Tám năm trước Thiền Y vẫn là tiểu hài tử, trong quá trình lớn lên có nghe được tổng thể, biết là hoàng đế băng hà, hoàng hậu và công chúa cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bên ngoài người Tây Lương nhìn chằm chằm vào, đại quân nóng lòng muốn thử sức, gót sắt thực sự muốn phá đi sự sinh hoạt an ổn của bách tính Đại Chu. Còn ở bên trong các hoàng thân rục rịch muốn chứng minh mình cũng là thần mạch trời cho, triều đình Đại Chu bấp bênh, nhờ có năm vị cố mệnh đại thần ngăn cơn sóng dữ, tiểu hoàng tử thuận lợi ra đời, cuối cùng hóa giải nguy cơ. 

Chuyện của hoàng đế, hoàng hậu và công chúa không phải bách tính có thể tự ý đàm luận, cho dù hỏi người lớn họ cũng chỉ nói hoàng hậu và đế cơ bị sét đánh. Khi đó là tháng sáu, chính là lúc nhiều sét nhiều mưa nhất, hàng năm người bị sét đánh chết rất nhiều nên không hiếm lạ. Thế nhưng chỉ có những người tội ác tày trời mới bị sét trời đánh chết, hoàng hậu và công chúa là chân phượng thần mạch, sao có thể bị sét đánh chết, sét trời giáng xuống dĩ nhiên không phải nhằm vào hoàng hậu và đế cơ, mà chính là ở nơi có tội ác tày trời, hoàng hậu và đế cơ mới bị liên lụy mà chết. Thế nên chỗ đó bị triều đình cho là đất của ác quỷ, đương nhiên người ở đó đều là tà ma ác quỷ, chỗ đó chính là Huỳnh Sa Đạo. 

Bây giờ một đám người Huỳnh Sa Đạo xuất hiện ám sát Tống Nguyên, nói không đội trời chung với Tống Nguyên, người của vùng đất ác quỷ nói không đội trời chung với Tống Nguyên… Thiền Y im lặng một khắc, đề tài này không thể nói nhưng suy nghĩ lại không cách nào khống chế, chắc hẳn lúc này những người khác cũng không cách nào khống chế ý nghĩ này. 

"Sư phụ, Tống đại nhân cũng là người Huỳnh Sa Đạo ư." Cuối cùng nàng không nhịn được nói ra. 

Dương Tĩnh Xương nói: "Nói thế cũng không phải, Tống đại nhân không phải người Huỳnh Sa Đạo, mà lúc ấy chính là người hầu ở Huỳnh Sa Đạo, dịch phó dịch trạm ở Huỳnh Sa Đạo." Không hỏi vì sao bị ám sát, chuyện có quan hệ tới Tống Nguyên cũng có thể hơi nhiều lời một chút, lại nói: "Đúng vào lúc đang chờ đợi Tần Đàm Công tới đón hoàng hậu công chúa, vì hoàng hậu công chúa xảy ra bất trắc, Tần Đàm Công bị bệnh tim tại dịch trạm, Tống Nguyên liền… ừm làm quen Tần Đàm Công, được đưa tới kinh thành." 

Thiền Y “ồ” một tiếng, đón nhận áo choàng của Dương Tĩnh Xương, bưng trà tới, tuyết bên ngoài đã ngừng, đốt thêm mấy cục than, xua tan cái lạnh đang dần dần tăng lên. 

Dương Tĩnh Xương nói: "Hôm nay không cần sắc thuốc, ngươi nghỉ sớm một chút đi." Vào ban ngày quan binh điều tra đã bị kinh hãi không ít. 

Thiền Y đáp vâng, đi tới cửa lại dừng lại, chần chừ một chút quay đầu lại hỏi nói: "Sư phụ, năm đó sét và lửa tại Hoàng Sa Đạo rất lớn sao?" 

Nếu không sao có thể thiêu chết hoàng hậu và đế cơ? 

Dương Tĩnh Xương im lặng một khắc, nói: "Lửa lớn thiêu ba ngày ba đêm, thành Hoàng Sa Đạo biến thành đất bằng." 

Thiền Y  sợ hãi, tay vịn cửa nắm chặt, mắt trừng lớn nói: "Vậy người trong thành..." 

Dương Tĩnh Xương nói: "Lúc thành Huỳnh Sa Đạo phồn thịnh có năm, sáu ngàn nhân khẩu, cuối cùng còn sống không tới ngàn người, lúc lửa cháy là buổi tối, nhà nào cũng đóng cửa ngủ nên…" Ông lắc đầu giống như không nói được nữa. 

Mấy ngàn người, có gió chui vào trong khe cửa, phát ra tiếng kỳ lạ, Thiền Y bị hù run lên mở cửa, gió cuốn lấy mành cửa bay tán loạn, nàng cúi đầu nói: "Sư phụ người cũng nghỉ ngơi đi." 

Tuyết đọng trong sân cũng không dày, đi qua lưu lại một dấu chân mờ, kinh thành vẫn cấm đi lại vào ban đêm như cũ, giống như chốn không người vắng ngắt, nhưng đi qua chỗ ban ngày Ngọc Nương Tử làm lễ tế hung đồ rồi tự vẫn, quan phủ điều tra hộ tịch người Huỳnh Sa Đạo, lúc này tất nhiên người người nhà nhà đều tự khắc nói tới Huỳnh Sa Đạo, thời gian qua đi tám năm, chuyện Huỳnh Sa Đạo vốn đã bị lãng quên lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, thảm liệt ác liệt hùng hổ dọa người. 

"… Người sống sót ở thành Huỳnh Sa Đạo, không phải là bị phong kín… Sao xuất hiện nhiều người Huỳnh Sa Đạo như vậy…" 

"… Khi đó những người Huỳnh Sa Đạo ra ngoài trốn được một kiếp đều bị cho rằng không phải ác quỷ nên không tiếp tục truy cứu…" 

"… Những người này nghĩ thế nào không thể hiểu nỗi? Rõ ràng trốn qua một kiếp, vẫn cứ nhất định phải chịu chết…" 

"… Nhất là Ngọc Nương Tử kia, sáu tuổi đã bị bán đi, còn tự xưng là người Huỳnh Sa Đạo gì chứ… Huỳnh Sa Đạo quản chuyện của họ làm gì…" 

"… Gã tú tài gọi là Hoàng Y kia cũng thế, tiền đồ cẩm tú như vậy, triều đình cũng không nói hắn không thể tham gia khoa cử, hắn còn mưu đồ gì…" 

"… Lần này tốt rồi, chọc giận triều đình, bắt đầu tra người Huỳnh Sa Đạo, tất cả mọi người không có ngày sống dễ chịu rồi…" 

Lời phàn nàn chế giễu lẫn không hiểu đều lan truyền khắp nơi trong màn đêm, đương nhiên cũng có lời to gan nghị luận. 

"… Nhưng tại sao bọn họ phải ám sát Tống Nguyên? Không đội trời chung là chuyện gì xảy ra?" 

"… Lúc ấy Tống Nguyên ở Huỳnh Sa Đạo… Không chỉ không chết lại còn vươn thẳng tới mây xanh… Chẳng lẽ lúc ấy có ẩn tình gì?" 

"… Ẩn tình gì? Có phải liên quan đến việc Hiếu Chiêu hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ chết hay không…" 

"… Ô kìa ngươi nói cái gì đó…" 

"… Đừng nói nữa nhanh ngủ đi…" 

Nhưng suy nghĩ nổi lên lại không nén xuống được, không dám nói bên ngoài, nói riêng một chút cũng càng ngày càng nhiều, trên đời nào có bức tường nào không lọt gió, đủ loại suy đoán có liên quan tới Huỳnh Sa Đạo bắt đầu lưu truyền, nhất là quan phủ kiểm tra đối chiếu quê quán của người Huỳnh Sa Đạo làm lòng người kinh thành vừa hỗn loạn vừa bất an. 

Trong hoàng cung vang lên tiếng bước chân, hai cung nữ vào cửa thi lễ. 

"Nương nương, Tần công gia đến rồi." 

Thái hậu Tần thị từ bên trong bước nhanh ra, nói: "Mời." 

Tần Đàm Công đi vào trong điện, không đợi hắn mở miệng, Tần thị tiến lên vội vàng gọi ca ca, chân mày nhíu lại, thần sắc trên mặt lo lắng nói: "Chuyện Tống Nguyên là sao? Tại sao gần đầy trong thành đều nói chuyện lúc đó?" 

Tần Đàm Công nói: "Hắn nói với ta không ngờ tới người Huỳnh Sa Đạo gan to như thế, muốn cho bọn họ một phen kinh sợ." 

Tần thái hậu nắm chặt tay bất mãn nói: "Hoàng Sa Đạo còn bao nhiêu người ở bên ngoài? Cớ gì phải gióng trống khua chiêng như thế, giống như tìm người của Ngũ Đố quân không được sao?" Nói đến đây lại nghĩ tới Tông Chu, thần sắc càng nổi nóng mấy phần: "Vẫn là Tông Chu làm việc đáng tin." Đưa tay giữ chặt ống tay áo Tần Đàm Công nói: "Ca ca, ta không có người dùng, ngươi lại phải cho ta mấy người có thể tin được." 

Nhìn muội muội nũng nịu như khi còn bé, Tần Đàm Công mỉm cười gật đầu nói: "Được, ta tuyển thêm hai người cho muội." 

Tần thái hậu lộ ra nụ cười, hơi có lúm đồng tiền nói: "Còn nữa, bảo Tống Nguyên không cần làm như vậy." Nói xong hừ một tiếng: "Thật sự bùn nhão không trát lên tường được, chỉ là khôn vặt, làm việc vẫn quá xúc động, một đám vô lại… Chúng ta đừng dùng hắn nữa." 

Tần Đàm Công cười nói: "Không sao, còn có chỗ dùng rất tốt, không cần lo lắng." 

Tần thái hậu nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ ca ca không nghe được những lời đồn đãi ngoài kia sao? Ta ở trong cung nhưng vẫn nghe được." 

Tần Đàm Công nói: "Hiếu Chiêu hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ bị người phóng hỏa thiêu chết sao?" 

Tần thái hậu không ngờ rằng hắn sẽ dứt khoát nói ra như vậy, bị dọa đến mức vội đập bả vai hắn kêu ca ca liên hồi. 

Tần Đàm Công cười ha ha, nói: "Nói thì thế nào, có nhân chứng vật chứng ư? Chuyện thiên hạ người trong thiên hạ nói, bản công gia sợ gì." 

Tần thái hậu nhìn hắn, thở dài, giận trách: "Ca ca thực sự là… Gan cũng quá lớn." 

Tần Đàm Công đỡ đai lưng ngọc, mặt lại cười nói: "Lớn sao? Trời đã cho ta, vậy không lớn ư." 

Q.1 - Chương 204: Truy Đuổi 

Lúc Tần Đàm Công trở lại phòng mình, Tống Nguyên đã chờ sẵn ở đây, thần sắc bất an, bước ra đón nói: "Tiểu nhân vẫn là nên đi bồi tội với nương nương." 

Tần Đàm Công nói: "Tội không đến tận đây, không cần lo lắng." Mắt nhìn cánh tay Tống Nguyên băng bó: "Đã tốt hơn rồi chứ?" 

Tống Nguyên vừa cảm kích vừa vui sướng: "Đa tạ công gia quan tâm, chút tổn thương ấy không tính là gì." Lại nói: "Ta đã dựa theo công gia phân phó, để nhóm Hắc Giáp vệ lùng bắt người Huỳnh Sa Đạo…" 

Tần Đàm Công nói: "Một chút việc nhỏ, không cần làm to chuyện, khiến cho lòng người bàng hoàng." 

Tống Nguyên mang theo vài phần hổ thẹn đáp vâng, nhìn Tần Đàm Công ngồi xuống, vội ân cần nâng trà, cuối cùng cánh tay bị thương không linh hoạt, chỉ có thể đưa lên xiêu xiêu vẹo vẹo, Tần Đàm Công cũng không cự tuyệt mà đón nhận. 

Tống Nguyên nói: "Để nhóm Hắc Giáp vệ đuổi theo lùng bắt cũng thích hợp, năm đó người ở bên ngoài Huỳnh Sa Đạo không phải làm ăn cũng là thăm người thân, thăm bạn, làm gì có cao thủ công phu gì, chắc chắn là có người chỉ điểm bọn họ, ngoại trừ Ngũ Đố quân thì không có ai khác." 

Tần Đàm Công nói: "Không cần quan tâm là ai, cũng không đáng kể." 

Tống Nguyên đáp vâng, cười xòa nói: "Châu chấu bọn họ thu nhặt được cũng nhảy nhót không được bao lâu." Lại nghĩ đến điều gì chợt nói: “Nhưng công gia, người nói có thể có người Tây Lương tham dự trong đó không? Hoàng Y kia lấy độc nuôi thân, đây là thủ đoạn người Tây Lương… Nhiều năm như vậy, tuy nhìn người Tây Lương có vẻ như là trung thực nhưng cuối cùng lòng vẫn mang ý đồ xấu… Nghe nói thái tử Tác Thịnh Huyền của bọn họ học rộng tài cao, tuổi còn nhỏ đã anh minh thần võ… Được xem là hi vọng của Tây Lương Đại Hưng…" 

Tần Đàm Công cười xen ngang lời hắn: "Không có đâu." 

Tại sao lại chắc chắn như thế? 

Tần Đàm Công nhìn Tống Nguyên một chút nói: "Nếu thật sự là người Tây Lương có lòng gây rối, vậy cũng nên giết ta, không phải giết ngươi." 

Ở trong mắt người Tây Lương, Tống Nguyên có được xem là cái gì đâu, không đáng lãng phí thời gian và tâm tư, Tống Nguyên ngượng ngùng, lại cười thở phào nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." 

Có người đi tới lấy ra một phong thư, nói: "Công gia, tin từ Thất Nương." 

Thất Nương, Tống Nguyên nhìn người kia một chút, mọi người đều biết Tần Đàm Công thê thiếp cả đàn nhưng lại chỉ sinh được bảy nữ nhi, bởi vậy không ít người tự mình đàm tiếu quyền thế lớn mạnh khiến ông trời chiếm hương hỏa của hắn… Bây giờ tất cả vợ con Tần Đàm Công đều ở quê nhà, Thất Nương này cũng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất. 

Năm nay Tần Đàm Công 45 tuổi, hắn thành thân sớm thê thiếp nhiều, tuổi bọn nhỏ cũng đều không cách biệt mấy, nữ nhi này cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Các nữ nhi khác của hắn đều đã xuất giá, bây giờ chỉ còn tiểu nữ nhi này, cũng đến tuổi chiêu tế vào cửa rồi. 

Nghe được hai chữ Thất Nương, thần sắc Tần Đàm Công trở nên nhu hòa mấy phần, để cho người đặt thư trên kỷ án... Tống Nguyên thấy thế liền thi lễ cáo lui, lúc lui ra ngoài đóng cửa lại quả nhiên thấy Tần Đàm Công đã cầm thư mở ra, tâm tình của kẻ làm phụ thân trong thiên hạ đều như thế. 

Tống Nguyên giấu tay vào trong ống tay áo đi lại ở trong cung đình, ai nấy nhìn thấy đều nhao nhao thi lễ, có người bước nhanh nghênh đón, nói: "Đại nhân, Hắc Giáp vệ nói tìm được người Huỳnh Sa Đạo ngày hôm đó đã gặp qua Ngọc Linh Lung, hỏi có muốn người sống hay không?" 

Tống Nguyên nghe được người sống nghĩ đến gã Hoàng Y kia, sau đó vết thương liền nhói đau. Nếu như lúc trước không để người sống thì cũng không có người bị giết tại Trường An phủ, cũng sẽ không có hôm nay, giọng hắn căm hận nói: "Không muốn, giết chết triệt để đi." 

Người tới đáp vâng. 

...

Trận tuyết đầu mùa này ảnh hưởng rất nhiều nơi, những nơi rất xa kinh thành cũng bị tuyết đọng bao trùm, trong bóng đêm phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa. Trên cánh đồng hoang lẻ loi trơ trọi có một khách điếm sừng sững, lúc này đèn đuốc sáng trưng, vì tuyết rơi nên việc làm ăn của khách điếm rất tốt, những khách nhân dừng chân bên trong cười đùa uống rượu ồn ào cả một góc, đám tiểu nhị trông khách dựa cửa nghe bên trong cười đùa náo nhiệt, chợt có tiểu nhị chỉ chỉ ra bên ngoài. 

"Hình như bên kia có người đến." 

Hai tiểu nhị liền nhìn qua, quả nhiên thấy trên đồng hoang xa xa xuất hiện một bóng người, lảo đảo giống như đi đứng bất ổn… Mở khách điếm đều phải nhiệt tình có tâm, mấy tiểu nhị liền dự định tiến lên nghênh đón, vừa muốn cất bước lại bị một tiểu nhị khác giữ chặt. 

"Hình như lại có người tới." Hắn nói nhưng so với sự vui vẻ lúc trước, thần sắc có chút hoảng sợ, giống như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ. 

Mấy tiểu nhị nhìn lại lần nữa, trong tầm mắt xuất hiện một bóng đen, bóng đen nhanh chóng di động, sau đó chân cũng truyền tới rung động, sau cùng mới nghe được tiếng móng ngựa vang, bóng đen này lại là một đội kỵ binh… 

"Là Hắc Giáp vệ, là Hắc Giáp vệ." Đám tiểu nhị kia đè thấp giọng hô lên, quay người chạy ra phía sau. 

Tiểu nhị khác cũng không chút do dự đuổi theo mấy người vào sâu trong điếm, cùng nhau đóng cửa sổ cành cạch, người cũng nhào vào cửa sổ giống như làm như vậy có thể làm cho càng kiên cố. 

Khách trong sảnh đang nói đùa bị động tác đột nhiên này làm giật nảy mình, tiếng ồn ào dừng lại. 

"Sao thế?" 

"Sao như gặp quỷ vậy?" 

Tiểu nhị quay đầu lại suỵt với mọi người: "Đừng nói chuyện, Hắc Giáp vệ ở bên ngoài." 

Tiếng ồn ào biến mất, còn có mấy khách bị kinh hãi chui xuống gầm bàn, hiển nhiên bị Hắc Giáp vệ dọa sợ nhưng cũng có nông dân chưa thấy qua việc đời tỉnh tỉnh mê mê: "Hắc Giáp vệ là cái gì?" 

Có người kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: "Hắc Giáp vệ là thân binh của Tần Đàm Công, năm đó một tay Tần Đàm Công tạo nên, mấy chục người từng theo Tần Đàm Công tiến vào cung vua Tây Lương, lấy đầu thân vương Tây Lương, Hắc Giáp vệ khoác áo giáp như là hổ phù, không ai dám trêu chọc." 

Nông dân nghe được thất kinh nói: "Vậy chúng ta không phải người Tây Lương, sợ cái gì." 

Lại có người chen tới nói: "Sao ngươi nghe không rõ, bây giờ không còn đánh chiếm người Tây Lương, Hắc Giáp vệ đã không còn ở trong quân mà nghe lệnh Tần Đàm Công, phụ trách truy nã dò xét mọi chuyện… Bọn họ không tùy tiện xuất hiện, mỗi khi xuất hiện là lùng bắt người… Lúc này nơi bọn họ đi qua nhất định đao quang kiếm ảnh giết người không chớp mắt, có thể không cần biết ngươi là người nào." 

Nông dân nghe hiểu, run lẩy bẩy, nhìn mấy tiểu nhị chặn cửa sổ: "Ôi trời vậy người bị truy đuổi tuyệt đối đừng đến chỗ chúng ta." 

Lúc trước nhìn thấy bóng người lảo đảo nghiêng ngả kia hẳn là người bị lùng bắt… Mấy tiểu nhị chặn cửa nghĩ nhưng làm ơn đừng chạy qua bên này, không ai ở nơi này có thể cứu được mạng của hắn. 

Nếu như lúc này bọn họ nhìn ra ngoài sẽ phát hiện, ngay từ đầu bóng người kia đã không đi về bên này. 

Chu Nghĩa Khải biết nơi này không ai có thể cứu mạng của hắn, ngược lại sẽ khiến người vô tội mất mạng, hắn nhìn về phía trước, hoàn toàn mờ mịt, đến cả nơi che chắn tránh né cũng không có, cho dù có, làm sao có thể tránh thoát Hắc Giáp vệ? Trốn không thoát… Thật là vô dụng, đến việc nhỏ cuối cùng không cần liều mạng cũng làm không được, vậy thì có thể giết từng người từng người đi. 

Chu Nghĩa Khải quay người, rút ra một thanh trường đao nhìn đất trắng xóa phía sau xuất hiện bóng đen, bóng đen càng ngày càng gần, đây là mười bảy mười tám Hắc Giáp Vệ, có thể thấy rõ gương mặt u ám của bọn họ dưới lớp giáp đen, trong tay nắm cung nỏ, trường đao trên lưng lóe lên tia sáng trong đêm tối. 

Chu Nghĩa Khải hét lớn một tiếng, thật giống như lại trở về lúc trước, lúc trước hắn là một thợ săn, đối mặt hổ sói hung mãnh trong núi rừng, tám năm trước chính vì săn bắt một con sói hoang mà không về nhà, cũng nhờ vậy tránh được một kiếp. 

Chu Nghĩa Khải nắm trường đao phóng về Hắc Giáp vệ, việc này đối với Hắc Giáp vệ là hành động rất buồn cười, tốc độ của bọn họ không có chút chậm chạp, một cung nỏ trong tay Hắc Giáp vệ nhắm ngay người đàn ông này. 

Một tiếng “víu” vang lên xuyên thủng bóng đêm, ánh mắt Chu Nghĩa Khải ảm đạm nhưng cước bộ chưa ngừng, nhìn về phía mũi tên bay tới, đột nhiên chuyện kỳ lạ phát sinh, phịch một tiếng vang nhỏ, mũi tên này bắn ra nửa đường lại hướng lên, sau đó rơi trên mặt đất. 

Ngay sau đó tiếng phình phịch gần đó truyền đến, Hắc Giáp vệ phía trước như là bị cây roi quật, ba bốn người lật xuống ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí, chạy loạn lên. 

Chu Nghĩa Khải ngây dại, chuyện gì vậy? 

"Nằm xuống." 

Có tiếng động từ sau truyền đến, Chu Nghĩa Khải quay đầu, nhìn thấy mặt đất trắng xóa chợt bị nhấc lên, như là đất trống bị đánh mở, một nam tử vóc người cao lớn nắm cung nỏ to lớn đứng lên. 

Trong bóng đêm không thấy rõ mặt mũi của hắn, chỉ thấy một đôi mắt phát quang lóe lên giống như sói hoang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play