Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ nhìn người trước mắt mình, nhìn thoáng qua Abu đang mỉm cười đứng bên cạnh, liền đưa tay bắt lấy tay Heinz, lễ phép nói: “Không ngờ Mr.Heinz lại ở phủ tướng quân, vậy sao hồi nãy lúc tướng quân đi đón tôi lại không nói thẳng nhỉ? Còn phải để tôi tự mình tới đây một chuyến, là cố ý đùa vui tôi sao?”

“Không không, tuyệt đối không có ý này.” Heinz lập tức giải thích.

“Đúng vậy.” Abu cũng nhanh giải thích. “Người anh em, Laidi của tôi ơi, em đừng hiểu lầm. Tôi chỉ nghe Tinos nói là em sẽ tới đây gặp 1 người, cũng không biết là em tới gặp Heinz. Vừa đúng lúc y nói tới việc này, mời tôi đón em tới đây, tôi mới biết đấy chứ, lập tức cản đường để đón em nè.”

Lời giải thích này hoàn toàn hợp logic, nên Vệ Thiên Vũ làm ra bộ dáng thoải mái, mỉm cười: “Abu tướng quân, là em hiểu lầm anh rồi, xin đừng trách.”

“Không có đâu, mời ngồi.” Abu nhiệt tình ra dấu mời khách. “Nào, tất cả đều là người một nhà, chuyện gì cũng từ từ được mà.”

Vệ Thiên Vũ đi lên phía trước, thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng rãi đúng cách thức tiêu chuẩn, hờ hững nói: “Không nghĩ tới tướng quân và Mr.Heinz là bạn tốt.”

“Jack là bạn tôi, từng được tôi giúp đỡ. Nếu Heinz là bạn hắn, thì tất nhiên cũng là bạn của tôi.” Abu cười giải thích, lập tức vung tay lên.

Có quản gia mang theo người hầu lên, đặt các trà cụ mang phong cách cổ điển nước Anh, châm mỗi người một ly hồng trà Anh.

Abu ôn hòa mà nói: “Trời muộn quá rồi, có người nói uống cà phê sẽ không tốt cho thân thể, nên chúng ta uống trà nhé.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ cùng Heinz đều vui vẻ đồng ý.

Hai người uống một ngụm trà, chưa cất lời thì đã có người gọi điện cho Heinz nói vài câu. Heinz nghe xong, dùng tiếng Đức nói: “Được, tao biết rồi, để tao xử lý.”

Cúp máy, y nhìn Vệ Thiên Vũ, vẻ mặt ôn hoà dùng tiếng Anh nói: “Mr.Ahmed, Polis là người của tôi, nếu có chỗ nào đắc tôi, xin anh bỏ qua.”

Vệ Thiên Vũ đặt tách trà xuống bàn, quay đầu nhìn y, bình thản nói: “Có 2 chuyện nó làm khiến tôi không thể chấp nhận, một, nó chưa có sự cho phép của tôi, đã bắt lấy cánh tay tôi, hai, nó dùng súng chỉ thẳng vào đầu tôi. Mr.Heinz, nếu có người làm ra 2 chuyện đó với anh, anh sẽ thế nào đây? Bỏ qua sao?” Nói đến đây, anh đưa tay lấy súng lục của Polis ở bên hông ra, quăng lên bàn.

Trên người Polis có mang theo camera cùng máy nghe trộm, nên Heinz nắm rõ được chuyện xảy ra ở quán bar vừa rồi, nếu không cũng không để Abu chặn lại Vệ Thiên Vũ, đưa anh đến đây. Tuy rằng trước đây chưa từng nhìn thấy qua người này, nhưng từ biểu hiện của anh ở trong quán bar, Heinz biết rõ, người đàn ông nhìn qua tao nhã này kỳ thực là một người rất cường ngạnh, nếu nói không hợp sẽ lập tức dùng vũ lực. Nghe Vệ Thiên Vũ nói xong, y suy nghĩ 1 hồi, thành khẩn mà nói: “Polis rất trung thành với chúng tôi, do nóng lòng muốn mời anh đến đây gặp mặt, nên không để ý đến lễ nghi phương thức cho lắm. Nó là kẻ thô thiển, Mr.Ahmed đừng chấp nhặt với nó làm gì, có thể nể mặt tôi cùng tướng quân mà thả nó không?”

Vệ Thiên Vũ nhìn Abu, thấy y không có lên tiếng, hiển nhiên đồng ý với câu nói của Heinz, liền nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ nó dùng một tay bắt lấy tay tôi, tay kia dùng súng chỉ vào đầu tôi, theo quy củ của tôi, nhất định phải giết. Nếu Mr.Heinz lên tiếng, lại ngay ở chỗ của Abu tướng quân, thì mặt phải nể rồi. Vậy đi, giữ mạng của nó lại, chặt đứt hai tay nó, việc này giải quyết xong.”

Abu và Heinz đều là dạng người tay đầy máu, tuy rằng phương thức khác nhau, nhưng bản chất như nhau, nghe Vệ Thiên Vũ nói vậy, trong lòng cũng không có tức giận, trái lại càng thêm thưởng thức anh.

Vẻ mặt Heinz chân thành cười nói: “Theo lý thuyết, yêu cầu của Mr.Ahmed cũng không quá phận, thế nhưng, Polis là thủ hạ đắc lực của tôi, tôi còn cần nó làm việc cho tôi, nếu chặt tay nó rồi, thì cũng không hẳn là thỏa đáng. Mr.Ahmed, tôi có thể dùng phương thức khác bồi thường cho anh được không?”

Vệ Thiên Vũ nghe được nhã ý của y, trầm ngâm chốc lát, liền sảng khoái gật đầu: “Được rồi, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ trí tuệ ‘Biến chiến tranh thành tơ lụa’, tôi rất thích câu này. Hôm nay tôi cùng Abu tướng quân, Mr.Heinz lần đầu tiên gặp mặt, lễ nghĩa bắt buộc phải nói tới. Tôi nghĩ, Mr.Heinz chuyển cho tôi 10.000.000 Euro, việc này coi như hóa giải, thế nào?”

Câu nói “Biến chiến tranh thành tơ lụa” của cổ ngữ Trung Quốc nói bằng tiếng Anh, trên cơ bản cũng chính là “Đem chiến tranh biến thành tiền tài để giải quyết”, Heinz vừa nghe chỉ biết vị này chính là cao thủ đàm phán, suy nghĩ một chút, cũng không cò kè mặc cả, thống khoái mà nói: “Được, tôi chuyển 10.000.000 đồng Euro, thay mặt Polis xin lỗi Mr.Ahmed, coi như quà gặp mặt, cùng Mr.Ahmed kết tình bằng hữu.”

“Được, Mr.Heinz thống khoái như thế, tôi rất thích.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Chúng ta cứ trước tiểu nhân sau quân tử vậy, một tay giao tiền, một tay giao người.”

“Không thành vấn đề.” Heinz cười ha ha. “Để biểu đạt thành ý của tôi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền.”

Hai người đều lấy điện thoại ra, nói với người của mình. “Đem máy tính của tao vào.”

Vệ Thiên Vũ nói số tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ, Heinz lập tức chuyển khoản online, Vệ Thiên Vũ thấy 10.000.000 đồng Euro vào tới tài khoản của mình rồi, liền nói với Chu Khải Minh là người mang máy tính vào: “Đi thả vị Polis kia ra, chú ý lễ phép, khách khí một chút.”

Chu Khải Minh lập tức nói: “Dạ,” liền mang máy vi tính xoay người đi.

Trong suốt quá trình, Abu vẫn không hé răng, cười mỉm ngồi ở đó xem náo nhiệt, lúc này mới nói: “Tốt tốt tốt, nào, mọi người cùng nhau uống tách trà, sau này là bạn.”

Vệ Thiên Vũ cầm lấy tách trà, quay sang Heinz ra lễ, xem như thăm hỏi, rồi uống 1 ngụm.

Heinz cũng làm theo như thế, nhấp 1 ngụm trà, rồi mới đặt tách trà xuống.

Vệ Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, nhìn đồng hồ, ôn hòa nói: “Chúng ta trở lại chuyện chính đi, Mr.Heinz, anh tìm Tinos có việc gì, có thể nói tôi biết.”

Lúc này Heinz cũng không hoài nghi anh nữa, nói thẳng: “Tôi nghe nói, các anh ở bệnh viện 643 ở Bắc Kinh có bắt được 1 người, phải không?”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ không chút do dự gật đầu. “Tôi cũng có đi, cùng Tinos làm vụ đó.”

“À?” Heinz nhất thời cảm thấy hứng thú. “Có thể miêu tả 1 chút về người này cho tôi nghe được không?”

“Nói thế nào nhỉ?” Vệ Thiên Vũ nhún vai. “Là một người Trung Quốc, khoảng trên 30, hình như bệnh rất nặng, rất gầy, cũng rất trầm mặc, lúc Tinos nhìn thấy có nói, hình như đã từng trải nghiệm qua cái máy do Antinogen phát minh gì đó thì phải.”

Heinz vừa nghe vừa gật đầu, hời hợt nói: “Tôi rất có hứng thú với người này, có thể tặng tôi hay không? Giá cả có thể thương lượng.”

“Chúng tôi phải xuất sinh nhập tử mới có thể bắt được người này đấy.” Vệ Thiên Vũ nâng chung trà lên, nhàn nhấp một ngụm trà. “Chúng tôi rời khỏi Trung Quốc rồi mới nghe nói, các anh cùng bên ‘Kẻ hủy diệt’ đều lỗ không ít người.”

“Đúng vậy.” Heinz cũng không che giấu, cười gật đầu. “Đêm đó, chúng tôi và ‘Kẻ hủy diệt’ đều cử người tới bệnh viện động thủ, ở đó rất loạn. Sau đó, chúng tôi nghe nói các anh thừa dịp loạn mà cướp người đi, nhưng lại khiến tôi khá bất ngờ. Thế nhưng, chúng ta đều là người một nhà, tất cả đều có thể thương lượng, còn hơn là phái người cướp lại.”

“Cũng đúng.” Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu. “Lúc chúng tôi lẻn vào, bên trong rất loạn, nhưng lại đỡ được giúp chúng tôi không ít.”

“Tôi có chút không rõ, các anh cướp người đó làm gì?” Heinz có chút nghi hoặc. “Người đó với các anh hình như không có tác dụng gì cho lắm.”

Vệ Thiên Vũ nhìn y, ý vị thâm trường cười cười: “Mr.Heinz, nếu mọi người đều là bạn, thì tôi cũng không gạt anh. Con người tôi, luôn luôn đặc biệt có hứng thú với mấy cái thứ được giấu trong mật thất đặc biệt và được canh giữ cẩn mật, nào là danh họa vô giá, đồ cổ, người, đều khiến tôi muốn nhìn 1 lần. Đương nhiên, mấy thứ này trên cơ bản đều có thể biến thành tiền tài lớn. 10 năm qua, để chữa bệnh cho Tinos, bản thân tôi phải táng gia bại sản, cho nên, với những thứ có thể thành tiền càng thêm nhiệt tình yêu thương. Lần này, tôi chú ý tới mật thất của bệnh viện 643, còn phải cảm ơn người của anh và ‘Kẻ hủy diệt’, nếu không tôi cũng không biết ở đó còn có huyền cơ. Vốn dĩ tôi không định tới Bắc Kinh gây sự làm gì. Ở chỗ khác cũng kiếm được tiền vậy, nhưng Tinos kiên trì muốn đi, tôi tất nhiên phải theo thôi. Nói thật, tôi khác với các anh, không có lý tưởng rõ ràng, tôi chỉ là yêu tiền, đương nhiên cũng có nghĩa khí. Lần này, Tinos nhất định phải làm chuyện này, mà người này lại khiến anh cùng bên ‘Kẻ hủy diệt’ cảm thấy hứng thú, người Trung Quốc lại giấu cậu ta nghiêm mật như vậy, khẳng định đáng giá, vì vậy tôi mới phải mạo hiểm. Sau khi cướp được người ra, Tinos đã nói, nếu như là ‘Kẻ hủy diệt’ muốn người này, có thể lấy 2 tỷ đồng Euro, nếu bên anh muốn, có thể chỉ cần dùng 50.000.000 thành giao, thế nhưng có 1 điều kiện khác, là phải để Antinogen vì chuyện xảy ra lúc trước mà xin lỗi anh ấy, bằng không không cần bàn tiếp. Tôi nghĩ, yêu cầu này chắc cũng không quá phận nhỉ?”

Heinz nghe anh thẳng thắn nói ra thân phận vốn có của bản thân là bọn cướp sông cướp biển, lại thấy anh vừa nói đã thao thao bất tuyệt, lúc đưa ra yêu cầu thì thái độ kiên quyết, nhưng lại khiến y có 7 phần tin tưởng. Nếu là vì tiền, vậy thì tốt rồi, chờ Vệ Thiên Vũ nói xong, y liền cười: “Tiền đâu phải chuyện khó, thế nhưng, xin lỗi có thể qua điện thoại được không? Thấy mặt là được rồi. Thân thể Antinogen không tốt, lại bị nhốt 10 năm, hiện tại hay sinh bệnh, ở nhà tịnh dưỡng, thực sự không tiện ra ngoài, xin Tinos hiểu cho.”

Vệ Thiên Vũ làm ra bộ dáng không liên quan tới mình, đạm nhiên nói: “Tinos nói, toàn bộ mọi việc tôi có thể toàn quyền quyết định, nhưng về điều kiện đi kèm đó, tôi nghĩ muốn thay đổi gì phải được Tinos đồng ý mới được.”

“Đó là đương nhiên.” Heinz lập tức gật đầu, thái độ thành khẩn gấp đôi. “Mr.Ahmed, xin anh chuyển lời tới Tinos, tôi thật sự rất muốn gặp mặt em ấy. Năm đó, chúng tôi đều có nhiệt huyết, nói chuyện rất hợp nhau. Hiện tại, hơn 10 năm đã qua, chúng tôi ai cũng trải qua tang thương, cũng có rất nhiều bạn cũ không còn ở trên nhân thế. Nói thật, tôi rất nhớ em ấy, hy vọng có thể gặp được em ấy, cùng nhau nói chuyện.”

Vệ Thiên Vũ nghe y nói chân thành tha thiết, cũng thu lại bộ dáng thờ ơ, ngồi nghiêm chỉnh, thanh âm nhu hòa mà nói: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho anh. Tinos là người quý trọng hữu tình, tôi nghĩ, chắc anh ấy sẽ liên lạc với anh thôi.”

Heinz thật cao hứng: “Vậy thật tốt quá.”

Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ, liền nói: “Thời gian cũng không sớm, tôi xin cáo từ. Mr.Heinz, Abu tướng quân, sau này chúng ta gặp lại.”

Heinz đang rất mong gặp Tinos để bắt lại cho bằng được Ngô Tiệp nên tất nhiên sẽ không giữ anh. Abu thấy Heinz đứng dậy đưa tiễn, cũng không nói thêm gì, cười đưa anh ra ngoài.

Heinz như chủ ý, lên xe của Abu, chở Vệ Thiên Vũ đưa đến bến tàu. Hai người nhiệt tình bắt tay anh, nhìn anh mang theo 1 đội dong binh lên du thuyền, cùng anh nói lời từ biệt.

Vệ Thiên Vũ cười khoát tay áo với họ, rồi ra lệnh cho thuyền khởi động.

Du thuyền chậm rãi lùi dần, quay đầu hướng đông bay nhanh đi.

Lúc này, ánh bình minh đã tới, ráng màu hoa mỹ xuất hiện tại phía chân trời đông phương. Vệ Thiên Vũ đứng ở ở đầu thuyền đón gió thổi trên biển, nhìn ánh sáng mặt trời kim sắc chậm rãi mọc lên từ ngoài khơi.

HẾT CHAP 25

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play