Dịch trạm không phải quán trà tửu lâu, đa số là nằm bên đường đáp ứng nhu cầu người đi đường, nhất là người đi đường xa. Mà đi đường xa tất nhiên phải có xe ngựa. 

Lúc trước tên dịch thừa này nói ở đây đã hết chỗ, người ở kín phòng, vậy ngựa đâu? 

Liễu Xuân Dương cũng tỉnh ra, ném lá cây xuống, nhìn xung quanh, nói: 

“Sau khi vào cửa, trong tiền viện cũng có không ít xe... Ngựa đâu?” 

Hai người đang nói chuyện thì có người thở hổn hển chạy tới, tay còn xách một thùng gỗ, vẻ mặt vừa kinh hoàng, vừa giận dữ, gọi Thanh Tử thiếu gia... Đây là Bàng An, năm nay mười tám tuổi, là thí sinh cùng một lớp với bọn họ tới cho ngựa ăn. Tổ phụ hắn là đại gia thư họa, hắn cũng có khiếu về mặt thư họa nên được tuyển chọn, dĩ nhiên cũng là do gia tộc kia trợ giúp nhiều. 

“Không phải ngươi đi xách nước à?” Liễu Xuân Dương hỏi, nhìn thùng gỗ trống rỗng mà hắn xách trong tay. 

Bàng An trợn mắt la lên: 

“Không xách nước gì nữa! Vừa nãy ta thấy một gian phòng khách... Các ngươi đoán xem bên trong có gì?” 

Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương cùng nói: 

“Ngựa.” 

Bàng An trợn mắt ơ một tiếng, hỏi: 

“Các ngươi cũng nhìn thấy?” 

Liễu Xuân Dương chỉ chuồng ngựa nói: 

“Không thấy thì cũng đoán được chứ.” 

Rồi thúc giục: 

“Chuyện gì xảy ra, nói mau.” 

Bàng An à một tiếng nói: 

“Ta qua giếng bên kia xách nước, đi nhầm đường thì nghe tiếng ngựa hí, khi tìm tới thì thấy mười mấy con ngựa đang ở trong một gian phòng khách. Bàn ghế bên trong phòng đó còn chưa thu dọn, trong đó còn có giường ghép, hiển nhiên là để tiếp khách...” 

Liễu Xuân Dương nhảy xuống khỏi tảng đá, tức giận nói: 

“Tên dịch thừa này lại coi chúng ta không bằng súc sinh!” Để ta báo tiên sinh, nhất định phải trị tội hắn. 

Tiết Thanh vươn tay đè vai hắn xuống, nói: 

“Đây nhất định không phải là ý của dịch thừa... với cả cũng không nên làm lớn chuyện.” 

Trong dịch trạm dịch thừa làm chủ, không phải gã thì còn ai? Liễu Xuân Dương trợn mắt, đang định nói, Bàng An đã mở miệng nói trước: 

“Ủa, sao Thanh Tử thiếu gia biết? Lúc đó ngươi thật sự không có mặt ở bên đó sao?” 

Không phải ý của tên dịch thừa thật à? Liễu Xuân Dương trợn mắt nhìn Tiết Thanh. Hắn dĩ nhiên biết Tiết Thanh không có mặt ở đó, luôn ở bên cạnh mình, vậy làm sao hắn biết? Cái tên yêu quái này. 

Tiết Thanh nói: 

“Ta thật sự không có mặt ở đó, nhưng đoán cũng đoán được.” Tên dịch thừa này không có thù oán với chúng ta nhất là Thanh Hà tiên sinh, cớ sao lại gây khó dễ cho chúng ta. Bản thân hắn là dịch thừa, việc của hắn là nghênh đón khách tới, sẽ không tùy tiện đắc tội người ta, càng đừng nói tới nghĩ cách đuổi người như vậy, nhất định là bị người ta uy hiếp, bất đắc dĩ mới phải làm... Nói mau, ngươi còn nhìn thấy gì. 

Bàng An nói: 

“Thấy cái người uy hiếp dịch thừa.” 

...

Ánh hoàng hôn trải khắp mặt đất, bên ngoài dịch trạm các thí sinh bày bàn ghế ăn uống cũng tạm thời chấm dứt, Lâm tú tài vừa uống trà, vừa nhìn ba người thiếu niên đi tới: 

“Sao lại chậm chạp như vậy? Người trẻ tuổi làm việc quá lề mề.” 

Gọi là luân phiên nhưng thực tế chỉ có đám thiếu niên bọn họ luân phiên túc trực. Những người có tuổi và có công danh như Lâm tú tài đương nhiên không cần, chỉ có người trẻ tuổi mới cần rèn luyện, còn người lớn tuổi không cần. 

Liễu Xuân Dương hừ một tiếng, con cháu Liễu thị sao có thể bị người khác chê cười. 

Tiết Thanh cười một tiếng với Lâm tú tài: 

“Lâm niên trưởng đang quan tâm chúng ta, sợ chúng ta ăn cơm nguội.” 

Một tên dịch tốt đang dọn dẹp ở bên cạnh nghe được, lập tức cười nói: 

“Sao có thể như vậy được, chúng ta có trông coi, đại nhân đã ra lệnh, mỗi một người đều phải ăn ngon uống đủ... Thức ăn của ba vị thiếu gia vẫn còn đang trên bếp.” 

Rồi gọi người, không lâu sau đã bưng thức ăn lên, quả nhiên còn bốc hơi. 

Tiết Thanh đứng lên nói cảm ơn, Liễu Xuân Dương vốn không thích lắm nhưng thấy hắn làm vậy cũng đứng dậy theo. Tuy không trông mong sự khách sáo của những thiếu niên này nhưng thấy vậy, dịch tốt vẫn rất vui mừng... Đây mới là người có học chân chính của Đại Chu ta. Nào giống cái đám mọi rợ kia, học không ra được cái dạng gì. 

Dịch tốt mang người rời đi. Những thí sinh khác mệt mỏi đến không chịu nổi, sau khi người của dịch trạm đã dựng xong lều vải, cơm nước no nê liền đi nghỉ. Ba người Tiết Thanh ngồi xuống ăn cơm. Dưới ánh hoàng hôn lập lòe, bóng người mờ nhạt. 

Tiết Thanh nói: 

“Ta nói không sai chứ. Dịch thừa bất đắc dĩ mới phải làm, cũng rất áy náy với chúng ta, thế nên mới dặn mọi người chăm sóc một cách khách khí như vậy.” 

Nếu không sẽ không tỉ mỉ đếm xem người nào chưa tới, không để cho bất kỳ ai ăn cơm nguội. 

Liễu Xuân Dương nói: 

“Thật sự áy náy thì không nên làm như vậy.” 

Bàng An chau mày, hơi sợ hãi: 

“Không biết thiếu niên kia là ai, mà lại có thể khiến dịch thừa làm ra chuyện to gan như vậy.” 

Ngựa thì ở phòng khách, mà người như bọn họ thì ở ngoài trời. Nếu chuyện này bị phát hiện, dịch thừa bị hỏi tội là chắc rồi, dù nói thế nào cũng không có lý. 

Tiết Thanh nói: 

“Nhất định là không thể nói lý, cho nên không thể nói cho tiên sinh và mọi người biết chuyện này.” 

Thấy Liễu Xuân Dương và Bàng An ngồi cạnh ở phía đối diện nhìn lại, hoàng hôn chiếu tới gương mặt trẻ tuổi của hai người đều mang vẻ thắc mắc, nàng cười một tiếng, cúi thấp người tới trước, nhỏ giọng nói: 

“Mọi người mà biết sẽ làm lớn chuyện. Dịch thừa chắc chắn không dám đắc tội người kia, cũng chắc chắn sẽ không gánh tội, đến lúc đó sẽ trở mặt mà gây sự lại với chúng ta, người thiệt thòi vẫn là chúng ta... Ta dám khẳng định, thân phận người kia rất cao.” 

Bàng An buồn rầu, hắn cũng là con em gia tộc lớn, hoành hành ở thành Trường An nhưng hôm nay đi ra ngoài lại không bằng một con ngựa... Quả nhiên là đi đường không dễ chút nào, nói: 

“Lúc ấy ta quá hốt hoảng, không nhìn lâu thêm một chút, ít nhất cũng điều tra ra thân phận của người kia... Có chịu thiệt cũng phải biết mình thiệt ở đâu.” 

Liễu Xuân Dương nói: 

“Cái này có gì khó.” 

Hắn bĩu môi nhìn về phía dịch trạm: 

“Người nọ đang ở bên trong đó.” 

Ý là bảo Bàng An đi hỏi sao? Bàng An đỏ mặt, thực ra không phải là hắn không dám, hỏi thì hỏi... Tiết Thanh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, nói: 

“Đừng có gây sự, ra khỏi nhà thì phải hành xử cẩn thận, không ai đưa tay đánh người đang cười. Dịch thừa đã cố gắng hết sức giữ mặt mũi cho chúng ta, cần gì phải làm khó hắn, quân tử không ai làm như vậy.” 

Bàng An thở phào lại có vẻ ngượng ngùng. Thật ra thì bản thân ở xứ lạ quả thật có phần thiếu tự tin, nhìn mấy thiếu niên còn nhỏ hơn mình mấy tuổi này, trẻ con càng sợ phiền phức, lúc trước dám dẫn đám học sinh gây chuyện, chặn cửa của khâm sai triều đình, bây giờ rời khỏi thành Trường An thì trở nên ngoan ngoãn. Hắn nghĩ vậy không cảm thấy ngượng ngùng, gật đầu “ừ” một tiếng, rồi nâng chén trà nóng lên một hơi cạn sạch. 

Ở phía đối diện Liễu Xuân Dương nhìn Tiết Thanh với vẻ mặt quái dị. Tiết Thanh phát hiện, nhìn lại hắn, Liễu Xuân Dương cũng vội vàng nâng chén trà nóng lên che giấu, một hơi cạn sạch. 

...

Màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng râm ran, trong mấy túp lều bên ngoài dịch trạm, các thí sinh của thành Trường An đều đã ngủ say. Liễu Xuân Dương đột nhiên tỉnh giấc, theo bản năng nhìn về một phía, lập tức tóc gáy dựng đứng... không thấy Tiết Thanh. 

Màn cửa bị kéo ra kêu "xoẹt" một tiếng, trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một bóng người. 

Liễu Xuân Dương suýt nữa thét lên. 

Giọng của Quách Tử An truyền tới: 

“Làm cái gì vậy?” 

Liễu Xuân Dương đè tay lên ngực, suýt thì chết ngộp nói: 

“Hắn đâu rồi?” 

Quách Tử An buồn bực nói: 

“Đi vệ sinh...” 

Sau đó lại nói thêm một câu:

“Chắc là ăn phải đồ thiu, bụng khó chịu...”

Hắn sờ soạng một lát, hình như cầm cái gì đi: 

“Ngươi canh gác kỹ chỗ này.” 

Nói xong liền đi. 

Lều lại tối om, Liễu Xuân Dương nắm cổ áo mình trợn to mắt, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, tại sao còn bảo mình canh nơi này? Canh gác nơi này là có ý gì... 

...

Hậu viện bên trong dịch trạm vẫn sáng ánh đèn, yên tĩnh như ban ngày, cũng không hề nhìn thấy thị vệ tuần tra... Chẳng qua là thị vệ không để cho người thấy. 

Sau một gốc cây, Tiết Thanh dán chặt lên đó, ngừng thở trong chốc lát, bắt được ánh hàn quang lấp lóe ở góc phòng, đó có thể là nơi mấy cung thủ ẩn nấp. 

Phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, có thể thấy thân phận quả thực không tầm thường, nhưng người cố ý nhằm vào bọn họ chắc chắn không phải người thân thiện. Đối với người không thân thiện, vẫn là biết người biết ta thì tốt hơn. Không hỏi dịch thừa về thân phận của những người này là phong phạm quân tử, nhưng nàng có thể tự mình tìm hiểu. 

Tiết Thanh trèo lên cây rồi lại nhảy qua mấy cây, nhanh chóng đến trước một gian phòng... Trước cửa phòng này canh gác đông nghịt, chứng minh đây là nơi người nọ ở, ngược lại ở dưới mái hiên lại không có ai canh gác. Trong một gian phòng sáng đèn, mùa hè nên cửa sổ được mở ra, có thể thấy hết mấy người đang đi bên trong, còn có từng làn gió thơm bay tới. 

“Thật ra thì ta không hiểu lắm, tại sao lại làm vậy chứ.” 

Giọng một thiếu niên truyền tới, mang theo do dự cùng khó hiểu: 

“Tại sao phải bắt những thí sinh kia ngủ ngoài trời? Khổ cực như vậy, mọi người đều là tới tham gia kỳ thi quân tử nên phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.” 

Tiết Thanh nhìn sang, thấy một bóng người xoay lại, dưới ánh đèn mặt mũi tuấn tú, chính là thiếu niên Bàng An miêu tả. Một tỳ nữ đi ở bên cạnh hắn, che miệng cười hì hì. 

“Thiếu gia, không phải Thất Nương đã nói sao, chính vì bọn họ cũng tham gia thi quân tử nên là đối thủ của chúng ta. Mà đối với đối thủ thì không thể mềm lòng. 

Chậc... Tiết Thanh thầm nghĩ, thì ra là như vậy. Chưa tới Huỳnh Sa Đạo, mà cuộc thi đã bắt đầu rồi nhưng hành vi này thật không quân tử. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play