“Sao anh lại ở chỗ này?!” Thành Chu hốt hoảng kêu lên một tiếng, không kịp ném cặp da qua một bên, liền ôm vào người, làm tư thế phòng vệ.

Hồng Diệp đâu? Hồng Diệp chạy đi đâu rồi? Hôm nay nó hẳn là sẽ không đến trường đi nhỉ.

“Hồng Diệp! Hồng Diệp!” Thành Chu lo lắng gọi to.

“Gì thế?” Hồng Diệp ló đầu ra khỏi phòng hắn. “Anh về nhà kịp lúc ghê! Bác chủ phòng chờ lâu anh lâu lắm rồi đó. Anh với bác ấy nói chuyện đi, tôi xem TV đây, không được phép làm ồn nghen chưa!”

“Khoan…!” Còn chưa nói xong, cửa phòng đã đóng ập trước mặt hắn.

Cái… Cái đồ con cái bất hiếu vô liêm sỉ!

“Anh Thành, anh có thể ngồi xuống nói chuyện hay không?” Hồ Chí Quân ngồi trên chiếc ghế gập ở phòng khách, tươi cười chào đón.

“Sao anh lại đến nhà của tôi?” Thành Chu hoài nghi nhìn người nọ, sợ gã đem khí hôi vào nhà, nghĩ thầm chờ gã rời đi phải mua nước muối về rắc vòng vòng mới được.

Xong xuôi rồi đi ngủ!

“Không phải anh để tôi tới sao?” Hồ Chí Quân thoạt nhìn rất vui vẻ, không hề tức giận thái độ tiếp khách mất nết của anh nhà.

“Tôi để cho anh tới á? Hồi nào…” Nói còn chưa dứt liền bị Hồ Chí Quân ngắt lời, “Như vậy đi, anh Thành, tôi cũng không muốn làm anh mất thời gian, đây là giấy chuyển nhượng bất động sản, phiền anh ký vào đây.

Mặt khác, đây là hợp đồng mua bán nhà, xin hãy giữ lấy.

Còn đây là tài khoản của tôi, xin hãy chuyển hai mươi lăm vạn đồng vào tài khoản này.

Tôi giao nhà cho anh trước rồi nhận tiền sau cũng được. Con anh cũng đã kể cho tôi về tình trạng kinh tế của anh, nếu như anh không đủ tiền để trả một lần thì cũng có thể trả góp.

Có điều dưới loại tình huống này chúng ta cần luật sư công chứng một chút.

Đầu tiên phiền anh đưa trước một vạn.”

“Chờ một chút! Như này là như nào?”

Hồ Chí Quân ngẩng đầu, cũng là vẻ mặt mơ hồ, “Anh không biết gì cả sao? Anh đã ký tên vào hợp đồng mua bán nhà rồi mà.”

“Ký tên? Ký cái gì?!” Giọng Thành Chu ngày càng cao.

“Ký vào hợp đồng chuyển nhượng bất động sản đó. Là phòng ở tiểu khu Tam Nguyên đó. Hôm nay tôi mới nhận được bản hợp đồng, đừng nói là anh nuốt lời nhé?”

“Tôi… hồi nào…” Thành Chu cảm thấy rất muốn xỉu.

“Anh thật sự không nhớ sao? Hôm qua anh đã gửi fax cho tôi rằng anh muốn mua phòng ở tiểu khu Tam Nguyên, bảo tôi nhanh chóng bắt tay làm thủ tục.

Tôi liền gửi cho anh bản hợp đồng, chờ sự đồng ý của anh.

Sau đó sáng nay anh gửi lại cho tôi hợp đồng ấy cùng chữ ký cho chính tay anh ký trên đó.

Tôi thấy anh đồng ý, lập tức làm thủ tục mang đến đây.”

“Chờ một chút! Ai nói tôi muốn mua phòng ở tiểu khu Tam Nguyên đâu? Tôi gửi fax cho anh hồi nào? Hợp đồng đâu? Đưa đây tôi xem!” Hồ Chí Quân vươn tay, Thành Chu buông cặp da, đoạt lấy.

Không nhìn nội dung, xem chữ ký trước đã… Không sai, là chữ ký của hắn nè.

Đây là thế nào?

“Được rồi, anh Thành, anh thấy giá cả không được giảm nhiều đúng không? Đừng giả vờ, tôi không ngại giải thích đâu.

Phòng này tôi không thể giảm cho anh nhiều hơn nữa đâu! Tiền mua đã bao gồm bảy mươi, tám mươi vạn tiền trang trí nội thất bên trong của tôi rồi, sau đó bởi vì.. E hèm, tôi lại trang hoàng thêm một lần nữa, tổng cộng khoảng gần chín mươi vạn đó.

Hiện tại bán cho anh với giá hai lăm vạn là đã kèm luôn nội thất bên trong rồi! Anh tìm chỗ nào rẻ hơn nữa xem? Cứ như tặng không đấy!” Nếu như không phải mình chạy đi hỏi thầy tướng rằng cái này phòng này có thể bán được hay không, thầy vừa nghe, nói rằng chỉ có bán cho họ Thành mới được, thì mình còn lâu mới bán tháo như vầy! Nói thật, Hồ Chí Quân đến bây giờ vẫn còn hoài nghi có khi nào ông thầy tướng với Thành Chu liên kết với nhau để mua phòng gã với giá rẻ như thế hay không.

Nhưng may mà thầy tướng là do mẹ giới thiệu cho gã, bằng không Hồ Chí Quân vẫn còn nghi ngờ hoài hoài luôn ấy chứ!

“Không phải tôi đòi anh giảm giá. Tôi là… Nói chung anh tặng không tôi cái phòng này tôi cũng không lấy đâu! Việc này tôi không biết gì hết nhé! Tôi không biết chuyện này là như thế nào nữa, dù sao thì tôi cũng không muốn mua phòng của anh! Xin anh đấy.”

Hồ Chí Quân sửng sốt, quan sát sắc mặt Thành Chu cũng không giống như đang đùa.

Thầm nghĩ như thế thật kỳ lạ.

“Nhưng đã ký hợp đồng rồi mà…”

“Không phải anh nói là phải chịu lỗ sao? Ok luôn, cho anh bán với giá cao hơn đó.

Tóm lại là tôi không cần cái phòng chết tiệt kia của anh đâu! Rẻ cỡ nào cũng không mua!”

Hồ Chí Quân tức giận, cái ý nghĩ Thành Chu liên hiệp với thầy tướng cũng bay biến mất tiêu.

Tính đùa ông à! Vất vã lắm mới bán được cái phòng, sao có thể để chú mày lật lọng được!

“Anh Thành, nói cũng không thể nói như vậy! Giấy trắng mực đen đã rõ ràng, anh đã đồng ý rồi! Ừ, anh không mua cũng được, đưa tiền vi phạm hợp đồng đây! Năm mươi vạn.”

“Gì cơ?!” Thành Chu điên rồi. “Năm mươi vạn?! Cái gì mà vi phạm hợp đồng năm mươi vạn! Ông đây căn bản không biết chuyện này! Phòng này ông nói không ở là không ở! Anh định lừa tiền tôi có phải không! Coi chừng tôi gọi cảnh sát đấy!”

“Anh Thành, anh có gọi cảnh sát cũng vô dụng thôi! Đây chính là hợp đồng hợp pháp và có hiệu lực do hãng luật của tôi làm ra, dù anh có đến chỗ nào kiện người ta cũng chẳng quan tâm đâu!” Hồ Chí Quân nhìn bộ dạng Thành Chu như vậy cũng bắt đầu hoài nghi bản fax kia rốt cuộc là do ai gửi.

Bất quá nhìn hắn thành ra như vậy xem ra chữ kí hẳn là không phải đồ giả.

Đã như vậy, cũng không tính gã đây lòng dạ độc ác, phóng lao thì phải theo lao, không cho phép tên kia đổi ý được! Túm sịp lại là gã sẽ bỏ cái phòng này!

“Đây là bản sao của văn bản tương ứng, anh có thể xem kỹ hơn.

Nếu anh đã rõ, ngày mai xin hãy đến công ty chúng tôi tìm gặp tôi, đây là danh thiếp.

Chuyện tiền nong cứ từ từ mà thương lượng, nhưng phòng ở anh đã mua là phải mua, không có chuyện bội ước đâu! Vậy nhé, tôi đi trước, anh hãy thong thả mà suy nghĩ đi.”

Nghe tiếng cửa đóng, Thành Chu run rẩy đặt mông lên ghế.

Mặt ủ mày chau nhìn xấp giấy trên bàn hồi lâu, anh nhà mới chậm chạp giở ra xem.

… Bên B khi mua nhà đã dự tính chịu trách nhiệm cho tất cả hậu quả, những sự tình phát sinh sau này đều không liên quan đến bên A.

… Nếu bên B không thực hiện chính xác theo các điều khoản trong hợp đồng hoặc bác bỏ hợp đồng, việc này sẽ được xem như bên B đã vi phạm hợp đồng.

Bên B đơn phương vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường bên A, tiền bồi thường là năm mươi vạn nhân dân tệ.

… Những điều khoản trên có hiệu lực sau khi được sự đồng ý và xác nhận bởi chữ ký của hai bên A, B.

Nhìn nhìn, trong đầu Thành Chu đột nhiên xoẹt qua một tia sáng.

“Thành Hồng Diệp ──! Mày lăn ra đây cho tao!” Ta đã nhớ ra ta ký tên lúc nào rồi! Không phải là đêm qua sao?! Đêm qua ta đang ngủ ngon thì bị nhóc quỷ lôi kéo đòi ký tên vào cái gì đó, chưa thấy rõ tờ giấy đó ghi cái gì nữa.

Cái thằng quỷ gây chuyện còn ở đằng kia kìa! Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, bên trong truyền đến tiếng TV vặn to ầm ầm.

Thành Chu giận dữ ôm xấp giấy tờ hợp đồng, sải bước đi tới định đạp cửa ── vừa giơ chân ra thì lại thu trở về, nghĩ nếu đạp hư cửa thì hắn phải bỏ tiền ra sửa, tốn tiền bỏ mợ!

“Hồng Diệp!” Vặn nắm đấm một cái, cửa nhẹ nhàng mở ra..

Nhóc quỷ chết tiệt kia đang nằm chổng mông trên sô pha xem TV.

Thấy hắn tiến đến cũng chẳng thèm động đậy.

“Anh hỏi nhóc mày, đêm qua nhóc mày đưa cho anh ký cái gì thế hả?!”

“Bài tập!” Hai chữ giòn tan bắn ra.

“Thật không? Vậy mày có biết vụ hợp đồng này là như thế nào không hả? Còn cái fax có phải là do mày gửi không? Đầu thú đi! Đừng có gạt anh! Bằng không anh đánh cho xoắn đít bây giờ!” Thành Chu chặn trước TV, hung tợn đe đoạ.

Hồng Diệp nhất chân nhỏ, đạp một cái vào bụng kẻ đứng trước TV.

“Nói thật đi! Đừng nghĩ anh không dám đánh mày nhé!” Đầu anh nhà tràn đầy lửa giận.

“Tôi mới có mấy tuổi thôi à nha.”

“Gì cơ?” May là Thành Chu giận thì giận nhưng không đến nỗi hoá ngu, chớp chớp mắt vài cái liền hiểu ra.

Đúng rồi, nhóc quỷ mới có bốn tuổi mà! Cho dù nó thông minh cỡ nào cũng không thể biết dùng đến máy fax, hơn nữa máy fax ở trường học làm sao có thể để một đứa nhỏ tùy tiện dùng được? Nhìn nhìn lại bản sao của tờ fax trong tay, kiểu văn bản này nếu không phải hắn biết mình không tự tay viết, chứ không nhìn vào thật giống như hắn viết vậy.

Nhóc nhỏ bốn tuổi chắc không đạt đến trình độ viết cái này nhỉ? Nói chung, con nít mà có thể làm được mấy chuyện này sao? Càng nghĩ càng thấy bất khả thi.

Thành Chu hết giận, nhưng lòng lại dâng lên sợ hãi.

Thân thể rã rời, anh nhà ngồi xuống cạnh Hồng Diệp, ôm lấy đầu, thì thào tự hỏi: “Là ai? Rốt cuộc là ai? Tất cả những trò quỷ này là do ai làm ra mới được?”

“Làm trò quỷ thì dĩ nhiên là do quỷ rồi.”

“A ──!” Ba Thành kêu thảm một tiếng, ngồi phịch bất động trên sô pha.

Nhóc quỷ nhìn hắn, chắc chắc anh nhà sẽ không tốn công dã tràng lên tòa án kiện cáo, hơn nữa nó cũng biết rõ hắn sẽ không thể nào thắng kiện được.

Năm mươi vạn tiền bồi thường… Chắc chắn hắn sẽ cuốn gói dọn đến căn phòng chết chóc nổi tiếng kia cho mà xem.

Thành Chu là người như vậy đó, được tới đâu hay tới đó.

Những việc khác… chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Hồng Diệp tính trước rất kỹ, nghĩ thầm chắc khoảng trước Tết âm lịch là nó đã có thể nếm được món ngon khoái khẩu của mình rồi.

Nghĩ tới đây, nhóc ranh âm trầm nở nụ cười.

Nếu sức mạnh của nó đã khôi phục được nhiều thì nó đã chẳng mất công làm lắm chuyện phiền phức như thế này rồi! Chỉ với việc báo mộng cho tên thầy pháp kia cũng đã khiến nó hao tổn rất nhiều sức lực rồi.

Bằng không cái tên xấu xí chướng mắt kia sao có thể dám đứng trước mặt nó mà gầm rú, còn bày đặt đòi đánh nó?! Hừ! Không biết tự lượng sức mình gì hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play