Mười giờ sáng chủ nhật, ngày mười lăm tháng một.

Hai cha con Thành Chu đứng trước phòng 914 dãy nhà 13, tiểu khu Tam Nguyên, nhấn chuông cửa.

Một tiếng, hai tiếng, không ai mở cửa.

Hàng lang vắng vẻ dị thường.

“Mười giờ rồi, vậy chủ phòng đâu?” Thành Chu tay phải quàng trên lưng nhóc nhỏ, tay trái giơ lên coi giờ.

“Hai người đến xem phòng ư?”

“Đúng vậy.” Thành Chu nhìn cánh cửa đóng chặt, thuận miệng trả lời.

“Anh… anh có thể…”

“Á á! Anh bạn, anh đừng có đột nhiên hét lên bên tai tôi được không?! Làm tôi sợ chết mất thôi.” Thành Chu lúc này mới thấy có người. Hắn vội vã hỏi: “Xin hỏi, cậu là chủ phòng đúng không? Xin chào, tôi họ Thành, đến xem phòng như đã hẹn.”

“Đến xem phòng ư?” Thanh niên đứng cạnh Thành Chu lui về sau một bước, trên mặt thoáng hiện vẻ kì lạ không nói nên lời.

“Đúng vậy. Xin hỏi cậu là chủ phòng, là ngài Hồ Chí Quân phải không?” Thành Chu phát hiện người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, quần áo vô cùng giản dị, mà không chỉ quần áo giản dị, ngay cả gương mặt và khí chất đều có vẻ rất… đơn thuần.

Nghe giọng cũng không chắc có phải là chủ phòng họ Hồ kia không nữa.

“Tôi không phải chủ phòng. Phòng này không thuê được đâu, mấy người có thể đi được rồi.” Thanh niên thúc giục.

Vừa nói vừa nhìn cánh cửa đóng chặt, nét mặt dường như đang lo lắng gì đó.

“Chờ một chút! Đây là sao? Tối qua tôi rõ ràng nhận được điện thoại bảo sáng nay đến xem phòng ở, sao bây giờ chúng tôi tới thì bảo không cho thuê nữa? Mấy người giỡn kiểu gì vậy?” Thành Chu mất hứng.

Chỉ biết trên đời mà có được món hời như thế thì thật là tuyệt vời! Bốn trăm đồng mà thuê được một phòng mới toanh ngay giữa trung tâm ư? Đáng để mơ lắm chứ! Được lắm, tính giỡn mặt đúng không? Con bà nó! Đừng có bắt ta làm người nhận điện thoại hôm qua chứ!

Người thanh niên nhìn hắn, lắc đầu, ý bảo mình không biết, “Anh đi nhanh lên một chút đi. Phòng này không thuê được đâu. Ai cũng không thuê được hết!”

“Cậu sống ở đây hả?”

Người thanh niên suy nghĩ một chút, gật đầu.

Thành Chu chắc chắn là có người đang đùa giỡn hắn! Hồng Diệp đứng sau lưng Thành Chu bỗng ló đầu ra, nhe nanh nhỏ hù người thanh niên.

Sắc mặt người nọ cứng đờ, trong mắt toát lên vẻ kinh hãi, không tự chủ lùi thêm một bước.

… Vừa rồi cậu cho rằng nó chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi..

“Quên đi quên đi! Xem như tôi không may bị chơi một quả!” Thành Chu sờ sờ mũi, bất lực mà tức giận chết đi được, hùng hùng hổ hổ ôm thằng cu xoay người đi tới thang máy.

Chưa kịp nhấn nút thì cửa thang máy đã tự động mở, Thành Chu cắm đầu cắm cổ đi nên đụng vào người ta một cái.

“A! Anh là anh Thành đến xem phòng đúng không?”

Thành Chu ngẩng đầu. Thấy cửa thang máy khép lại trước mắt, lại thấy trước cửa thang máy là một người đàn ông trung niên trong trang phục Tây Âu thẳng thóm.

“Thật xin lỗi, tôi đến trễ. Tôi là chủ phòng, họ Hồ. Có thể gọi lão Hồ.” Người đi ra từ thang máy thấy Thành Chu, dường như rất vui, liên tục nhận lỗi.

Sau đó gã dẫn Thành Chu đến phòng 914.

Thành Chu nhìn người trước mắt, chớp mắt mấy cái, rồi nghiêng người nhìn cửa phòng.

Ơ? Cậu thanh niên kia đâu rồi?

“Anh là chủ phòng ạ?” Thành Chu chuyển đường nhìn về gã đàn ông.

“Đúng vậy.” Lão Hồ chủ phòng 914 dừng bước, xoay người lại đáp.

“Anh cho thuê phòng đúng không?”

“Đúng vậy.” Thả Hồng Diệp ra khỏi lưng, Thành Chu giơ tay chỉ về chỗ thanh niên đứng hồi nãy, nói: “Nhưng mà có người mới nói ở đây không cho thuê. Người kia vừa ở chỗ này nè…”

“Ai nói vậy?! Ai nói phòng này không cho thuê? Người nào vô duyên vậy? Người đó ra sao?” Hồ Chí Quân ngạc nhiên.

“Một người trẻ tuổi, đại khái là cao như này, hơi gầy, mặc áo sơmi caro quần jean, thoạt nhìn như sinh viên lên thành phố làm ăn. Trông có vẻ là người thành thật.”

“Anh nói một người trẻ tuổi… nhìn giống người vùng khác tới?” Hồ Chí Quân nuốt nước bọt.

Thành Chu gật đầu, bỗng nhiên kêu lên: “À, nhớ trên mặt cậu ta còn có một vết sẹo to và dài như vầy nè.” Thành Chu lấy tay vẽ lên mặt mình.

“Vậy sao… Ha hả… Ha hả…”

“Ây, anh Hồ, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì! À… chúng ta xem phòng đi.” Hồ Chí Quân miễn cưỡng cười, móc chìa khóa ra.

“Ba…” Hồng Diệp nhẹ giọng gọi.

“Gì?” Thành Chu tuỳ tiện hỏi.

“Ba xem kìa,” Hồng Diệp vươn ngón tay nhỏ bé trỏ trỏ, vẻ mặt hiếu kỳ nói rằng: “Cửa phòng sao được mở ra rồi?”

Chủ phòng Hồ Chí Quân xoay phắt người.

Phía sau, cửa phòng 914 im ắng mở ra một khe hở, như đang lẳng lặng mời họ vào.

Hồ Chí Quân nhìn chiếc chìa khoá trên tay còn chưa kịp tra vào ổ, nhìn lại cánh cửa đã mở, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Chờ cả nửa ngày trời, gã mới bày đặt pha trò: “A ha ha! Anh xem tôi kìa, hôm qua có người đến xem phòng mà lại quên khoá cửa. Ôi thật là…!”

“Vậy à?…” Sắc mặt Thành Chu cũng không đẹp đẽ mấy, hắn đã bắt đầu cảm thấy việc này có chút kỳ quái.

Quay đầu lại, trên mặt lão Hồ đã tràn đầy dáng vẻ tươi cười, ân cần, nhiệt tình rủ rê cha con Thành Chu vào xem phòng.

“Ơ, nhưng bên trong có người ở rồi mà?”

“Bên trong có người ở?” Lão Hồ đứng cứng đờ ngay tại cửa phòng.

“Bên trong đâu có ai đâu. Người thuê trước đó đã dọn đi rồi mà.” Lão Hồ đi vào trong như muốn xác định lại. “Anh xem đi, một người cũng không có.”

“Không phải mà! Lúc nãy cậu thanh niên kia rõ ràng nói là cậu ta sống ở trong đây mà…” Thành Chu nhìn sắc mặt của chủ phòng thì hết nói được nữa.

Chủ phòng thật đáng thương, chưa thấy ai có gương mặt trắng xác được như ổng hết trơn.

“Ha ha ha! Anh cứ đùa hoài! Phòng này trống, bên trong không có ai cả! Không tin anh cứ vào xem đi! Vào đi vào đi.” Chủ phòng vòng tay kéo Thành Chu.

Còn Thành Chu thì kéo Hồng Diệp lùi về sau một bước.

“Hồng Diệp à… ” Thành Chu cúi đầu nhìn nhóc quỷ.

“Dạ?” Hồng Diệp nhìn bức tường xa xa.

“Nhóc mày vừa rồi cũng nghe anh kia nói ảnh ở chỗ này đúng không?”

“Không biết.” Hồng Diệp lắc đầu.

“Hả?!” Chủ phòng vừa nghe, thở dài một tiếng, vội vã phàn nàn: “Anh xem anh kìa, anh Thành, anh nói cái gì vậy chứ?! Làm tôi sợ muốn chết luôn! Được rồi được rồi, xem như là hiểu lầm đi. Anh rốt cuộc có muốn xem phòng hay không đó? Tôi còn hẹn người khác lúc mười một giờ nữa!”

“Nhưng tôi thấy cửa phòng mở mà.”

Hồng Diệp ngứa tay ngứa chân, buồn chán vươn tay chọc chọc vẽ vẽ lên tường.

“À… Nếu còn có người đến, vậy để tôi xem phòng luôn. Tôi chỉ thấy lo lo…” Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng*.

(*Đây là tục ngữ của Trung Quốc: Nhất triêu bị xà giảo, thập niên phạ tỉnh thằng – 一朝被蛇咬,十年怕井绳, ngoài ra ‘nhất triêu’ cũng còn được thay bằng ‘nhất niên’ 一年, tương tự câu “Chim sợ cành cong” bên VN mình í).

Thành Chu cảm thấy lành lạnh sau gáy.

“Ai da! Anh lo cái gì?! Nếu đã tới đây rồi thì đến xem thử đi! Đến đến đến, tiến đến xem đi. Nói không chừng anh vừa nhìn liền thích ngay đó!”

Hồ Chí Quân lòng thầm mong không phải tiếp người đi xem phòng lần hai! Đây còn không phải lạt mềm buộc chặt sao?! Gì chứ đừng có trở thành sự thật nha! Ai~ phòng của mình ở đây nổi tiếng quá mà, ngay cả đám bảo vệ cũng đối nghịch với mình, toàn là khuyên người đi xem phòng quay về không hà! Cho dù bọn họ không khuyên, trong khoảng thời gian này TV mỗi ngày đều phát sóng, phòng mình đã sớm nổi danh mất rồi! Tuy không nói ra tên phòng nào, ở dãy nào, nhưng chỉ cần một câu cho thuê phòng lầu chín ở tiểu khu Tam Nguyên là có thể khiến mấy người muốn thuê vừa nhìn phòng mình là bỏ trốn mất dạng! Vật vã mãi mới tìm được một người có vẻ như chưa biết đến thực hư sự tình, sao có thể buông tha cho hắn được?! Nói chung, phòng này của mình bắt buộc phải cho thuê! Ngày hôm nay nhất quyết bắt thằng kia kí hợp đồng mới được!

Chắc có bạn sẽ thấy kì lạ là vì sao Hồ Chí Quân lại không để ý đến những tai nạn kinh hoàng ở phòng mình mà cứ ép người ta thuê đúng không? Thật ra, ngay sau khi thảm án thứ hai xảy ra ở phòng, Hồ Chí Quân đã mời thầy tướng về xem phong thuỷ rồi.

Kết quả thầy vừa nhìn phòng liền nói với gã: phòng này bắt buộc phải cho thuê, ngàn vạn lần không được cho người nhà Hồ ở, bằng không ở một người liền chết một người, ở hai người thì chết một đôi! Nếu không cho thuê, oán khí trong phòng sẽ theo Hồ gia bọn họ.

Để ngăn trở oán khí này, bằng mọi giá phải có người sống trong phòng! Hồ Chí Quân nghe xong thì choáng váng, gã vốn không phải người mê tín, nhưng sau hai vụ án mạng, mẹ gã cứ nằng nặc đòi tìm thầy đến áp vong, không nghĩ tới thầy tướng đến lại phán cho một câu xanh rờn như thế.

“Vậy nếu người đến ở trong phòng gặp nạn thì sao?” Hồ Chí Quân hỏi.

Thầy tướng kỳ quái trả lời: “Người có dương khí đủ để trấn áp oán khí thì không sao hết. Nếu như áp không được, coi như đây là hoạ của nhà họ Hồ.”

Hồ Chí Quân lạnh cóng người.

Lại hỏi: “Oán khí này là do đâu mà có?”

Thầy nhắm mắt lại, gật gù đắc ý nói: Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu*, mọi sự đều có nguyên do, ma quỷ cũng có oan khuất.

(*Nguyên văn: Chủng qua đắc qua, chủng đậu đắc đậu: Câu nói về Luật Nhân Quả trong sách Nho, tương đương với Gieo gió gặt bão)

Kiểu nào cũng không chịu nói ra, bảo là thiên cơ bất khả lộ.

Vừa nghe lời này, mồ hôi Hồ Chí Quân chảy ròng ròng.

Người đầu tiên gã nghĩ đến là cha của mình.

Cha gã làm công an đã hơn vài thập niên, mười năm trước được thăng lên vị trí Cục trưởng Bộ công an, đến bây giờ vẫn chưa bị giáng chức.

Có thể rõ ràng rằng thủ đoạn của cha gã vô cùng lợi hại, còn có một… sự sắp xếp chiếu cố toàn diện từ nhiều phía.

Muốn nói đó là không có gì thì thực sự rất khó.

Một người nữa có thể “trồng dưa được dưa” nữa là mẹ gã, Cục thuế vụ.

Mà chính hắn không phải công an, lại có được một công ty nhỏ để chơi đùa suốt ngày, có thể nói rằng hơn ba mươi mùa lá rụng trên đời của hắn cũng không mấy trong sạch gì cho lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng thấy rợn.

Kết quả phòng ở thực sự liên tiếp gặp chuyện không may.

Chưa tới hai tháng mà đã thay người bốn lần.

Bốn hộ gia đình không một người nào có kết cục tốt, duy nhất lưu lại mạng sống là ba thằng nhóc lần trước mới dọn ra.

Cái này… Hồ Chí Quân cho dù không muốn cho thuê phòng, nhưng vì sợ oán khí quấn thân nên đành cắn rứt lương tâm thôi.

Cũng coi như số của Thành Chu khá đen, lần trước dùng di động của mình gọi cho gã, nên số điện thoại tự động lưu lại trên máy gã.

Hồ Chí Quân đợi gần một tháng không thấy có người đến xem phòng, cực khổ lắm mới dụ được một người thì lúc đến cũng bị bảo vệ khuyên cho quay về.

Cho nên, sao gã có thể buông Thành Chu ra cho được?

“À… Hôm nay tôi còn có chút việc, chuyện xem phòng này nọ để sau đi ha. Cảm ơn, tạm biệt!” Thành Chu nhát gan ôm con bỏ chạy.

“Chờ một chút!” Hồ Chí Quân kéo vạt áo Thành Chu lại.

“Anh làm gì?! Anh làm gì?! Tôi không xem phòng này đâu! Tiện nghi cỡ nào tôi cũng không xem! Cho dù anh tặng không nó cho tôi…” Tặng không ư? Tặng không… thì tôi sẽ suy xét lại.

“Đồng chí này, anh xem anh nói gì kìa?! Phòng tôi tốt như vậy mà không thuê á? Tiền thuê một tháng chỉ có ba trăm đồng, nhà thì mới toanh, mang vài nội thất đơn giản vào trang hoàng là được, đã vậy đường xá còn thuận tiện nữa, điều kiện tốt như vậy mà anh còn không thuê sao?” Hồ Chí Quân chưa bao giờ nhiệt tình khi ký kết hợp đồng với khách ở công ty gã như lúc này.

Ba trăm đồng? Được giảm thêm một trăm đồng nữa hả? Này… này… này… cũng quá hời đi? Làm sao đây? Thành Chu rầu rĩ nhìn cửa sổ trên lối đi nhỏ.

Ngoài cửa sổ có người cười cười với hắn.

Thành Chu cũng tự động cười đáp lại một cái.



“A a a!” Thành Chu cũng không quan tâm tới thang máy hay chủ phòng, vượt qua Hồ Chí Quân, ôm chặt nhóc quỷ trong lòng mà vọt xuống dưới theo lối cầu thang bộ thoát hiểm!

“Anh Thành? Anh Thành!” Chủ phòng lão Hồ đáng thương còn không biết xảy ra chuyện gì.

“Phù! Phù!” Thành Chu lao ra dãy nhà 13 dưới ánh mặt trời chan hoà, buông nhóc quỷ xuống mà thở phì phò.

“Anh mày chỉ biết trên đời này không bao giờ có mấy thứ nào tốt đẹp đến thế! Nhóc quỷ, mày nặng quá nha! Bắt đầu từ ngày mai anh cho mày ăn ít lại!”

“Hừ!” Hồng Diệp quay trở lại với dáng vẻ kiêu ngạo, hừ lạnh anh nhà một cái.

“Ông cụ non kia, đó không phải là do tôi nặng nhé, là do anh thiếu luyện tập thôi! Mới có chín tầng mà đã xụi rồi, đừng có nói cho người ta biết anh là ba tôi nha!”

“Mày… Mày… Mày…! Mày nghĩ tao muốn làm ba mày lắm sao?!” Sau khi gặp mày thì anh toàn gặp rủi mãi thôi!

“Anh nghĩ tôi thật sự muốn gọi anh là ba sao! Chỉ bằng anh á? Hừ!”

“Màyyy…!”

“Tôi cái gì?!” Nhóc quỷ chống tay lên chiếc eo nho nhỏ, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, điệu bộ như sắp đạp mặt con người ta.

“Nhóc mày có thấy cái người đàn ông đứng ngoài cửa sổ hông?”

“Ngoài cửa sổ á? Anh nói bên ngoài cửa sổ á?”

Thành Chu mặt trắng bệch gật đầu.

Hồng Diệp biến sắc, hỏi liền: “Anh bị não hả?! Bên ngoài cửa sổ hành lang tầng chín là gì có biết không?! Anh nhìn thấy ở ngoài đó có người đứng sao? Hay là anh tuổi lớn mắt mờ rồi, thấy nhầm mặt người trên lầu đối diện thành mặt ma? Còn la ma la quỷ ‘a a a’ cả lên, anh mất mặt cũng đừng lôi tôi theo chứ!” Làm tôi bị mất cả bữa ăn ngon!

Ba Thành bị thằng con bất hiếu chọc tức xoắn hết cả mỏ.

“Thằng nhóc chết tiệt! Sớm muộn một ngày cũng bị quỷ tới ăn tươi!”

Hừ! Anh có giỏi thì kêu chúng nó tới đi!

“Ê, gà mẹ nhát gan, ngày mai nhớ đi tới nhà trẻ làm thủ tục nghỉ học cho tôi đấy! Thuận tiện làm thủ tục nhập học tiểu học cho tôi luôn nha!”

“Tiểu học? Mày mới có vài tuổi mà?!” Thành Chu nhịn không được kêu to: “Nhóc mày mới vô nhà trẻ được hai tháng mà giờ đòi vào tiểu học à? Anh mày không có nhiều tiền để mày phung phí như vậy đâu nhá! Mày nghĩ mày thi đậu vô đó được hả?!”

“Anh quản được chuyện tôi thi hay không thi hả?! Nếu anh không chịu đi làm thủ tục cho tôi thì sau này mỗi ngày tôi tới quậy công ty anh lên cho mà xem!”

“Mày dám?!” Anh nhà bạo rống.

“Anh xem tôi có dám hay không?!” Nhóc con rống to hơn, “Cái nhà trẻ chết tiệt kia, anh nói tốt cho lắm vô, vừa đi vào thì gặp toàn mấy đứa oắt con tiểu tiện lung tung đầy đồng! Anh còn dám để mấy người tự xưng là đến giúp gì gì đó vờn quanh người tôi suốt cả ngày! Đây là do anh bày ra đúng không? Còn có cái bà cô biến thái dám vu oan khi dễ tôi nữa! Làm mặt tôi dính cơm tùm lum! Làm hại tôi phải rửa mặt cả hai mươi lần suốt buổi!”

Nếu như không phải vì vô chơi cho vui, sẵn tiện nhìn sự thay đổi của thế giới bên ngoài, thì chỉ có ma mới chịu vác mặt vô cái nhà trẻ chết tiệt ấy!

“Mặt khác, nói trước với anh luôn, theo tôi được biết thì học phí tiểu học rẻ hơn nhà trẻ nhiều lắm đó. Một học kỳ chỉ tốn có một trăm hai mươi đồng thôi. Vả lại tiền sách vở này nọ cũng không vượt quá hai trăm đâu.”

Vừa nghe đến tiền là Thành Chu thay đổi cái rẹt, ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi han cục nhỏ: “Hồng Diệp à, nhóc mày nói học phí chỉ có một trăm hai thôi sao? Thiệt hơm?”

“Thiệt.” Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn lên lầu, cúi đầu xuống thì thấy anh nhà lật lọng trong tích tắc.

“Anh cảnh cáo mày nhá! Mày mà không thi đỗ vào tiểu học thì đừng có vác mặt trở về nhà nhé!” Ngoáy ngoáy lỗ tai, Hồng Diệp tặng ngay cho ba nó một đôi mắt trắng dã.

Người này cũng chỉ dám rống trước mặt nó mà thôi! Đồ gà mẹ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play