Diệp Thu vẫn yên lặng nhìn nụ cười của Lạc Mẫn, vẻ mặt lạnh lùng, dường như hoàn toàn không bị lung lay vì sự nhiệt tình của hắn, không muốn cùng hắn bắt tay.
Lúc này, đã có hai vị “Nhân viên công tác” chạy tới bên cạnh Lạc Mẫn, nhìn thấy người này lại có thể dửng dưng không cho Mẫn ca chút mặt mũi nào, đột nhiên biến sắc.
Trên mặt Lạc Mẫn vẫn nở nụ cười như cũ, tay phải ổn định giữ nguyên tư thế hướng về cậu.
Musa Oman lên tiếng: “Tiểu Thu, trước khi tới đây cha nuôi đã nói thế nào? Cậu quên rồi sao?”
Diệp Thu do dự chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng đưa tay lên cùng Lạc Mẫn nắm một chút, lập tức thu về.
Musa Oman liền nhanh chóng nói với Lạc Mẫn: “Mẫn ca, anh ngàn lần đừng để ý đến chuyện này. Tiểu Thu không thích gần người, cũng không chú trọng đến cái gọi là lễ nghi, nếu như có chỗ không phải, xin cho cha nuôi tôi chút mặt mũi, đừng trách cậu ấy.”
Lạc Mẫn ôn hòa quay đầu nhìn về phía anh, mỉm cười nói: “Musa quá khách khí rồi. Người với người đều khác nhau, hoa cũng có đến trăm loại, chuyện này tôi hiểu mà. Nếu đó là tính cách của Tiểu Thu, cũng có nghĩa không chỉ đối với riêng tôi, làm sao tôi lại có thể tức giận được?”
Musa Oman lập tức bánh ít đi, bánh quy lại: “Mẫn ca quả nhiên có phong độ của một đại tướng, đúng thật danh bất hư truyền.”
Lạc Mẫn nhìn những phóng viên đang cố gắng xô đẩy người của hắn để chạy về phía này, liền nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Các cậu đến khách sạn của chúng tôi trước để nghỉ ngơi, buổi tối tôi cùng Tự ca sẽ tự mình đón tiếp.”
“Tốt, nếu đến nhà thì là khách, tất nhiên do Mẫn ca cùng Tự ca sắp xếp.” Nói xong, Musa Oman mỉm cười cùng hắn đi ra ngoài.
Trên tay Diệp Thu cầm một chiếc túi du lịch màu đen, người đi theo Lạc Mẫn định tiến đến cầm giùm, nhưng cậu lại vô cùng kiên quyết từ chối, khiến cho khuôn mặt của người đó vô cùng tệ. Sau đó Diệp Thu giống như tăng cường cảnh giác, nhanh chóng đi theo phía sau Lạc Mẫn cùng Musa Oman.
Đoàn người nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, người của Nhật Nguyệt Hội bố trí cho Musa Oman cùng Diệp Thu đi một chiếc xe khác, theo sau xe của Lạc Mẫn, từ sân bay hướng ra đường cao tốc, hướng thẳng đến nội thành Khê La.
Để thể hiện thực lực, năm ngoái Nhật Nguyệt Hội tại khu trung tâm thương nghiệp của Khê La khởi công xây dựng cao ốc Nhật Nguyệt 68 tầng. Tòa cao tầng mới mẻ độc đáo cùng kiến trúc đồ sộ này được chia làm 3 khu vực, khu vực dưới có 38 tầng là các nhà hàng khách sạn 5 sao, khu giữa là 10 tầng chuyên về giao dịch thị trường tài chính chứng khoán, 15 tầng trên là các văn phòng công ty, trong đó có 5 tầng trên cùng là thuộc về Nhật Nguyệt Hội, bao gồm cả văn phòng tư nhân của nghị viên Chu Tự, cùng với tổng bộ Nhật Nguyệt Đảng.
Musa Oman cùng Diệp Thu tất nhiên là ngủ tại khách sạn trong cao ốc Nhật Nguyệt.
Đi vào đại sảnh, Lạc Mẫn ôn hòa hỏi bọn họ: “Các cậu ở một phòng hay hai phòng?”
Musa Oman lập tức nói: “Một phòng.”
“Vậy … cần phòng đôi không?”
“Không quan trọng, bất quá, cần hai giường đơn lớn.” Musa Oman cười hì hì bổ sung.
Lạc Mẫn mỉm cười: “Dù là phòng đôi chỉ có một giường đôi thôi. Vậy giờ làm sao? Nếu không đặt hai phòng đơn được không?”
Musa Oman lập tức nói: “Không cần, một phòng thôi, Tiểu Thu có thể ngủ dưới đất, nếu không tôi sẽ ngủ sofa.”
Lạc Mẫn hài hước nói: “Sao thế? Hai người nhất định phải ở chung sao?”
Musa Oman quay đầu lại nhìn Diệp Thu vẫn thờ ơ với cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, sau đó cười với Lạc Mẫn: “Cứ coi như vậy đi, hai người ở bên cạnh nhau dù sao cũng cảm thấy an tâm hơn.”
Lạc Mẫn lập tức gật đầu tán thành: “Đương nhiên, chuyện này tôi có thể hiểu được.” Sau đó, hắn đưa tay lên ra hiệu.
Người bên cạnh hắn lập tức cầm đến một thẻ phòng, đưa bọn họ lên thang máy.
Sau khi vào một phòng đôi, Musa Oman cười nói: “Gia nghiệp Nhật Nguyệt Hội của các anh càng lúc càng lớn nha, thật sự là chúng tôi cần phải học tập nhiều.”
Lạc Mẫn lập tức khách khí mà nói: “Chú Cẩn cũng rất xuất sắc, quý bang tuy rằng khởi đầu chậm, nhưng hậu sinh khả uý, trên giang hồ sớm lưu truyền giai thoại.”
Diệp Thu dường như không nhịn được chuyện nghe hai người họ cứ tấm tắc khen nhau mãi thế, liền cầm túi du lịch vào phòng ngủ. Cậu một câu cũng không nói, đặt túi xuống liền vào phòng tắm, sau đó chợt nghe tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là cậu đang tắm.
Cả tòa cao ốc đều có máy điều hòa không khí, trong phòng còn có thêm máy kiểm soát nhiệt độ cảm ứng, rất mát mẻ. Lạc Mẫn cùng Musa Oman ngồi ở sofa trong phòng khách, để cho thuộc hạ của hắn thay bọn họ rót trà, sau đó để bọn họ ở lại mà ra khỏi cửa, cho bọn họ được không gian để nói chuyện.
Lạc Mẫn thoải mái mà khởi động trình tự phản Prensence. Dù là hắn hay Chu Tự, chỉ cần nói một tiếng đều có thể khởi động trình tự này trong đồng hồ đeo tay đối với hệ thống trong cao ốc, sẽ không để người khác nghe lén, tất nhiên người trong hội cũng vô cùng quy củ, cũng sẽ không đi nghe lén, trái lại càng thêm cẩn thận xem xét các hệ thống nghe trộm của người ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn chặn.
Musa Oman lúc này mới đứng dậy, ôm chặt Lạc Mẫn.
Lạc Mẫn cảm xúc dâng trào, vành mắt đều đỏ, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay. Hắn biết, nếu như hắn muốn cùng Chu Tự ở chung một chỗ, vậy có nghĩa là tiêu hủy toàn bộ thân phận của hắn, vĩnh viễn sẽ không thể nào khôi phục lại tướng mạo sẵn có. Cha mẹ ruột của hắn, tên họ cùng tướng mạo của hắn, bạn học cùng bạn thân của hắn, tất cả mọi thứ, đều phải lãng quên, cả đời này không thể nhắc tới được nữa. Hơn nữa, sau này chỉ sợ cơ hội gặp lại những đồng đội như mình càng ngày càng ít. Nếu nói thêm một nghĩa nào đó, thì hắn là người hoàn toàn cô độc. Nhưng hắn là vì tình yêu, cam tâm tình nguyện mà lựa chọn sự cô độc này, bởi vậy hắn coi như là người may mắn. Giờ này khắc này, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Musa Oman, cũng chính là Vệ Thiên Vũ, rất hiểu tâm tình của hắn hiện giờ, nhẹ nhàng ôn hòa vỗ lưng hắn, trong động tác tràn ngập sự an ủi, nhằm hướng hắn biểu hiện sự kính trọng trong lòng mình.
Một lúc lâu, bọn họ mới tách ra, Lạc Mẫn có chút xấu hổ: “Đã lâu không gặp người nhà, tôi trong nhất thời không khống chế được tâm tình, khiến cho cậu cười chê rồi.”
“Tuyệt đối không.” Vệ Thiên Vũ rất thành khẩn nói. “Có ai không hướng tới máu thịt thân thiết? Tôi cũng như vậy thôi, mỗi lần về đến nhà đều rất kích động.”
Lạc Mẫn có chút do dự, thở dài một tiếng.
Thế giới lớn như vậy, dù chỉ trong nội bộ hệ thống quốc an, cũng hơn 100.000 nhân viên, hơn nữa còn phân chia ra các cục khác nhau. Nhất là mật công, nếu như không cùng một tuyến, hoàn toàn không thể nhận ra nhau. Hắn rất muốn hỏi năm ngoái “Khúc Ngạn” có về nhà an toàn hay không, thế nhưng vấn đề này nếu hỏi thì thật không “chuyên nghiệp”, đừng nói người trước mặt này có khả năng không biết cậu thiếu niên kia, dù cho có biết, cũng sẽ không nói. Tuy rằng chính hắn từ lâu biến thành nghiệp dư, nhưng không thể càng lúc càng nghiệp dư được. Bởi vậy, hắn cố gắng hít thở sâu, thế nhưng trong lòng sự nghi vấn này không thể nuốt trôi, cảm giác vô cùng khó chịu.
Vệ Thiên Vũ hình như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, trước khi đi cũng đã nhận được mệnh lệnh từ thượng cấp, vì vậy cười nói: “Có một người nhờ tôi nhắn lại với anh một câu, người ấy rất bình an, xin anh yên tâm, đồng thời vô cùng biết ơn anh đã cứu mạng người ấy.”
Lạc Mẫn ngẩn ra, bỗng nhiên trong lòng yên ổn lại, tựa như đã cất đi được một tảng đá lớn trong lòng, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Đợi một lúc, hắn cẩn thận hỏi: “Người ấy … thế nào rồi? Tất cả mọi việc … đều ổn chứ?”
Vệ Thiên Vũ cũng không biết thời gian Lăng Tử Hàn tại Khê La đã gặp phải chuyện gì, nhưng anh có thể tưởng tượng được, nhất định phải cận kề cái chết. Bất quá, tiểu tổ bọn họ người nào cũng vậy, luôn gặp phải tình huống này, cho nên cũng không có gì bất ngờ, xem chuyện đó vô cùng bình thường. Vừa nghe Lạc Mẫn hỏi, anh lập tức gật đầu: “Đúng vậy, người đó rất tốt, anh yên tâm đi.”
Lạc Mẫn rốt cục yên tâm, chậm rãi ngồi xuống sofa, uống một ngụm trà.
Những người làm mật công thường rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, thể hiện hỉ nộ ái ố ra mặt như Lạc Mẫn như thế thật đúng là hiếm thấy. Vệ Thiên Vũ nhìn Lạc Mẫn, không khỏi có chút hiếu kỳ, người có tình cảm phong phú như thế không biết lúc trước tại sao lại được tuyển chọn, nhưng tất nhiên anh chỉ nghĩ chứ không hỏi.
Lạc Mẫn đặt tách trà xuống, nghiêm túc mà nói: “Lần này tôi sẽ cùng các cậu đi Kim Tân Nguyệt.”
“Không được.” Vệ Thiên Vũ như đinh đóng cột lập tức nói. “Mẫn ca, hiện tại anh đối với chúng tôi rất quan trọng, an toàn được đặt trên cấp A1, để bảo hộ anh, chúng tôi có thể hi sinh không ít người, mà bản thân anh cũng không được để mình có chút sơ hở nào, để cho bản thân gặp phải nguy hiểm. Tuy rằng anh đã về hưu, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong tổ chức, cho nên nhất định phải giữ nghiêm kỷ luật. Nhiệm vụ lần này của anh chính là nhờ Chu Tự gọi điện cho Guzman, để chúng tôi tiến hành dễ dàng một chút. Công tác nhiệm vụ tiếp theo, là chuyện của chúng tôi, không liên hệ tới anh, nên anh không thể đi.”
Lạc Mẫn trong lòng cũng biết trước chuyện này: “Musa, tôi không phải là nhất thời xung động, không xử lý theo cảm tính. Guzman chiếm giữ Kim Tân Nguyệt hơn 30 năm, gốc rễ sâu, phòng thủ kiên cố vô cùng, nếu như không có tôi hoặc Chu Tự tự mình đi theo, dù như thế nào ông ta cũng sẽ không để các cậu đi vào. Nhiều năm như vậy, cảnh sát quốc tế luôn tìm cách bắt ông ta, rất nhiều quốc gia trên thế giới rất muốn phá hủy khu này, nhưng chưa quân nào làm được, đó là do Guzman vô cùng cẩn thận, không hề tin người ngoài. Nơi này địa thế phức tạp, núi hoang rất nhiều, trốn trong đó vô cùng khó tìm, cho dù có kiên cường muốn thử thách, cũng cần phải bỏ ra rất nhiều công sức. Dù là nhiệm vụ của các cậu là gì đi nữa, không có tôi đi theo, các cậu không thể nào vào Kim Tân Nguyệt đâu.”
Vệ Thiên Vũ nghe xong, có chút do dự, lập tức nghiêng tai lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm.
Hành động lần này là do Lữ Hâm đảm nhiệm tổng chỉ huy, mà chỉ huy mặt trận lại là Lăng Tử Hàn, nếu như Lạc Mẫn thật sự phải đi, thì phải được cậu ấy đồng ý mới được.
Lăng Tử Hàn đã sớm tắm xong, mặc một chiếc quần đen, đừng ở cửa phòng ngủ. Lẳng lặng nghe Lạc Mẫn nói xong, cậu cũng có chút suy tư, liền thờ ơ nói: “Nếu như anh muốn đi cũng được, thế nhưng, nếu như ngày đó Guzman thực sự chấp nhận cho chúng tôi đi vào, anh phải lập tức rời khỏi đó, không được chần chừ.”
Lạc Mẫn quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Trên tay Lăng Tử Hàn mang theo một chiếc áo sơmi bằng vải đen, nhưng chưa mặc vào, thân trên xích lõa, hiện ra đường cong hoàn mỹ, vai rộng, thắt lưng nhỏ, hai chân mặc quần vải cũng thể hiện sự thon dài thẳng tắp. Màu da trên người cậu là màu mật ong, nhưng khiến người khác chú ý chính là hình xăm trên ngực phải, một cái đầu lâu màu đen được bao bọc bằng ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa ấy có vẻ vô cùng nóng rực, tràn ngập sự hủy diệt, mà đầu lâu kia lại được khắc với nụ cười quỷ dị trên mặt, khiến người ta vừa thấy liền sởn tóc gáy.
Lạc Mẫn đã sống mấy năm trong mưa bom bão đạn, luôn luôn đấu tranh giữa ranh giới sống chết, có thể nói to gan lớn mật, hơn nữa cũng biết cậu là người một nhà, thế nhưng, vừa thấy hình xăm này, toàn thân bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Lăng Tử Hàn thấy thần sắc trên mặt hắn có chút khác thường, nhưng chưa có dự định mặc áo vào.
Lạc Mẫn nhìn thấy người lạnh lùng như băng bỗng nhiên trong mắt có ánh cười, cảm giác băng giá trong tim dần nhạt lại. Hắn đứng dậy, khách khí mà nói với Lăng Tử Hàn: “Nếu như các cậu đi vào khu Kim Tân Nguyệt, gặp được Guzman, mà ông ta cũng biểu thị ý định muốn cùng các cậu hợp tác, tôi nhất định sẽ trở về. Cậu không cần sợ tôi chần chừ, tháng sau tôi phải cùng Chu Tự đi Âu Châu, cho nên cũng không thể cùng các cậu ở lâu được.”
Lăng Tử Hàn cũng biết việc này, vì vậy gật đầu: “Được rồi, anh có thể đi cùng chúng tôi. Bất quá, trước tiên tôi phải nói rõ, anh phải nghe theo mệnh lệnh từ tôi, vì tôi là chỉ huy, gặp phải bất ngờ, không được động thủ, phải để chúng tôi giải quyết. Nhiệm vụ hàng đầu của anh chính là bảo hộ chính anh, tất cả chuyện khác không cần quan tâm.” Thanh âm của cậu rất trầm thấp, thể hiện uy nghiêm khiến người khác không dám cãi lời.
“Đúng vậy, nếu nói về vấn đề động thủ, chúng tôi tương đối chuyên nghiệp hơn anh.” Vệ Thiên Vũ ở một bên hì hì cười nói. “Dù sao anh cũng đã đổi nghề làm bạn đời của chính khách, sẽ không muốn vì chuyện nhỏ làm hư chuyện lớn chứ phải không.”
Lạc Mẫn đương nhiên không có ý kiến, chỉ là có chút phiền muộn: “Ai, lâu như vậy chưa cùng người khác động thủ qua, thật sự là không còn chút sức lực nào. Bất quá các cậu yên tâm, tôi biết được thân phận cùng trách nhiệm của mình mà.”
Lăng Tử Hàn liền không hề nói thêm cái gì, yên lặng nghe động tĩnh ngoài cửa, liền chậm rãi mặc áo vào.
Cậu vừa mới mặc được một tay áo vào người, cửa phòng liền mở, Chu Tự tiêu sái đi vào.
Trên mặt tuấn mỹ của y hiện ra nụ cười khoái trá, đang muốn cùng khách nói vài câu, lại nhìn thấy hình xăm trên ngực phải của Lăng Tử Hàn hấp dẫn, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kỳ quái.
Lăng Tử Hàn không để ý đến y, lại mặc tiếp tay áo kia, kéo áo từng nút mà cài lại. Động tác của cậu rất thong thả, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy như cậu đang xù lên lông nhím, toàn thân đều là lưỡi dao sắc bén, tỏa ra chút băng lạnh.
Chu Tự lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi cười nói: “Thì ra cậu chính là “Khô Lâu Sát Thủ” đỉnh đỉnh đại danh.”
Lạc Mẫn dường như lấy làm kinh hãi: “Thật sao? Tiểu Thu là …” Nói đến đây, hình như hắn ý thức được việc không tiện nói lên tên hiệu của người kia, liền quay đầu nhìn về phía Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ dường như có chút khó khăn, phảng phất tựa như không biết nên nói hay không, nên không lên tiếng.
Lăng Tử Hàn lạnh lùng xoay người đi tới quầy bar, rót một ly nước đá, sau đó đến bên cửa sổ ngắm nhìn ra ngoài, dường như đối Chu Tự nửa điểm hứng thú cũng không có.
Chu Tự thế nhưng lại vô cùng hứng thú với hai người họ, đối Lạc Mẫn cười nói: “A Mẫn, em đã từng bao giờ nghe đến ‘Linh Quỷ Song Sát’ không?”
“Đương nhiên, như sấm bên tai, chỉ là rất ít người gặp qua họ.” Lạc Mẫn vô cùng thông minh, nói đến đây, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn. “Các cậu thật sự là …”
Vệ Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, cười cười không nói. Nhìn nét mặt của họ, anh biết tin tức của Chu Tự từ đâu mà đến, cho nên cũng không quan trọng việc nói hay không nữa rồi.
Lăng Tử Hàn căn bản không nhìn nửa con mắt đến bọn họ, chỉ là ẩn tại góc chết bên cửa sổ, nhìn động tĩnh ngoài cửa sổ cùng dưới lầu. Dáng người của cậu nhìn qua rất yên tĩnh, cũng không chê vào đâu được, phảng phát tựa như đang đề phòng sự tấn công của người ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Đó là tập quán của một sát thủ ưu tú, bất luận thời gian nào cũng không thư giãn.
Chu Tự nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, cười hướng Vệ Thiên Vũ vươn tay: “Oman tiên sinh, lần đầu gặp mặt, bất quá đối với danh Ky Giới Thủ Linh Sa nghe tiếng xa gần, tôi từ lâu đã rất ngưỡng mộ.”
Vệ Thiên Vũ lập tức lễ phép đứng dậy, cùng y bắt tay, khiêm tốn nói: “Đâu đâu? Tự ca quá khách khí rồi, Tự ca trên giang hồ oai phong một cõi hơn 10 năm, Ngọc Diện Tu La tên không người không biết, không người không hiểu. Musa chính là bạc danh, không đáng nhắc tới.”
Lạc Mẫn lấy làm kinh hãi: “Thật là Ky Giới Thủ Linh Sa? Vậy cậu ấy …” Hắn nhìn về phía Lăng Tử Hàn bên cửa sổ.
Người niên thiếu mặc đồ đen kia vẻ mặt vẫn hờ hững, cả người an tĩnh như núi, nhưng lại ẩn chứa lực vô cùng mạnh.
Chu Tự trịnh trọng nói: “Đúng vậy, cậu ấy chính là Khai Thang Thủ Quỷ Thu.”
Lạc Mẫn sắc mặt khẽ biến.
Danh tiếng của hai người này có từ 3 năm trước. Khi đó tại Á Châu xuất hiện hai người thần bí, tuổi rất trẻ, có kỹ thuật vô cùng tuyệt vời, đối súng ống cực kỳ tinh thông, lại biết nâng cấp, có thể cải tạo các vũ khí thông thường thành những vũ khí có sát thương cao gấp vài lần so với ban đầu, khiến cho người trong giới xã hội đen đổ xô vào, đối với đôi tay còn tinh xảo, chính xác hơn cả tay người máy sùng bái sát đất. Thế nhưng rất ít người biết được tên đầy đủ của họ, chỉ biết là tên của một người có từ Sa, lúc bắt đầu mọi người gọi là Tiểu Sa, sau đổi thành “Linh Sa”. Linh Sa chưa từng đích thân ám sát người nào, chỉ là say mê chế tạo vũ khí giết người. Khác với anh, người thanh niên kia là thấy máu liền cuồng, giết người vô số, hơn nữa xuất thủ rõ ràng dứt khoát, thích dùng mũi dao hoặc là đạn xé nát lòng ngực đối phương, sở thích này thật sự là khiến người ta nghe là sợ mất mật. Thân thủ của cậu lại vô cùng nhanh nhạy, hành tung như quỷ mỵ, làm cho người ta khó lòng phòng bị, tên của cậu có một chữ Thu, cho nên người ta gọi cậu là “Quỷ Thu”.
Có người nói tính tình cùng phong cách hành sự của hai người kia vô cùng khác biệt, nhưng tựa như bạn thân, nếu như muốn tìm Quỷ Thu, chỉ có thể biết qua Linh Sa, cho nên trên giang hồ mọi người thường ghép cặp Ky Giới Thủ Linh Sa cùng Khai Thang Thủ Quỷ Thu hợp xưng “Linh Quỷ Song Sát.”
Lạc Mẫn có chút buồn bực, hai người kia rốt cuộc thân phận thật là như thế nào? Nếu như là giả mạo, người biết Linh Sa cũng không ít, quả thật rất nguy hiểm. Nếu như là thật, Quỷ Thu kia đã từng tàn sát biết bao nhiêu người trong giới xã hội đen, khiến cho máu chảy thành sông, chẳng lẽ tổ chức cho phép cậu ta làm như thế sao?
Trong lòng tuy có nghi vấn, hắn vẫn đang đúng mức chính là biểu hiện sự ngưỡng mộ cùng kinh ngạc: “Thật không nghĩ tới, có thể gặp được hai người nổi danh như vậy. Musa, ra cậu chính là con nuôi của chú Cẩn, trên giang hồ vậy mà không biết thân phận của cậu, quả thật bảo mật rất tốt.”
Vệ Thiên Vũ cười, ôn hòa nói: “Xấu hổ, kỳ thực là do cha nuôi tôi dặn dò như vậy. Ông ấy nói trong bang có phần tử phản bội, người sợ đối với thân phận của tôi sẽ bất lợi. Tôi bình thường cũng ít nói chuyện, cho nên cũng chỉ có mấy người bạn thân là biết thân phận thật của tôi mà thôi. Không nghĩ tới Malabanan ngay cả chuyện này cũng nói với Tự ca, giao tình của các anh thật là sâu đậm.”
Chu Tự vội vã giải thích: “Musa, mọi người đều là người nhà, xin cậu đừng hiểu lầm. Chủ yếu là tướng quân Guzman trời sinh tính đa nghi, nếu không nói tỉ mỉ thân phận, ông ấy sẽ không chịu gặp các cậu, cho nên tôi mới liều hỏi. Malabanan cũng gặp qua Guzman, biết tính tình của ông ta, cho nên cũng nhiều lời một chút, coi như là giúp đỡ các cậu phần nào.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà. Các cậu cứ yên tâm, ngoại trừ tướng quân Guzman, chúng tôi tuyệt không nói với người ngoài chuyện này.” Lạc Mẫn mỉm cười phụ họa. “Ha hả, quả thật tôi rất hưng phấn nha, có thể gặp được hai nhân vật nổi tiếng như vậy. Cậu có biết không? Rất nhiều người đều muốn gặp các cậu, nhất là Linh Sa, không ít chuyên gia súng ống đều muốn tìm cậu luận bàn, để thiết kế càng nhiều vũ khí tân tiến hơn, thậm chí có người còn muốn mua vũ khí do chính cậu thiết kế. Ai, nói thật, Musa, cậu có muốn ký một hợp đồng mua bán cùng tôi không, có thể lời nhiều hơn đó.” Nói xong lời cuối cùng, hắn cười ha ha.
Chu Tự cũng cười: “Đúng vậy, ngày mai giúp tôi nhìn qua khẩu súng của tôi, nếu như tiện, giúp tôi sửa lại luôn. Bọn họ chỉ cho tôi dùng một khẩu súng, chẳng thoải mái chút nào.”
“Cái gì súng lớn súng bé? Sửa cái gì sửa? Anh muốn làm gì?” Lạc Mẫn liếc y trừng mắt. “Đã nói bình thường không cho anh mang theo súng, còn sửa làm gì?”
Chu Tự nhất thời vô cùng phiền muộn, thở dài một tiếng: “Không cho anh mang theo súng, chẳng khác nào chặt đi một tay của anh, thực sự không quen.”
Lạc Mẫn tức giận nói: “Tính tình của anh vốn ác liệt, vạn nhất trong lúc đọc diễn văn gặp phải đảng đối lập quấy rối, nói không chừng liền rút súng bắn chết người ta, đây chính là tin tức đầu trang đó.”
Chu Tự bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, nghe lời em là được chứ gì?”
Vệ Thiên Vũ nhìn bọn họ phu xướng phu tùy, nhịn không được cảm thán: “Mọi người đều nói tình cảm của Tự ca cùng Mẫn ca làm cho người ta ước ao, hơn nữa hai người đều anh tuấn tiêu sái, lại thông minh, thân thủ tốt, thực sự là quần anh tụ hội. Đời người khó có thể tìm được người yêu như vậy. Nhìn tình cảm của các anh, khiến cho người khác đều phải đố kị rồi.”
Lạc Mẫn nhất thời có chút xấu hổ: “Chúng tôi đâu có tốt đến vậy? Do mọi người đồn thổi thôi.”
Chu Tự hào sảng mà nói: “A Mẫn, Musa là người một nhà, em cũng đừng khách sáo như vậy. Chúng mình vốn rất tốt mà, cả địa cầu ai mà chẳng biết.”
Nghe nói như thế, ngay cả Lăng Tử Hàn đứng bên cửa sổ cũng cảm thấy buồn cười, trên khuôn mặt băng lãnh liền có chút nhu hòa.
Vệ Thiên Vũ càng cười to: “Đúng vậy, cứ tự nhiên, không cần khách khí.”
Lạc Mẫn tuy rằng là xuất thân từ xã hội đen, hiện tại đã gia nhập chính giới, trong thâm tâm luôn rất truyền thống, thực sự không muốn công khai nói về tình cảm cá nhân của mình, liền xua tay nói: “Đến giờ rồi, đi ăn chút gì đi.”
Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu nói: “Được.”
HẾT CHAP 04
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT