Cậu trai nghịch điện thoại di động chờ cạnh hộp nguồn điện bên ngoài hang động. Đợi đến năm giờ, thấy du khách bên trong vẫn chưa đi ra, cậu mất hứng làu bàu văng tục một tiếng.
Cậu mở hộp công tắc nguồn điện, kéo ra một chiếc microphone đơn giản từ bên trong rồi gọi vọng: “Du khách trong hang động xin chú ý, đã đến giờ đóng cửa, xin tất cả du khách rời đi trong vòng năm phút. Sau năm phút, toàn bộ điện trong hang động sẽ bị ngắt, du khách sẽ phải chịu trách nhiệm với những chuyện phát sinh sau khi ngắt điện. Xin lặp lại một lần nữa…”
Cậu trai lại đợi thêm năm phút nữa, thấy vẫn không có người nào đi ra, bèn tức giận giậm chân một cái rồi đi vào hang động đi tìm.
Giả như không biết trong hang động còn có người, cậu sẽ tắt đèn về nhà ngay mà chẳng thèm quan tâm du khách bên trong sẽ ra sao. Nhưng bây giờ lỡ biết rồi thì cậu chỉ còn nước đi vào tìm mà thôi.
Cậu trai ôm một cục tức trong lòng, định bụng sẽ sạt cho hai lớn một nhỏ kia một trận ra trò, nhưng cậu tìm mãi khắp động hết mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng của họ đâu cả.
Cậu trai biến sắc, bắt đầu vừa tìm vừa gọi.
Thế nhưng không ai đáp lại cậu cả.
Ngay khi cậu sắp vã mồ hôi hột đầy mình thì những bóng đèn đơn chiếc trong hang động đột nhiên chớp tắt lập lòe.
Cậu trai giật mình hoảng hốt, luống cuống bật chiếc đèn pin mang theo bên người rồi sờ soạng tìm đường ra ngoài theo trí nhớ của mình chứ không dám đi tìm nữa.
Vất vả lắm cậu mới ra đến ngoài hang động, lúc này sắc trời đã nhá nhem, cảnh vật xung quanh đã không còn rõ nét nữa.
Cậu trai văng tục liên tiếp mấy câu rồi lấy điện thoại di động gọi đến đồn công an địa phương.
Cậu không muốn gọi cuộc điện thoại này tí nào, bởi nói trắng ra thì điểm du lịch này là kinh doanh bất hợp pháp. Đồn công an và chính quyền địa phương vốn không đồng ý cho bọn họ khai thác nơi này, chẳng qua là họ đã huy động thêm nhiều người đến cầu tình hơn, tăng thêm một vài mối quan hệ với bên trên nên mới khiến cho đối phương mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nên nếu không gặp xui xẻo thì mừng, nhưng một khi có chuyện chẳng lành thì đừng nói chỉ mỗi thôn bọn họ mà cả chính quyền địa phương cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Lãnh đạo tương quan trong trấn cũng đã nói rõ rằng nếu như điểm du lịch này xuất hiện sự cố thì sẽ buộc phải đóng cửa ngay lập tức, người nào tới cầu tình cũng vô dụng.
Thành ra cậu thật lòng không muốn thực hiện cuộc gọi này một chút nào cả.
Nhưng mà ba mạng người… Cậu cũng tuyệt đối không dám một mình gánh cả ba mạng đâu.
Bất quá trước khi gọi cho cảnh sát, cậu gọi đến thông báo cho trưởng thôn. Trưởng thôn lập tức phái người tới tìm ba du khách đồng thời giữ cậu trai lại ở ngay đấy.
Báo cảnh sát xong, cậu trai cũng không dám chơi di động nữa mà bắt đầu tìm cách sửa mạch điện.
May là cậu thường lắp đặt thiết bị ở trong thôn nên biết sửa chữa điện nước, bằng không chắc cậu chỉ đành đứng ở chỗ này sốt ruột ngẩn người mà thôi.
Thế nhưng kiểm tra cả buổi mà cậu vẫn không phát hiện ra vấn đề nào cả.
Chẳng lẽ là dây điện trong hang động có vấn đề?
Cậu trai còn đang suy đoán, chợt cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.
Chuyện gì thế này?
Cậu trai dựng hết cả tóc gáy.
Chấn động ngày càng rõ ràng, còn có tiếng sấm vang xa xa nữa.
“Động đất sao?!” Cậu trai kêu to hoảng hốt rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy!
Lúc này cậu đã hoàn toàn bất chấp ba người trong động còn sống hay đã chế, bởi bản thân cậu còn sống mới là quan trọng nhất.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Ba tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên liên tục.
Tiếng thứ nhất là từ hang động lung lay sắp đổ bởi địa chấn, tiếng thứ hai là đá vụn từ hai bên trái phải rơi xuống, tiếng thứ ba là tiếng nóc hang động bị cào ra thủng một lỗ to.
Đúng là cào ra chứ chẳng chơi!
Tư Đồ thiếu chút nữa trừng rớt hai tròng mắt.
Sau khi biết được chân tướng từ miệng hai con ma nhỏ, Hồng Diệp phát điên lên.
Tư Đồ chưa từng thấy Hồng Diệp mất bình tĩnh như thế này bao giờ. Gã biết vị này lợi hại, nhưng chỉ giới hạn trong những thủ đoạn đối phó với yêu ma quỷ quái và khí thế áp bức bẩm sinh của người ta mà thôi.
Đến khi nhìn thấy vị ấy nổi cơn thịnh nộ, bao nhiêu âm khí tích tụ dày đặc trong bấy nhiêu năm của âm huyệt bị vị ấy hút hết một cách mạnh bạo, gã mới biết một khi điên lên thì chuyện gì vị ấy cũng làm được.
Tăng cường sức mạnh của mình bằng cách hút trọn một lượng lớn âm khí như vậy chẳng những có khả năng thương tổn tới bản thân mình, mà còn hoàn toàn tàn phá một vùng đồi núi, và còn dẫn đến hiện tượng thời tiết dị thường. Nếu như việc này xảy ra ở thời xưa thì không tính, nhưng nếu ở thời hiện đại như thế này thì sẽ gây náo động đến mức nào đây?
Nhìn những đám mây kết tụ trên bầu trời, Tư Đồ có thể đánh cược rằng chín mươi chín phần trăm tất cả các vị đại năng trong bán kính vạn dặm quanh đây đều đã bị kinh động.
Hai con ma nhỏ thấy Hồng Diệp nổi cơn tam bành mà run như cầy sấy.
Dù biết đó chỉ là một thằng nhỏ bốn năm tuổi, dù biết bên trong nó tiềm ẩn sức mạnh đáng gờm đến cỡ nào, nhưng khi tận mắt chứng kiến một đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn bạn như thế mà nắm tay nó ghì một cái la rung trời lở đất, bàn tay nhỏ bé của nó cào một cái là tan tành nóc hang động, bạn sẽ không khỏi cảm thấy thế giới này thật đáng sợ xiết bao.
Trong lúc Hồng Diệp đang làm việc này thì mây đen vẫn luôn vần vũ trên bầu trời và vờn quanh thành một vòng xoáy đồ sộ, thi thoảng sẽ chớp nháy ánh sét bên trong, còn toàn bộ vùng núi đồi bên dưới thì vang vang âm thanh tưởng chừng như sắp sụp lở.
Sức mạnh kinh khủng này đã hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của cặp ma nhỏ!
Còn hai hồn ma Lưu Ngọc Như và trưởng tàu được hai con ma nhỏ cứu ra thì đã sợ đến phát run. Tuổi đời làm ma của bọn họ thật quá sức hạn hẹp mà.
“Không thể nào!”
Nhìn đỉnh hang động phía trên bị cào hổng một lỗ to, thư sinh ác quỷ biến sắc, hét lên một tiếng thất thanh rồi quẳng Thành Chu đã ngất đi sang một bên rồi hóa thân thành khói đen mà vặn vẹo bay lên.
Đây là kết giới được nó thiết lập dựa trên đặc điểm từ âm khí của âm huyệt này, đến âm ty cũng khó lòng phát hiện ra. Hơn nữa, nhờ vào đặc thù của âm huyệt, độ bền của kết giới này còn có thể trụ được dưới sự tấn công của động đất cấp mười nữa.
Nhưng pháo đài những tưởng bất khả chiến bại kia lại nghiễm nhiên bị cào thủng nhìn thấu trời xanh! Song song đó, âm khí trong động bị hút đi với tốc độc cực nhanh, khiến con quỷ phải sinh ra cảm giác khiếp sợ lần đầu đầu trong đời mình.
Nó thua rồi. Nó còn chưa kịp tiêu hóa sức mạnh tiềm ẩn tích tụ trong thân thể Thành Chu, vậy mà đối phương đã sắp hút cạn âm khí – thứ duy nhất nó bám víu để sống còn ở hang động này!
Kết giới vừa vỡ, Tư Đồ lập tức xuất hiện bên cạnh Thành Chu.
Thành Chu bị ném một cái đau điếng phải tỉnh lại.
Thành Chu thấy Tư Đồ xuất hiện liền vội kêu lên: “Hà Sinh! Mau cứu Hà Sinh! Tôi không nhìn thấy cậu ấy nữa rồi!”
Tư Đồ vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn đừng sốt ruột rồi niết tay tìm hồn phách tản ra của Hà Sinh.
“Cậu mau nhỏ ba giọt máu lên linh bài Hà Sinh đi, vừa nhỏ vừa gọi tên em ấy.” Tư Đồ nghiêm túc nói.
Thành Chu bất chấp đầu óc vẫn còn choáng váng, lập tức làm theo lời Tư Đồ.
Thấy Thành Chu há miệng định cắn ngón tay mình, Tư Đồ lắc đầu, bắt lấy tay hắn rồi đâm nhẹ đầu ngón tay. Ngón giữa tay phải Thành Chu liền nhỏ ra một giọt máu.
“Hà Sinh, mau quay trở lại đi! Cậu nghe anh gọi không? Hà Sinh!”
Thành Chu nhỏ đến giọt máu thứ ba rồi hô tên của Hà Sinh một lần nữa, liền thấy bóng hình thật nhạt của Hà Sinh bay từ từ vào trong linh bài.
“Được rồi, may mà đến nhanh, hồn phách Hà Sinh vẫn chưa tản vào trời đất. Có điều lần này em ấy cần một đoạn thời gian dài mới hồi phục được.”
Thành Chu ngồi phịch xuống đất. Chút tinh thần để cầm cự còn sót lại của hắn đã tan biến ngay sau khi thấy cứu viện đến.
“Tôi phải học bắt ma! Tôi phải học vẽ bùa! Tôi không thể để bọn ma quỷ chủ động đến bắt nạt như vậy nữa! Tôi không muốn liên luỵ đến người khác nữa…” Thành Chu quẹt phăng dòng nước mắt lưng tròng trên mặt, đoạn hỏi: “Hồng Diệp đâu?”
Tư Đồ lặng lẽ chỉ tay lên trên.
Thành Chu ngẩng đầu, liền thấy một đứa trẻ chậm rãi đi xuống từ đỉnh hang động đang vỡ tan tác.
Toàn thân đứa trẻ như lấp lánh ánh vàng nhàn nhạt, dáng vẻ bước xuống từng bước chậm rãi từ không trung thật giống như một vị thần giáng thế đầy uy nghiêm và kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thành Chu há hốc. Đây là con của hắn sao?
“Thằng nhóc học ở đâu ra cái món lăng ba vi bộ này vậy?” Người cha nào đó thoạt trông ngu xuẩn hết chỗ nói.
“Thành Chu vốn là của tao! Của tao của tao của tao!… Ba tao mà mày cũng dám bắt hả?! Mày nghĩ mày giỡn mặt với ai?! Còn dám gạt tao! Tao đánh chết mẹ mày!”
Cát Đán hoàn toàn không phải đối thủ của Hồng Diệp, bị Hồng Diệp đè đầu đánh tơi bời.
Thành Chu nghe thấy vừa vui sướng, vừa lo lắng mà lẩm bẩm: “Thằng nhóc mấy mấy từ thô tục như vậy ở đâu vậy kìa? Sau này không cho nó xem nhiều phim trên mạng nữa, gì đâu mà toàn học hư không à.”
Tư Đồ thấy anh nhà lại bắt đầu dời trọng tâm sang một bên. Gã biết, hắn vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng thằng con nhà mình quá hùng mạnh và bạo lực như vậy, chắc là đang nỗ lực đang tìm cách cân đối đây mà.
“Mày đừng coi thường tao quá đáng!” Cát Đán bị đánh bầm dập bỗng rít lên một tiếng rồi hóa thành một con tứ bất tượng** hung mãnh, thân như sói, đầu đỏ au, mắt như chuột, tiếng kêu như lợn sữa.
“Coi thường mày à? Tao đang khinh mày đó, đồ ngu!” Hồng Diệp một tay nắm lấy cổ Cát Đán, tay kia cố sức giật mạnh đầu Cát Đán xuống.
Cát Đán ré lên chói tai vô cùng, tiếng thét thê lương hệt như lợn nhà ai bị cắt tiết khiến ai cũng phải rợn tóc gáy.
Thành Chu ngây người. Lần này hắn khổng thể nào vờ như không thấy được nữa, bởi lúc này không có bất kỳ vật gì che chắn, dù ánh sáng chỉ nhập nhoạng nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng —— con của hắn quá bạo lực, quá tàn nhẫn.
Hồng Diệp nhe răng cười, chân đạp lên thân thể Cát Đát, tay nắm đầu Cát Đán đập mạnh vào tường hai ba lần đến khi nó nhão nhoẹt.
Cát Đán liên tục thét lên rồi về sau biến thành cầu xin tha thứ.
Nhưng Hồng Diệp hoàn toàn không nghe thấy, nó nhìn cái đầu như quả hồng nát của Cát Đán một cách chán ghét đến cùng cực. Mà ghét thì ghét, nhưng với một món ăn đã tẩm qua năng lượng của Thành Chu như vậy thì làm sao nó có thể bỏ phí hay để người khác cướp mất chứ?
Hồng Diệp thà rằng no đến vỡ bụng chứ tuyệt đối không để kẻ khác tìm cách cướp mất. Nó há to miệng rồi nuốt trọn cho nguyên quả đầu của Cát Đán vào bụng.
Thành Chu cũng há miệng to tới cực điểm.
“Tư Tư Tư Tư Tư Đồ, Hồng Diệp nó nó nó nó…”
“Đang ăn cơm ấy mà.” Tư Đồ tiếp lời.
“Ầm!” Thành Chu ngã quỵ, rồi lại đứng lên, xoa xoa mặt, lo lắng nói: “Hay là mạch nước ngầm nơi này cũng có tác dụng như mấy cây nấm ở đây? Tôi chắc chắc nhìn thấy ảo giác rồi, chứ sao Hồng Diệp có thể há miệng to như vậy được?”
Tư Đồ, “…”
“Thượng Tôn tha mạng! Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa! Cầu xin Thượng Tôn xem xét tiểu nhân tu luyện mấy nghìn năm không dễ, xin ngài tha cho Cát Đán một lần, Cát Đán nguyện làm bề tôi cho ngài!”
“Muộn rồi!”
Cát Đán nghe như vậy liền liều chết xông lên.
Nhưng Hồng Diệp vào giờ khắc này đã quá đỗi hùng mạnh. Nó lần lượt bẻ đi bốn chân của Cát Đán, đập bể chúng rồi vò thành một viên, sau đó nuốt hết vào bụng.
Miệng Thành Chu đã há to đến mức không thể nào to hơn. Con ác quỷ trông đáng sợ vô cùng kia cứ bị con hắn kết liễu như vậy sao? Hồng Diệp ăn xong thứ đó sẽ thật sự không sao chứ?
Hồng Diệp đi tới trước mặt người đàn ông đã hoá đá, chọt chọt khuôn mặt của hắn rồi ruồng rẫy: “Ông là ba tôi đó nha, đừng có trưng cái vẻ mặt ngu ngốc bừa bãi ra như thế.”
“Hồng Diệp…” Thành Chu nắm tay con. Ấm áp quá… Đây là thật rồi, không phải ảo giác rồi.
“Ngốc chết đi được, mới như thế đã bị dụ dỗ rồi! Sau này không cho phép rời xa tôi ba thước, nghe chưa?! Hức!” Một làn khí đen chợt thoát ra từ miệng Hồng Diệp.
“Trở về rồi hãy nói.” Hồng Diệp bỗng nhiên che miệng Thành Chu, không cho hắn nói nữa.
Thành Chu ngơ ngác, nhưng không kiên trì hỏi tiếp nữa.
Hồng Diệp sờ sờ gương mặt của ba nó, xong lại vò mạnh lỗ tai của hắn. Nó không thích đồ của mình bị kẻ khác chạm vào, càng ngày càng không thích! Thành Chu là của nó, bất kể kẻ nào cũng không được cướp đi, dù có là người thân của Thành Chu cũng không được!
Thành Chu uất ức nhìn nó, “Con, con nặng tay quá à.” Lỗ tai của hắn bị vò đỏ rần luôn rồi.
“Không được làm nũng!”
Trong lúc hai con người ấy đang chim chuột nhau, Tư Đồ vẫn sáng suốt giữ im lặng.
Hai con ma nhỏ cũng dẫn Lưu Ngọc Như và trưởng tàu xuống.
Lưu Ngọc Như vừa nhìn thấy Lưu Tâm Mỹ nằm ngất trên mặt đất bèn gào lên rồi nhào đến.
Tư Đồ cản bà lại, “Bà đã là hồn ma nhưng chỉ vừa mới chết, vẫn chưa làm chủ được bản năng hút dương khí của mình. Nếu bà lao đến có thể sẽ tổn thương cô ấy đấy.”
Hồng Diệp nhìn nhìn Lưu Tâm Mỹ trên đất rồi ra hiệu với Tư Đồ.
Tư Đồ liền ôm lấy Lưu Tâm Mỹ.
Hồng Diệp ôm lấy ba nó.
Thành Chu bỗng cảm thấy thân thể mình bay lên trời, sợ mất mật la lên á á.
Hồng Diệp bất mãn nhéo hắn: “Anh sợ cái gì? Có tôi ôm anh rồi, anh còn sợ té xuống sao?”
“Tại ba mày hết hồn thôi chứ bộ…” Thành Chu ngượng ngùng, xong lại lên án con ngay lập tức: “Con, con dữ quá à.”
“… Đã bảo là không được làm nũng mà! Thiệt bó tay với anh luôn ấy!”
Tất cả các con ma lớn nhỏ ở đấy đều làm bộ như không có nghe thấy.
Da mặt Thành Chu co quắp… Hắn ngậm chặt miệng lại. Chẳng phải con hắn đang ôm hắn bay lên đó sao? Đâu không cần phải ngạc nhiên như thế! Đúng, hắn phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để cho con xem thường mình được.
Hai con ma nhỏ, Lưu Ngọc Như và Trưởng tàu cũng đi theo sau ba người, rời khỏi hang động tăm tối kia.
Trong động chỉ còn lại có những rặng nấm khổng lồ với những tia sáng xanh mơn mởn. Phía trên bầu trời là ánh sáng đan xen của hiện tượng thời tiết kì dị.
Còn bên ngoài lúc này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT