Trước khi một tiếng thì thầm vang lên bên tai, Tiết Thanh cũng đã bừng tỉnh, dưới bóng đêm các học trò ngủ khắp nơi trong hội trường, bó đuốc thắp sáng cả đêm kéo dài hơi tàn.
Cửa bị đẩy mở ra, có người tay chân nhẹ nhàng bước vào... Tuổi già sức yếu, không có công phu... không có sự uy hiếp gì... Tiết Thanh nhắm hai mắt tiếp tục ngủ cho đến khi người đó dừng lại ngay bên cạnh, đưa tay đẩy đẩy nàng.
Tiết Thanh mở to mắt ra, trong mơ màng nhìn thấy vẻ mặt của một lão già xa lạ.
Lão già đó ngoắc ngoắc tay nàng, tự mình đi trước một bước đến ngồi xuống ở cây cột sau ven tường.
Tiết Thanh đứng dậy, nhìn về hướng Thanh Hà tiên sinh đang ngồi chống đầu ngủ cách đó không xa. Bùi Yên Tử trong tư thế nằm nghiêng nghiêm chỉnh, cùng với Sở Minh Huy nằm ngủ trải dài tay chân trên người hai tên học trò, thật cẩn thận đi qua người của mấy vị học trò đang ngủ say đến ngồi xuống bên cạnh lão già kia.
Hai người dựa vào tường, trong phòng tư thế ngủ nào cũng có nhưng cũng khiến người ta chú ý.
“Ta là tổ phụ của Xuân Dương.”
Một câu mở đầu cũng khiến Tiết Thanh ngạc nhiên, vậy là Liễu lão thái gia sao?
Liễu lão thái gia nói: “Không cần phải kinh ngạc như vậy, Song Viên này nói cho cùng là của nhà ta, có câu nói chắc ngươi đã từng nghe qua.”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Vâng, anh hùng sa cơ thất thế.”
Binh lính kinh thành lợi hại của Liêu Thừa, Đoàn Sơn cũng đã đến địa bàn phủ Trường An, trang viên của Liễu gia.
Liễu lão thái gia hừ một tiếng nói: “Sao lại mắng chửi người ta... trong đầu ngươi nghĩ điều gì vậy, ta là nói gia đình giàu có nhà cao cửa rộng luôn có mật đạo phòng tối để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.”
Thực ra vẫn là một nguyện vọng.
Tiết Thanh nói: “Đa tạ lão thái gia ra tay tương trợ.”
Liễu lão thái gia liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi từ lúc bắt đầu đã tính đến chuyện hôm nay rồi sao?”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Đương nhiên là không phải, thực ra ngay từ đầu chỉ là muốn khi các tiên sinh trường xã đến hỏi thăm tình hình, Trương Niện có thể được thả ra.”
Nhưng mà Liêu Thừa, Đoàn Sơn đã cự tuyệt, ngược lại càng nghiêm khắc hơn là đã bắt thêm người nhà, hàng xóm láng giềng của Trương Niện.
“Cho nên ta liền biết chuyện ác này không phải chỉ một hai người có thể giải quyết được.”
Liễu lão thái gia nói: “Nên ngươi liền xúi giục nhiều người như vậy cùng đến ư?”
Tiết Thanh nói: “Đầu tiên đây là chuyện ác, không phải nhằm vào ta, Trương Niện hay một người nào cả, mà là có khả năng nhằm vào mỗi một người, hơn nữa làm chuyện này là sự lựa chọn của mọi người. Ngay từ đầu thật sự là ta có ý muốn dẫn đường nhưng sau đó ta cũng chỉ là một người tham gia mà thôi, mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều làm việc mà họ cho rằng nó đúng, ta trước sau đều tán thành với một câu: Mọi người vì mình, mình vì mọi người.”
Liễu lão thái gia cười ha ha nói: “Một câu nói hay lắm, ta vì mọi người, mọi người vì ta... Vậy nếu ngươi bảo Xuân Dương tới tìm ta, ta từ chối thì sao? Hoặc là đi tố cáo ngươi rồi? Ngươi sẽ làm sao?”
Tiết Thanh nói: “Chuyện đó dễ làm mà, mọi người cùng chết, sự việc xảy ra trong Song Viên của các người, Xuân Dương và ta đều là người tận mắt chứng kiến, ta sẽ có cách để kéo Liễu gia các ngươi xuống nước.”
Liễu lão thái gia hừ một tiếng nói: “Ngươi thật là vô liêm sỉ, phụ bạc, ta luôn xem ngươi là một kẻ quang minh chính đại.”
Tiết Thanh nói: “Lão thái gia nếu như thật sự cho rằng ta là một người khí tiết chính trực cũng sẽ không lựa chọn như vậy rồi.” Tất nhiên là đoán được có khả năng này nên đã lựa chọn để ngăn chặn tận gốc chuyện phát sinh.
Liễu lão thái gia trừng mắt liếc nhìn nàng nói: “Ngươi dựa vào cái gì để cho rằng triều đình biết chuyện Tông Chu giết người nhưng lại giúp hắn che giấu?”
Tiết Thanh nói: “Dựa vào việc hắn đã bình an trong nhiều năm như vậy... Trên đời này không có bức tường nào là không thông gió, cũng không có bí mật nào là trường tồn mãi mãi. Việc hắn làm nhất định sẽ có người biết, mà người biết che giấu cho hắn vì mục đích của bản thân nên bọn họ sẽ không vạch trần chuyện này ra.”
Liễu lão thái gia im lặng rồi nói: “Có nhiều nữ nhân chết đến thế..."
Tiết Thanh nói: “Cho nên đây là tội ác, chuyện ác lớn như vậy, chẳng lẽ không nên bị ngăn cản hay sao? Ngăn cản là chuyện không đáng hay sao?... Như vậy ta không thể xưng là một người chính trực à?”
Liễu lão thái gia chính vì lời nói phía trước mà trầm ngâm, nghe được câu cuối cùng sặc sụa ho lên một tiếng, khiến những người ngủ trong phòng tỉnh giấc nhìn qua... Trong mơ màng chỉ thấy ven tường có hai người đang ngồi nói chuyện, là tiên sinh và học trò nào đang nói chuyện, người nọ không quan tâm tiếp tục ngủ.
Liễu lão thái gia ngừng ho nhìn Tiết Thanh nói: “Ngươi có phải là một người chính trực không ta không quan tâm, và ta không làm việc này vì thứ đó. Nhưng ngươi là một người tốt, ngươi không bỏ Xuân Dương ở Song Viên, ngươi về cơ bản có thể bỏ nó lại, điều này đối với ngươi có thể là một lựa chọn tốt hơn."
Tức là để Xuân Dương chết dưới tay những tên sát thủ kia, còn hắn có thể chạy nhanh hơn, bí mật hơn nhưng lại không có chuyện đó.
Tiết Thanh nói: "Là vì ngày đó chúng ta cùng đến Song Viên, ta đã đưa hắn đến, tự dưng sẽ muốn đưa hắn đi, một người quân tử như ta..."
Liễu lão thái gia đưa tay ngắt lời nàng, chỉ vào phòng nói: “Ở đây không thiếu quân tử nhưng không có ngươi.” Dứt lời nhìn nàng, mơ màng có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của thiếu niên này, trạng thái bình tĩnh, hắn lại không nhịn được cười lên: “Tất cả đều là do thiếu niên ngươi nói ra, nói ra cũng không ai tin, đặc biệt là Liêu Thừa, có thể đến chết cũng không tin.”
Liễu lão thái gia cười cười nói: “Trong gian nan mong được phú quý, nếu chuyện này thành công Liễu gia ta ở phủ Trường An này không hề tầm thường.” Nói rồi bèn nhìn nàng một cái, chợt hạ giọng nói: “Quân tử không nói dối, hung thủ đã giết Tông Chu rốt cuộc là ai? Ngươi có thấy không?”Tiết Thanh nói: “Lão thái gia, đây không phải là chuyện do ta làm, đây chỉ là do bọn họ ác giả ác báo mà thôi. Sự việc ồn ào đến thế này, cả thành Trường An ai cũng bất an, tất nhiên mỗi người đều phải tự mình bảo vệ rồi. Liễu lão thái gia người chịu làm như vậy cũng sẽ yên tâm về điều này, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ cả, chỉ là thiếu một người đứng ra mà thôi.” Nói đến đây thì hành lễ với Liễu thái gia: “Đa tạ Liễu lão thái gia.”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Thật sự là không có.” Nàng chỉ là một nữ nhi, không phải quân tử.
.....
Dù cho ánh mắt như có mưa bụi che lại, Liêu Thừa cũng có thể thấy rõ chiếc xe trước mắt vẫn không phải là chiếc xe ngựa mà hắn quen ngồi, xe của hắn xa hoa chắc chắn và thoải mái, so với trước đây nó giống như một chiếc xe chở tù.
“Lừa đảo! Triều đình sẽ không phán như vậy!” Liêu Thừa quát, người cũng hướng về phía sau nhưng có binh lính kinh thành tóm lấy cánh tay hắn..
Đám binh lính kinh thành này ngay trước đó còn nghe lệnh chỉ huy của hắn.
“Liêu đại nhân, đây đúng là do triều đình phán quyết, có chiếu thư của bệ hạ.” Người bước đến là một vị quan văn trung thư cứng nhắc, đưa công văn trong tay ra run run.
Liêu Thừa cố gắng xem rõ ràng nhưng vẫn vậy không nhìn thấy rõ nói: “Đây không phải, là do Vương tướng gia làm, ta từ sớm đã không vừa ý của hắn... Tống đại nhân đâu? Tần Công gia đâu? Thái hậu nương nương đâu.. Ta muốn gặp thái hậu nương nương.”
Vị quan kia không kiên nhẫn thu công văn lại nói: “Trở về là có thể thấy rồi.” Nói xong đưa tay ra hiệu.
Binh lính kinh thành dẫn Liêu Thừa lên xe tù, Liêu Thừa lại nghĩ đến chuyện túm chiếc xe lại không cho nó đi xa hơn, nhìn về phía phía sau nói: “Đoàn Sơn đâu? Sao chỉ bắt mỗi mình ta?”
Đoàn Sơn đứng một bên, cũng không có binh lính tiến lên bắt hắn, chợt ồ lên một tiếng rồi nói: “Liêu đại nhân là quan lớn ta chỉ là một viên quan nhỏ nghe chỉ thị làm việc, tất cả đều do Liêu đại nhân dặn dò, làm gì có lý mà bắt ta.”
Liêu Thừa hét lên: “Điều này là không công bằng!”
.......
Ánh nắng sáng ngời, các phòng đóng kín trong Song Viên mở lớn ra, hàng trăm thiếu niên trong đó nhào ra, mỗi người dường như trông rất thảm hại, thật sự không thể tin nổi.
“Thực sự thả chúng ta đi sao?”
Bọn họ hỏi nhau.
Vị quan mở cửa ra liên tục nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thả các ngươi ra, nhanh về nhà đi.”
Các thiếu niên hoan hô một tràng, có người nhấc chân lên chạy ngay nhưng cũng có người đứng bất động.
“Vậy Liêu Thừa đâu?”
“Đồng môn của ta đâu? Trương Liễn, Trương Liên Đường thế nào rồi?”
Lúc này còn nghĩ đến Trương Liễn, Trương Liên Đường, những thiếu niên này thật là… bọn quan viên lắc đầu nói: “Hình bộ phái người tới bắt đầu thẩm tra nghi phạm, nếu không có vấn đề sẽ thả ra ngay, còn về phần Liêu Thừa...”
Bọn quan viên không nói gì nhìn về một hướng, đám học trò đều nhìn theo, ánh nắng chiếu lên người Liêu Thừa đang bị đẩy lên xe chở tù.
Không biết ai đó bắt đầu kêu lên một tiếng, các thiếu niên liền hô lớn một tràng dài.
Bọn quan viên không nhịn không được liền che tai, những người dạy học cũng không quát mắng bảo dừng lại như ngày trước, cũng đều thở phào nhẹ nhõm cùng sắc mặt mỉm cười.
“Mau về nhà đi thôi, người nhà đều đang lo lắng đó.” Mọi người thúc giục nói.
Một thiếu niên liền chạy ra, chạy có hai bước lại dừng lại, cúi đầu nhìn chính mình, đột nhiên nói: “Ta muốn tắm rửa.”
Lúc này tắm cái gì mà tắm, đi đâu để tắm rửa đây? Biết những thiếu niên này thường sống trong nhung lụa sung sướng quen rồi, lần đầu phải chịu cảnh thống khổ như thế này, phải nhanh chân về nhà rửa sạch nỗi khổ này đi thôi. Người thiếu niên kia lại gào thét thêm lần nữa rằng ta muốn tắm rửa rồi đi về hướng chiếc hồ nước cách đó không xa, vừa hô to vừa cởi bỏ áo quần trên người rồi nhảy xuống hồ nước.
Mọi người kinh hãi, bọn quan viên vội la lên cứu người, lại thấy người học trò đó từ trong nước ló đầu lên. Thì ra là hắn biết bơi.
Sở Minh Huy la oai oái.
“Chúng ta tắm rửa!”
“Chúng ta đi tắm rửa thôi.”
Một đám học trò đều nhao nhao xông đến phía hồ nước, hô mấy tiếng một, hai, ba, bốn rồi tất cả đều nhảy xuống hồ. Quần áo đều bị cởi vứt xuống hết, trong chốc lát các thiếu niên đều trần truồng như nhộng.
Tiết Thanh trợn mắt há hốc mồm, cái này có được xem là có vấn đề hay không.
Có người ở phía sau đẩy nàng.
“Tam Lang, cùng đi nào.”
Không được, Tiết Thanh vội xua tay nói: “Ta không biết bơi.”
Người đó cười to chỉ vào hồ nước trắng bóng các thiếu niên nói: “Sẽ không tắm nhiều đâu, mọi người sẽ che chở, ngươi sợ cái gì nào.” Hắn kéo Tiết Thanh thêm lần nữa.
Tiết Thanh nói: “Ta có thương tích.” Chỉ chỉ vào vai của chính mình và nạng gỗ trong tay.
Có thương tích à, thiếu niên kia không kiên trì nài ép nữa, quăng áo quần xuống, vung cánh tay lên ba chân bốn cẳng la hét chạy về hướng hồ nước.
Tiết Thanh thở phào nhẹ nhõm, đám thiếu niên điên rồ này nguy hiểm thật... Nhưng Bùi Yên Tử cũng như thế sao? Nàng không nhịn được nhìn xem xung quanh, quả nhiên thấy Bùi Yên Tử đang đi về hướng hồ nước, đưa tay cởi quần áo… Cũng muốn cởi sạch à, Tiết Thanh không nhịn được định gọi một tiếng.
Bùi Yên Tử tựa hồ như đã phát hiện ra và quay đầu lại, Tiết Thanh cười với hắn một cái rồi nhìn về hướng khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT