có lúc lại bay cao lên trời như một ngôi sao băng khiến người ta hoa mắt.
Ở cách đó không xa càng ngày càng có nhiều thiếu nữ đứng xem nhưng lại không có ai dám tới gần hơn... Lúc này, các thiếu niên đang đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi ướt cả quần áo và khiến chúng dính sát vào thân người bọn họ, làm lộ rõ những đường cong cơ thể. Có người vì nóng quá nên đã cởi áo để lau mồ hôi.
Thật là... xấu hổ chết đi được, mặc dù nàng cũng rất muốn xem nhưng... xấu hổ lắm, nàng không dám nhìn đâu.
Các thiếu nữ đứng đằng xa lặng lẽ vén tấm vải che mặt, cũng có người dùng quạt che nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, đứng núp dưới tán cây dương liễu lén nhìn qua.
Một thiếu niên đang dẫn bóng chạy thoát đối thủ bỗng xoay người, đá quả bóng bay vào giữa khung thành, tiếng kêu la khen ngợi chợt vang lên khắp nơi. Thiếu niên kia vui vẻ thoải mái giơ cao tay lên làm tư thế chiến thắng, bởi vì cậu ta đang cởi trần nên có thể nhìn thấy rõ cơ bắp săn chắc và những giọt mồ hôi còn đọng lại trên cơ thể cậu ta.
Thiếu niên kia chính là người thường đi cùng với Trương Liên Đường: Trương Song Đồng. Ngồi ở đây Tiết Thanh có thể nhìn thấy rất rõ, nàng chớp mắt vài cái, không thể ngờ cái cậu nhóc kia nhìn trông có vẻ nữ tính nhưng khi cởi áo ra lại trông khỏe mạnh đến vậy, nàng mỉm cười vỗ tay.
“Đá hay lắm.” Tiết Thanh nói, đá hay người cũng đẹp, đúng là những phút giây thanh xuân tươi đẹp mà.
Kết thúc trận đấu đầu tiên, các thiếu niên thoải mái tự nhiên ngồi trên mặt đất, có người còn nằm dài trên đất để nghỉ mệt.
Trương Liên Đường ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiết Thanh, mặc dù hắn ta không cởi áo nhưng cũng để nửa kín nửa hở.
“Thế nào rồi?” Hắn ta cười nói: “Cách chơi có giống với chỗ cậu không?”
Mấy thiếu niên khác nghe vậy cũng nhìn qua.
“Không giống lắm.” Tiết Thanh đáp.
Ồ, nhìn thấy khó quá, biết bản thân không thể chơi được nên muốn tìm cớ bỏ chạy sao, Quách Tử An ngồi phía sau nghe vậy liền lạnh lùng cười.
“Hả, vậy là không chơi nữa à?” Một thiếu niên khác cũng nghĩ giống Quách Tử An nên cất tiếng hỏi.
Tiết Thanh lắc đầu.
“Tất nhiên là không phải rồi.” Nàng nói: “Tôi chỉ cần làm quen thêm vài lần nữa là được rồi.”
“Nói được là phải làm được, đừng có cản trở bọn ta.” Quách Tử An nhịn không được lên tiếng: “Bọn ta cũng không có nhiều thời gian để chơi với ngươi đâu.”
Ngày thi đấu sắp tới rồi mà đội bóng vẫn chưa đủ người nhưng trận thi đấu này lại liên quan đến danh dự của đội bóng, vì vậy mấy thiếu niên khác cũng rất đồng ý với lời nói của Quách Tử An.
“Đây không phải lúc tuyển người mới, cái chúng tôi cần là một người biết thi đấu.” Một thiếu niên nghiêm túc nói: “Mục đích là để thi đấu chứ không phải để chơi.”
Tiết Thanh cười.
“Tôi cũng đâu có thời gian để chơi.” Không đợi mọi người đáp lại, Tiết Thanh đã nói tiếp: “Chỉ cần để tôi nhìn thêm ba lần nữa là có thể rồi.”
Là có thể?
“Có thể cái gì cơ?” Một thiếu niên không hiểu hỏi.
Tiết Thanh nhìn cậu ta.
“Có thể đá được tốt giống mấy cậu.” Nàng nói.
Mấy thiếu niên đang ngồi nói chuyện chợt yên tĩnh lại, một lát sau bỗng phát ra tiếng cười lớn, có người đang ngồi liền nằm dài trên đất mà ôm bụng cười.
Tiếng cười kia thu hút nhiều nam nữ đang đứng xung quanh nhìn qua.
Tiết Thanh không cười, cũng không lo lắng vì bị mấy thiếu niên kia cười nhạo, nàng vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn tại chỗ cũ.
“Cậu bé này thật mạnh miệng.”
“Đúng rồi, cậu nhóc, năm nay cậu bao nhiêu tuổi thế?”
Vấn đề này đã được Trương Liên Đường trả lời thay, nhưng sau khi nghe hắn ta nói ra hai chữ “13 tuổi”, xung quanh lại vang lên vài tiếng nghị luận.
“Không giống lắm, nhìn nhỏ con thế kia mà...”
“Nhiều lắm cũng chỉ mười hai tuổi thôi...”
“Nhìn ta...”
“Dẹp đi, Sở Minh Huy ngươi cũng không giống mười ba mà giống ba mươi hơn.”
Tiếng cười, tiếng mắng vang lên bốn phía, hai thiếu niên kia đùa giỡn ngã lăn ra đất.
“Được rồi.” Trương Liên Đường đè đầu vai Tiết Thanh để mượn lực đứng lên, sau đó cột chặt lại quần áo: “Vậy chúng ta đá thêm một trận nữa đi, để cậu ta nhìn cho rõ.”
Các thiếu niên rối rít đứng dậy, cầm theo quả bóng đến giữa sân.
“Nhìn kỹ.” Trương Song Đồng đi đến trước mặt Tiết Thanh, nhìn trên cao xuống, giơ hai ngón tay nói với nàng: “Đây là trận thứ hai nhé.”
Tiết Thanh gật đầu với cậu.
Một thiếu niên đến gần khoác vai cậu ta.
“Người mà anh Liên Đường tìm chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.” Thiếu niên kia nói xong lại nhìn Tiết Thanh bằng ánh mắt thân thiện: “Chỉ là chưa quen quy tắc thôi, chắc ở quê cậu ta cũng là một cao thủ bóng đá...”
Trương Song Đồng cười ha ha.
Đó là bởi vì cậu chưa biết cậu ta là ai thôi, nếu hiện tại cậu nói ra tên Tiết Thanh chắc mọi ngưởi ở đây sẽ ngạc nhiên lắm, không có vấn đề ư? Ha ha, vấn đề lớn thì có, nếu không tại sao từ đầu đến cuối Trương Liên Đường không giới thiệu tên cậu ta, lại còn tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác khi có người hỏi tên cậu ấy.
Quách Tử An hừ hai tiếng, vậy mà cậu ta cũng dám nói ra miệng, ba lần sao? Hừ, ngày mai chỉ có một lần cơ hội duy nhất thôi.
Cậu chạy nhanh tới đá thật mạnh vào quả bóng bị lăn ở bên ngoài về lại giữa sân.
Nàng đã từng dùng thời gian ba tháng để học đá bóng. Dĩ nhiên mục đích không phải vì rèn luyện sức khỏe hay yêu thích, mà là vì để thuận lợi giết người.
Giết chết trọng tài.
Một trọng tài chết trên sân bóng chính là cái kết thúc tốt nhất và hợp lý nhất.
Bây giờ không cần phải giết người mà chỉ cần xem và hiểu được quy tắc chơi của bọn họ là được, như vậy thật quá dễ dàng rồi, nàng chỉ cần xem ba lần là đủ hiểu.
Trong sân, một thiếu niên khó khăn chuyền bóng cho bạn mình, sau đó cậu ta lại bị một thiếu niên khác đụng trúng người, lảo đảo vài cái rồi quỳ một chân trên mặt đất để chống đỡ, lại vừa đúng lúc bị người phía sau giẫm lên góc quần. Sau khi đã ổn định thân hình, lúc cậu ta đang đứng dậy thì mọi người bỗng nghe “Xoẹt” một tiếng, cái quần đang mặc trên người cậu ta đã bị kéo rớt xuống.
Tiết Thanh phì cười giơ tay lên che mặt, qua kẽ tay, nàng nhìn thấy thiếu niên kia vừa kéo quần lên vừa đạp cậu bạn đã làm rớt quần mình vài cái, tiếng cười, tiếng mắng lại vang lên.
................
Mặt trời đã lặn về tây, khi chiều đến, các thiếu niên kết bạn thành tốp năm, tốp ba cùng nhau về nhà, mỗi người đều tự đi về theo hướng nhà mình.
Tiết Thanh và Quách Tử An đi cùng một phương hướng.
Khác với những thiếu niên kia, hai người họ không nói cười, khoác vai nhau về mà lạnh nhạt đi kẻ trước người sau. Người đi trước cúi đầu bước nhanh, người phía sau cầm theo giỏ xách cũng bước nhanh theo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Quách Tử An đã cố gắng đi nhanh hơn nhưng người phía sau cũng bước chân nhanh hơn giống cậu, khoảng cách hai người đã gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Tiết Thanh phía sau mình.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì.” Cậu tức giận dừng lại, xoay người quát.
Tiết Thanh giật mình.
“Tôi về nhà mà.” Nàng chỉ về hướng trước mặt.
Bởi vì hướng về nhà của hai người là giống nhau nên cũng không thể nói Tiết Thanh đang đuổi theo cậu được.
“Về nhà thì đi từ từ thôi, ngươi chạy làm cái gì?” Quách Tử An đỏ mặt, trừng mắt hỏi.
Tiết Thanh cười.
“Tôi muốn đi luyện võ... Nếu không đi nhanh sẽ không kịp...”
Quách Tử An không biết đáp thế nào cho đúng. Suy nghĩ một lát, cậu cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất là đừng để chúng ta mất mặt. Nếu không ngươi đừng mong ở lại thành Trường An này nữa.”
Tiết Thanh không nói gì, mà đưa tay qua chỗ cậu.
Quách Tử An không kịp chuẩn bị nên bị Tiết Thanh vỗ vai vài cái.
“Ngươi làm gì...” Trong lúc Quách Tử An giậm chân la lớn, Tiết Thanh đã đi qua người cậu, bước chân nhẹ nhàng về phía trước, chỉ một lát đã không nhìn thấy bóng dáng nàng nữa.
Cái tên nhóc này đi nhanh thật, cậu không nhịn được nói, sau khi lấy lại tinh thần liền tức giận đuổi theo.
Cậu cũng muốn đi luyện võ, chẳng lẽ mới đây mà võ công của mình lại không bằng cái đồ vô liêm sỉ kia rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT