Lưu Lượng và Trần Sảng chạy đi mua sắm, để lại một mình Ngô Kỳ ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Đầu tiên là cọ rửa phòng tắm sạch sẽ, tiếp theo là lau chùi bếp núc, thu dọn nhà bếp sạch sẽ ngăn nắp đến tận trưa, sau đó Ngô Kỳ cầm khăn sạch đi vào phòng khách định lau cửa sổ.
Vừa mới mở cửa sổ.
Cốc cốc.
Cửa chính bị gõ.
“Tụi bây có đem theo chìa khoá cơ mà! Tự mở cửa đi! Tao đang bận!” Ngô Kỳ quay đầu nói lớn.
Đợi một hồi, không ai lên tiếng trả lời.
Cũng không có âm thanh chìa khoá tra vào cửa.
Là thằng nào nhàn rỗi sinh nông nổi vậy? Ngô Kỳ cầm khăn lau đi tới trước cửa rồi nhìn sơ sơ qua khe.
Không có ai, ít ra là theo góc độ cậu đang nhìn.
Thầm mắng một tiếng, Ngô Kỳ đến bên điện thoại âm tường, nhấn phím đối thoại, hỏi: “Gì thế?”
Không ai trả lời.
Buông phím ra, Ngô Kỳ đi tới trước cửa lặng lẽ mở chốt cửa đầu tiên.
Cậu xác định đây hẳn là con nít nhà nào đó nghịch phá, hơn nữa chắc chắn là từ dãy nhà này.
Bởi vì muốn ra vào cổng chính thì cần phải có chìa khoá, người ngoài muốn vào phải gọi cho hộ gia đình qua bộ đàm gắn trên tường mới có thể vào được.
Đợi đợi, Ngô Kỳ như đang thi đấu tính nhẫn nại với người bên ngoài, chẳng chịu mở cửa.
Cậu đang đợi tiếng gõ cửa lần hai.
Cốc cốc.
Biết ngay mà! Âm thanh vừa vang lên, Ngô Kỳ lập tức mở chốt cửa thứ hai, đẩy mạnh cửa ra.
Không ai hết.
Cũng không có ma nào hết.
Ngô Kỳ đi ra ngoài cửa, không thể tin là thằng nhóc quỷ đó lại chạy nhanh như thế, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tiếng gõ mà biến mất tiêu.
“Thằng nào rảnh quá vậy? Lần sau đừng để tao bắt được mày nhá! Coi chừng tao mách với người lớn bây giờ!” Giọng của Ngô Kỳ quanh quẩn trên hành lang nhỏ.
Cót két.
Ngô Kỳ quay đầu.
Cửa phòng đối diện mở ra, một gã trung niên nhô đầu ra.
“Gì vậy?” Gã đàn ông trung niên hỏi.
“Không có gì đâu, ngại ghê, bị thằng nhỏ nghịch phá cửa phòng. Tôi la lớn làm ồn anh hả? Xin lỗi nhé, tôi mới dọn đến…”
“Cậu nói có người gõ cửa?” Giọng gã trung niên đột nhiên nhỏ đi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Đúng vậy, có gì không?” Ngô Kỳ bị thái độ gã trung niên làm hoảng sợ.
“Mở rộng cửa cũng không gặp người luôn đúng không?”
Ngô Kỳ gật đầu.
Sửng sốt một lát, gã trung niên bỗng mở miệng: “Tôi khuyên cậu sớm dọn nhà đi thì hơn.” Nói xong đóng cửa.
“Chờ một chút! Làm ơn chờ một chút!” Ngô Kỳ vội vã chạy tới kéo cửa không cho gã trung niên đóng lại.
“Xin lỗi, phiền anh nói cho tôi chuyện gì được không? Tôi vừa mới đến, không biết nhiều chuyện.”
“Tôi cũng không biết.” Gã trung niên nhân bất mãn trừng Ngô Kỳ.
“Vậy vì sao anh bảo tôi sớm dọn đi?” Ngô Kỳ không chịu buông tha.
Gã trung niên cắn cắn môi, tựa như sợ ai nghe được, giọng nói hạ thấp đến không thể thấp hơn: “Bà già kia từng sống ở đây nói, bình thường bà ta cũng nghe được tiếng đập cửa, nhưng đi ra mở cửa thì không thấy ai. Bà ta tới hỏi tôi có biết thằng nhóc nào dám đùa bả không…”
“Vậy có thằng nhóc nào không?” Sắc mặt Ngô Kỳ cũng từ từ trở nên xấu xí như giả trung niên.
Gã ngẩng đầu, vẻ như đang cười nhạo.
“Cái phòng đó bởi vì có số hiệu xấu nên không có bán đi được.
Hiện tại số hộ cư ngụ được phòng bất động sản cho thuê ở dãy nhà này từ trên xuống dưới cũng không quá ba mươi hộ.
Chín tầng lầu, mỗi tầng mười bốn phòng, tổng cộng là một trăm hai mươi sáu phòng mà chỉ có ba mươi hộ! Hơn nữa người ở tám phần mười đều là học sinh sinh viên các cậu và thành phần tri thức.
Còn như nếu ở nguyên một gia đình như bọn tôi thì chỉ có ba hộ, con cái của ba hộ này đều từ trung học trở lên, đã vậy còn học nội trú nữa! Vậy cậu nói thử xem, là đứa nhỏ nhà ai đùa cậu?”
Ngô Kỳ nắm chặt chiếc khăn trong tay, vẫn còn ôm một tia hy vọng, hỏi: “Có thể là do người lớn nào…”
Gã trung niên đối với vấn đề này ngay cả trả lời cũng lười trả lời.
Trước khi đóng cửa, gã trung niên quay đầu lại nhìn Ngô Kỳ nói một câu: “Coi như là chào làm quen cậu, tôi khuyên cậu nếu buổi tối nghe được tiếng đập cửa thì tốt nhất là làm như không nghe thấy đi!”
Ôm một bụng đầy bất an, Ngô Kỳ chờ hai người bạn trở về rồi kể về câu chuyện vừa nãy.
Lưu Lượng nửa ngờ nửa tin, Trần Sảng sống chết không chịu tin, thậm chí còn nghĩ gã trung niên nhà đối diện bịa chuyện.
Trần Sảng để chứng minh mình đúng liền lôi hai người chạy đến chỗ bảo vệ tiểu khu hỏi thăm.
Mới đầu, bảo vệ bị Trần Sảng đột ngột xông vào doạ cho hết hồn, khi biết ba người bọn họ đến từ phòng 914, hai người bảo vệ phì cười.
“Các cậu trai, các cậu sợ cái gì chứ? Ba thằng đàn ông sống chung một phòng thì còn sợ gì nữa? Đừng có nghe những người trong tiểu khu đó nói lung tung, nào có chuyện như vậy.
Tôi làm gì nghe ai nói phòng 914 bị ma gõ cửa đâu? Còn cái gã trung niên đối diện phòng các cậu… Chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều với gã nữa, nói chung là đừng tin lời gã.”
“Vậy các anh biết vì sao hộ nào cư ngụ ở phòng 914 cũng bị chết không?” Ngô Kỳ hỏi.
Bảo vệ trẻ tuổi nhìn bảo vệ lớn tuổi.
Bảo vệ lớn tuổi trả lời: “Những người ở phòng 914 chết là do bệnh hoặc tai nạn, chết vì bệnh cấp tính là một gã một dân công không có bảo hiểm y tế, chết vì tai nạn là bà già đến ở trước các cậu đấy.
Trước lúc gã dân công chết thì trong phòng tổng cộng có mười người ở, bình thường đi làm sớm lại trở về muộn, cho nên sinh bệnh cũng không có gì lạ, hơn nữa nếu trong phòng thực sự có gì đó, cũng sẽ không chỉ chết một người, các cậu bảo đúng không? Còn bà già kia… Ai da, bảy mươi tuổi lại sống một mình, ngã ở phòng tắm một cái là đứng dậy hết nổi luôn.
Cái này nha, là do thằng con bất hiếu của bả. Bà già lớn tuổi như vậy cũng không chịu quan tâm chăm sóc! Tôi nói các cậu nghe, những việc này là do vô tình trùng hợp với cái số phòng hơi bị xấu, lại qua miệng một bà dì lắm chuyện nên biến thành chuyện ma, chứ thật ra chả có gì đâu. Các cậu yên tâm, có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi là được.
Lần sau nếu có người đập cửa thì các cậu gọi điện thoại đến phòng an ninh, chúng tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Trần Sảng nghe vậy, quay đầu đắc ý nhìn về phía hai người Ngô và Lưu, trên mặt là bốn chữ “Tao đã bảo mà”.
Cảm ơn bảo vệ, bộ ba nhẹ nhõm mỉm cười qua về dãy nhà 13.
Lưu Lượng làm cơm, ba người cùng nhau ăn, Trần Sảng phụ trách việc thu dọn quét tước.
Ba người phân công lịch trực nhật vệ sinh nhà cửa, xem TV một chút, thấy thời gian không còn sớm thì lăn vào phòng mình.
Ngô Kỳ đóng cửa lại, dừng một chút trước cửa, ngón tay đặt trên ổ khoá cửa.
Uầy… Như vậy có được không nhỉ? Nếu như tụi Trần Sảng tới tìm mình, phát hiện mình khoá cửa, có khi nào sẽ hiểu lầm là mình đề phòng tụi nó không? Quay người lại, Ngô Kỳ mở khoá.
Nhưng mà… Có nên mở khoá hay không? Ai biết trước sẽ phát sinh chuyện gì đâu.
Nhưng mà… Bị tụi nó phát hiện thì phải giải thích như thế nào mới được? Đầu óc Ngô Kỳ nghĩ đến đó, tay đã khoá cửa lần thứ hai.
Đem vali kéo dài một đường từ chỗ gần cửa tới gần giường, ngồi trên sàn nhà trước giường, Ngô Kỳ tháo giấy niêm phong, lôi hết đồ đạc ra ngoài.
Tạm thời đặt đồ đạc lên trên giường vì không biết sắp xếp thế nào cho tốt, sau đó quyết định vị trí rồi bày biện lại.
Đến lúc dọn dẹp xong hai cái vali, thời gian đã qua mười hai giờ đêm.
Cầm lấy tấm lịch treo tường bị đặt ở trên giường, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh hai người kia một chút, hình như đều đã ngủ, toàn bộ gian phòng yên lặng như không hề người ở.
Yên lặng một cách chết chóc.
Ngô Kỳ nhớ kỹ ban ngày khi ở trong phòng cậu còn có thể mơ hồ nghe được tiếng ô tô xa xa trên đường cái, lúc đó cậu còn cho rằng tiếng xe khi càng về đêm thì càng rõ mới đúng.
Từ khi nào lại im ắng như vậy? Lúc vừa vào phòng sao? Mình…
Ho khan một tiếng lớn, Ngô Kỳ mở máy nghe nhạc, sợ làm ồn người khác, cậu vặn âm thanh thật nhỏ.
Giai điệu ưu thương toát ra từ máy phát, nghe hoài cũng không rõ là cuả ca sĩ nào.
Ngô Kỳ tay cầm lịch nhìn khắp phòng. Nên treo lịch ở đâu đây? Cậu đứng nơi chân tường bên trái cửa sổ hoa tay múa chân.
Treo ở biên cũng được.
Ngô Kỳ cầm lịch đi đến biên cửa sổ.
Khi cậu đi qua, rèm cửa sổ bên trái nhẹ nhàng bay phất phơ vài cái.
Ngô Kỳ quay đầu lại.
Rèm cửa sổ trở về vẻ bất động.
Ngô Kỳ cười hắt ra bằng mũi.
Mình đang làm gì vậy nè? Lắc đầu, Ngô Kỳ không quan tâm đến tấm rèm cửa phập phồng nữa, đi tới biên tường ướm thử vị trí của tấm lịch.
Cao một chút, thấp một chút, qua trái một chút, qua phải một chút, Ngô Kỳ từ từ cứng nhắc đứng lên.
Có lẽ do cậu không kéo kín cửa, ở phía bên trái cửa sổ và bức tường hé ra một khe hở.
Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn qua khe.
Ai đó đang nhìn cậu.
Qua khe cửa kia.
Ngô Kỳ nhớ kỹ phía ngoài cửa sổ có nhô ra một bệ chắn xi măng hình vòng cung.
Nếu cậu nhớ không sai thì bệ chắn đó không lớn không nhỏ vừa vặn cho một người trưởng thành nằm lên.
Là Trần Sảng ư? Hồi nãy mình nhìn rõ nó đi vào trong phòng mà.
Ăn trộm ư? … Sao có thể? Tay cầm lịch treo tường bắt đầu cảm thấy bủn rủn.
Tiếng nhạc rõ ràng đang tuôn chảy trong phòng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thể xua tan đi loại cảm giác tĩnh lặng này.
Tên Trần Sảng bình thường luôn thích ầm ĩ đêm nay lại yên tĩnh đến thần kỳ.
Từng chút từng chút, ánh mắt Ngô Kỳ dời sang bên trái.
Phóng nhanh một bước, giật mạnh rèm cửa.
Một người đang nhìn cậu sau cửa sổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT