Quách Tử An nhìn về phía trên giường, áo Tiết Thanh đã bị cởi ra, tấm vải quấn trên vai và trước ngực cũng bị cởi, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, cùng với nửa thân khép hờ... Quách Tử An dời tầm mắt... Cảnh tượng này lúc trước đã gặp một lần, không dọa người giống như lần đầu tiên, chẳng qua... hắn nhìn Liễu Xuân Dương lần nữa.
Vóc dáng nàng dĩ nhiên lớn lên không giống bọn họ.
"Ngươi ngạc nhiên cái gì? Ngươi không phải đã sớm biết chuyện của nàng sao?" Hắn thấp giọng quát.
"Điều ta biết không phải là chuyện này". Hắn nói: "Như thế này là như thế nào?"
Đường đường là một nam nhân, vì sao lại biến thành nữ rồi?
Nguy rồi! Quách Tử An hoảng sợ khi thấy phản ứng của Liễu Xuân Dương, xách bả vai Liễu Xuân Dương: "Ngươi không biết nàng là nữ nhi?"
Liễu Xuân Dương lắc đầu: "Hắn biến thành nữ, biến thành nữ... Yêu quái!"
Phản ứng này... Quách Tử An vừa có chút quen thuộc vừa có chút thông cảm, yêu quái, hả yêu sao... Vừa giơ tay lên đánh chính mình một cái, rốt cuộc vẫn là làm bại lộ bí mật của Tiết Thanh, chẳng qua bây giờ không phải là thời điểm để oán trách, hắn tự tay bóp vào cổ Liễu Xuân Dương.
Liễu Xuân Dương lè lưỡi ho khan, điều này khiến cho hắn phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn Quách Tử An, giọng khàn khàn: "Thì ra là ngươi... các ngươi... Quách gia..."
Quách Tử An siết chặt cổ hắn không buông: "Nếu ngươi dám tiết lộ bí mật của nàng, ta sẽ lấy mạng của ngươi ngay, ta không hề sợ Liễu gia các ngươi đâu".
Liễu Xuân Dương nắm lấy tay hắn, sắc mặt xanh mét, ho khù khụ: "Ngươi không sợ, ta cũng không sợ đâu... buông ra", dùng hết sức giãy giụa.
Hai người thiếu niên giằng co lăn lộn trên đất, Quách Tử An vẫn gắt gao không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Xuân Dương, Liễu Xuân Dương cũng không giãy giụa nữa chỉ hồng hộc thở.
"Bây giờ là lúc nào, ngươi điên rồi sao?" Hắn nói: "Nàng sắp chết, ngươi muốn mạng người nào cũng vô dụng thôi... nhanh nghĩ biện pháp tìm đại phu!"
Quách Tử An nhìn hắn không nói lời nào.
Liễu Xuân Dương thở ra một hơi: "Mặc dù ta không biết nàng là nữ nhưng ta không hề lừa ngươi, ta cùng nàng có một bí mật mà người khác không hề biết, nếu nói ra bí mật này, chúng ta đều sẽ chết... cho nên ngươi không cần uy hiếp ta". Dứt lời lần nữa vùng vẫy đẩy Quách Tử An ra: "Nơi này ta sẽ trông chừng, ngươi hãy đi tìm người đi".
Lần này Quách Tử An không ngăn cản nữa, mặc cho Liễu Xuân Dương tránh ra.
Liễu Xuân Dương đứng lên nhìn Tiết Thanh nằm trên giường, tay cuộn thành nắm đấm: "Nàng đã cứu mạng ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không hại nàng... Liễu Xuân Dương ta nguyện đánh cuộc một trận, một ngày là đại ca, cả đời là đại ca". Không nghe thấy tiếng Quách Tử An đáp lại, bước chân vang lên sau đó cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân gấp rút xa dần...
Liễu Xuân Dương đứng nguyên tại chỗ cũng không hề quay đầu, nhìn thiếu nữ hôn mê quần áo xộc xệch đang nằm trên giường, hít sâu một hơi, giết người phóng hỏa cũng nhìn thấy rồi, cái này có cái gì mà không dám nhìn chứ... Hắn hùng hổ tiến lên, đến bên giường liền mạnh mẽ quay đầu, tay cẩn thận đem những tấm vải che chắn này xé xuống, lấy chăn quấn quanh người Tiết Thanh, lúc này mới thở ra một hơi ngồi liệt ở bên giường... So với lúc ôm nàng chạy về đây mệt không kém.
Không biết rốt cuộc bị cái gì đả thương, nhìn quần áo xé xuống trên mặt đất không biết bao nhiêu là máu, trên đùi cũng có một ít... Liễu Xuân Dương dựa vào giường nhìn trong tay áo, vừa quay đầu nhìn lại Tiết Thanh nằm trên giường chăn đắp kín chỉ lộ cái đầu... Trước kia vì sao không phát hiện ra tiểu tử này lông mày vừa dài vừa nhỏ như lá liễu, lông mi dài như vậy, mũi môi cũng nhỏ như vậy, so với Liễu Ngũ Nhi cũng đâu có gì khác biệt, rõ ràng chính là nữ nhi.
Đang nghĩ cái gì vậy chứ! Liễu Xuân Dương thu hồi tầm mắt cúi đầu, nữ nhân à... Khí lực tràng đầy trên sân xúc cúc, trong bóng đêm Song Viên vung đao thấy máu, toàn thân bị thương còn bước vào phòng thi viết chữ, lững thững dạo bước trước mặt ác hoạn quan. Liễu Xuân Dương nắm chặt y phục ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào giữa, nghe hơi thở phía sau càng ngày càng suy yếu, nàng làm chuyện nguy hiểm, Quách gia biết chưa, có người hỗ trợ sao? Nhất định có chứ, có người trông nom nàng sao, nhất nhất có thể cứu nàng không, có thể chữa lành cho nàng, khiến cho nàng mau tỉnh dậy... Quách Tử An, tên phế vật này tốt cuộc đã làm gì, đi lâu như vậy còn chưa thấy trở lại...!
...
Quán trà ven đường ngoài thành Huỳnh Sa Đạo tụ tập không ít dân chúng, nhìn về phía trước cửa thành, thỉnh thoảng mở ra chỉ có quan binh ra vào.
"Đừng đợi, đừng đợi nữa, giờ cũng đã xế chiều rồi, cửa thành sẽ không mở ra đâu"
Có người truyền đến tin tức mới nhất.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao lại đóng cửa thành?"
Câu hỏi đã kéo dài một ngày nay lần nữa vang lên.
"Trong thành xảy ra chuyện gì?"
"Không thể nào có chuyện không hay đâu, kỳ thi quân tử đang được tiến hành mà".
"Ta vừa mới từ nhà tiểu tử là lính tam cữu ra, nghe nói kỳ thi quân tử đã xảy ra chuyện".
Lời này khiến cho người xung quanh dựng lỗ tai lên, rối rít vây quanh, mấy người lưng đeo sản vật núi từng ngồi trong đám người cũng nhìn sang, một trong số những người này đứng lên hướng về bên kia chen lấy vào, ồn ào một trận, sau đó lại từ đám người kia chui ra, đi tới bên cạnh mấy người thợ săn, mũ rộng vành đội trên đầu khẽ giơ lên lộ ra khuông mặt người bán hàng rong Khang Niên.
"Nàng tham gia cuộc thi, còn xảy ra chuyện lớn", hắn thấp giọng nói.
Diệu Diệu giận dữ: "Nàng quả nhiên trở về...", không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, là vui vẻ sao, dù sao bình an là tốt rồi.
Khang Niên vẻ mặt cổ quái nói: "Cũng không tính là bình an, lúc nàng đang thi thì bị hộc máu".
Mọi người đều nhìn về phía hắn, vẻ mặt không giải thích được.
"Nói là đánh cờ... cùng Tây Lương thái tử giằng co bất phân, cao thủ đối địch, kết quả phiền muộn hao tâm tổn sức giành được thắng lợi, hai người cùng hộc máu", Khang Niên thấp giọng nói.
Đánh cờ có thể dẫn đến hộc máu sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện của mấy người đọc sách bọn họ không hiểu rõ lắm... những sao đánh cờ cũng có thể dẫn đến tình trạng này.
Diệu Diệu nói: "Vẫn là thích đọc sách sao".
Đốc nói: "Nàng không phải là loại người như vậy".
Mọi người nhìn về phía hắn, không phải là loại người như vậy? Thích đọc sách hay là hộc máu cầu thắng?
Đốc đứng lên nói: "Diệu Diệu, ngươi với ta vào thành".
Khang Niên nói: "Lúc này quá nguy hiểm...", không phải nói bọn họ nguy hiểm mà là sẽ đem nguy hiểm đến cho Tiết Thanh.
Đốc nói: "Nếu như chúng ta không đi, chỉ sợ nàng càng nguy hiểm, nàng nhất định đã xảy ra chuyện". Nhìn sắc trời một chút: "Khi trời tối liền trà trộn vào".
Khang Niên nói: "Bằng cách nào?"
Đốc nhìn về phía trước: "Cái này phải xem thành ý của vị đại nhân đó đối với chúng ta rồi".
Đại nhân... là vị đại nhân ở trong triều kết minh cùng bọn họ nhưng vẫn giấu kín thân phận sao, Khang Niên hỏi: "Hắn cũng tới sao?"
Đốc trả lời: "Tới", dứt lời xoay người nhìn một người đồng bọn: "Gửi thư tín đi."
Gửi thư là phương thức liên lạc mà Đốc cùng vị đại nhân kia giao ước nhưng kể từ khi ước định lập ra tới nay, hai bên bọn họ đều chưa sử dụng qua... Bởi vì hai bên đều tin tưởng mình hơn.
Nhìn nam nhân kia bước nhanh đi, Đốc cùng mọi người lẫn vào trong đám dân chúng tản ra.
Ánh nắng dần dần nghiêng, bóng người trên mặt đất bị kéo dài, không biết đứng nghiêm như vậy đã được bao lâu, đoàn ngựa cũng không có một chút xao động, giống như con tò he an tĩnh.
"Đại nhân, đã lục soát xong trong thành, từ đêm qua đến nay cửa thành không có bất kỳ người nào ra vào".
Mấy cấm quân ở trước mặt thủ lĩnh của Hắc giáp vệ nói.
Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ hỏi lại: "Khẳng định không có gì khác thường? Nên biết rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất".
"Đại nhân là đang nghi ngờ hướng phòng thủ của chúng ta?" Một cấm quân hỏi.
Thủ lĩnh Hắc giáp vệ không vội cũng không giận, đờ đẫn nói: "Ta nghi ngờ hướng đi của địch nhân, không phải là nghi ngờ các ngươi, không nên phân tranh những thứ vô vị này, các ngươi là do Công gia an bài tới, tất nhiên đáng để tin tưởng".
Thần sắc cấm quân hơi hòa hoãn: "Đúng là không có gì khác thường...", nghĩ đến chuyện gì lại nói: "Điểm duy nhất khác thường chính là người... nhưng đại nhân người cũng biết, người kia tuyệt đối không xem là nghi ngờ".
Người kia... Thủ lĩnh Hắc giáp vệ dĩ nhiên cũng biết, vẫn không lên tiếng, Đoàn Sơn vừa đi tới đúng lúc nghe được, hỏi: "Người kia sao? Có thể hỏi hắn từng gặp qua người nào có hành tung khác lạ hay không?"
Cấm quân nói: "Ta đã hỏi rồi, hắn nói là khi hắn câu thì vô tri vô giác đối với mọi thứ chung quanh, chỉ có thể nhìn thấy cá..." Nói tới đây liền cười khổ một tiếng: Ccó thể động đến lưỡi câu chính là cá, cho nên ý tứ của hắn chính là chỉ nhìn thấy bảy Hắc Giáp vệ".
Tính tình thật khó có thể nói...
"Ở Tây Lương lâu là sẽ biến thành người cổ quái sao?" Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ thấp giọng lẩm bẩm.
Chuyện này không người nào dám bình luận, im lặng một lát, Đoàn Sơn đột nhiên lên tiếng: "Người của hắn sao vẫn không nhúc nhích?"
Mọi người liền giật mình, người của hắn vẫn không nhúc nhích?
“Chuyện này là không thể nào", thủ lĩnh cấm quân quả quyết nói: "Trong tình huống đó vì sao có thể có người không động thủ với hắn?"
Nửa đêm, quỷ dị, đột nhiên có người đứng sững ở đầu tường, nếu quả thật là người đang trong lúc chạy trốn nguy cấp, làm sao có thể làm như không thấy, không chút phản ứng nào? Là người cũng sẽ đề phòng giống như bảy Hắc Giáp vệ vậy, công kích.... không phản ứng chút nào, làm như không nhìn thấy, chẳng lẽ không phải là người sao.
"Như vậy tặc nhân chưa vào trong thành, tiếp tục truy xét nghiêm bên ngoài thành". Thủ lĩnh hắc giáp vệ giơ tay lên quát.
Hắc Giáp vệ phía sau cũng đồng thanh nhận lệnh, phóng ngựa hướng bốn phía tản đi.
Thủ lĩnh cấm quân trở lại trước cửa thành, vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, có mấy người thân binh đi vào thi lễ.
"Đại nhân, có người muốn vào thành, đặc biệt tới xin chỉ thị", bọn họ nói.
"Ai muốn vào thành?", thủ lĩnh cấm quân chau mày: "Không phải đã hạ lệnh bất kể ai cũng không được ra vào sao?"
Tên lính đến bẩm báo ngẩng đầu, giơ lên một cái ấn đồng: "Tống Nguyên Tống đại nhân".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT