Thời tiết tháng sáu giống như trẻ con, một khắc trước còn ánh sáng chiếu rọi, một khắc sau đã nổi cuồng phong mây đen cuồn cuộn mưa to như trút nước. Đoàn xe trên đường lớn vội thúc ngựa đi về phía trước, có con ngựa sợ hãi bị trượt, đội ngũ lúc trước chỉnh tề giờ thay đổi hỗn loạn, cũng may có văn sử quen thuộc bốn phía xung quanh liền chỉ một con đường, đi không bao xa liền tới một thôn xóm, thôn dân thuần phác đón mọi người tránh mưa.
Một nhà tất nhiên không chứa được nhiều người như vậy, mọi người ba bốn người ở lại một nhà, sau cùng Tiết Thanh một mình một nhà… Đây tất nhiên không phải trùng hợp.
Bên ngoài mưa còn đang rất to, Quách Tử An mang theo một thùng nước nóng từ bếp đi qua sân tiến lại một gian phòng đổ vào thùng gỗ rồi lại đi ra ngoài, ba lần như vậy đã chuẩn bị xong một thùng nước nóng. Sau đó do dự đứng ngoài cửa một gian phòng khác gõ cửa: “Nước nóng có rồi, tắm một chút đi”.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng lớn rồi mở ra, Tiết Thanh đã thay trang phục sạch sẽ đang lau khô tóc xuất hiện, tóc xõa ra, nàng nghiêng đầu lau, có mấy sợi dính vào trán giống như lúc trước ngồi trên tảng đá bên bờ sông. Quách Tử An đỏ mặt lui về phía sau mấy bước.
Tiết Thanh có chút không giải thích được sự kinh sợ bất ngờ này nhưng nàng cũng không hỏi mà chỉ nói: “Không cần đâu, lau một chút là được”.
Quách Tử An cúi đầu: “Gặp mưa không tắm nước nóng sẽ ốm đấy” rồi lại thêm một câu: “Tử Khiêm nói vậy”.
Tiết Thanh nhìn người thiếu niên quần áo ướt sũng, sau khi vào nhà không thay luôn quần áo mà lại bắt đầu bận rộn. Đón nhận ý tốt của người khác cũng là một loại lễ phép, nàng lên tiếng trả lời “Được” rồi đi vào phòng đó. Quách Tử An nghe tiếng cửa kẽo kẹt đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, định đứng dậy bỏ đi lại nghĩ đến mình phải cảnh giác nhìn xung quanh một chút. Xe ở cửa, ngựa dắt vào chuồng, phu xe ngồi xổm bên cạnh xe, người trong thôn đang bận rộn trong bếp, cũng không có người nào rảnh rỗi…
Quách Tử An do dự một lúc rồi vẫn tới cửa phòng coi chừng, nghe thấy tiếng nước từ bên trong truyền tới, là người bước vào thùng gỗ hoặc là té nước. Quách Tử An lắc lắc đầu lấy tinh thần, căng mắt nhìn màn mưa như phải đếm xem có bao nhiêu hạt mưa rơi xuống.
Tiết Thanh nhanh chóng tắm xong mở cửa, nhìn Quách Tử An đứng bên ngoài vẫn ướt dầm dề liền nói: “Ta tắm xong rồi, huynh tắm đi”.
Quách Tử An theo bản năng nhìn bên trong cửa, trong phòng không có thay đổi gì, ngăn nắp chỉnh tề, bên ngoài thùng gỗ có những giọt nước nhỏ li ti nhỏ xuống, hơi nước nóng làm căn phòng hơi mù mịt, hơi ấm còn lẩn quẩn trong phòng, cũng muốn vào thùng gỗ kia tắm sao? Mặt hắn lại đỏ bừng lùi về phía sau: “Ta không cần, lau một chút là được rồi”. Dứt lời liền xoay người chạy vào một gian phòng khác vội vàng đóng cửa lại.
Tiết Thanh nhìn cửa phòng đóng chặt nói: “Ta lau một chút không được, huynh lau một chút lại được, là thấy huynh lợi hại hơn ta sao?” Nàng bất lực lắc đầu, rõ ràng là hắn đánh không lại mình.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc ngớt mưa. Nhưng vì vừa mưa nên đường xá lầy lội, sắc trời cũng đã muộn nếu đi đường cũng không có cách nào tới được trạm dịch tiếp theo cho nên Thanh Hà tiên sinh lệnh cho mọi người đêm nay nghỉ lại trong thôn, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.
Sau cơn mưa thôn xóm lại trở lên lu bù, từng nhà thái rau làm cơm, trong hơi nước, khói bếp lượn lờ dâng lên, mùi thơm của cơm nước bao vây toàn thôn xóm…
Do có sự e sợ kính nể đối với người đọc sách nên thôn dân đối đãi họ bằng nghi lễ tối cao, ăn cơm xong các thí sinh theo thói quen lại đi lại đùa giỡn. Ở chỗ Tiết Thanh, trẻ con trong thôn hiếu kỳ nhìn năm người trong nhà nói chuyện.
“Ngày mai là có thể đến Lâm Thủy trấn rồi, là chỗ ở cũ của tiên hiền Chu Đức Xương…”
“Trước kia chỉ là nghe đồn, nay có cơ hội được tận mắt nhìn, thực là quá tốt…”
Hai thiếu niên mặt mày rạng rỡ, lần đầu tiên xuất môn tuy rằng khổ cực nhưng lại nhiều niềm vui, hai người này cũng là thành viên Tri Tri đường, ở bên kia Bùi Yên Tử ngồi ở hành lang nhìn mấy con gà được thả đang đào giun ăn, nghe Tiết Thanh ở bên cạnh nói: “Huynh quan hệ rộng, có thể dò nghe được chi tiết về tình hình thi cử không?”
Bùi Yên Tử đáp: “Có gì cần nghe ngóng, bất kể thế nào chỉ cần làm tốt hơn người khác là thắng rồi”, sau đó chỉ chăm chú nhìn con gà kiếm ăn.
Liễu Xuân Dương và Quách Tử An đều không nói lời nào chỉ đứng ở một bên, bên trong tiểu viện đang náo nhiệt lại trở lại yên tĩnh.
Màn đêm buông xuống, tới lúc đi ngủ, mấy nhà trong thôn này cũng coi như điều kiện tương đối khá, có ba gian nhà, nam tử trong nhà vào một gian, nữ ở một gian, nhường cho ba người Tiết Thanh một gian phòng tốt. Đứng ở cạnh giường rõ ràng đã được trải chăn ga mới, Quách Tử An gương mặt lại vừa kinh sợ lại u sầu quay đầu nhìn hỏi: “Ngủ… như thế nào?”
Người đánh xe ngáp một tiếng rồi trải đệm xuống đất nói: “Ta lớn tuổi rồi xương cứng nên nằm dưới đất, các ngươi còn trẻ ngủ trên giường, ta sẽ không chen với các ngươi”.
Nhưng ta cũng không thể chen với nàng được. Quách Tử An trừng mắt nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh lại đang tùy tiện cởi áo ngoài thoải mái như không có hai người đàn ông ở trong phòng, Quách Tử An vội rời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Tiết Thanh không để ý mặc quần áo trong lên giường nói: “Ta ngủ bên trong, Tử An huynh nằm ngoài”. Dứt lời liền ngả đầu nằm xuống.
Đi trên đường một ngày mệt mỏi, người đánh xe và Tiết Thanh hình như nằm xuống đã ngủ, chỉ còn lại Quách Tử An vẫn đang ngẩn ngơ trong phòng, mưa to qua đi trên bầu trời đêm xuất hiện các vì sao giống như những ánh nến trong phòng.
Người đánh xe trở mình, chòm râu trên mặt rơi ra lộ ra gương mặt Tề Sưu, lão lại vội vàng dán lại chòm râu mở một con mắt nhìn thiếu niên đang đứng ngẩn ngơ. Lão biết Quách Tử An cũng biết Tiết Thanh là nữ nhi… nên mới để hắn làm bạn, cũng là cho tiện, không cần cố gắng che giấu.
Chỉ có điều bây giờ thiếu niên này nghĩ quá nhiều về chuyện Tiết Thanh là nữ sao? Thật đúng là nghĩ nhiều rồi. Tề Sưu lại lật mình quay lưng về phía thiếu niên thiếu nữ này… một mình thiếu nữ này có thể giết năm tên Hắc Giáp vệ, sao còn có thể đối xử với nàng ta như nữ nhi được chứ?
…
Xe ngựa lọc cọc, mặt trời chói chang, bên sườn núi các thiếu niên cõng hành lý đi về phía trước, bên cạnh phu xe nắm dây kéo ngựa đi, đây là một con dốc lớn, con ngựa không nhúc nhích nên các thiếu niên đều xuống đi bộ.
“Để ta vác”.
Quách Tử An từ phía sau chạy tới nói với Tiết Thanh.
Tiết Thanh đang giỡn cùng mấy người bạn nghe vậy quay đầu còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Tú tài ở bên cạnh đã chau mày nhìn Quách Tử An nói: “Sao huynh đối xử với hắn ta như trẻ con vậy? Hành lý cũng không vác được? Ban đầu ở bên ngoài xin học màn trời chiếu đất trèo đèo lội suối lẽ nào không chịu được khổ? Cũng chẳng phải là nhi nữ yểu điệu yếu ớt”.
Quách Tử An sắc mặt đỏ bừng lại có chút bất an, là hành vi của mình khiến cho mọi người nghi ngờ thân phận của Tiết Thanh sao? Vậy nguy rồi, làm sai rồi.
Tiết Thanh cười, cắm gậy trúc chống đỡ xuống đất nói: “Lâm sư huynh, là ta người yếu đuối, lúc trước bị thương, mẹ ta lo lắng nên đã nhờ hắn chăm sóc, là hắn có lòng tốt”.
Tiết Thanh lúc đó đánh nhau với Liễu Xuân Dương bị thương đâm thủng vai là chuyện cả thành Trường An đều biết, Lâm tú tài cũng không lấy làm lạ gật đầu nói: “Đọc sách nhiều đi đường nhiều, còn cần phải có sức khỏe tốt, đệ thực sự quá yếu đuối, hãy dưỡng cho tốt đi”.
Tiết Thanh lên tiếp đáp “Phải” rồi nện gậy trúc cắm xuống bùn từng bước đi lên phía trước.
Liễu Xuân Dương ở sau vẻ mặt đờ đẫn, nhìn bóng lưng gầy yếu kia lại vác theo hành lý như núi… Gầy yếu, ha ha.
Rốt cuộc một đám thư sinh lên đến sườn núi ai cũng thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm. Thanh Hà tiên sinh chỉ vào dưới sườn núi cách đó không xa là đường lớn rộng thẳng, bên đường có nhà ở, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy xe ngựa tấp nập, trên cửa còn treo cờ.
“Kia chính là một trạm dịch, là trạm dịch lớn nhất trên đường này, điều kiện rất tốt, mọi người có thể đi tới đó ăn bữa cơm nóng nghỉ ngơi một đêm”.
Lời này khiến mọi người không nhịn được hoan hỉ reo mừng, chỉ riêng đi đường cũng đã vài ngày, màn trời chiếu đất, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi tử tế, mọi mệt mỏi của mọi người đều biến mất, dưới sườn núi bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã đi đến trước dịch trạm nhưng lại bị ngăn cản bên ngoài.
Một dịch binh hòa khí nói: “Xin lỗi trạm dịch hôm nay đã ở kín chỗ. Nhìn mọi người trước mặt, ngoại trừ có hai ba người nhìn có vẻ tuấn tú, phần lớn bọn họ đều phong trần mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, bụi bặm bám đầy… nghèo kiết xác.
Ở kín chỗ? Tiết Thanh nhìn vào phía trong, tuy rằng xe ngựa không ít nhưng không đến mức đầy đến nỗi không thể ở được mà ngược lại, ở bên trong rất yên tĩnh không có vẻ như đã ở đầy. Tầm mắt của nàng hướng vào những chiếc xe kia, lập tức phát hiện trên một con ngựa còn đeo trân châu, cho nên thật ra đang có khách quý ở đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT