Tư Đồ vội vàng chạy đến chỗ mẹ anh ta.

Mẹ của Tư Đồ là Trịnh Nhược Nam đang sống trong một viện điều dưỡng tư bí mật có người chăm sóc 24/7. Viện điều dưỡng này chiếm gần cả ngọn núi, dưới chân còn xây đủ loại nhà nghỉ dưỡng. Giữa lưng chừng núi có một cái hồ be bé, bao quanh là những biệt thự cỡ nhỏ, trên đỉnh núi không có ai ở mà xây phong cảnh nhân tạo để người trong viện lên tản bộ.

Việc ra vào viện dưỡng lão được quản lý rất chặt chẽ, ngoài cửa có bốn bảo vệ, trên núi có vô số trạm bảo an và nhiều bảo vệ khác thay ca nhau canh gác.

Sống trong viện toàn dân giàu có, số người bình thường ở đây chiếm phần rất ít, những người này vốn đến đây hòng tìm một nơi hẻo lánh để tránh mặt người khác, còn đại đa số đều có vấn đề về sức khỏe hoặc tinh thần.

Trịnh Nhược Nam sống trong một căn biệt thự nhỏ nằm khá khuất trên sườn núi.

Lúc Tư Đồ tới nơi, y tá của Trịnh Nhược Nam vừa chích cho bà ta thuốc an thần xong.

Tư Đồ Liệt – cha của Tư Đồ – vuốt ve cánh tay vợ đầy vẻ lo lắng và hỏi y tá: “Ban nãy cô ấy bị gì thế? Sao đột nhiên lại đau đớn đến vậy?”

Y tá đáp: “Có lẽ gặp ác mộng. Chuyện thế này trước đây từng xảy ra, nếu không chích thuốc an thần bà Tôn rất có thể sẽ tự làm mình bị thương.”

“Cứ chích thuốc an thần mãi cũng không phải là cách.”

“Tôi biết, nhưng tình hình của bà Tôn rất đặc biệt, có nhiều loại thuốc đều vô hiệu với bà ấy. Ông lại không chịu để mặc quần áo có dây trói, với tình hình của bà nhà rất cần loại quần áo này, tôi đề nghị tốt nhất ông nên sắp xếp thêm hai y tá nam…”

“Ngày mai cô không cần tới nữa, không, ngay bây giờ cô có thể tan ca rồi.”

Y tá ngây người, “Ông nói gì ạ?”

“Tôi bảo là cô đã bị sa thải. Giờ có cần tôi gọi bảo vệ vào đưa cô ra ngoài không?”

“Tại sao? Ông lấy lý do gì…”

“Xéo!”

“Ba!” Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ mặt mày tiều tụy bước vào trong phòng.

Y tá mắt ngấn nước chạy ra ngoài.

Tư Đồ Liệt cầm lấy cổ tay vợ mình, mắt ông nhòa lệ.

“Ba phải kiềm chế một chút, mấy năm nay ba đã làm mất lòng quá nhiều người rồi.” Tư Đồ Dao bất đắc dĩ nói.

Tư Đồ bấy giờ đang đứng trong góc phòng chợt nhướng mày, anh ta nhìn thấy Hà Sinh đang theo sau Tư Đồ Dao.

“Thế thì đã sao? Đằng nào ba cũng chẳng hy vọng trèo lên vị trí gì cao nữa.” Tư Đồ Liệt nhíu mày, “Sao con đến đây?”

“Tôn Quốc Hoằng sợ con hại chết con bồ nhí và đứa con riêng của hắn nên định nhốt con vào một viện điều dưỡng, con bỏ trốn ra đây.” Tư Đồ Dao dường như rất mệt mỏi, cô giũ rơi giày rồi ngã người ra ghế sô pha.”

“Tôn Quốc Hoằng!” Tư Đồ Liệt nghiến răng ken két.

“Ba, bên ba có manh mối gì chưa? Rốt cuộc là ai đứng sau mọi chuyện bày mưu hãm hại nhà chúng ta?” Tư Đồ Dao lấy một bình thuốc nhỏ trong túi xách ra, cô ta đang rất đau đầu, lại còn hơi có ảo giác.

Hai năm nay cô hay ngủ một cách bất thường, sau đó mơ mấy những thứ kỳ quái, trong mơ còn có mẹ cô và Tiểu Tinh Hà nhỏ bé.

Giống như ban nãy khi đang cùng một lớn một bé kia đi dạy dỗ “người xấu”, trời đột nhiên giáng sấm đánh tan ba người bọn họ.

Sau đó cô ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngồi trong đại sảnh của viện điều dưỡng, chẳng hiểu bằng cách nào lại có thể chạy từ nhà họ Tôn đến đây.

Tư Đồ Dao cười ha hả, có lẽ cô ta cũng phát điên rồi.

Người nhà họ đều phát điên rồi! Bắt đầu từ lúc Tranh Tử chết dưới súng của mẹ họ…

Tư Đồ vẫy tay với Hà Sinh.

Hà Sinh đi vòng qua những người sống đang đứng trong phòng để đến cạnh Tư Đồ.

Tư Đồ bám vai Hà Sinh, nhỏ giọng hỏi cậu: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại đưa chị tôi đến đây?”

“Lúc em chạy đến chỗ chị anh, anh rể anh… Ối! Đau!”

“Cậu cố ý ấy hả?” Tư Đồ vừa liếc vừa bóp vai cậu.

Hà Sinh đau nhe răng, đây không phải nỗi đau xác thịt mà là tên khốn Tư Đồ đang giày vò linh hồn của cậu.

“Em nói sai rồi, có được chưa?”

“Ừ, đừng khóc, ngoan, giờ cậu có thể nói tiếp rồi.”

Hà Sinh ảo não, Tư Đồ đúng là càng ngày càng “thoải mái” với cậu.

“Tôn Quốc Hoằng và một tên thầy pháp cùng nhau vào nhà, em vừa nhìn là biết ngay tên thầy pháp đó chẳng phải thứ tốt lành gì, em lại không đánh lại lão nên đành đưa chị anh đi trước. Sau đó em lần theo sóng điện của anh để tìm đến đây.”

“Sóng điện?”

“Sóng hồn. Giờ em đang học về cái này, Hồng Diệp bảo em học cách đưa linh hồn vào mạng internet. Em thấy hình như em đã tìm được cách rồi.”

“Cậu bảo xem lão thầy pháp đấy có phải là người lần trước suýt nữa đánh nhau với Hồng Diệp không?”

“Em không chắc lắm, nhưng lão ta lợi hại vô cùng, có lẽ lão đã cảm giác thấy em, may mà Hồng Diệp cho em pháp bảo để mở Âm Gian Đạo trong tức thời.”

Tư Đồ còn định hỏi thêm gì đó nhưng lại nghe cha mình nhắc đến một cái tên, anh ta lập tức tập trung lắng nghe.

Tư Đồ Liệt rót cho con gái cốc nước.

“Cảm ơn ba.” Tư Đồ Dao nhận lấy và hớp một chút.

Tư Đồ Liệt hai tay đan vào nhau, ngồi xuống cuối giường của vợ.

“Từ lúc ba bắt đầu thể hiện rõ nguyện vọng muốn ngồi vào vị trí đó, người đứng sau màn cuối cùng cũng nhịn không được phải ra mặt. Con đoán xem là ai?”

“Có thể tranh vị trí đó với ba, lại là người ta tín nhiệm… Lẽ nào là một người bạn già của ba?”

Tư Đồ Liệt lắc ngón tay, “Sai rồi, phương hướng của chúng ta ngay từ lúc bắt đầu đã sai, làm lãng phí bao nhiêu năm nay mới nắm bắt được một chút sơ suất của người đó. Tiểu Dao, con tuyệt đối không tưởng tượng ra người đó là ai đâu.”

“Ba, rốt cuộc là ai? Là người nào hận nhà chúng ta đến thế, là người nào muốn dồn nhà mình vào đường cùng?” Tư Đồ Dao đặt cốc nước xuống, ngồi lại cho ngay ngắn.

“Trịnh Gia Vượng.”

“Cậu họ cả?”

“Không ngờ đúng không?” Tư Đồ Liệt siết chặt nắm tay.

Tư Đồ Dao không dám tin, “Sao lại là cậu? Sao lại là cậu họ cả được chứ? Quan hệ của cậu với nhà mình, với mẹ tốt đến nhường nào, ba còn giúp cả nhà cậu, cậu trèo lên được vị trí hôm nay cũng nhờ ba cả, sao cậu có thể…?!”

Tư Đồ Liệt cười lạnh, “Tiền và quyền khiến chuyện không thể thành chuyện có thể, khiến người thân thành kẻ thù, khiến con người làm ra những chuyện thua cả cầm thú.”

Tư Đồ Dao nhắm mắt lại, “Là vì tài sản bên nhà ngoại có đúng không?”

“Ừ.”

“Cậu họ cả… Trịnh Gia Vượng có quyền thừa kế à?”

“Có, từ khi bắt đầu nghi ngờ hắn, ba đã thuê người điều tra âm thầm, cũng đến hỏi ông bà ngoại con vài chuyện. Sau này ba mới biết Trịnh Gia Vượng là con em trai của ông ngoại con, vì ông trẻ con mất sớm, bà trẻ không muốn ở góa khi tuổi còn quá trẻ nên đã giao Trịnh Gia Vượng mới hai tuổi cho cha mẹ hiện tại của hắn rồi lấy chồng khác, lúc bấy giờ là khoảng cuối những năm 60.”

“Nếu mẹ con không còn, Tranh Tử không còn, con cũng chết đi, nhà mình chẳng còn con cái thì ông ta sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của tài sản bên ngoại?”

“Không sai.”

“Chỉ vì như vậy mà ông ta hãm hại cả nhà mình? Dồn cả nhà mình đến bước đường này?”

“Ban đầu ba cũng nghĩ không ra, sau đó ba lại nghe một tin đồn. Tin đồn bảo rằng có lần Trịnh Gia Vượng uống rượu say với bạn bè và bảo tài sản nhà họ Trịnh vốn phải thuộc về hắn, cha mẹ hắn là bị ông bà ngoại con hại chết.”

“Nói bậy!” Tư Đồ Dao đứng bật dậy, giận đến run rẩy cả người, “Ông ta cho rằng mọi người đều ngu ngốc sao? Lúc cha mẹ ông ta chết đi là năm bao nhiêu? Lúc đó có nhà nào dư dả tiền bạc? Tiền của ông bà ngoại đều do ông bà làm ăn vất vả tích góp! Liên quan gì đến cha mẹ ông ta?”

“Lý do của hắn là số tiền lập nghiệp của ông bà ngoại con do ông cố sau khi chạy ra nước ngoài gửi về, vậy nên vốn phải có phần của cha mẹ hắn.”

“Con nhớ bà ngoại từng nhắc chuyện này với con.” Tư Đồ Dao nói: “Lúc đó ông cố đúng là có cho tiền nhưng chẳng được bao nhiêu, ông cố ở nước ngoài có con cái rồi nên bên này chỉ cho tượng trưng thôi.”

“Bà ngoại con có nói là bao nhiêu không? Tiền năm ấy phân chia thế nào?”

Tư Đồ Dao gật đầu, “Ngoại nó ông cố cho họ tổng cộng một vạn, nhưng vào những năm đầu thời 80 đã là nhiều. Sau khi nhận tiền, ông ngoại chia một nửa cho Trịnh Gia Vượng rồi mạnh nhà nào nhà nấy sống. Ông ngoại mang tiền đầu tư vào kinh doanh hàng hải, Trịnh Gia Vượng đầu tư vào trái phiếu. Sao đó ông ngoại làm ăn phát đạt, Trịnh Gia Vượng nhờ vào cha mẹ nuôi để đến làm ở xưởng, mãi đến khi được ba nâng đỡ dẫn dắt vào con đường chính trị.”

“Cũng tức là mọi chuyện từ cái chết của cha mẹ cho đến tài sản đều do Trịnh Gia Vượng tự suy đoán ra?”

“Đúng! Mọi chuyện tuyệt đối không phải như ông ta nói. Ba, chuyện này ba cũng có thể đi thăm dò mà, các cụ thời đấy vẫn có người vẫn còn sống.”

“Ba đã dò la, trên cơ bản không khác với chuyện con kể.”

“Thế…” Tư Đồ Dao nhìn cha mình đầy vẻ khó hiểu.

Tư Đồ Liệt đứng dậy, vỗ vai con gái và nói: “Chuyện từ đời nào mà ba còn điều tra ra được, con cho rằng cậu họ cả của con không dò la ra được sao?”

“Ba, ý ba là…?” Tư Đồ Dao ngờ ngợ.

“Những chuyện này hắn rõ cả, lời nói với người bên ngoài chẳng qua để tìm cho mình một lý do, cũng là để tự lừa dối bản thân mà thôi. Chỉ có những kẻ không có đầu óc mới tin lời hắn nói, bằng không điều tra đôi chút là tường tận ngay. Con gái của hắn rõ ràng là kẻ không có đầu óc!”

Tư Đồ Dao hừ lạnh, “Nào phải không có đầu óc! Chẳng qua là lòng tham không đáy thôi! Ban đầu là ganh ghét đố kỵ, sau đó cảm thấy mình cũng nên được hưởng phần nào, rồi từ từ vơ hết những thứ thuộc về người khác vào phần của mình. Ba, nhà Trịnh Gia Vượng bắt đầu từ khi nào hãm hại nhà chúng ta?”

“Từ lâu lắm rồi.” Tư Đồ Liệt cười khổ, “Từ lúc con gái chị Vu bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Tranh Tử.”

“Ba, con đã sớm bảo Vu Hy Lôi chẳng phải thứ gì tốt lành, nhưng ba cứ không chịu tin, còn nói mẹ ả suýt chút giết ả, là nhà chúng ta nợ ả. Theo con thì biết đâu chuyện đêm hôm ấy cũng có phần của ả! Bằng không mẹ ả ai lại chẳng giết mà muốn giết ả?”

Tư Đồ Liệt cay đắng nói: “Nó là chuyên gia dinh dưỡng, thỉnh thoảng đến thăm chị Vu thì phát hiện ra mẹ con có thai, nó nói chêm vào vài lời khiến mẹ con bị suy sụp…”

Tư Đồ Dao lắc đầu, “Dù sao con không tin ả vô tội, dù lúc đó thần kinh mẹ không ổn định nhưng nếu chẳng phải bị kích thích, mẹ tuyệt đối không muốn giết Vu Hy Lôi, để rồi giết…”

Tư Đồ Dao che mắt lại.

Tư Đồ Liệt nghĩ đến cảnh tượng con trai chết thảm thì đau khổ gầm lên!

“Đúng, Vu Hy Lôi không hề vô tội, ba điều tra rất lâu mới tra ra nó có qua lại với Trịnh Gia Vượng. Chẳng qua không biết là ai liên lạc với ai trước.”

“Vu Hy Lôi bây giờ đang làm gì?” Tư Đồ Dao buột miệng hỏi.

Tư Đồ Liệt im lặng một chút mới đáp: “Nó làm giáo viên ở nhà trẻ Tim Hồng.”

“…Ba! Ba biết chuyện này từ sớm sao không báo con hay? Rõ ràng ba biết Tinh Hà cũng ở đó mà!”

“Đừng nhắc tới thằng súc sinh ấy trước mặt ba!”

Thành Chu vội bịt tai Tiểu Tinh Hà lại.

Họ đến quả thật chẳng đúng lúc chút nào.

Tiểu Tinh Hà không lộ vẻ gì như bị tổn thương, có lẽ nó vẫn chưa hiểu, hoặc có lẽ nó từng nghe những câu còn chối tai hơn. Thằng bé chỉ bình tĩnh đứng đó, giương đôi mắt tròn xoe nhìn những người vừa quen vừa lạ trong phòng.

Tư Đồ đột nhiên quay ngoắt nhìn ra cửa.

Ở bên kia, Thành Chu đang bịt tai Tiểu Tinh Hà lại và thò đầu vào thăm dò, còn Hồng Diệp đang nghênh ngang đi vào.

Tiểu Tinh Hà quan sát hết những người trong phòng, và cũng nhìn thấy hai chú lạ mặt đứng ở góc phòng.

Ánh mắt của Tư Đồ và Tiểu Tinh Hà giao nhau.

Tiểu Tinh Hà chỉ nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn Tư Đồ Dao.

Lâu lắm rồi nó không gặp người cô đối xử rất tốt với nó này.

Hồng Diệp nghiêng đầu nhìn quanh trong phòng rồi cười gian, phất tay một cái đưa thân thể của Tiểu Tinh Hà đến nằm bên cạnh Trịnh Nhược Nam đang say ngủ trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play