Một đêm vừa rối loạn lại yên bình. Ánh nắng bao phủ mặt đất. Thành Huỳnh Sa Đạo tỉnh giấc như mọi khi. Sự rối loạn đêm qua như bóng đêm, lui đi không chút dấu vết. Nhưng vẫn có nhiều quan binh trên các con phố, lại khác hẳn với cấm quân và quan binh lúc trước, bọn họ là Hắc Giáp vệ. Bọn họ trải khắp các con đường, nhìn chăm chú từng người đi qua, không bước lên điều tra nhưng bị ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn chằm chằm mọi người vẫn sợ hãi.

"Lại xảy ra chuyện gì?"

"Ai biết chứ! Cái thành Huỳnh Sa Đạo này đúng là kỳ quái." 

"Đúng vậy! Đúng vậy! Thoạt trông chả có gì, nán lại một thời gian liền cảm thấy sợ hãi."

Các thí sinh cúi đầu, vừa bán tán vừa bước đi. Nhưng những việc ấy chỉ là việc nhỏ, với bọn họ, cuộc thi mới là thứ quan trọng nhất.

"Nhường đường nào, nhường đường nào." Trương Song Đồng gạt Liễu Xuân Dương ra, đi đến bên cạnh Tiết Thanh. Tiết Thanh không cầm gậy trúc nữa mà ôm tay bước chậm rãi. Trương Song Đồng học dáng vẻ nàng, cũng ôm hai tay lại, còn lạnh lung gật gật đầu với Liễu Xuân Dương đang chen lại bên này: "Những người mười điểm bọn ta đang thảo luận cuộc thi hôm nay... Xuân Dương thiếu gia đi sang một bên chơi đi." 

Liễu Xuân Dương hứ một tiếng.

Trương Song Đồng không quan tâm tới hắn nữa, sóng vai bước đi cùng Tiết Thanh, nhìn ánh nắng và đám thí sinh ùa ra đi trên đường, nói: "Lần này không phải cũng muốn vạch trần bí mật ta vốn là một vị thần đồng thư họa ư?"

Tiết Thanh không nhịn được, bật cười ha ha. Trương Song Đồng trừng mắt: "Văn nhã chút xem nào!" 

Tiết Thanh giơ tay đặt lên vai Trương Song Đồng, lại ghé vào lỗ tai hắ, thì thầm: "Vậy vị tổ tiên nào của ngươi còn có thể cho ngươi thề thốt? Không tốt đâu nha."

Trương Song Đồng rất nghiêm túc nói: "Có gì không tốt, không phải có câu thề không quá ba lần... Ta mới thề có một lần, vừa hay còn hai môn thư họa với xạ ngự nữa."

Tiết Thanh cười, tựa vào bờ vai hắn. 

Có cái gì buồn cười nào. Liễu Xuân Dương đi phía sau nhìn, chú ý hình tượng một chút có được không... Bốn phía nghe được tiếng cười thì đều nhìn qua, thấy hai thiếu niên chạm trán nói nhỏ cười to, dường như tinh thần buổi sáng rất phấn chấn, không khỏi cười theo.

"Lần thư nghệ này đừng mong như trước, cách thi khác hẳn mà." Tiết Thanh khẽ nói.

Lần thư nghệ này thi về thư họa, gần như tất cả các thí sinh đều báo danh. Dù sao, người đọc sách đều học qua về thơ và tranh, mặc kệ trình độ cao thấp, chỉ cần tham gia là có thể được thêm ít điểm nữa. Làm thơ và vẽ tranh sẽ được tiến hành cùng lúc, có giới hạn thời gian, rồi treo bên ngoài quan nha cho dân chúng cùng thưởng thức... Đối với người thông thạo về thơ và họa và cả người không hiểu cũng có thể tới xem, đây cũng là vì sao mà hôm nay người trên phố phải đứng cách khá xa. 

Như vậy quả thực không có cách nào để gian lận. Không nói đến việc Tiết Thanh liệu có thể làm được cho hai người trong thời gian giới hạn kia, chính là làm ra rồi, đưa cho hắn kiểu gì? Cũng không thể vo thành các cục giấy to bằng bàn tay được.

Trương Song Đồng thở dài, nói: "Xem ra ta lại phải ẩn giấu tài năng xuất chúng của mình rồi."

Tiết Thanh vỗ bả vai hắn, cười nói: "Đừng ẩn quá sâu. Song Đồng thiếu gia cứ trổ ra một ít bản lĩnh, được ba bốn điểm là được rồi." 

Trong lúc cười nói, hai người nhanh chóng đi tới trước quan nha. Đằng trước, người người tấp nập. Không chỉ có dân chúng, cả các thí sinh nữa. Không phải thí sinh nào cũng tham gia ba khoa lễ, nhạc và số đợt trước, số lượng có ít, có nhiều, không phải tất cả các thí sinh. Hôm nay thì đầy đủ hệt như hôm đầu tiên tham gia tế bái vậy.

"Thanh Tử thiếu gia!"

"Hôm nay Thanh Tử thiếu gia tham gia làm thơ hay vẽ tranh?" 

Nay mọi người đều biết Tiết Thanh. Nàng vừa xuất hiện, mọi người lập tức vây lấy, chào hỏi. Đạt điểm tối đa cả ba khoa, khiến thái tử Tây Lương hộc máu...

Tác Thịnh Huyền đi tới, thở dài, trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên vẻ ấm ức, nói: "Hắn lợi hại thì lợi hại rồi nhưng cứ nhắc đến ta làm gì. Vì sao ta hộc máu, lòng hắn rõ nhất..."

Thiếu niên Tây Lương bên cạnh vội nói: "Điện hạ, đừng có lý luận với hắn. Thất Nương nói rồi, loại chỉ nói miệng mà không có bằng chứng này, cãi nhau sẽ chỉ khiến mình thiệt... Không cần phải lãng phí thời gian." 

Tác Thịnh Huyền nói: "Ta biết chứ." Lại thở dài, nhìn Tiết Thanh đang được đám người vây quanh. Người thiếu niên này mỉm cười, không hề đắc chí, cũng không cố tỏ ra khiêm tốn. Một vị thiếu niên thật tốt, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tới gần... Sao lại cố tình làm ra chuyện xấu với mình như vậy.

"Lần này không cách nào giở mánh khóe, có thể thật sự phân cao thấp rồi." Hắn nắm chặt tay, lại nhìn về phía mọi người bên cạnh: "Mọi người cũng phải dốc hết sức nhé."

Đám thiếu niên Tây Lương đều đồng thanh dạ, tất nhiên cũng khiến người xung quanh phải quay sang nhìn. Nay mọi người đã không còn đoán xem đám thí sinh Tây Lương sẽ được thành tích gì... Cả ba khoa gần như trước toàn bộ bọn họ đều được điểm tối đa, ai dám coi thường. 

Nhưng không có mấy người tiến lên chào hỏi, kết giao. Thứ nhất là do bọn họ là người Tây Lương. Thứ hai là sau ba khoa vừa rồi, cảm xúc của mấy thiếu niên Tây Lương này có vẻ kỳ quái... Bọn họ trông có vẻ rất phong độ nhưng đó là khi thắng. Còn khi thấy người khác thắng lại không vui vẻ cho lắm. Như vậy thật không hay. Chẳng lẽ chỉ cho phép bọn họ thắng, còn người khác thì không?

Người Đại Chu rất hoan nghênh dị tộc ngưỡng mộ tài nghệ Nho gia nhưng ngươi mang cái ý định tới khiêu chiến, hòng áp ai đó hoàn toàn, như vậy đừng trách mọi người không khách khí... Ngay tức khắc, tiếng chúc mừng Tiết Thanh lại rào rào vang lên.

"Lần này Thanh Tử thiếu gia tất nhiên sẽ được điểm mười nữa." 

"Từ lâu đã nghe tiếng Thanh Tử thiếu gia giỏi thơ từ. Thơ họa xứng đôi, tất làm song tuyệt."

Tiết Thanh nâng tay hoàn lễ với mọi người, tầm mắt đảo qua xung quanh, cất cao giọng nói: "Tất sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người."

...

Diệu Diệu đưa lộ dẫn cho tên lính canh. Tên kia kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mới cho đi. Quán trà ven đường cách cửa thành không xa cũng chẳng có mấy người.

"Đều vào trong thành xem thơ xem tranh rồi." Ông chủ quán trà nói, lại nhìn người đàn ông đang ngồi: "Vị huynh đệ này, không vào xem à?"

Đốc đáp: "Ta không biết mấy cái đó." 

Ông chủ quán trà nói: "Xem cho vui chứ sao."

Đang cười nói, Đốc đứng lên, nhìn Diệu Diệu bước tới: "Mẹ nó đã về rồi."

Diệu Diệu cười với hắn, ngồi xuống, phẩy phẩy tay: "Ôi chao, mệt chết mất... Đại Bảo ở nhà khỏe không?" 

Đốc ừ một tiếng, ngồi xuống: "Ông chủ, cho hai chén trà nữa."

Đây là hai vợ chồng mà. Đàn bà vì nuôi gia đình mà đi làm việc là chuyện thường thấy. Ông chủ quán trà không thấy kỳ quái, bưng hai chén trà tới rồi né tránh.

"Đêm nay ngài ấy muốn tới lăng hoàng hậu." Diệu Diệu thì thầm, nói lại lời của Tiết Thanh. 

Đốc không kinh ngạc, không hỏi gì, chỉ gật đầu nói: "Ừ, ta đã biết."

Diệu Diệu nhìn hắn, nói: "Không nguy hiểm à?"

Đốc nói: "Không có chuyện gì là không nguy hiểm. Nếu ngài ấy bắt buộc phải đi, chắc là có việc gì đó. Bên lăng hoàng hậu có cấm quân canh giữ, chúng ta dẫn một đám cấm quân đi, như vậy khu chính giữa kia sẽ an toàn." Hắn tự tay vẽ lên bàn. 

Diệu Diệu giơ tay gãi cằm, thở dài, lại tò mò: "Không biết gặp ai mà mạo hiểm đến vậy." Vị Thanh Tử thiếu gia này thật thần bí và kỳ quái. Rõ ràng bọn họ chăm sóc nàng mà vì sao bọn họ chẳng biết gì về chuyện của nàng? Đầu tiên là một vị sư phụ thần bí, nay lại gặp bạn bè ở di chỉ Huỳnh Sa Đạo...

Đốc nhìn về phía thành Huỳnh Sa Đạo cao lớn nói: "Công chúa điện hạ đã trưởng thành. Trước kia là chúng ta sắp xếp và bảo vệ ngài ấy, giờ chúng ta phải nghe theo ngài để bảo vệ ngài."

Có người rảnh rỗi bước nhanh qua bên ngoài quán trà, kêu gọi: "Mau đi xem đi, trận đầu đã thi xong, thư họa được treo lên rồi." 

Lập tức có nhiều người hơn cùng đi theo.

"Vậy sao? Nhanh vậy á?"

"Cái người tên Tiết Thanh kia thi như nào?" 

Là một kẻ qua đường mà cũng biết tới cái tên Tiết Thanh. Ban đầu bọn họ không dự thi, chỉ là đứa bé này đã không làm thì thôi, một khi ra tay tất sẽ khiến người ta kinh ngạc. Diệu Diệu mỉm cười.

Nếu nàng thật sự chỉ là một thiếu niên đi dự thi thì liệu có tốt hơn không? Diệu Diệu nghĩ vậy, nụ cười trên khuôn mặt nhiễm thêm vài phần sầu cảm, chí ít sẽ không bị thương nặng như vậy.

Không biết nàng thi như nào? Diệu Diệu, vốn chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của mấy người đọc sách, chợt nghĩ. 

...

"Thanh Tử thiếu gia, ngươi thi ở trận thứ mấy?" Thi thoảng có thí sinh chạy tới đây hỏi, việc xếp hàng bốc thăm đã kết thúc từ trước.

Tiết Thanh cười lại với từng người và đáp: "Trận thứ ba." 

Người tới hỏi đều thở phào một hơi, hoặc khẩn trương bước đi.

"Bọn họ hỏi cái này làm gì?" Bàng An hỏi.

Liễu Xuân Dương nói: "Sợ bị xui xẻo thi cùng lúc với hắn chứ sao." Trong một trận thi, nếu có tác phẩm đặc biệt xuất chúng, giám khảo miễn cưỡng nhìn các tác phẩm khác, cho điểm cũng thấp hơn. Nếu mọi người có trình độ tương đương thì an toàn hơn nhiều." 

Bàng An cười ha ha, nhìn số báo danh trong tay mình: "Tốt quá, ta ở trận thứ tư cơ."

Liễu Xuân Dương vỗ vai hắn: "Tác thái tử cũng ở trận thứ tư."

Bàng An kêu một tiếng, nói: "Thôi xong rồi..." 

Tiết Thanh quay đầu, nói: "Bàng thiếu gia, họa kỹ của Bàng gia ngươi không thua bất cứ kẻ nào mà, ngươi không nên coi thường chính mình."

Bàng An cười một tiếng, gãi gãi đầu, nói: "Ta suýt thì quên ta nhờ vẽ tranh mà được tham gia thi quân tử." Những bất an ban nãy đã được quét sạch: "Vẫn như câu nói lúc trước của Thanh Tử thiếu gia, người khác tốt không có nghĩa ta không tốt."

Tiết Thanh cười với hắn, nhìn Liễu Xuân Dương. Liễu Xuân Dương liền đi tới. 

Tiết Thanh tới gần hắn, thấp giọng nói: "Ngươi có phát hiện các trận mà thí sinh Tây Lương sẽ thi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play