Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trần Thế Quân là trưởng ga trạm tình báo V quốc tại Trung Quốc. Ông luôn ở Hương Cảng, ngoại trừ có hành động quan trọng ra, ít khi nào vào đại lục.

Ngay khi biết được tin Lăng Nghị gặp tai nạn xe cộ bị thương nặng tại Bắc Kinh xong, ông cực kỳ hưng phấn, mạo hiểm tiến vào cảnh nội đại lục, thẳng đến Bắc Kinh.

Kỳ thực, chuyện này là do hai nhân viên bên ngoài sai sót gây nên.

Một tuần trước, cơ quan tình báo V quốc có 1 nhân vật quan trọng quyết định trốn tới Trung Quốc, khiến bọn họ trở tay không kịp, liền chỉ định Trần Thế Quân phụ trách chỉ huy chặn giết. Sự việc cấp bách, Trần Thế Quân liền mệnh lệnh hai người kia nghĩ cách ám sát tên đó. Trước đó bọn họ đã tiến hành xong các việc tình báo, tên đó dự định tối hôm ấy sẽ đến Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc, nên quyết định giết chết gã đó ở trên đường. không nghĩ rằng, nhân viên quốc an Trung Quốc hộ tống gã đó giữa đường thay đổi lộ trình, không đi đường kia, mà dùng một chiếc Audi đen y chang chiếc của Lăng Nghị từ “Thứu tháp” đi ra, đến Tam Hoàn, Tứ Hoàn, đi vào Ngũ Hoàn, bọn họ liền biết gã kia đã gặp được cấp trên của Bộ Quốc An Trung Quốc, hiện tại quay về nơi ở, lập tức theo vào ô tô đuổi theo, dự định ra kế hoạch sẽ tông chiếc xe đó.

Nhưng không ai ngờ, tuy rằng bọn họ nhận định sai người, nhưng chó ngáp phải ruồi, người bị thương lại là “Boss” của giới tình báo Trung Quốc, đây là chuyện dù đã bố trí kỹ càng thế nào cũng khó mà làm được. Đối với Trần Thế Quân mà nói, thì đây chính là đại công lớn, chắc chắn được ghi danh sử sách, mà cục trường tình báo V quốc cũng hưng phấn mà khó ngủ say, như kiến hạ bất thế kỳ công, là cơ sở để ông thăng thêm 1 chức. Vì vậy, Trần Thế Quân lập tức chạy tới Bắc Kinh, dự định lập ra thêm 1 kế hoạch, chuẩn bị tổ chức nhân viên hành động lẻn vào bệnh viện, ám sát Lăng Nghị.

Trần Thế Quân đến Bắc Kinh, ở một khách sạn không xa bệnh viện 643 lắm. Các chuyên môn cơ quan tình báo V quốc vì hành động phát sinh này mà phái tới cho ông 1 người phụ nữ trung niên, bà ta bị bệnh tim nghiêm trọng, cần tiến hành giải phẫu trị liệu, Trần Thế Quân liền trở thành người thân của bà, đưa bà nhập viện, làm thủ tục nhập viện cho bà, ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, mỗi ngày tới bệnh viện bầu bạn với bà. Các bác sĩ, y tá cùng người bệnh chung phòng cũng khen ông là một người chồng tốt, không hề đề phòng gì ông cả. Mỗi ngày ông mượn cơ hội ở trong bệnh viện 643 đi lòng vòng, rất nhanh liền biết được khu vực cấm người vào ra vào, Đặc Biệt Y Liệu. Ông nói chuyện phiếm với y tá trong bệnh viện, không ngừng tặng các cô đồ trang điểm cùng mấy thiết bị điện mini, rất nhanh thân với các cô gái ấy, nhanh chóng thám thính được việc có một vị “Boss” đang ở Đặc Biệt Y Liệu. Một y tá lại bổ sung thêm: “Hình như là bị tai nạn xe cộ, nửa đêm đưa tới đây.”

Trần Thế Quân liền không hề hỏi thăm tình huống liên quan nữa. Nơi này chính là bệnh viện trực thuộc Bộ Quốc An, nếu tiếp tục hỏi thì rất nguy hiểm. Ông sắp xếp người trong tiểu tổ tiếp tục điều tra các tư liệu liên quan.

Lúc này, từ lúc Lăng Nghị nhập viện đã được 3 tuần, ông đã có thể xuống giường, thỉnh thoảng sẽ tản bộ vòng vòng quanh Đặc Biệt Y Liệu. Những lúc này, cảnh vệ của ông sẽ phân bố tại các góc trong sân, không khiến người khác chú ý, âm thầm nghiêm mật bảo hộ ông.

Trần Thế Quân lúc đi qua tường vây của Đặc Biệt Y Liệu dọc bệnh viện thì thấy Lăng Nghị đang tản bộ trong sân, trong lòng không còn hoài nghi gì nữa. Thấy Lăng Nghị đi lại như bình thường, có thể rất nhanh sẽ được xuất viện, ông quyết định phải lập tức hành động.

Cuộc đột kích lần này tổng cộng có 6 nhân viên hành động, với lại còn có 2 hai người tiến hành ủng hộ kỹ thuật, 2 người đảm nhiệm lái xe hậu viên, tiếp ứng bọn họ rút lui. Trần Thế Quân không tham gia hành động, nhưng sẽ bí mật tọa trấn ở ban chỉ huy, tiến hành chỉ huy toàn bộ hành trình.

Vào đêm, hai chiếc xe hơi có giấy phép bình thường tại Bắc Kinh ở hai ngã khác nhau chạy tới bệnh viện 643.

Một chiếc Toyota chạy trên nam Tứ Hoàn, chạy từ đông sang tây.

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao Mercedes phong cách chạy từ sau bọn chúng vượt lên trước.

Bắc Kinh vào đêm thường ở Tứ Hoàn, Ngũ Hoàn, Lục Hoàn xuất hiện các cuộc đua xe nhỏ, 4 người thuộc V quốc không muốn gây sự, nên nhanh chóng chạy vào làn xe cao tốc.

Trên xe thể thao Mercedes có 2 thanh niên hai người trẻ tuổi mang kính gió, mũ, mặc y phục của mấy tay đua xe, nhanh chóng chạy vượt qua xe bọn họ, một vài vật nhỏ giống như mấy viên đá vụn màu đen được bắn ra từ cửa sổ, rơi xuống đường xe chạy.

Người trên xe Toyota không chú ý, trực tiếp chạy lên.

Mấy viên đá đó lập tức phát nổ.

Chiếc Toyota đang chạy nhanh lập tức bị nổ đến văng cao lên trời, sau đó rơi xuống mặt đất, lăn tròn qua 1 bên, văng mạnh vào hàng rào bảo vệ, sau đó mới dừng lại.

Hiện tại là buổi tới, trên Tứ Hoàn khá ít xe cộ, vì vậy chuyện chiếc xe này đột ngột gặp chuyện không may cũng không gây ra tai nạn liên hoàn, va chạm gì với xe khác, thậm chí lúc đó cũng không có ai nhìn thấy.

Hơn 10′ sau, có một chiếc xe từ Cựu Cung chạy tới, trên xe có vài người mới vừa uống rượu từ quán bar về, chuẩn bị về nhà. Thấy thảm trạng tai nạn xe cộ, bọn họ giật nảy mình, liền gọi điện báo cảnh sát. Sau khi giao thông chạy tới phát hiện trong chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng kia có 4 người, toàn bộ đã chết.

Cùng lúc đó, có 1 chiếc Czech đen chạy trên đường quốc lộ Trường An, từ đông chạy tới tây.

Khi chạy tới được Tam Hoàn, thì có một chiếc xe hơi bỗng nhiên từ chiếc hẻm nhỏ bên cạnh lao ra, một bên đột nhiên đổi hướng, chạy hướng thẳng tới Czech, đẩy lên đường.

Tài xế trong chiếc Czech bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng xoay tay lái. Xe chạy thẳng tới trên đường, đâm vào một chiếc xe tải đang đậu bên đường.

Trong buồng lái bỗng nhiên có 1 cô gái mặc đồ cao bồi, mang mũ cao bồi trẻ, tức giận mắng ầm lên.

Người trong xe Czech nóng lòng muốn rời đi, có hai người xuống xe xin lỗi, biểu thị đồng ý bồi thường, để cô chịu nhường đường cho đi.

Cô gái đó vừa mắng vừa nhìn xe mình có bị hao tổn gì không, sau đó bắt đầu hét giá.

Hai người bên ngoài cùng hai người trong xe đều đang tập trung lực chú ý vào cô gái đó, không hề chú ý tới dưới tàng cây ven đường có một bóng người.

Theo 4 tiếng “Phốc phốc phốc phốc” không thể nghe thấy vang lên, 4 người trong ngoài xe toàn bộ đều bị trúng đạn, không kịp rên 1 tiếng mà ngã xuống.

Cậu trai xe dưới tàng cây nhẹ nhàng đi tới, cùng cô gái đem hai người té ở bên ngoài, ném vào thùng xe. Cô gái lập tức leo lên buồng lái, chạy xe đi. Còn cậu trai trẻ kia thì leo lên chiếc Czech, quay đầu chạy ra ngoài thành.

Bóng đêm rã rời, ở đây đã sớm không có ai, xe qua lại cũng khá ít, không ai thấy được cảnh tượng vừa xảy ra.

Chỗ mà Trần Thế Quân đặt làm ban chỉ huy là một tiểu biệt thự hai tầng, cách bệnh viện 643 khoảng chừng 17km. Chỗ này là do ông thuê trên mạng, đã chi 10 ngày thuê, rất tiện lợi, hơn nữa lại bí mật.

Hành động mới vừa mới bắt đầu, hai chiếc xe do nhân viên hành động của ông lái đã xuất phát tới mục tiêu, ông cùng hai người cung cấp ủng hộ kỹ thuật đều đang ở trong phòng lầu hai, tất cả đều nhìn màn hình.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm cùng Triệu Thiên đã thông qua trang web cho thuê mà thuê phòng ở đây ở, thủy chung mật thiết chú ý hướng đi của Trần Thế Quân.

Vệ Thiên Vũ lợi dụng kỹ thuật truy tung tiên tiến, đem toàn bộ cuộc nói chuyện của Trần Thế Quân mà nghe rõ ràng, đồng thời chặn lại được các mail gửi nhận thông qua đường mã hóa. Tối nay, anh lại xâm nhập hệ thống máy vi tính của bọn chúng, đem toàn bộ nhân số cùng vị trí của những người trong phòng làm rõ.

Lăng Tử Hàn, Mai Lâm, Triệu Thiên mang theo súng lục cùng mã tấu, rất nhanh xâm nhập vào trong phòng chúng thông qua đường cửa sổ rồi đóng chặt rèm cửa sổ lại.

Ở đây chỉ là chỗ Trần Thế Quân mượn dùng, sau khi kết thúc hành động thì người ở đây sẽ rời đi, bởi vậy cũng không có lắp đặt hệ thống hoạt động gián điệp, chỉ có hệ thống quản chế dân dụng thông thường, hiện tại đã Vệ Thiên Vũ xâm nhập.

Bọn họ thông suốt từ cửa sau mà vào trong, sau đó nghe được tiếng mở cửa của lầu 2, có người đi ra.

Lăng Tử Hàn một mình từ cửa sau vào, bên cạnh chính là nhà bếp. Cậu lập tức nép vào phía sau cửa, nín hơi tĩnh khí.

Mai Lâm và Triệu Thiên đi vào từ cửa trước cũng chạy tới sau rèm cửa sổ, vô thanh vô tức núp vào.

Người đi xuống lầu đi lại nhẹ nhàng, huýt sáo, đi vào nhà bếp liền mở tủ lạnh, lấy 1 chai bia ra.

Lăng Tử Hàn 1 bước chạy ra xa đến phía sau gã, tay trái nhanh như chớp che miệng gã lại, tay phải cầm mã tấu sạch sẽ lưu loát cắt đứt cổ họng gã.

Người nọ không hề phòng bị, thân thể run lên vài cái, máu từ cổ phun ra, rất nhanh cả người mềm liệt xuống, chai bia trong tay tuột xuống. Lăng Tử Hàn lập tức lấy tay tiếp được, thuận lợi đặt lên bàn cơm bên cạnh.

Đây là Lăng Tử Hàn 12 tuổi lần đầu tiên giết người, nhưng trong lòng cực kỳ bình thường, tựa như hồ sâu giữa núi, không chút gợn sóng.

Cậu nhẹ nhàng buông thân thể đã mất đi sinh mạng trong tay mình ra, đem thanh mã tấu đã dính đầy máu lau sạch bằng áo của gã đó, rồi nhanh nhẹn chạy trốn ra ngoài.

Mai Lâm cùng Triệu Thiên đi theo phía sau cậu, cùng cậu yểm hộ nhau đi thẳng lên lầu.

Bọn họ mang mini tai nghe, Vệ Thiên Vũ vừa liên tục cập nhật động tĩnh của hai người đang ở trong phòng trên lầu: “Trần Thế Quân đứng lên, đi tới bên cửa sổ … Gã mở rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài … Một người khác vẫn đang ngồi trước máy tính, ở bức tường phía Nam … Trần Thế Quân xoay người, gã lại quay đầu … đi tới cửa … gã mở cửa …”

Lăng Tử Hàn như 1 con gió nhẹ không một tiếng động nhanh chóng đi tới trước cửa.

Trần Thế Quân mở cửa từ bên trong ra, không hề phòng bị.

Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua Mai Lâm bên người.

Mai Lâm hiểu ý lập tức đi tới trước 1 bước, cùng cậu song song ào lên, đâm thẳng mạnh về phía trước.

Cửa phòng lập tức bị một lực đẩy mạnh về phía sau, khiến Trần Thế Quân bị đẩy mạnh ra.

3 thiếu niên mặc đồ đen, mang mặt nạ ngoài cửa liền ào vào trong phòng.

Mai Lâm bay lên, đưa hai chân đá liên hoàn, đem tên ngồi trước máy tính đang chỉ tới kịp sửng sốt đánh tới hôn mê bất tỉnh.

Lăng Tử Hàn đè chặt Trần Thế Quân đang ngã trên mặt đất, hung hăng đánh thẳng ra một quyền, khiến ông bất tỉnh nhân sự.

Triệu Thiên không có cơ hội ra tay, thấy không hề đã ghiền, tức giận đá Trần Thế Quân một cước, thì thào mắng: “Con bà nó, thằng quỷ này đá chẳng đã gì hết.”

Lăng Tử Hàn gọi Vệ Thiên Vũ tới đây hội họp cùng bọn họ.

Vài phút sau, Vệ Thiên Vũ ôm chiếc máy vi tính bảo bối của mình cười hì hì xuất hiện.

Một lát sau, Tác Lãng Trác Mã cùng La Hãn tới Tam Hoàn chấp hành kế hoạch ngăn chặn đã báo cáo với Lăng Tử Hàn: “Bướm đêm đã nhào vào lửa.”

Ngay sau đó tổ sát thủ khác cũng nhận nhiệm vụ chặn đánh là bọn Du Dặc cũng báo cáo tình hình với cậu: “Cóc đã nhảy vào giếng.”

Lăng Tử Hàn hài lòng nở nụ cười, nói với bọn họ: “Rắn độc đã ngủ đông.”

“Oh yeah.” Trong micro truyền tới tiếng hoan hô.

Bốn người trong phòng cũng đều hài lòng nở nụ cười.

“Mọi người rút lui theo kế hoạch cũ.” Lăng Tử Hàn mệnh lệnh, lập tức cùng Vệ Thiên Vũ, Triệu Thiên, Mai Lâm kéo hai tên đang hôn mê cùng cái tên chết dưới lầu kia tới ga ra nằm ở lầu 1 biệt thự, nhét vào xe.

Bọn họ nhanh chóng đem biệt thự trở về nguyên dạng cũ, rửa sạch vết máu, đem toàn bộ thiết bị trên lầu lấy đi, lập tức lái xe rời khỏi đó.

Đợi khi bọn họ lái xe rời khỏi biệt thự, Lăng Tử Hàn liền lấy điện thoại di động đã được mã hóa ra, gọi cho Lữ Hâm: “Sếp, hiện tại sếp có thời gian không? Tôi có việc phải báo cáo với sếp.”

“Có thời gian, cậu cứ tới đi.” Lữ Hâm rất bình tĩnh. “Tôi đang ở chỗ cũ.”

Lăng Tử Hàn không để các bạn mình đi theo, mà một mình đi tới dãy biệt thự đó.

Lữ Hâm đang một mình ở đó, nhìn niên thiếu trầm tĩnh ngồi ở đối diện, nghe cậu bình tĩnh kể lại toàn bộ hành động mấy ngày qua của bọn họ. Đứa nhỏ này vừa tự mình chỉ huy một chuyện kinh tâm động phách đến vậy, mà nét mặt vẫn thủy chung hờ hững, tựa như đó chỉ là một công tác bình thường mà thôi, không có chút hưng phấn cũng như sự sợ hãi.

Lữ Hâm không chút cảm xúc cẩn thận lắng nghe, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, đứa nhỏ này thật sự chính là tài năng trời sinh hiếm có.

Chờ Lăng Tử Hàn nói xong, ông trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Cậu giết người?”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn gật đầu, lẳng lặng mà nói. “Tôi đã giết người.”

Lữ Hâm nhìn cậu, ôn hòa hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Con mắt Lăng Tử Hàn ôn nhuận như nước, trong suốt thấy đáy. Cậu nhẹ giọng nói: “Động tác của tôi rất chuẩn xác, không có sai lầm.”

Lữ Hâm khen thưởng: “Rất tốt.”

Khóe miệng Lăng Tử Hàn hơi cong lên: “Tôi nghĩ, bọn chúng sẽ không bao giờ có khả năng làm thương tổn đến cha tôi được nữa.”

Lữ Hâm nhẹ nhàng gật đầu, lập tức hỏi: “Biết hậu quả của tự ý hành động là thế nào không?”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn về phía ông. “Nhưng kỳ thực sếp luôn biết tôi muốn làm cái gì, sếp đã ngầm đồng ý rồi, vì vậy, đây cũng không phải là tự ý hành động.”

Lữ Hâm nhìn cậu 1 hồi, rốt cục nở nụ cười. “Được rồi, việc tiếp theo cứ để cho tôi. Các cậu cứ trở về nghỉ ngơi đi. Tử Hàn, cuối tuần này cha cậu sẽ xuất viện, ông ấy sẽ đến gặp các cậu.”

Lăng Tử Hàn mở to hai mắt, sự vui sướng tràn ngập đuôi lông mày khóe mắt.

Lữ Hâm cũng hài lòng. Buông bỏ trách nhiệm của một người sếp, ông thương yêu mà nói với cậu: “Tử Hàn, hiện tại con có thể yên tâm rồi. Cha con đã an toàn. Trở lại nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, thông qua điện thoại chỉ huy 7 liệp thủ đem người bị thương cùng chết toàn bộ chuyển giao cho người mà Lữ Hâm phái tới, sau đó đợi bọn họ quay về Tứ Hợp Viện tập hợp rồi dặn bọn họ nghỉ ngơi, sau đó mới quay về Mai Uyển.

Biệt thự tối đen, Lăng Tử Hàn cũng biết không có ai, liền không bật đèn, lập tức đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ của mình ra.

Dưới ánh trăng, cả người Lôi Hồng Phi dang rộng tay chân, đang nằm trên giường cậu mà ngủ.

Lăng Tử Hàn nhẹ bước đi tới giường, chậm rãi ngồi xuống, nhập thần nhìn khuôn mặt y.

Lôi Hồng Phi 15 tuổi đã trở thành một niên thiếu hoàn toàn trưởng thành, khuôn mặt ngũ quan đường viền tiên minh, mày kiếm bay xéo, rất kiêu ngạo, đôi mắt khi mở to thì tròn tròn, có thể so với mắt trâu, hiện tại khi nhắm lại thì có nét hiền hòa, chiếc mũi cao xuống viền môi đầy đặn, cằm ngay ngắn, đầy sự cương nghị.

Bọn họ đều đã trưởng thành.

Lăng Tử Hàn càng đi càng xa, không còn khả năng dừng lại, nhưng mỗi lần trở về, Lôi Hồng Phi luôn tại đây chờ cậu.

Tình nghĩa này, cậu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Quan sát thật lâu, Lăng Tử Hàn mới đứng dậy, lặng lẽ đi vào phòng tắm, cởi quần áo, đứng dưới vòi nước nóng dưới vòi hoa sen.

Tâm tình của cậu cũng giống như mỗi khi kết thúc đợt huấn luyện vậy, có chút mệt mỏi, có chút biếng nhác, cũng có chút hưởng thụ. Hiện tại, còn có người anh em còn thân hơn ruột thịt là Lôi Hồng Phi luôn chờ mình ở nhà, trong lòng cậu cũng có chút vui mừng.

Ngay khi cậu nằm xuống bên cạnh Lôi Hồng Phi, thì Lữ Hâm đang ngồi ở dưới ngọn đèn hiền hòa, viết báo cáo sau cùng mà theo quy định phải nộp cho Lăng Nghị.

“Dựa theo những gì đã trình bày, tôi cho rằng, bọn họ đã đủ tư cách trở thành liệp thủ.”

HẾT PHẦN 06

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play