Chuyên dịch trạm Phiền Khẩu rất nhanh đã bị các thí sinh ở thành Trường An ném lại phía sau, đường xá buồn tẻ lại cực khổ, rời nhà ra ngoài sao có thể mong mọi chuyện như ý được.
Đối phương không đuổi theo hoặc là người làm ở trạm dịch chịu tội thay, hoặc là như nàng đoán đối phương cần giữ thể diện, bất kể là như nào Tiết Thanh cũng không để ý, càng không có lo lắng chọc phải kẻ thù này. Dù sao cũng là đối phương vô lễ trước, đối phương không lo lắng thì nàng có gì phải lo… Có qua có lại.
Ngày hè oi bức, trong xe càng bí, Trương Song Đồng nửa nằm trong đó tay phe phẩy quạt phát ra tiếng phần phật, không có chút dáng vẻ phong lưu.
“Tổ phụ ta cũng không biết là nghĩ gì lại cho rằng thi quân tử là cơ hội của ta, cứ muốn ta đi thi thì ta có thể thi đậu sao? Bản thân ta còn không biết mình nữa là?” Hắn lớn tiếng oán trách: “Ta chỉ muốn ăn bừa bãi rồi chờ chết (*) cũng không được sao?”
Tiết Thanh ừ một tiếng: “Đi thôi”.
Lời này trái lại khiến cho Trương Song Đồng không thể nói gì đứng dậy nói “Tam Lang, ít nhiều cũng nên cổ vũ một chút chứ?”
Tiết Thanh cười nói: “Công nhận chuyện ngươi muốn làm còn không phải là cổ vũ hay sao?”
Trương Song Đồng khoát tay nói: “Nói không lại ngươi”.
Vì đã mát mẻ nên rèm xe vén lên, những lời trong xe nói Quách Tử An ở ngoài nghe rõ ràng, nghe vậy trong lòng khẽ “ừ” một tiếng, ai có thể cãi được con gái… Ý nghia vừa hiện lên Trương Song Đồng liền gọi: “Tử An đun cho ta ấm trà”.
Đi đường như vậy có nước uống cũng đã là tốt rồi… Nhưng Tiết Thanh lại thường uống trà mới pha, Quách Tử An mang theo một bếp lò nhỏ, đương nhiên là chuẩn bị cho Tiết Thanh, chỉ có điều Quách Tử An không thể lúc nào cũng pha trà, nghe vậy cũng không quay đầu lại nói: “Không”.
Trương Song Đồng vỗ quạt hỏi: “Tại sao? Ngươi pha trà cho Tam Lang tại sao lại không pha cho ta?Lẽ nào ngươi thích hắn không thích ta?”
Gương mặt Quách Tử An nhất thời như bị luộc chín… Nói không, không dám, không thích, càng không dám, tại sao những người này đều nghĩ như vậy? Đáng sợ…
Tiếng Tiết Thanh đã vang lên: “Còn có thể tại sao? Vì hắn là đại ca của ta.”
Dựa theo tuổi tác thân phận, Quách Tử An mới là ca… Trương Song Đồng không phản bác mà là vỗ quạt cười khanh khách nghĩ ca ca này thật đúng là, hắn thấy tận mắt Tiết Thanh chỉ ba quyền đánh ngã huynh muội Quách tam gia, chịu cược chấp nhận thua, từ đó về sau thành đại ca của ba người.
Tiết Thanh nói: “Làm tiểu đệ tự nhiên phải phục vụ đại ca, Song Đồng ca ngươi muốn phục vụ cũng không khó, đánh thắng cậu ta là được”.
Trương Song Đồng “xùy” một tiếng nói: “Ta là người đọc sách… Tử An ngươi hãy tới so tài đọc sách với ta”.
Tiết Thanh cười nói: “Như vậy không công bằng, thắng cũng không tính, ngươi phải học theo ta, so quyền cước với Quách Tử An, so thơ với Liễu Xuân Dương, thẳng thắn không lừa già trẻ.”
Trương Song Đồng vỗ quạt nói: “Ngươi lại khoa trương”. Uống trà chỉ là vui miệng nói. Hắn cũng mang theo một thư đồng, pha trà hay gì cũng được, chẳng qua là trên đường rảnh rỗi buồn chán quá nên nói chuyện phiếm giải khuây. Tam Lang này không giống như Liễu Xuân Dương, Bùi Yên Tử chỉ ngồi trong xe, cũng không giống mấy người lớn tuổi trầm tĩnh, các thí sinh nói chuyện với nàng rất vui vẻ.
Xe ngựa dưới ánh trăng đi về phía đông, từ xa nhìn lại trên đường lớn dường như chỉ có bọn họ xem ra rất vắng vẻ. Thực ra lúc này con đường đi hướng này những đội xe ngựa như vậy nối liền không dứt, thí sinh các nơi đội cái nắng chói chang của mùa hè hành tiến về Huỳnh Sa Đạo dự thi.
Kinh thành vào tháng sáu cũng vô cùng nóng bức nhưng ở Túy Tiên lâu lại là một đất trời khác.
Trong một gian phòng bao tốt nhất, băng bày trong đó khiến căn phòng thấm lạnh, trà cho thêm chút đá uống vào mát lạnh, mấy nam nhân áo hoa áo gấm ngồi nhỏ giọng nói đùa, phía sau là hai tỳ nữ tầm mười hai mười ba tuổi nhẹ nhàng đung đưa quạt, gió mát như có như không quanh quanh quẩn quẩn vừa mát mẻ lại không bị quấy rầy.
Cửa phòng khẽ động, một giọng nói dễ nghe theo gió truyền đến:
“Hôm nay thực nóng quá”.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thiếu nữ một tay phe phẩy quạt trước mặt, một tay nhẹ nhàng kéo váy bước vào, ngẩng đầu chưa cười đã xinh đẹp nghiêng thành xao động lòng người lại điệu đà thè lưỡi buông cánh tay xuống.
“Xuân Hiểu thất lễ, má má nói không thể làm quá nhiều động tác nhỏ”.
Lấy tay quạt vào mặt dáng vẻ này quá thô lỗ, các cô gái hẳn là sẽ cầm khăn gấm nhẹ nhàng lau… Đó là diễn xuất của nữ nhi khuê tú, bọn họ tới thanh lâu cũng không phải nhìn đại gia khuê tú, những người đàn ông đang ngồi trong đó đều cười rộ lên, đều thích cái vẻ ngây thơ này hơn.
Hỏi rõ chủ khách hôm nay, Xuân Hiểu liền ngồi bên cạnh hắn, nói cười mời rượu kém hơn so với các kỹ nữ thành danh nước chảy mây bay nhưng lại có vẻ sinh động lưu loát, trong phòng tiếng cười nói liên tục không dứt, sau vài lượt rượu lời nói càng nồng đậm.
Xuân Hiểu lấy đàn trong phòng, có một người cười nói: “Xuân Hiểu hôm nay không múa mà lại đàn sao?”
Xuân Hiểu dạ, mắt to linh động nói: “Mấy ngày nay ta học đàn”.
Mọi người cười rộ lên, một người đã quen lắc đầu đưa tay chỉ: “Bướng bỉnh, mới học mấy ngày đã lấy ra biểu diễn rồi”.
Xuân Hiểu dáng vẻ tươi cười thanh lệ lại nghiêm túc nói: “Phải luyện nhiều, mọi người cũng giúp ta chỉ ra chỗ nào không tốt”. Dứt lời nàng liền lập tức đàn.
Tuy rằng thỉnh thoảng có trúc trắc nhưng chỉnh thể lưu loát êm tai, mọi người cũng không phải chủ ý đến để nghe đàn nên tự nhiên cũng không trách cứ nàng, theo tiếng đàn nhẹ nhàng gấp gáp không lấn át tiếng chủ khách, mọi người tiếp tục nói chuyện.
“Thí sinh tới không ít… hôm trước cháu ta gửi thư nói đã đến rồi…”
“Bên kia chuẩn bị thế nào rồi? Thí sinh tham khảo cũng không ít chứ?”
“Không ít, tuy rằng giới hạn danh sách nhưng sau cũng không ít người gia nhập, nhà nào chẳng có con cháu thân thích”.
Nói về thi quân tử, đây chính là trọng tâm câu chuyện được nói đến trong kinh thành gần đây. Xuân Hiểu không khỏi vểnh tai nghe, nghe những người này nhắc tới mấy cái tên còn phân tích xem ai có thể đỗ.
“Không không, có một người gọi là Hà Nam, chắc chắn sẽ trúng cử”.
“Chưa từng nghe qua người này…”
“Kiến thức nông cạn, đây chính là tư sinh của Hàn lâm học sỹ Ô Giang Nguyên”.
Nói vậy làm mọi người cười rộ lên, đè thấp tiếng nói chuyện, các họ hàng thân thích, bạn bè bằng hữu của các đại thần nhiều như mây như sương, đối với một người ở quê lên như Xuân Hiểu mà nói cũng giống như thư sinh.
Một đêm xã giao, sắc trời cũng dần sáng, Túy Tiên lâu dần yên tĩnh, các kỹ nữ cũng đã đến lúc tạm nghỉ.
Xuân Hiểu trên người mang hơi rượu, trâm cài tháo ra một nửa, tóc rối loạn, chỉ mặc quần áo lót ngồi trước gương trang điểm… Cũng không phải đang tháo trang sức mà là đang cầm bút viết gì đó. Nàng dừng lại, cắn bút nghiêng đầu suy ngẫm, ánh sáng màu xanh lất phất trong khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch.
Cửa mở ra, tiểu tỳ vừa bước vào cửa “ai ô” một tiếng: “Tỷ tỷ của ta sao người còn chưa ngủ”.
Xuân Hiểu cười: “Ta làm xong sẽ ngủ”.
Tiểu tỳ hiếu kỳ nói: “Tỷ đang viết gì vậy?” liền tới gần xem.
Xuân Hiểu che lại hì hì cười: “Làm thơ… Không cho xem, còn chưa viết xong”.
Tiểu tỳ cười không nhìn, mang theo vẻ quan tâm thân thiết lấy lòng nói: “Lại còn vậy nữa, tỷ tỷ đừng có mệt quá, hãy đi nghỉ sớm đi, bài học của tỷ lại nhiều đừng để má má mắng”.
Xuân Hiểu cười lên tiếng đáp lời nhìn cô gái này lùi ra ngoài, lúc này mới tiếp tục nhìn cánh tay đang che giấy của mình, trên đó viết tên và quan hệ giữa tên với… Đây đều là những tên thí sinh tham gia kỳ thi quân tử mà nàng nghe được, cùng với gia tộc đằng sau bọn họ, cùng quan hệ thân thiết gần xa với các đại thần trong triều…
“Thực sự nhớ không rõ…” Xuân Hiểu thở dài có chút căm tức, ngẩng đầu nhìn gương, người trong gương vừa xinh đẹp lại đáng yêu, ai gặp cũng thích ngoại trừ thiếu niên kia. Nàng không khỏi bĩu môi: “Cũng đi tham gia thi quân tử… ngươi à, đã nghèo lại không có gia thế, sao có thể so với người ta…”
Nàng lại cúi đầu nhìn tên người viết trên giấy mỉm cười.
“Ta cũng ngốc, viết những thứ này có tác dụng gì. Lẽ nào có thể giúp được hắn? Ta cũng không biết đưa thư bằng cách nào”
Nàng giơ tay lên vo tờ giấy mới viết một nửa lại đưa lên ngọn nến, ánh lửa bốc lên, tức thì hóa thành một đám tro tàn bên cạnh chân, người cũng nằm xuống kéo chăn gấm đắp lên nhưng mắt còn chưa khép lại.
“Ai biết sau khi người tới kinh thành có còn nhớ ta hay không…”
Tự hỏi thiếu niên kia có quên nàng không, chứ không hỏi thiếu niên kia có đỗ kỳ thi quân tử không…Vô hình mặc định thiếu niên kia chắc không gì không làm được.
(*) Ăn bừa bãi rồi đợi chết: Ý nói một người không muốn làm gì cả, sống an phận của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT