Tuổi tác của hai người không chênh lệch nhau lắm, cũng đều là quan to mặc hồng bào, lúc này lại một người ngồi một người quỳ.

Tần Đàm Công nói: "Khó coi lắm, đứng lên mà nói."

Tống Nguyên lập tức đứng dậy, biểu cảm sợ hãi lại oan ức, nói: "Công gia, tấm lòng tiểu nhân đối với công gia trời đất chứng giám, không có công gia sẽ không có tiểu nhân ngày hôm nay..."

Tần Đàm Công cắt ngang lời hắn, liếc nhìn tấu chương trong tay, nói: "Liêu Thừa hành sự như vậy là ngươi sai bảo à."

Tống Nguyên thẳng lưng nói: "Công gia, ngài không thấy sao, thành Trường An đích thực có vấn đề, tự dưng phát động cho dân náo loạn, muốn quấy nhiễu việc tra án của bọn họ."

Tần Đàm Công ngẩng đầu nói: "Ngươi cảm thấy Tông Chu và Liêu Thừa ai lợi hại hơn?"

Tống Nguyên nói: "Đương nhiên là Tông đại nhân lợi hại... Liêu Thừa làm sao có thể so sánh với hắn, hắn cũng giống công gia ngài đều được Tứ đại sư chỉ dạy... Đương nhiên không thể so sánh với công gia ngài, ngài là giống tiên đế được Tứ đại sư dạy bảo..."

Tần Đàm Công cười cười, nói: "Sao ta có thể giống với tiên đế, ta không giống như tiên đế, Tứ đại sư dạy bảo ta và chỉ dạy cho Tông Chu cũng không có gì khác nhau."

Tống Nguyên ngượng ngùng, Tần Đàm Công nhìn hắn nói: "Ta nói lợi hại không phải nói Tông Chu võ công cao siêu... Trên thực tế võ công cao cường cũng không có gì đáng nói, không phải hắn vẫn bị người ta giết à, ta nói là về cách làm việc."

Tống Nguyên ra vẻ khó hiểu, nói: "Tiểu nhân đã dặn dò, Liêu Thừa chỉ cần dựa vào Tông đại nhân làm việc như vậy, xem ra hiện tại hắn cũng là như vậy, nhưng chỉ có thể là người mới khuôn mặt mới, người cấp dưới khó tránh khỏi không phục. Trước đây Tông đại nhân chẳng phải cũng đối mặt với không ít quấy nhiễu, kiện lên cấp trên khuyên can cái gì, hay đây là một thủ đoạn lừa bịp... Cho nên cho bọn chúng chút giáo huấn thì ngay lập tức sẽ có nề nếp ngay."

Tần Đàm Công ném tấu chương đang cầm trong tay lên đống văn kiện trên bàn, nói: "Giống sao? Ngay cả lông, da cũng không giống, có bao giờ Tông Chu làm loạn lòng dạ một người nào chưa."

Đúng vậy, quả thật là không có.

Tống Nguyên nói: "Đúng vậy, công gia, nhưng tình huống không giống nhau..."

Tần Đàm Công xen lời hắn: "Sao không giống? Liêu Thừa đang tra án phải không? Không phải lúc đó hắn đang điều tra hành tung công chúa điện hạ của chúng ta sao?"

Công chúa điện hạ của chúng ta.

Tống Nguyên không nhịn nổi liếc ngang liếc dọc, sau đó liền nghe thấy Tần Đàm Công giọng mũi cười khẽ, hắn lại ngượng ngùng thêm lần nữa, hành động này của hắn là quá buồn cười, chẳng lẽ trong hoàng thành này có nơi nào không an toàn sao? Đây đối với Tần Đàm Công là đại bất kính à... Hắn nói: "Tật xấu ở trạm dịch... Tiểu nhân lúc nào cũng nghe trộm người khác nói chuyện nên rốt cuộc cũng sợ người khác nghe trộm tiểu nhân..."

Tần Đàm Công không để tâm, không nói gì.

Tống Nguyên nói tiếp: "Công gia, Tông đại nhân lợi hại như vậy còn bị người ta giết, nghĩ đến cũng chỉ có bọn người Ngũ Đố quân đó mới có thể làm được nên chúng ta mới hoài nghi."

Tần Đàm Công nói: "Cho nên tình huống không khác nhau, đều là đang truy xét tung tích bọn Ngũ Đố, nhưng xem ra hiện tại các ngươi đều đã làm cho dân loạn."

Sắc mặt Tống Nguyên ngượng ngùng, vội vàng nói: "Đây là có người đang đứng đằng sau thao túng, cho dù không phải người của Ngũ Đố, cũng là của hai gã Lâm Việt và Lý Quang Viễn này, bọn họ rắp tâm bất lương... Hừ..." Nói xong mắt sáng ngời, tiến lên một bước:

"Công gia, người nói có trùng khớp hay không, tự nhiên Lâm Việt và Lý Quang Viễn lại ở Trường An phủ, có phải bọn họ có vấn đề gì hay không? Hay là bọn họ đã biết..."

Tần Đàm Công nhìn hắn nói: "Trùng hợp, là trùng hợp sao, hai người bọn họ không phải đều đắc tội với ngươi, bị ngươi đuổi tới thành Trường An à?"

Tống Nguyên thở phù phù, vội quỳ xuống, sắc mặt tái xanh nói: "Công gia, tiểu nhân không phải cố ý."

Tần Đàm Công giơ tay lên: "Đứng lên mà nói."

Tống Nguyên lại vội vàng đứng dậy, vừa gấp gáp lại vừa oan ức, nam nhân ngoài bốn mươi tuổi muốn rơi nước mắt.

Tần Đàm Công không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Mỗi lần Tông Chu làm việc hung ác cũng chỉ làm với một người, một nhà, hay một bộ tộc. Thế nên hắn mới có thể thông suốt, không ai dám trêu chọc, còn Liêu Thừa lần này thì lại làm với tất cả mọi người, hắn cho rằng tất cả mọi người ở Trường An phủ đều là hiềm phạm không sai, thế nhưng không thể hung ác đối với tất cả mọi người."

Lúc trước ở một địa phương thì Tông Chu tối đa chỉ diệt một nhà thôi nên làm cho nhóm thế gia đại tộc chỉ cảm thấy bị răn đe, vì không muốn rước họa vào thân mà phải thuận theo. Thế nhưng bây giờ Liêu Thừa nói rõ phải đối phó với tất cả mọi người mọi nhà, bất kể địa vị cao thấp như thế nào, cũng không để ý bình dân sĩ tộc hay đại gia, vì vậy ai ai cũng cảm thấy bất an, họa bất kì lúc nào cũng có thể ập xuống đầu, muốn tránh cũng không biết làm sao để tránh. Thế nên cũng chỉ có thể vượt khó mà tiến lên, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi những đại gia thế tộc này.Nói xong cười cười, dựa trên tấm da bạch hổ ở sau lưng: "Việc không liên quan đến mình thì tránh xa ra, sự tình nếu liên quan đến mình thì không được..."

Tống Nguyên giật mình, cười xuề xòa, nói: "Đây cũng là ngoài ý muốn, nếu giống như Tông đại nhân chỉ lục soát nữ tử vừa độ tuổi như vậy, cũng không trở nên náo loạn khó coi như thế, dù sao vẫn muốn truy hung... Công gia, tiểu nhân đây phải lệnh cho Liêu Thừa trở về, truy tra nghi phạm, chuyện này để sau hãy nói."

Đây cũng tính là mỗi bên lùi một bước, nghĩ đến người ở thành Trường An hẳn là thỏa mãn, còn Liêu Thừa cũng không bị tổn hại chút nào.

Tống Nguyên lại oán hận nói: "Bất luận nói thế nào, bọn chúng ở nơi đó kích động học sinh nghỉ học, thương nhân đình công, dùng ý dân để uy hiếp triều đình, vốn là đại nghịch bất đạo."

Tần Đàm Công vỗ vỗ cằm, nói: "Thành Trường An này có chút toan tính, ta cũng có chút không ngờ." Hắn cúi đầu nhìn đống tấu chương, vẻ mặt như có điều đang suy nghĩ.

Người viết những tấu chương này không giống nhau, quan điểm viết cũng không giống nhau, cùng thuật lại một sự việc, nhưng ngược lại xem qua những bản tấu chương này có thể hiểu cặn kẽ tiến trình sự việc ở thành Trường An lần này.

Đầu tiên là lúc các học sinh trong trường xã can dự vào việc nghi phạm học sinh bị bắt. Lúc này tất cả vẫn còn yên ổn, nhưng giáo viên trường xã và Trường An phủ liên tiếp hỏi thăm, làm cho Liêu Thừa trở nên sốt ruột, đúng lúc này lại có người chống cự vì nữ tử nhà mình bị chọn trúng. Tính khí của Liêu Thừa đã bị khơi mào, muốn làm cho Trường An phủ chấn động khiếp sợ, sự tình lúc đó đột ngột chuyển tiếp...

Trên đường bắt đầu có truyền đơn... Sau đó Liêu Thừa tức giận lại càng tức giận hơn… Tiếp theo có học sinh bị bắt... Các học sinh bị chọc giận rồi ngồi yên kháng nghị, Liêu Thừa lần nữa lại bị làm cho tức giận... Chuyện kế tiếp cứ dồn dập phát sinh thêm, càng ngày càng nhiều người bị cuốn vào, đến lúc cả thành Trường An thần hồn nát thần tính, toàn thành phát động.

Sự việc cứ dồn dập phát sinh thêm không nóng không vội hợp tình hợp lý, dân chúng thành Trường An tụ họp đè nén sự sợ hãi phẫn nộ, cuối cùng trút xuống như lũ lớn.

Nếu như nói đi đến bước này là ngoài ý muốn, đó là do Liêu Thừa không may, nếu như nói đi đến bước này là chuyện có người cố ý... Vậy Liêu Thừa lại càng không may.

Mắt Tống Nguyên lòe lòe, tiến lên trước nói: "Công gia, phải cho thành Trường An biết tay... Cũng thật kinh hoàng, tiếp theo dù sao Liêu Thừa vẫn phải làm việc."

Tần Đàm Công nói: "Đừng nghĩ đến việc ra oai phủ đầu, Tông Chu chết rồi."

Tống Nguyên nói: "Tông đại nhân mặc dù không còn sống nhưng loại việc này không có hắn cũng không phải là không làm được."

Tần Đàm Công vỗ vỗ tấu chương ở trên bàn, nói: "Ta nói, Tông Chu chết, hai nữ tử được chọn cũng đã chết, thi thể đang ở trong hồ. Hắn chết, không có ai giải quyết tốt hậu quả, hiện tại tình cảm quần chúng ở Trường An phủ cuộn trào mãnh liệt, thân nhân người chết gây náo loạn muốn kiểm tra đối chiếu sự thật nguyên nhân cái chết, tự kiểm chứng trong sạch..."

Tống Nguyên nói: "Ngâm nước mấy tháng đều nát vụn có thể tra ra cái gì..."

Tần Đàm Công nói: "Bây giờ không phải là điều tra chuyện gì đã xảy ra, mà là tại sao có người biết nắm bắt cơ hội muốn tra ra chuyện này."

Chứng minh có người đã biết gì đó, Tống Nguyên giật mình phản ứng kịp, sắc mặt tức tốc thay đổi.

Tần Đàm Công hỏi: "Hai cô gái chết như thế nào, trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Huyết mạch thiên tử là thần mạch, không phải là ngươi nói cho Tông Chu sao? Cho nên hắn chỉ ngu muội với chuyện hút máu đế cơ luyện thần công gì đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play