Tiết Thanh cũng không bị Chu tiên sinh trách cứ, xem ra Thanh Hà tiên sinh cũng không nói cho bất kỳ ai trong trường về chuyện này. Chu tiên sinh ân cần hỏi han Tiết Thanh vài câu, một vài người khác cũng mỉm cười chào hỏi Tiết Thanh, hoặc nhỏ giọng tiếp tục cười nói, hoặc cúi đầu đọc sách.
Trương Song Đồng ở phía sau chống đầu hừ hừ nói: “Năm tháng yên lặng thật tốt”.
Tiết Thanh cười với cậu ta, ngồi xuống bên cạnh Trương Liên Đường nhỏ giọng nói: “Ngươi xem tổ phụ ngươi lúc nào rảnh rỗi? Mẹ ta và ta đi thăm hỏi người”.
Trương Liên Đường nói: “Thật ra không cần đâu” rồi lại nhìn nàng mỉm cười: “Nhưng lúc nào cũng được”.
Tiết Thanh nói lời cảm ơn, Chu tiên sinh bắt đầu giảng bài, các học sinh trong phòng yên lặng nghiêm túc nghe giảng. Hết giờ học Tiết Thanh lại viết hai trang văn giao cho Chu tiên sinh nhờ người chỉ dạy, Chu tiên sinh đọc ngay trên phòng học liên tục tán thưởng: “Nhà có việc cũng không quên bài học, Thanh Tử thật gương mẫu”.
Trương Liên Đường chờ ở ngoài cửa nghe thấy liền cười, Trương Song Đồng lắc đầu nhìn lên trời nói: “Quả nhiên là tấm gương của đời ta… Làm những việc ta cũng không dám nghĩ, thật bái phục.”
Tiết Thanh đi tới nghe vậy nhân tiện nói: “Không phải là không dám nghĩ mà là có nghĩ cũng không làm được”.
Thực sự không dám làm, tuy rằng nhìn như ăn chơi trác táng nhưng Trương gia quy định nghiêm ngặt, con cháu trong nhà có thể không ngoan nhưng không thể không có quy tắc, nếu thực sự làm như vậy sẽ bị đánh gãy chân… Cho nên đối với chuyện không dám làm tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới. Trương Song Đồng than thở một tiếng: “Ngươi thật là đắc chí”.
Tiết Thanh cười không nói gì, Trương Liên Đường cầm bản văn nàng cầm trong tay nói: “Còn phải đưa cho Thanh Hà tiên sinh xem sao?”
Tiết Thanh đáp: “Đúng vậy… biểu đạt một chút thành ý”.
Trương Liên Đường cười nói: “Giành bảng đầu kỳ thi phủ đã là thành ý lớn nhất rồi”.
Tiết Thanh nói: “Tất nhiên là vậy rồi, đầu bảng trừ ta ra không thể là ai khác”.
Quan khảo lần này không cần Chu tiên sinh phải đi quan hệ, Lý tri phủ à, ta là quân thượng của hắn, trên có lệnh dám không nghe sao? Chỉ là bảng đầu kỳ thi phủ mà thôi, Tiết Thanh chắp tay ra bộ nhìn đời bằng nửa con mắt… bỗng một thiếu niên từ sau vọt tới vỗ tay lên đầu Tiết Thanh.
“Tam Lang… lần sau thi đấu cùng xã Ngũ Lăng ngươi không thể thua được nữa đâu đấy”. Sở Minh Huy nói.
Tiết Thanh giơ tay khoác lên vai hắn vỗ nhẹ: “ Đã vậy ta sẽ không tham gia nữa, như vậy ngươi nhất định sẽ thắng”.
Sở Minh Huy trợn mắt nói: “Ta sai rồi”.
Các thiếu niên cười to, đùa giỡn một hồi, Tiết Thanh từ biệt bọn họ đi về phía Thanh Hà tiên sinh. Nhìn căn phòng sừng sững đứng cách đó không xa, coi như đây là lần thứ ba nàng tới nơi này, lần đầu tiên nửa hiếu kỳ nửa thật lòng muốn bái sư, kết quả lại bị làm khó dễ. Đương nhiên tới bây giờ nàng biết làm khó dễ như vậy chỉ là cố tình để không làm người khác nghi ngờ, lần thứ hai là bởi vì người biết mình giả đến trường nên không thể không chu toàn, lần đó lại hoàn toàn không có ý định thực sự bái sư… Hiện tại lần thứ ba này thì càng không, thân phận cũng thay đổi, mới ba lần mà thôi, lại dường như long trời lở đất. Tiết Thanh đứng ở trước cửa cung kính cất giọng: “Tiên sinh”.
Ngày hè gió hiu hiu, trúc xanh phơ phất, Thanh Hà tiên sinh đứng ở sau cửa sổ sớm đã thấy Tiết Thanh đi tới, cũng giống như trước kia, áo vải xanh, bước chân chậm rãi, khuôn mặt thanh tú, chân mày ngay thẳng, không có vẻ lo lắng, sợ hãi, đau thương, phẫn nộ… Không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tiết mẫu bên kia đã phái người bán hàng rong kể cho lão nghe chuyện xảy ra hai ngày nay, lý do áp lực lớn đi kinh thành giải sầu gì gì đó làm người ta kinh ngạc. Đối với việc nàng nói bừa kinh ngạc, áp lực gì đó Thanh Hà tiên sinh nghi ngờ Tiết Thanh không hề biết cái này là gì, thật sự áp lực lớn còn dám đi cổ động học sinh gây sự? Nhưng còn chưa kịp biểu đạt nghi vấn đã nghe được bọn họ gặp Hắc Giáp vệ và Đốc đại nhân.
“Quả nhiên là các ngươi dẫn Hắc Giáp vệ tới”. Thanh Hà tiên sinh nhíu mày: “May là đúng lúc tìm được nàng, bằng không rơi vào tay Hắc Giáp vệ sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Nàng vẫn đang mặc nữ trang”.
Người bán hàng rong nói: “Nàng đã giết Hắc Giáp vệ”.
Thanh Hà tiên sinh nói:
“Ngươi xem, thật nguy hiểm… Hả?” Nghe nhầm rồi?
Người bán hàng rong hình như chờ giờ phút này, cười nói: “Đốc đại nhân nói, nàng rất lợi hại”. Vẻ mặt rất quang vinh.
Thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi gió này không ngờ lại có thể giết người? Thanh Hà tiên sinh thần sắc ngạc nhiên phức tạp, giết Hắc Giáp vệ… Mặc dù là quan văn nhưng khi đó nhận được vô số tấu chương lên án Hắc Giáp vệ, những văn tự miêu tả Hắc Giáp vệ giết người không kiêng nể làm người ta khiếp sợ, càng không nói đến tự mình gặp phải.
Những tên vũ phu này… dạy nàng giết người. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay không? Thanh Hà tiên sinh lo lắng nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, lại biết được Đốc đại nhân đã nói ra thân phận thật sự của Tiết Thanh.
Tất cả đều bị vạch trần.
Trước đây hắn nghe được tin tức Bảo Chương đế cơ còn sống chấn động kinh ngạc cả một đêm không ngủ, đứa trẻ này biết được mình đột nhiên biến thành công chúa bị hại chạy thoát phải che giấu thân phận thì sẽ như thế nào? Còn có cha mẹ gặp nạn… gian thần tước đoạt quyền lực… Tình cảnh khó khăn, bi phẫn oán hận, sẽ kinh hồn bạt vía.
Nhưng bây giờ nhìn nàng chuyện gì cũng không có. Thanh Hà tiên sinh trái lại cảm thấy mình có chút không biết phải làm sao bèn hít sâu một hơi nói: “Vào đi”.
Tiết Thanh bước vào tới, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đột nhiên yên lặng. Tiết Thanh khom người thi lễ nói: “Ta… tạ ơn tiên sinh đã tới thành Trường An, lúc trước không biết đã có nhiều bất kính”.
Cảm ơn không nhắc tới tên mình mà là nói “ta”, bởi vì Tiết Thanh không phải tên thật của nàng, tên thật của nàng lúc này cũng không thể nhắc. Đây là lấy “ta”, thân phận của Bảo Chương đế cơ để nói lời cảm ơn, cảm ơn vì tín nhiệm, cảm ơn đã mạo hiểm tới thành Trường An dạy học.
Một câu nói này mở màn dứt khoát lưu loát, tất cả đều hàm chứa bên trong, giảm đi những lời đồn nhảm, đại khí lại hợp tình hợp lý.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu nhận lễ này của nàng nói: “Người không biết không có tội”. Nhìn Tiết Thanh đứng dậy, lão lại sửa sang lại quần áo rồi cúi người hành lễ: “Lâm Việt thất lễ”.
Lúc trước có một số việc nếu lấy thân phận thần tử mà nói là đã thất lễ.
Tiết Thanh giơ tay lên nói: “Tiên sinh sư đạo chi tôn, ở trước mặt ta không bao giờ có chuyện thất lễ. Người cứ tự nhiên”.
Thật giống như đây không phải là một thảo đường đơn sơ trong núi mà là trong cung điện hoàng kim rực rỡ trong cung thành. Thanh Hà tiên sinh trong lòng hiện lên một tia quái dị, đứa trẻ này đâu chỉ tiếp nhận thân phận này, quả thực giống như là bẩm sinh đã luôn là như vậy… Đây là do Đốc dạy sao?
Thanh Hà tiên sinh nói: “Người biết tình hình hiện tại của mình?”
Tiết Thanh gật đầu: “Biết”.
Thanh Hà tiên sinh: “Hiện tại nguy hiểm hơn, Hắc Giáp vệ xuất hiện và chết ở gần đây chắc chắn sẽ dẫn tới càng nhiều cuộc truy đuổi và điều tra hơn nữa.”
Tiết Thanh lên tiếng: “Ta sẽ cẩn thận một chút không hành sự liều lĩnh, sẽ không làm như lúc trước.”
Hiểu chuyện như vậy còn có thể nói gì? Thanh Hà tiên sinh lặng lẽ một khắc nhìn Tiết Thanh lấy ra hai tờ giấy đưa tới.
“Đây là hai trang văn do ta viết, dựa theo đề mục cuộc thi phủ lần trước”. Tiết Thanh nói.
Kỳ thi phủ, Thanh Hà tiên sinh tiếp nhận, nhìn nàng nói: “ Dự định tiếp theo của người là…”
Tiết Thanh đáp: “Tiếp tục thi phủ, ta cảm thấy khoa cử rất tốt, vừa có thể đọc sách lại có thể rèn luyện”.
Chung quy vẫn tốt hơn đi đánh đánh giết giết theo đám vũ phu kia… Giết một người vĩnh viễn không thể giải quyết vấn đề, nàng muốn làm chính là trị thiên hạ, không phải đạt được cái dũng của thất phu. Thanh Hà tiên sinh thần sắc vui mừng gật đầu nói: “Bài văn này ta sẽ xem, sau này ngoài Chu tiên sinh, người cũng có thể trực tiếp tới hỏi ta”.
Tiết Thanh lên tiếng: “Vậy kế tiếp tham gia khoa cử phải làm phiền tiên sinh và các vị đại nhân hao tâm rồi”.
Thanh Hà tiên sinh nói: “Ta đang muốn đi tri phủ nha môn, Lý đại nhân có tin tức liên quan đến thi phủ muốn nói cho ta biết”.
Tiết Thanh liền từ biệt, tự mình đưa Thanh Hà tiên sinh xuống núi. Thanh Hà tiên sinh ra tới chiếc xe trên núi quay đầu lại liếc nhìn, thấy thiếu niên kia vẫn còn đứng nhìn qua bên này, gió lay động quần áo nàng phần phật tung bay, thoạt nhìn chững chạc hơn so với lúc trước rất nhiều… Thế nên sớm nói cho nàng biết chân tướng sự việc cũng đúng, biết thân phận của mình, lại biết trách nhiệm, sẽ không lại đơn giản hồ đồ, cũng nên phải chuyên chính. Thanh Hà lại nhìn Tiết Thanh vẫn còn đang trầm tư trên núi rồi lên xe rời đi.
Xe ngựa rất nhanh biến mất trong tầm mắt, Tiết Thanh vẫn đứng yên bất động, thần sắc nghiêm trọng, dường như suy nghĩ tới điều gì… Đường thủy đường bộ đều thất bại rồi, lần tới chạy trốn phải từ không trung sao? Một con chim từ một thân cây bay qua, chớp mắt đã bay xa… Thực hận không có đôi cánh.
Thanh Hà tiên sinh vào cửa, Lý tri phủ ở trong phòng đi qua đi lại, hình như rất bất an.
“Tin tức gì?” Thanh Hà tiên sinh hỏi, lại nói: “Việc Đốc tới ngươi biết rồi chứ? Còn có việc nàng đã biết thân phận của mình rồi…”
Lý tri phủ gật đầu, thần sắc chết lặng nói: “Thành Vệ đã nói cho ta biết, quả thực to gan không thể nói lý. Không trách được Tiết Thanh như vậy, hóa ra đều là học người này. Về phần người này tám năm không xuất hiện bên cạnh Tiết Thanh còn không tính”.
Thanh Hà tiên sinh lặng lẽ một khắc nói: “Trước tiên là nói về tin tức xấu ở bên kia đi, là liên quan tới kỳ thi phủ sao?
Lý tri phủ nói: “Phải, ở trên đồng ý cho nàng tham gia khoa cử”.
Thanh Hà tiên sinh chay mày nói: “Thi phủ kiểm tra lục soát người đi thi cửa ải này tiến hành như thế nào? Có người nào đáng tin không?… Nhưng đây là ở trước mặt bao nhiêu người… Khó.”
Lý tri phủ nói: “Không cần lục soát, bên trên có phương thức khoa cử mới”.
Phương thức khoa cử mới? Thanh Hà tiên sinh ngẩng đầu hơi kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT