Đêm hội trăng rằm, đèn đóm ở thành Trường An sáng trưng, tuy quan phủ không tổ chức hội đèn lồng nhưng mỗi gia đình đã tự tổ chức, vì vậy mỗi bên gian hàng, tửu lâu, gia đình trên phố lớn, ngõ nhỏ đều treo các loại đèn hoa đủ màu sắc. Người người trên đường nhốn nháo, ăn xong bữa cơm đoàn viên tất cả đều kêu bằng gọi hữu, dìu thê tử, dắt theo muội muội đi dạo quanh phố ngắm cảnh, trên đường ngược lại với sự yên ắng hằng ngày cũng trở nên náo nhiệt vô cùng, cứ thế biển người tuôn ra bên ngoài.
"... Giới Viên đèn đã sáng..."
Ngoài thành Trường An có núi Lục Đạo Tuyền, dãy núi trùng điệp, khe suối chảy quanh, là nơi xây dựng nhà riêng mà các thế gia đại tộc thích nhất, tương tự như Song Viên của Liễu thị, Giới Viên của Bùi thị cũng cực kỳ nổi danh.
Buổi tối lúc này ngoài thành mưa lất phất, xa xa trong rừng rậm nằm sâu trong núi từng chiếc từng chiếc đèn lần lượt được thắp sáng lên, giống như ngân hà từ bầu trời trút xuống, thấy như vậy nhiều người không khỏi xôn xao cùng kêu lớn, đáng tiếc Giới Viên là chỗ tư gia, không phải ai ai cũng có thể đi, chỉ có thể tụ tập ở ven đường cực kỳ hâm mộ ngước nhìn người được mời ngồi trên xe ngựa hoặc là dạo chơi kết bạn đi về phía Giới Viên.
Bên này đèn chỉ mới bắt đầu sáng, một chỗ khác lại náo động, trên bầu trời đêm bắn lên một tràng pháo hoa.
"... Liễu gia bắn pháo hoa..."
Vì vậy đoàn người lại ào ào tuôn tới trang viện Liễu gia, cũng có không ít người đứng ở ven đường, nhìn loạn trái phải, vừa cười vừa bàn tán.
"... Phủ nha nói không tổ chức hội đèn lồng, những người có tiền này ngược lại có cơ hội phô diễn tạo ra náo nhiệt."
"... Ta thấy bên kia Liễu gia tổ chức thật đẹp mắt, nghe nói ai ai cũng có thể ngắm đèn đố chữ, Bùi gia lại không được, chỉ mời những người bạn bè tri kỉ trí thức kia..."
"... Không có gì, bên kia Giới Viên của Bùi gia nói là có hội thi mà, không mời văn nhân mặc khách, lại đi mời ngươi, ngươi biết làm thơ à?"
Dân chúng cười cười nói nói, chỉ trỏ, tuy cũng tiếc nuối vì không thể đến gần xem nhưng nhìn từ xa cũng thấy được cảnh tượng náo nhiệt nơi đó.
Trước cổng Giới Viên xe ngựa rất nhiều, nhưng nhờ sự chỉ dẫn đắc lực của người hầu nên nhìn cũng không có vẻ hỗn loạn, Quách Tử Khiêm không đợi đến lúc xe dừng hẳn thì đã lập tức nhảy xuống, có người hầu đứng gần đó nhìn thấy liền tiến tới mỉm cười thi lễ: "Là thiếu gia Tử Khiêm!"
Quách Tử Khiêm ngược lại không phải là lần đầu tiên tới những nơi như vậy, thế nhưng những lần trước đều đi theo người nhà, đối phương nghênh tiếp đều là các lão gia của Quách gia, quá lắm cũng chỉ thuận miệng xưng hô một câu thiếu gia Quách gia, chính thức xưng hô Tử Khiêm thiếu gia như vậy thì rất hiếm, nhất thời cảm giác mình là nhân vật quan trọng.
Noãn Noãn cũng nhảy xuống theo, không quên vén rèm xe lên, cầm lấy cái nạn gỗ của Tiết Thanh, Quách Tử Khiêm cũng vội vàng tới đỡ, Tiết Thanh xuống xe cầm lấy nạn gỗ, ngẩng đầu nhìn trước mặt, nhưng lại thấy trăng trên bầu trời và lồng đèn dưới đất hòa quyện chiếu rọi, gật đầu khen:
"Đương chân thị thiên tướng kim dạ nguyệt.
Nhất biến tẩy hoàn doanh.
Thự thối cửu tiêu tịnh.
Thu trừng vạn cảnh thanh.
Tinh thần nhượng quang thải.
Phong lộ phát tinh anh
Năng biến nhân thế gian.
Du nhiên thị ngọc kinh." (*)
Đang nói chưa xong bên cạnh vang lên một tiếng: "Hay."
Tiết Thanh nhìn lại thấy là vài người người thiếu niên, bóng xe, ánh đèn loạn xạ dưới ánh trăng nên cũng không nhìn thấy rõ hình dáng.
Thấy Tiết Thanh quay lại nhìn, bọn họ gật gật đầu, cùng nhau nói: "Thơ hay."
Quách Tử Khiêm lúc này mới phản ứng kịp, trong lòng rất khâm phục, đây cũng là xuất khẩu thành thơ à, thấy mấy thanh niên kia giống như có ý qua chào hỏi, ánh mắt Quách Tử Khiêm lấp lánh, duỗi tay vịn chặt người Tiết Thanh, cất cao giọng nói: "Tiết Thanh, chúng ta mau mau đi vào thôi, chớ để cho Yên Tử thiếu gia đợi."
Không phải gọi Thanh Tử ca, mà là cất cao giọng nêu tên, rất rõ ràng là muốn người bên ngoài nghe thấy, Tiết Thanh thấy người tứ phía quả nhiên nhìn qua, chuyện này xảy ra quả thật là hơi bị ngượng ngùng, thật may bóng đêm đã che đậy hai gò má ửng đỏ của nàng, gật đầu nói: "Phải rồi, nhanh đi thôi."
Người hầu kia đích thân dẫn đường đi vào trong.
Nhìn hai thiếu niên này và một tiểu nô rời đi, người trước cửa quả nhiên bắt đầu bàn luận.
"Tiết Thanh?"
"Là ai?"
"Ha ha, người này mà cũng không biết sao? Hôm nay hội đèn lồng ở Giới Viên này được tổ chức là vì hắn."
"Làm sao có thể."
"... Ta nghe được tin tức, vốn dĩ Bùi lão thái gia tuân theo phủ nha, không tính tổ chức hội đèn lồng, là Yên Tử thiếu gia thuyết phục Bùi lão thái gia một lời hứa đáng giá ngàn vàng không nên thất tín."
"Ta biết là một lời hứa đáng giá ngàn vàng, một bài thơ ca..."
"Ca từ chính là Tiết Thanh này sáng tác."
B..ạn đang đọc truy.ện.tại iREAD.vn"Chính là Tiết Thanh này sao? Ồ, quả nhiên có chút tài nghệ, bài thơ vừa mới làm không tồi."
"Hắn lại làm thơ à? Là thơ gì?"
Trước cửa tụ họp bàn luận, làm cho người mới tới cũng đều tò mò nhìn qua hỏi, luân phiên huyên náo một hồi, trước cửa Giới Viên vốn đang trật tự bỗng chốc nhìn hơi rối loạn.
Tiết Thanh cũng không hề để ý đến những chuyện này, là nàng cũng muốn như vậy, dưới sự chỉ dẫn của người hầu, nàng và Quách Tử Khiêm đã cùng vào được bên trong vườn, nhưng thấy trong khuôn viên rộng rãi đó có rất nhiều cổ mộc, lại có nhiều tảng đá mang hình thù kì quái và cả dòng suối tạo nên cảnh sắc kiều diễm.
Tiết Thanh nói: "Phong vị cũng không giống với Song Viên, chẳng trách ngay từ đầu Lý tri phủ muốn tới mượn, nơi đây thích hợp với Tông đại nhân hơn."
Quách Tử Khiêm nói: "Huynh, huynh còn nhớ rõ hình dạng Song Viên như thế nào à, lần đó ta đi trong lòng rất căng thẳng cái gì cũng không nhìn thấy nên cũng không nhớ được gì."
Tiết Thanh hắng giọng, thầm nghĩ dù sao nàng đã đi hai chuyến đến Song Viên, quen thuộc hơn một chút.
Đang nói chuyện này thì bọn họ đi lên một hành lang, dưới cầu là hồ nước, lúc này trong hồ cũng thả các đèn màu, mặt nước gợn sóng dập dìu lung la lung lay tỏa ra đủ mọi màu sắc của ngọn đèn, Noãn Noãn vui vẻ vịn lan can chỉ trỏ ngắm nhìn, Tiết Thanh và Quách Tử Khiêm cũng dừng chân lại, ngắm nhìn bốn phía trước sau có không ít người đi xem đèn hoặc là vui chơi.
Tiết Thanh nói: "Xem ra đêm nay không ít người ở đây."
Quách Tử Khiêm nói: "Chắc khoảng 120 người."
Tiết Thanh nhìn hắn hơi kinh ngạc, nói: "Ngay cả việc này ngươi cũng biết?"
Quách Tử Khiêm nói: "Chuyện liên quan đến Thanh Tử ca, ta tất nhiên muốn thăm dò, xem thử là những ai đến đây."
Tiết Thanh lặng lẽ một lát, nói: "Cám ơn ngươi."
Quách Tử Khiêm cười khà khà nói: "Chuyện gì đây... ghê tởm quá, Lâm tú tài cũng tới à."
Hai người đang nói, ở phía trước có người hô to Tam Lang, không cần nhìn cũng biết đó là Sở Minh Huy, hắn cười to chạy tới, nói: "Các ngươi còn ở chỗ này thưởng đèn gì nữa, thật sự tới đây vì hội đèn lồng à... Đi mau đi mau, đang chờ các ngươi." Dứt lời lôi Tiết Thanh đi.
Quách Tử Khiêm luôn miệng nói cẩn thận cẩn thận, lại nói nạn gỗ nạn gỗ.
Sở Minh Huy nhìn nạn gỗ trong tay Tiết Thanh nói thầm một câu ngươi cũng quá yếu, tại sao lại chống nạn, đương nhiên cũng chỉ là nói chứ cũng không thèm để ý lôi kéo Tiết Thanh đi vào bên trong, đi tới một gian lâm thủy đại sảnh, nội đường rộng rãi, có chừng khoảng năm gian, lúc này đang lót chiếu, không ít người đang ngồi uống rượu đùa giỡn ngắm nhìn mặt hồ hoa đăng, ở một góc trong đó có hơn mười người thiếu niên trong đó có cả Bùi Yên Tử.
Nhìn thấy Tiết Thanh đi lại, các thiếu niên cười chào hỏi.
"Tiết Thanh ngươi tới muộn, phạt ngươi làm thơ." Bọn họ nói: "Chúng ta đã nghĩ kỹ, ngươi mau mau nghĩ đi."
Tiết Thanh còn chưa kịp nói chuyện, có người ở phía sau lớn tiếng nói: "Không phải, các ngươi mới muộn, Tiết Thanh đã làm rồi."
Các thiếu niên nhìn lại thấy Trương Liên Đường và Trương Song Đồng đi tới, người nói là Trương Song Đồng.
Các thiếu niên tỏ vẻ khó hiểu, nhao nhao hỏi, Trương Song Đồng cười chỉ ra bên ngoài, nói: "Thanh Tử thiếu gia vừa mới xuống xe, đứng ở trước cửa đã ngâm một bài thơ, lúc này đã truyền đi."
Đây thật là chuyện ngoài ý muốn, các thiếu niên nhao nhao hỏi, Trương Song Đồng lớn tiếng đọc bài thơ ra.
Bùi Yên Tử sau khi nghe xong cười cười, nói: "Thơ hay." Đề bút: "Tên gì?"
Tiết Thanh nói: "Nhớ tới một người cũ, lại là trung thu, cứ tới đêm chơi trăng mười lăm tháng tám lại hồi tưởng đến Lưu Vũ Tích."
Sở Minh Huy nói: "Lưu Vũ Tích là ai?"
Tiết Thanh nói: "Là một người quê nhà của ta."
Sở Minh Huy à ờ lơ đễnh, bên kia Bùi Yên Tử đã chậm rãi viết vào một góc trên giấy, những thiếu niên khác kéo nhau đến, vây xung quanh xem.
Bùi Yên Tử nói: "Đây là bài thứ nhất, các ngươi rớt lại phía sau." Các thiếu niên cười rồi vội vàng trở về rối rít nghĩ ra thơ của mình.
Trương Liên Đường ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh, nhìn nàng nói: "Lần này Thanh Tử thiếu gia khí thế thật huyên náo nhỉ."
***
(*) Bài thơ Bát nguyệt thập ngũ dạ ngoạn nguyệt - Mười lăm tháng tám thưởng trăng của Lưu Vũ Tích. Dịch nghĩa:
Ông trời dùng sắc trăng như nước của đêm nay
Để tẩy rửa tất cả trời đất nhân gian
Nắng nóng đã lùi, bầu trời sáng và yên tĩnh,
Sắc thu trong sáng, vạn vật thanh lệ đẹp và yên bình
Khắp bầu trời tất cả các ngôi sao nhiều màu sắc đều nhường cho ánh trăng
Ngay cả cảnh vật mùa thu đều phát ra những tia sáng nhoáng rọi sáng con người
Nhân gian thường vẫn thay đổi
Nhưng ánh trăng vĩnh hằng không thay đổi.