“Hắn im lặng giống mặt hồ nước không gợn sóng, chỉ mong năm tháng cũng tĩnh lặng như vậy, thật dài thật lâu, bình bình đạm đạm.”
_____________________
Cuối năm, BASALA tổ chức lễ mừng mười năm thành lập. Tiệc mừng mười năm hôm đó, sau khi làm xong toàn bộ công tác chúc mừng đặc biệt, cả đám vừa ăn vừa hát Karaoke.
Trong phòng VIP, chơi xúc xắc, ca hát, uống rượu nói chuyện phiếm, chơi đùa đến nhàm chán. . . . . . Tóm lại là vô cùng náo nhiệt.
Lúc chơi trò Quốc Vương (*) tiếc rằng An Khang luôn bị trừng phạt nhiều nhất.
(*) (国王游戏) cái trò này mình cũng không hiểu là trò như thế nào á, bạn nào biết mong giúp đỡ mình nha, chân thành cảm ơn =3=
Hắn ngậm thuốc bất mãn, “MN, mấy người hùa nhau chỉnh lão tử sao? Được thôi, đến đê đến đê.”
Bị nữ vương bát quái trong công ty rút trúng lá bài quốc vương, đã định là không có kết cục tốt đẹp, “Vậy để tôi đây nha —— xin mời nói ra tư thế làm tình mà anh thích nhất!”
Cả phòng một trận huýt sáo.
MN, An Khang trong lòng âm thầm mắng, loại chuyện riêng tư này cũng móc ra. Nhớ tới lúc trước lừa thành công cái tên trong nhà kia làm tư thế cưỡi, a f*ck, CMN thích ngây người ——
“Trả lời vấn đề, trả lời vấn đề!” Mọi người bên cạnh ồn ào .
An Khang híp mắt, bộ dáng không hề gì, “Cưỡi ngựa. . . . . . đi?”
Trong phòng vừa vỗ tay, vừa huýt sáo. Xem như tha cho hắn lần này.
Nửa chừng nhận được tin nhắn của Lục Tự Quang, nói nếu uống nhiều, thì sẽ đến đón hắn. An Khang nghĩ thầm, nam nhân của em tửu lượng rất cao, đã say bao giờ chứ.
Sau đó chơi oản tù tì cũng luôn thua, ra sức bị chuốc, uống hỗn độn vài loại rượu, cuối cùng quả thực có chút say.
Cũng may tính tình sau khi say cũng rất tốt, không hề làm ầm ĩ, đầu óc hỗn loạn, chỉ dựa trên ghế dài mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc mọi người chuẩn bị giải tán, cảm giác có người kéo hắn.
Giọng con gái: “A Ken, a Ken——”
Ý thức có chút mơ hồ, mới đầu còn cảm thấy cô ấy không phải đang gọi mình. Nghe thấy tên A Ken, thứ đầu tiên nghĩ đến, là con chó lông vàng biếng nhác, chỉ biết cùng Lục Tự Quang làm ầm ĩ trong nhà kia.
“—— Này, tỉnh tỉnh, phải đi rồi, anh vẫn ổn chứ?”
“Ưm. . . . . .” Hơi tỉnh lại, ngồi dậy khoát tay, “Đi a. . . . . .”
Sau đó cô xoay người nói với mấy người đàn ông phía sau: “Bằng không các anh tiễn anh ấy một đoạn, đưa anh ấy về đi? Anh ấy uống thành như vậy, căn bản không lái xe được đâu.”
An Khang sờ tới sờ lui trong túi lấy ra một cái di động, đưa đến trước mắt muốn gạt điện thoại.
Cô gái thấy vậy quan tâm hỏi, “Anh muốn gọi cho ai? Tôi giúp anh a.”
An Khang nghe xong cũng an tâm, vẫy vẫy di động đưa cho cô, “Gọi. . . . . . gọi cho cái người ở nhà. . . . . .”
Cô gái nghe xong có chút mờ mịt, “. . . . . . Người nào?”
Tin tức phát ra trước đó kỳ thật là tất cả mọi người đều biết, cả hai người cũng chưa công khai đi ra làm sáng tỏ, truyền thông đều cho rằng đây là chuyện rất chính xác. Cô gái nghĩ nghĩ, thật cẩn thận mở miệng, “. . . . . . Là gọi cho Lục Tự Quang sao?”
Lông mày An Khang giãn ra , đầu ngoan ngoãn gật gật, còn thúc giục, “Mau lên a.”
Phải gọi cho Lục Tự Quang, cô gái dường như có chút kích động. Nếu có thể gọi điện thoại cho ca sĩ hát chính của ban nhạc đang nổi tiếng bây giờ, ai mà không kích động.
Điện thoại kêu vài cái đã có người nghe, thanh âm đầu kia là rành mạch lưu loát quen thuộc vô cùng, cả lúc đang hát, cả lúc chào hỏi, giống nhau như đúc.
“A ừm. . . . . . Là Lục Tự Quang sao? Tôi là đồng nghiệp của Cố An Khang. . . . . . Anh ấy hiện tại có chút say, anh có muốn qua đây đón anh ấy không?”
Đầu kia điện thoại vẫn là ngữ khí khiêm tốn, có điều mang theo chút lo lắng, “Mọi người ở quán nào? Tôi bây giờ qua liền.”
Sau khi cho biết địa chỉ, còn không quên thêm một câu, “Ở phòng A314. Phỏng chừng anh ấy đang ngủ rồi, đi không được.”
“Được, tôi qua ngay. Cám ơn cô.”
“Vậy được, cứ thế nhé, tôi cúp máy.”
Cúp điện thoại cô gái liền lại gần nói, “Bọn tôi đi trước, người kia của nhà anh một chút nữa sẽ đến, anh trước tiên cứ ngủ ở đây đi, tôi sẽ ra đằng trước đón tiếp.”
Xoay người đi rồi, còn có có mấy cô gái khác vây quanh cô hỏi, “Thật sự là gọi cho Lục Tự Quang?”
Cô gái cười gật đầu, thấp giọng nói chuyện vẫn che dấu không được hưng phấn, “Thái độ của cậu ấy thật là vô cùng ôn hòa, giống hệt lúc diễn LIVE trên TV, siêu đáng yêu a. . . . . .”
“Trên báo viết đều là thật sự sao? Bọn họ quả thật là một đôi, a hâm mộ a.”
“Bọn họ phách lối như vậy, không sợ fan nữ giảm đi rất nhiều sao?”
“Xí, hiện tại là thời đại nào rồi, nếu đã ủng hộ nhóm bọn họ như vậy, ai sẽ quan tâm ca sĩ hát chính là Gay chứ? Quê mùa.”
. . . . . .
Lúc Lục Tự Quang đưa hắn về, hắn vẫn mơ mơ màng màng ngủ.
Hồi nãy ở KTV có nôn một lần, trên quần đều có dính vào.
“Rốt cuộc đã uống bao nhiêu a, còn nói tửu lượng em kém. . . . . .” Lục Tự Quang bất mãn nâng hắn lên giường. Dùng khăn mặt lau qua cho hắn, cởi quần đã bẩn của hắn ra.
Cả người An Khang nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, khiến cho Lục Tự Quang căn bản không có cách nào thay quần cho hắn.
“Này, phối hợp chút là được rồi.” Vỗ vỗ mặt hắn, nghiêm mặt nói.
“MN, đừng có đụng vào tôi. . . . . .” Lông mày hắn nhọn lên.
“Quần bẩn rồi, thay một chút thôi, rất nhanh rất nhanh.” Lại vươn tay kéo khóa quần của hắn.
Khóa vừa mới kéo ra, An Khang lại bắt được tay cậu, nhắm mắt lại cũng không thèm nhìn tới, liền tức giận quát lên, “MN cút ngay, ông đây là người đã có lão bà!”
Lục Tự Quang ngẩn ngơ, dường như thẹn quá thành giận: “Lão bà cái đầu mẹ nhà anh a. . . . . .”
Trước kia An Khang từng gọi cậu một tiếng lão bà, kết quả bị đá xuống giường. Sau này cũng không dám càn quấy nữa, cho dù trong lòng còn muốn.
Nhìn nhìn tên kia nằm ở trên giường, lại tiến đến gần, “Này, là em đây. . . . . .” Lại hôn một cái lên gương mặt ửng đỏ của hắn.
Lần này dường như nghe lời hơn rất nhiều, nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Có lẽ là nghe thấy thanh âm an tâm, lại có lẽ là thật sự đang ngủ, im lặng giống như mặt hồ không gợn sóng.
Hết chương 54.
_________________
An Khang có bóng ma tâm lý vụ với La Kỳ, sợ tái mào =)))))) còn một chương nữa hoàn chính văn rồi ~~