Nhà trẻ Tuyết Anh cùng trường tiểu học Tuyết Anh, trung học Tuyết Anh tại Bắc Kinh, tất cả đều là trường học quan trọng trực thuộc Trung Ương, nằm tại giải đất tây nam ở Áo Vận Thôn, cách công viên Áo Vận không xa, kiến trúc bên trong đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, xung quanh là cây xanh cùng sân cỏ rộng, nhìn qua đặc biệt bắt mắt, vô cùng xinh đẹp.
Ngày 01/09 là ngày khai giảng hằng năm, cũng là ngày học sinh lớp 1 nhập học. Ở đây so với trường học bình thường tất nhiên có điểm khác biệt, sáng sớm không ít xe chạy đến, những đứa trẻ từ trên xe xuống đều mang trên mặt nét hưng phấn, theo sau bọn trẻ đó là những công nhân viên chức, nhìn qua liền biết đó là cha mẹ của bọn trẻ. Bọn họ đi theo con mình vào trường, trên mặt là nụ cười quan tâm cùng nuông chiều.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một chiếc xe tư nhân bình thường tiến vào cổng trường, đỗ xe vào bãi đậu ở gần đó, cửa xe lập tức mở ra, từ bên trong có một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh xuống xe, tiếp sau đó là một đứa trẻ thanh tú. Cả hai đều mang cặp trên lưng, vẻ mặt rất hài lòng.
Cậu bé bước xuống trước cao hơn đứa trẻ kia nửa cái đầu, thân thiết ôm chặt lấy vai cậu, tươi cười nhìn vào trong xe nói: “Mẹ, mẹ về đi, để con đưa Tiểu Hàn đi báo danh.”
Đứa trẻ nhã nhặn cười nói: “Dì Tưởng, cám ơn dì, con cùng Hồng Phi có thể tự mình đi được rồi.” Tưởng Ngọc Lan lúc trẻ chỉ là một nhân viên công vụ bình thường của bộ Thông tin thành phố Bắc Kinh, nhưng Lôi Chấn lại công tác tại tổng bộ Quốc gia, bởi vậy con của bọn họ Lôi Hồng Phi vẫn có tư cách đến trường tiểu học Tuyết Anh để học. Bạn thân của bọn họ Lăng Nghị đã vào Bộ Quốc An công tác mấy năm nay, từ lâu uy danh truyền xa, còn được vinh danh “Quốc an đệ nhất dũng sĩ”, nhưng vợ của ông ấy cách đây không lâu bị phần tử khủng bố sát hại tàn nhẫn, cho nên ông quyết định để cho con trai của mình, Lăng Tử Hàn mới năm tuổi, năm nay nhập học, nhưng lại không rảnh tự mình đưa cậu đến trường, cũng không muốn để trợ thủ của mình đưa đi, tránh bị người khác chú ý. Lôi Chấn cùng ông là bạn thân lâu năm, suy nghĩ cũng không khác gì ông, cho nên rất hiểu tâm trạng của ông, Lôi Hồng Phi cũng đã sớm nháo nhào đòi cùng đi học với Lăng Tử Hàn, tan học cả hai sẽ cùng ở chung trong ký túc xá tại trường. Tưởng Ngọc Lan dù sao đưa một đứa đi học cũng là đưa, đưa hai đứa cũng là đưa, cho nên sáng sớm hôm nay liền đi đón Lăng Tử Hàn, đưa hai đứa tới trường học.
Lúc này, bà bước xuống xe đem hai đứa trẻ ôm chặt vào lòng, thương yêu hỏi Lăng Tử Hàn: “Con đi một mình được không? Nếu không để dì đưa con vào lớp, cũng nhân tiện nói chuyện với thầy của con một chút.”
“Không cần.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Con có thể tự đi, không cần thầy giáo đặc biệt quan tâm.”
Lôi Hồng Phi tùy tiện mà nói: “Mẹ, không cần lo lắng, có con bảo vệ cậu ấy, ai cũng không dám khi dễ cậu ấy đâu. Hơn nữa, còn có Long Tiềm cùng Hải Dương mà.” style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Tương Ngọc Lan trừng mắt nhìn y: “Học kỳ này con còn dám đánh nhau, xem mẹ có lột da con không.”
Lôi Hồng Phi hình như không để lời hâm dọa của mẹ mình vào trong tai, cười ha ha: “Người khác không chọc con, con sẽ không đụng đến nó, nhưng nếu có người chọc con, con không thể nào như rùa đen rút đầu không phản kháng.”
“Con …” Tưởng Ngọc Lan quả thực bị đứa con nghịch ngợm này gây sự đến mức không còn cách nào dạy dỗ, không khỏi cắn răng nói: “Chuyện khác mẹ mặc kệ, dù sao quan trọng là con cần phải chăm sóc Tiểu Hàn cho tốt, nếu không xem mẹ xử lý con như thế nào.”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi cầm lấy đôi tay của Lăng Tử Hàn, đứng thẳng lưng lên, tỏa ra bộ dáng khí khái anh hùng. “Tử Hàn là em trai thân thiết nhất của con, ai dám gây khó dễ cậu ấy, chính là gây khó dễ con.”
Trên mặt Tương Ngọc Lan lộ ra nụ cười khen ngợi: “Tốt, như vậy là được rồi.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Lôi Hồng Phi lập tức lôi kéo Lăng Tử Hàn xoay người chạy.
Tưởng Ngọc Lan thoả mãn mà nhìn bóng lưng con mình thẳng tắp chạy ào vào trong cửa trường học, lúc này mới lái xe rời đi.
Lôi Hồng Phi dừng lại bước chân, nhìn một chút phía sau, thấy mẹ đã rời khỏi, liền đối với Lăng Tử Hàn làm mặt quỷ, cười ha ha nói: “Mẹ của tôi đúng thật là dài dòng, sợ mẹ quá thôi!”
Lăng Tử Hàn dù không có tiếp nối theo sau lời của y, nhưng khóe môi bạc không nhịn được vẫn nhếch lên hiện ra nét cười.
Lôi Hồng Phi vươn người nhìn quanh. Trên tường của trường học có thể nhìn thấy rất nhiều máy vi tính hiển thị chữ, trong đó có một cái hiện lên dòng chữ “Nơi học sinh lớp một báo danh” cùng với một mũi tên chỉ hướng. Y liền kéo tay Lăng Tử Hàn, theo hướng mũi tên mà đi.
Báo danh cùng thủ tục học phí thì phụ huynh học sinh đều đã hoàn thành xong qua internet, phân tại lớp nào trường cũng đã thông báo qua trước cho phụ huynh. Lăng Tử Hàn tới đó cũng chỉ đơn giản là báo tên, rồi nhận sách giáo khoa, cố gắng đem hết những thứ đó đến lớp học.
Lôi Hồng Phi rất ra dáng anh trai, vừa giúp đỡ cậu xếp sách vở gọn gàng, thay Tử Hàn viết tên, bỏ vào cặp, rồi lại đưa cậu vào lớp 1/2.
Bên trong hầu như từng đưa trẻ đều có người lớn theo kèm để tìm chỗ ngồi cùng cất giữ đồ vật vào trong ngăn tủ, cho nên một “người lớn” nhỏ bé như Lôi Hồng Phi đặc biệt làm người khác chú ý.
Y nhanh chóng tìm thấy ngăn tủ có tên Lăng Tử Hàn, lập tức nói cho cậu: “Tất cả sách vở của cậu đều để ở đây, nếu có bài tập cần làm, thì đem quyển sách ấy về nhà, rõ chưa?”
Mấy người lớn đứng chung quanh nhịn cười không được nói: “Các cháu là anh em à?”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi kiêu ngạo mà ngước đầu lên. ” Nó là em trai cháu.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, không có hé răng.
Lôi Hồng Phi lôi kéo cậu đến chiếc bàn học có dán tên cậu, nhìn cậu cười nói: “Cậu cứ ngồi ở đây học, lúc tan học tôi sẽ đến tìm cậu. Nếu có chuyện gì, cứ đến lớp 3/1 tìm tôi, tôi trên lầu 4.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu: “Được.”
Lôi Hồng Phi đứng ở nơi đó, trái phải nhìn quét qua một vòng, lần lượt nhìn chằm chằm từng đứa trẻ trong lớp, sau đó mới chạy đi. Chính y còn chưa báo danh a.
Trong lớp này, xét theo tuổi mà nói, Lăng Tử Hàn đếm ngược thì đứng thứ mười, thế nhưng cậu so với những đứa trẻ khác lại cao thứ hai trong lớp, cho nên được ngồi ngay cuối. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, mỗi đứa trẻ đều rất nghiêm túc, nỗ lực thích ứng với bầu không khí trường lớp, thời gian sau khi học xong ngoại trừ nhận biết sơ các đứa trẻ khác, cũng không có nói chuyện cùng nhau, bởi vậy thường vào ngày này, toàn bộ 31 đứa trẻ trong lớp đều xa lạ với nhau.
Hôm nay học Ngữ Văn, Toán học, tiếng Anh, Đạo Đức cùng Thể dục, kỳ thực cũng là để thầy cô nhìn mặt mà thôi, Ngữ Văn thì học 6 chữ cái, Toán học thì từ 0 – 9 mười chữ số Arab, tiếng Anh dạy 7 mẫu kí tự, Thể dục cũng chỉ là tập đội hình đội ngũ. Bọn nhỏ nhìn qua đều là học hành nghiêm túc, chỉ có Lăng Tử Hàn có chút lơ đãng.
Cậu từ 2 tuổi đã bị cha mẹ nửa đùa nửa thật dạy rất nhiều thứ, cơ bản tiếng Anh cùng tiếng Pháp đối thoại đều được, chí ít có thể xem một số phim tài liệu bằng tiếng Anh cùng tiếng Pháp. Toán học cũng đã biết cộng trừ nhân chia, về phần thể năng cũng không phải là kém cỏi, hiện tại chương trình học của lớp 1 không khỏi khiến cậu cảm thấy có chút nhạt nhẽo, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Tuy rằng như vậy, trên mặt cậu vẫn luôn hiện ra nét nghiêm túc, không để cho thầy cô nhìn ra chút khác lạ nào.
Giờ ăn trưa, Lôi Hồng Phi chạy xuống lầu, trực tiếp nhắm thẳng lớp 1/2, vui vẻ kéo Lăng Tử Hàn vào căn tin. Bữa ăn trưa của bọn họ không khác tiệc đứng là bao nhiêu, thức ăn phong phú, dinh dưỡng phối hợp đặc biệt hợp lý. Lôi Hồng Phi cầm lấy một dĩa cơm cho Lăng Tử Hàn, hứng thú mà dẫn cậu đến bàn thức ăn nóng hổi, lấy cho cậu nhiều món ngon, tiện tay lấy thêm hai quả táo, lúc này mới cùng cậu và hai dĩa cơm đầy thức ăn nhiều màu sắc kiếm bàn ngồi xuống, mở miệng ăn.
Lúc này, Long Tiềm đang học lớp 6 cùng Trương Hải Dương học lớp 4 cũng bưng dĩa cơm đi tới bên bàn ngồi xuống, cười hì hì ngồi đối diện bọn họ, vừa ăn vừa quan tâm hỏi: “Thế nào, Tử Hàn? Ngày đầu tiên đến trường, đã quen chưa?”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Lôi Hồng Phi mạnh mẽ giơ lên nắm tay. “Có tôi làm chỗ dựa cho cậu ấy, tất nhiên là không thành vấn đề.”
Long Tiềm cùng Trương Hải Dương nhìn tiểu quỷ đang ra dáng người lớn che chở Lăng Tử Hàn, nhịn không được cười ra tiếng.
“Thôi đi, Hồng Phi, cái này giống đang tìm lý do để đánh nhau hơn đó.” Long Tiềm cười lắc đầu. “Coi chừng mẹ mày lột da mày đó.”
Trương Hải Dương cũng cười: “Đúng vậy, chính là việc mày có đánh nhau hay không cũng không được liên lụy Tử Hàn.”
Lôi Hồng Phi miệng ngậm một tràn thức ăn, trên mặt tràn đầy ý mặc kệ bọn họ. Múc thêm một muỗng cơm đầy, y liền quay qua nhìn dĩa cơm của Lăng Tử Hàn, thấy cậu ăn rất nhã nhặn, liền đưa tay huých cậu một cái: “Tử Hàn, ăn nhiều chút, ăn cho no, nếu không tan học sẽ đói bụng. Cậu đừng nghe hai người họ gây xích mích ly gián, mất khẩu vị.”
Lăng Tử Hàn “Uhm” Một tiếng, động tác cũng nhanh hơn một chút.
Long Tiềm quan tâm nhìn cậu, cười nói: “Tử Hàn đừng sợ, có chuyện gì cứ tìm bọn anh, bọn anh sẽ không để ai gây khó dễ cho em.” Cậu bé này năm nay bất quá cũng mới 12 tuổi, nhưng cũng ra dáng thiếu niên, lúc này lại nghiêm túc mà nói ra những lời này, nhất thời khiến cho những đứa trẻ khác ngồi chung quanh có cảm giác an toàn có thể dựa vào.
Trương Hải Dương liên tục gật đầu, tràn ngập thân thiết mà nói: “Tử Hàn, em nhỏ tuổi, rất có khả năng sẽ có người bắt nạt em, em đừng sợ, bọn anh nhất định sẽ làm chỗ dựa cho em. Người khác không dám nói, chứ ông ba của bọn anh lúc nào cũng bắt bọn anh nào là đứng tấn, luyện võ, cho nên đánh nhau là dư sức.”
Kỳ thực cha mẹ của bọn họ năm nay cao lắm cũng hơn 30, nhưng từ trong miệng bọn họ nói ra toàn bộ biến thành ” ông ba, bà mẹ”, mỗi lần nghe vậy Lăng Tử Hàn đều thấy buồn cười.
Lôi Hồng Phi cao hứng bừng bừng mà nện vào bàn một cái: “Đúng vậy, đúng vậy, Tử Hàn, nói ra cũng là cậu tốt số, cha của cậu không bắt cậu học mấy cái võ này, sáng sớm cũng có thể ngủ nhiều một chút.”
Trương Hải Dương cười khúc khích: “Biết mày là con quỷ lười chắc chắn chịu không nổi mà, ông ba bà mẹ của mày cũng thật là lợi hại.”
“Mấy cái đó có là gì?” Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý. “Tôi không phải là không chịu nổi, chỉ sợ người không chịu nổi là anh đó. Cha của anh cũng không phải là người hiền lành gì cho cam.”
Long Tiềm cũng không có ý hùa theo bọn họ, chỉ là thân thiết nhìn Lăng Tử Hàn, cười nói với cậu là ăn nhiều thêm một chút.
Trên thực tế, mẹ của Lăng Tử Hàn tuy rằng đã qua đời hơn hai tháng, thế nhưng cậu hoàn toàn không biết, Lăng Nghị chỉ nói với con trai mình, là mẹ cậu đi công tác, sau lại sinh bệnh, tạm thời chưa về, Lăng Tử Hàn tất nhiên là tin cha mình, cho nên cũng không biểu hiện gì khác, vẫn sống rất vui vẻ. Trong bốn người bọn họ, chỉ có Long Tiềm ra dáng người lớn, cũng nhận thức được nhiều hơn so với bọn họ, ngay khi cha mẹ của y biết tin Lăng phu nhân mất, liền nghiêm túc căn dặn y, trong trường học nhất định phải chăm sóc thật tốt Lăng Tử Hàn, ngàn vạn lần không được để cậu chịu tổn thương gì. Cho nên, Long Tiềm lúc này đối Lăng Tử Hàn không chỉ đặc biệt quan tâm, trong ánh mắt cũng có sự thương tiếc sâu sắc.
Bọn họ cơm nước xong, đem dĩa cơm trả về chỗ cũ, cùng nhau ra khỏi căn tin. Lôi Hồng Phi tinh thần hăng hái bừng bừng nói: “Tôi không muốn ngủ, chúng ta lên mạng chơi trò chơi đi.”
“Không được, Tử Hàn phải nghỉ ngơi.” Long Tiềm lập tức chối bỏ. “Mày cho là ai cũng như mày, giống hệt Lỗ Trí Thâm (1) à?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Trương Hải Dương cười ha ha. “Tử Hàn, đừng để ý đến y, anh đưa em về ký túc xá. Cố gắng ngủ thật ngon, buổi chiều còn học tiếp.”
Lôi Hồng Phi nghe xong, liền cũng không kiên trì, lập tức ôm vai Lăng Tử Hàn, hứng thú mà hướng ký túc xá đi đến.
HẾT PHẦN 01
Mục lục
(1) Lỗ Trí Thâm: Lỗ Trí Thâm 鲁智深, biệt hiệu là Hoa Hòa Thượng (花和尚) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Lỗ Trí Thâm là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, một trong 36 Thiên Cang Tinh, sao Thiên Cô Tinh.
Ông có sức khỏe cường tráng, nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc.
Ký túc xá của trường tiểu học Tuyết Anh có đầy đủ tiện nghi, cảnh vật chung quanh lại xinh đẹp, mỗi đứa trẻ đều có một giường riêng, để những đứa trẻ ấy sau bữa ăn trưa có thể ngủ một chút, sau giờ ngủ trưa mới tan học về nhà. Có một số học sinh mà cha mẹ phải công tác trường kỳ, liền gởi gắm con mình tại trường, đến lúc nghỉ định kỳ mới tới đón. Đương nhiên, những vấn đề này tất nhiên có thu phí, phụ huynh cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi ra.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng chạy tới bảng thông báo ngay hành lang của khu đại sảnh ký túc xá dò ra được phòng nghỉ của Lăng Tử Hàn, liền kéo cậu đến phòng thứ hai bên trái trên lầu một. Vừa tới cửa, bên trong bỗng nhiên có một tiếng động lớn. Cửa phòng vừa mở thì có một con vật nhỏ màu trắng từ trong phòng nhảy ra, hướng thẳng ngực của Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi nhanh tay chụp lấy, rồi để trước mắt nhìn mình cho kỹ. Đây là một con mèo con màu trắng. Lôi Hồng Phi cầm ngay cổ của con mèo, giơ cao lên, lớn tiếng nói: “Ám khí này của ai vậy hả? Muốn hại người à?”
“Là của em … của em …” Ngay cửa ký túc xá vang lên tiếng nói rụt rè của một học sinh lớp một.
Long Tiềm cùng Trương Hải Dương đi sau bọn họ, lúc này cũng trông thấy cậu học sinh nhỏ kia. Cậu bé ấy lo lắng nhìn con mèo trên tay của Lôi Hồng Phi, con mèo ấy kêu lên một tiếng thảm thiết, khiến cậu bé ấy cũng muốn khóc.
Lôi Hồng Phi chưa kịp nghe đầu đuôi liền lập tức khiển trách: “Đây là trường học, cậu cho đây là nhà của cậu sao? Là mèo của cậu sao? Tên gì? Còn cậu tên gì?”
Y hỏi liên thanh như đang bắn súng, không đầu không đuôi, Long Tiềm cùng Trương Hải Dương nghe vậy cũng không nhịn được cười, thế nhưng cậu bé kia cũng không suy nghĩ nhiều, hỏi gì nói nấy, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: “Lâm Lâm là do em mang đến, em tên Lưu Ký, em biết nơi đây là trường học, là do em sai, em không nên mang nó theo, nhưng em sợ rằng nó ở nhà một mình sẽ buồn, cho nên … Đại ca ca, anh trả Lâm Lâm lại cho em được không, em hứa sau này … sẽ không bao giờ mang nó đến trường nữa.”
“Lâm Lâm? Là con mèo này sao?” Lôi Hồng Phi cau mày nhìn con mèo trên tay, liếc mắt một cái, liền đưa tay quăng con mèo đi, trả lại cho chủ nhân của nó.
Lưu Ký không hề chuẩn bị gì, nên không chụp kịp, con mèo rơi bịch xuống đất, lập tức kêu “Meow” một tiếng, nghe thật thê thảm. Nước mắt Lưu Ký chợt rơi xuống.
Lăng Tử Hàn nhanh chóng cúi người ôm lấy con mèo nhỏ, đưa tới trước mặt Lưu Ký, nhẹ nhàng nói: “Trả cậu nè, đừng khóc.”
Lưu Ký nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt hiền hòa của cậu, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, cúi đầu nói: “Cám ơn anh.” Sau đưa nhanh chóng đưa tay nhận con mèo.
“Cái gì mà anh chứ?” Lôi Hồng Phi cười nhạt. “Cậu đừng thấy cậu ấy cao hơn cậu, coi thế chứ cậu ấy nhỏ hơn cậu đó. Động chút là khóc, cậu có thật là con trai không vậy?”
Thấy y lên mặt cụ non mà dạy dỗ mình, nước mắt Lưu Ký lại rớt xuống. Con mèo nhỏ trong tay cậu bé dường như cũng cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân mình, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, liếm liếm tay cậu bé.
Long Tiềm cùng Trương Hải Dương thấy Lôi Hồng Phi ỷ mình là học sinh lớp 3 ăn hiếp học sinh lớp 1, cũng không tốt cho lắm, đang định ngăn y lại, thì ngay sau lưng bọn họ vang lên một thanh âm nghe như vô cùng tức giận: “Ỷ lớn hiếp nhỏ, xấu hổ thật.”
Lưu Ký như thấy được cứu tinh, vừa mừng vừa sợ mà kêu lên: “Hồ ly ca ca.”
Không có ít học sinh vây quanh bọn họ, lúc này đều quay đầu nhìn lại. Đứng bên ngoài là một nam sinh, cao xấp xỉ với Lôi Hồng Phi, Trương Hải Dương, bộ dáng nho nhã lịch sự. Thấy mọi người liền né qua một bên nhường đường, y liền bước lên.
Lưu Ký lập tức đến bên người y cọ cọ, khuôn mặt tràn ngập thê lương giờ đã có chút màu sắc.
Nam sinh kia thoải mái mà vỗ vỗ vai cậu bé: “Đừng sợ, nơi này là trường học, không phải chỗ riêng của ai kia, sao để tên đó xưng vương xưng bá được.”
“Hừ, câu này là nói cho tôi nghe chứ gì?” Lôi Hồng Phi bước lên đứng ngay trước mặt y.
Rất nhiều người đều biết y là ai. Y tên gọi Nhạc Quang, giống Long Tiềm, là học sinh lớp 6, là một họa sĩ tương lai, từng được khen ngợi tại rất nhiều cuộc thi vẽ. Có người nói y rất thông minh lanh lợi, nên còn có biệt hiệu là “Tiểu hồ ly”.
Lôi Hồng Phi tuy rằng mới lên lớp 3, nhưng dựa theo thành tích hai năm trước mà nói y có sức học không đồng đều. Khoa học tự nhiên cực kỳ ưu tú trong khi khoa học xã hội thì dở tệ. Thế nên đối với loại hình học sinh ưu tú văn vẻ như Nhạc Quang không thích lắm. Lúc này, y nói mấy câu khiêu khích, chuẩn bị nếu nói không được thì dùng nắm tay.
Long Tiềm đã nhìn ra, lập tức nhanh chóng nắm lấy vai Lôi Hồng Phi, chưa đợi Nhạc Quang nói gì, liền quay đầu nói với Trương Hải Dương: “Ai, hai ngày nay hình như trên TV có chiếu 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ (1) 》.”
Trương Hải Dương từ nhỏ lớn lên cùng với y, cho nên tâm ý tương thông, lập tức theo phụ họa: “Đúng vậy, hình như đêm qua Lệnh Hồ Xung (2) có nói một câu y như vậy.”
“Thế nhưng, người diễn viên hôm qua nói câu này khí thế vẫn còn kém lắm.” Long Tiềm cười lạnh một tiếng. “Hôm nay nghe câu này mới ra dáng đại hiệp nè.”
“Em cũng thấy vậy.” Trương Hải Dương cười ha ha. “Đạo diễn tuyển sai diễn viên rồi, ở đây mới có người thích hợp đóng phim.”
Lời vừa nói ra, mấy đứa trẻ đứng xung quanh nghe thấy lập tức cười, còn Lôi Hồng Phi nghe vậy cười còn dữ dội hơn, tiếng ha ha vang đi rất xa.
“Các cậu …” Nhạc Quang bị bọn họ châm chọc khiêu khích khiến cho tức giận đến nghẹn lời, tay liền nắm chặt lại.
Lưu Ký nhanh chóng kéo áo y, nhỏ giọng nói: “Hồ ly ca ca, quên đi.”
Đang trong thế giằng co, bên ngoài liền vang lên một thanh âm uy nghiêm: “Chuyện gì vậy? Buổi trưa không về phòng ký túc xá nghỉ ngơi, đứng cả đám ở đây làm gì?”
Tất cả học sinh đều quay đầu lại nhìn, ngay cửa là một người đàn ông khuôn mặt nghiêm trang, dường như đang tức giận nhìn chằm chằm vào mấy người đứng giữa. Có người cũng biết ông, ông ấy là thầy dạy Ngữ Văn Phí Thủy. Trường học này phân ra làm ba nhóm, nhóm thầy cô đầu tiên dạy lớp 1 và 2, nhóm thứ hai dạy lớp 3 và 4, nhóm giáo viên còn lại dạy lớp 5 và 6, phân đoạn giáo dục như vậy để dạy dỗ cũng đạt kết quả cao hơn.
Những giáo viên chuyên môn sẽ làm chủ nhiệm lớp 1, sang năm chuyển lên lớp 2, rồi lại quay xuống lớp 1. Hiện tại, Phí Thủy là chủ nhiệm lớp Lăng Tử Hàn, mà năm trước, ông đã từng chủ nhiệm lớp Lôi Hồng Phi, cho nên đối với đứa học sinh bướng bỉnh tinh nghịch này biết rất rõ, cũng là đứa học sinh khiến ông đau đầu nhất.
Mấy đứa trẻ vừa nhìn thấy thầy giáo tới, liền quay đầu bỏ đi, trở về ký túc xá của mình.
Lôi Hồng Phi với ông thầy này đã đấu tranh lâu rồi, lúc này cũng không muốn giao thủ nữa, liền cầm tay Lăng Tử Hàn đưa vào ký túc xá, nói cậu ngủ cho thật ngon, liền cùng Long Tiềm, Trương Hải Dương đi về.
Nhạc Quang cũng không nói gì, vội vã giúp đỡ Lưu Ký đem con mèo nhỏ giấu sau lưng, để khỏi bị giáo viên nói này nói nọ, sau đó cũng đi.
Phí Thủy tự nhiên biết mấy đứa nhóc này đang diễn trò, nhưng hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhập học, ông cũng không muốn quá mức nghiêm khắc, liền đi ra ngoài. Đợi cho mấy đứa học sinh lớp khác ra khỏi ký túc xá, ông mới chậm rãi đi đến ký túc xá của Lăng Tử Hàn, nhìn chung quanh một chút, sau đó kéo chăn đang đắp của Lăng Tử Hàn lại cho ngay ngắn, lúc này mới đóng cửa đi khỏi khu ký túc xá.
Buổi chiều là tiết Mỹ Thuật, Âm Nhạc cùng một tiếng Vi Tính căn bản, sau đó liền tan học.
Lôi Hồng Phi vô cùng cao hứng lôi kéo Lăng Tử Hàn leo lên xe của Tưởng Ngọc Lan, dọc theo đường đi thao thao bất tuyệt hỏi chuyện trong lớp của Lăng Tử Hàn, Lăng Tử Hàn cũng rất vui vẻ, cái gì cũng nói.
Tưởng Ngọc Lan nhìn kính chiếu hậu thấy khuôn mặt hai đứa trẻ tràn đầy vui vẻ, trong lòng liền thở dài.
Vốn Tưởng Ngọc Lan muốn đưa Lăng Tử Hàn đến nhà bà, thứ nhất là có thể chơi cùng Lôi Hồng Phi, thứ hai là có thể ăn uống cho đầy đủ. Lăng Nghị gần đây cứ tăng ca suốt, chỉ sợ không có thời gian chăm sóc cho con trai mình, bọn họ đều lo lắng Lăng Tử Hàn còn nhỏ như vậy cứ tiếp tục thế sẽ cảm thấy buồn khi ở nhà một mình. Thế nhưng, Lăng Tử Hàn kiên trì nhất định về nhà, nói là muốn điện thoại nói chuyện cùng với mẹ. Tưởng Ngọc Lan đương nhiên biết “cú điện thoại” này là từ đâu mà tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt đầy hứng khởi của Lăng Tử Hàn, chỉ có thể cười rồi đưa cậu về nhà.
Lôi Hồng Phi ầm ĩ nhất định không chịu về nhà, chạy theo Lăng Tử Hàn lên trên lầu. Tưởng Ngọc Lan đối với tính cách của con trai mình cũng quá rành nên không ngăn cản gì, để cho y tự do.
Lăng Tử Hàn dùng vân tay của mình mở khóa, cùng Lôi Hồng Phi vào căn nhà hai phòng của mình. Cậu buông cặp xuống, chạy vào trong phòng, mở chiếc máy vi tính lớn như một quyển sách đặt trên tường.
Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng kéo một cái ghế tới ngồi sát bên cạnh cậu, cùng cậu quỳ trên ghế để có thể nhìn rõ màn hình vi tính trên tường.
Lăng Tử Hàn điều chỉnh đến hệ thống kết nối trò chuyện, lại nhìn đồng hồ, kiên nhẫn chờ điện thoại của mẹ gọi tới.
Lôi Hồng Phi ngồi một chút liền thấy chán, cùng cậu thương lượng: “Bằng không, chúng ta vừa chơi trò chơi vừa chờ.”
“Không!” Lăng Tử Hàn liên tục lắc đầu. “Mẹ của tôi ở một chỗ rất xa, lỡ như chúng ta chơi trò chơi, mẹ gọi tới không kết nối được thì sao?”
Lôi Hồng Phi đối với máy vi tính cũng mù mờ, lúc này suy nghĩ thấy cậu nói cũng có lý, lập tức nói: “Được, chúng ta không chơi, để cho dì gọi tới nói chuyện xong mới chơi.”
Không lâu sau, máy vi tính liền vang lên một tiếng nhạc rất êm tai, Lăng Tử Hàn mừng rỡ: “Là mẹ gọi!” Cùng lúc đó liền đưa tay chạm vào màn hình, ấn vào nút “Trò chuyện”.
Màn hình biến đổi, trên màn hình liền xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cười nói: “Con trai, hôm nay khai giảng, cảm giác thế nào?”
“Mẹ!” Lăng Tử Hàn cả người nhào lên màn hình, cười đến vui vẻ. “Trường học rất tốt, thầy giáo, bạn học đều rất tốt, nhưng mà giáo trình thì hơi đơn giản. Mẹ, con thật sự phải học lớp 1 sao?”
Người phụ nữ ấy nhàn nhã ngồi trước bàn, nhìn vào màn hình đối diện, phía sau lưng là bức tường bằng kim loại, bà mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt, trong tay cầm một chén trà bằng gốm, nụ cười tươi đến chói lọi. “Vậy sao, con trai mẹ thấy chương trình học dễ, vậy càng tốt chứ sao. Thế nhưng, nếu thật sự con muốn nhảy lớp, vậy con nói chuyện với cha con thử xem, mẹ cũng không thể tự quyết định được.” Thanh âm của bà thanh thúy ôn nhu, nghe thật đặc biệt thoải mái.
“Dạ, được!” Lăng Tử Hàn nhu thuận gật đầu nhẹ. “Chờ cha đã trở về, con sẽ nói cho cha nghe.”
Lôi Hồng Phi hiếu kỳ hỏi: “Dì Tiết, dì đang ở đâu vậy?”
“Dì đang ở Nam Phi, có việc cần làm ở đây.” Người phụ nữ nhìn về phía y. “Hồng Phi, năm nay con lên lớp 3 phải không?”
“Đúng vậy!” Lôi Hồng Phi sờ sờ đầu, có chút xấu hổ. “Dì Tiết, thành tích học tiếng Anh của con luôn kém, chờ dì trở về, dạy kèm thêm cho con được không?”
“Được!” Người phụ nữ vui vẻ gật đầu. “Con cùng Tử Hàn hiện tại đang học cùng nhau, trong trường nhờ con chăm sóc nó nhiều một chút.”
“Đó là tất nhiên!” Lôi Hồng Phi hăng hái. “Dì cứ yên tâm, có con ở đây, sẽ không ai ăn hiếp được Tử Hàn.”
“Vậy là tốt rồi!” Người phụ nữ mỉm cười nhìn Lăng Tử Hàn. “Con trai, ở nhà phải nghe lời cha, cố gắng học hành, biết không?”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn nhanh chóng gật đầu đáp ứng. “Mẹ, mẹ chừng nào thì về? Lần trước cha nói mẹ bị bệnh, hiện tại mẹ khỏe chưa?”
“Khỏe rồi, cũng chỉ là cảm mạo bình thường thôi, uống thuốc là sẽ hết.” Người phụ nữ nhìn Lăng Tử Hàn với ánh mắt rất dịu dàng, tràn ngập yêu thương. “Tử Hàn, mẹ còn khoảng mấy tháng nữa mới về, con phải một mình tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện cho con, mỗi ngày đều gửi bưu kiện cho con.”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn nhịn chốc lát, rốt cuộc nhịn không được, có chút làm nũng mà nói. “Mẹ, con nhớ mẹ!”
“Con trai, mẹ cũng nhớ con!” Thanh âm của người phụ nữ có chút nghiêm trang. “Mẹ không ở bên cạnh, con phải ngoan. Con đã lớn, đi học cũng tốt, ở nhà cũng được, quan trọng là phải ngoan.”
“Dạ, con biết!” Lăng Tử Hàn cố sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy sự nghiêm túc. “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ ngoan.”
“Được, mẹ rất yên tâm!” Người phụ nữ nói chuyện thêm vài câu với hai đứa trẻ, sau đó mới cúp máy.
Lăng Tử Hàn lưu luyến không rời nhìn hình ảnh mẹ mình biến mất trên màn hình, lúc này mới hưng phấn mà nói với Lôi Hồng Phi. “Tôi cho anh xem hình chụp của mẹ tôi gửi.”
Lôi Hồng Phi đương nhiên cũng thấy rất hứng thú, liền nhìn Lăng Tử Hàn đem bưu kiện mà mẹ cậu gửi tới mở ra, lấy ra một xấp hình ảnh chụp cảnh ở Phi Châu, thỉnh thoảng lại mở miệng líu lo không ngừng khen ngợi cảnh vật.
Hai người chơi đến sau giờ cơm, nhận được điện thoại của Lăng Nghị, nói với Lăng Tử Hàn, cơm đã chuẩn bị xong, hai người bọn họ cứ tự nhiên lấy ra ăn, ông còn phải tăng ca, khuya mới về.
Cái gì mà cơm đã chuẩn bị sẵn, bất quá cũng là dựa vào tính năng chế biến theo yêu cầu của bếp điện tử mà làm, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi cũng không soi mói gì, chạy đến nhà bếp đem cơm nước lấy ra, vừa xem phim hoạt hình vừa ăn, cảm thấy rất vui vẻ.
Chơi đến mệt, Lôi Hồng Phi gọi điện thoại nói cha mẹ biết, rồi leo lên giường Lăng Tử Hàn, hai đứa trẻ cùng ôm nhau ngủ.
Đến tận đêm khuya, Lăng Nghị mệt mỏi trở về nhà, đầu tiên là bước vào phòng con trai.
Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi cùng nhau ngủ giữa gối chăn sặc sỡ sắc màu, cái nào trên đó cũng có hình hoạt họa, nhìn qua vô cùng dễ thương. Trong phòng rất yên tĩnh, đầu giường là một ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng nhu hòa, khiến cho toàn bộ căn phòng màu xanh nhạt rất ấm áp và an toàn.
Lăng Nghị vô thanh vô tức mà đứng ở bên giường, say sưa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình. Khuôn mặt tinh xảo thanh tú này quả thật rất giống vợ ông.
Người phụ nữ xinh đẹp, thông minh cùng nhiệt huyết đó, lúc rời khỏi thế giới này còn chưa đến 30 …
Nghĩ như vậy, con người rắn rỏi nổi tiếng khắp nơi đó lẳng lặng mà rơi lệ.
Việc vợ ông qua đời ông vẫn không biết nói như thế nào cho con trai hiểu. Chuyện này đối với ông là một đả kích lớn, khiến ông gần như không gượng dậy nổi. Nếu như không phải thượng cấp, đồng nghiệp cùng bạn thân dùng hết sức quan tâm cùng ủng hộ, chỉ sợ lúc này đây ông không chống đỡ được đến giờ này. Thế nhưng, con trai ông còn nhỏ như vậy, lại ngây thơ hồn nhiên như vậy, ông làm thế nào nói cái tin tàn khốc như vậy cho nó đây? Bởi vậy ông chỉ có thể lừa cậu, dùng khoa học kỹ thuật, rồi nhờ chuyên gia vi tính giúp đỡ, đem âm thanh cùng hình tượng ôn tồn của chính mình chuyển hoán thành vợ ông, sau đó cùng con trai trò chuyện, tựa như chính hai mẹ con đang nói chuyện. Lăng Tử Hàn dù rất thông minh thì cũng còn nhỏ, không biết sử dụng hệ thống Prensence để truy tìm địa điểm của đối phương, cũng chưa phân biệt được thật giả từ màn hình máy vi tính, chỉ là đơn thuần nhìn thấy mẹ mình liền nhảy nhót vui mừng. Mỗi khi trên màn hình thấy ánh mắt mừng rỡ cùng tràn đầy mong mỏi của con trai, ông liền cảm thấy trong ngực từng cơn đau nhức, thậm chí hai mắt không biết lúc nào đều đẫm lệ.
Lúc này, ông nhìn con trai mình thật lâu, trong mắt tràn ngập thương tiếc cùng áy náy. Thật lâu sau, ông cúi người xuống, nhẹ nhàng đem chiếc chăn mà con trai cùng Lôi Hồng Phi đá văng ra đắp lại cẩn thận, lúc này mới tắt đèn trên đầu giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
(1) Tiếu ngạo giang hồ (chữ Hán giản thể: 笑傲江湖, chính thể: 笑傲江湖, latin hóa: xiào ào jiāng hú), tiếng Anh: The Smiling, Proud Wanderer, hoặc State of Divinity) là một tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, lần đầu tiên được phát hành trên Minh báo vào năm 1967. Tiêu đề “Tiếu ngạo giang hồ” được đặt theo một bản nhạc cầm tiêu hợp tấu đóng vai trò trung tâm của tác phẩm. Tiếu ngạo giang hồ được coi là một trong những tiểu thuyết đặc sắc nhất của tác giả.
(2) Lệnh Hồ Xung (令狐沖, Lìnghú Chōng) là tên một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung, xuất hiện trong bộ tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ. Lệnh Hồ Xung có sở trường sử dụng kiếm thuật với bí kíp Độc cô cửu kiếm và là một trong những nhân vật được nhiều người yêu thích nhất trong các nhân vật chính trong các tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung.
Mỗi ngày đến trường đối với Lăng Tử Hàn là một niềm vui, bởi vì có rất nhiều bạn nhỏ cùng chơi khiến cậu cảm thấy rất vui. Nhưng bài học thì quả thật rất chán, may là Lăng Nghị có cho cậu một số bài tập riêng, cậu liền lén trong giờ học mà lấy ra làm một số bài toán, hay là xem vài bài đọc tiếng Anh. Cậu ngồi ở cuối dãy, cho nên thầy cô cũng không phát hiện. Cậu vốn tướng mạo thanh tú, cử chỉ nhã nhặn, lại rất thông minh, cho nên giáo viên cũng tập trung vào những đứa nhỏ bướng bỉnh, căn bản không nghĩ tới đứa trẻ này bằng mặt mà không bằng lòng, hoàn toàn không hề nghe họ giảng bài.
Chương trình học của lớp 1 khối tiểu học hầu như không hề biến đổi gì trong 50 năm trở lại đây, tuy rằng sách giáo khoa đã nhiều lần chỉnh sửa, nhưng Ngữ Văn vẫn là bắt đầu từ ghép vần, sau đó thì đến các nét chấm, gạch, phẩy, cuối cùng mới dạy đến các chữ Hán giản đơn. Khi bọn họ hoàn thành xong phần ghép vần, Lăng Tử Hàn cũng đã nhận biết được hơn ba nghìn chữ Hán, cho nên có thể đọc được tiểu thuyết.
Trong lúc đó, Lôi Hồng Phi vẫn đối với Lăng Tử Hàn trước sau như một, vô cùng nhiệt tình quan tâm chăm sóc cậu. Trừ lần đó ra, y cũng không quên gây sự, đánh nhau, hầu như tháng nào cũng phải viết bản kiểm điểm, chuyện này thường thường làm y khổ não không thôi.
Lăng Tử Hàn tận mắt thấy y đi gây sự với người ta. Đó là lúc đi đụng phải Nhạc Quang, sau đó ầm ĩ đổ thừa rằng do Nhạc Quang cố ý đụng y, xô đẩy qua lại không chịu ngừng. Nhạc Quang cũng không tỏ ra yếu kém, chỉ trích y là người đụng trước. Hai người nói qua nói lại một hồi lại sử dụng nắm đấm.
Lôi Hồng Phi tuy rằng so với Nhạc Quang nhỏ hơn ba tuổi, nhưng kĩ thuật đánh nhau cũng không phải tầm thường, Nhạc Quang là một học trò trí thức, chưa đánh nhau qua bao giờ, qua một hai cái đấm bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Đợi lúc giáo viên chủ nhiệm Lý chạy tới, liền đem hai đứa nhỏ đứa trên đè đứa dưới nằm trên mặt đất tách ra, thái dương cùng bên má của Nhạc Quang đều sưng lên, khuỷu tay bị rách miếng da, khiến y ôm chặt cánh tay, cứ liên tục rên rỉ.
Vẻ mặt Lôi Hồng Phi tỏ rõ sự xem thường, hừ hừ mà liếc Nhạc Quang. Lăng Tử Hàn chạy tới bên cạnh Lôi Hồng Phi, quan tâm nhìn mặt y một chút, lại kéo tay y, nhẹ giọng hỏi: “Anh có bị thương không?”
“Không có.” Lôi Hồng Phi nắm lấy tay cậu, khí khái anh hùng mà ngẩng đầu lên. “Tên đó chỉ là một tên ngốc biết vẽ tranh, làm sao đánh thắng được tôi.”
Thầy Lý nghe được những lời này của y, nhất thời giận tím mặt: “Lôi Hồng Phi, em vi phạm nội quy trường học, còn không nhận lỗi sai của mình, làm sao lại như thế được. Em từ nay phải nhận thức lại mới được, ngày mai nộp bản kiểm điểm, không được ít hơn 800 chữ, phải viết tay, không được dùng máy vi tính đánh máy. Nếu như không nhận lỗi sai của mình bằng bài cảm nhận, thầy nhất định sẽ nói lên cho hiệu trưởng xử phạt.”
Lôi Hồng Phi đưa tay chỉ thẳng vào Nhạc Quang: “Anh ta cũng vi phạm nội quy như em, có phải cũng cần viết bản kiểm điểm không?”
“Lôi Hồng Phi, thái độ này của em là ý gì hả?” Thầy Lý giận dữ. “Đừng tưởng rằng cha em thuộc bộ Quốc Phòng thì chúng tôi không dám đụng tới em. Em là em, cha em là cha em, em đừng nghĩ rằng dựa vào thân thế của cha em thì có thể hoành hành ngang ngược. Nói cho em biết, không có được đâu.”
Lôi Hồng Phi vừa nghe, hai hàng chân mày liền chau lại, chuẩn bị mở miệng nói lại.
Lăng Tử Hàn nhanh chóng cầm tay y ngăn lại, lập tức tao nhã nói: “Thầy Lý, Lôi Hồng Phi đánh bạn, là do anh ấy sai, thế nhưng, chuyện này cùng với quan hệ cha con của anh ấy không hề có liên quan gì.”
Thầy Lý nhất thời nghẹn lời, đưa mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt mình, trong phút chốc không nhớ được đứa nhỏ này là ai. Toàn bộ học sinh trong trường nhiều như vậy, ông tất nhiên là không thể nhớ được hết tất cả, Lôi Hồng Phi vốn dĩ có tiếng là vua đánh nhau, cho nên ông mới có thể biết rõ như vậy, còn với Lăng Tử Hàn thật đúng là không có ấn tượng gì.
Xem đứa nhỏ này một bộ dáng ngoan ngoãn, ông cũng không dám thô lỗ, vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm: “Em thuộc lớp nào? Tên gì vậy?”
Lăng Tử Hàn vừa muốn trả lời, Lôi Hồng Phi đưa tay kéo cậu ra phía sau y tỏ ý muốn bảo vệ, cảnh giác nhìn thầy Lý: “Cậu ấy không phạm lỗi gì hết, không liên quan đến cậu ấy.”
Thầy Lý thấy y tỏ ra thần tình như vậy liền nở nụ cười, sự tức giận cũng vì vậy mà giảm hơn phân nửa, hướng y phất phất tay: “Thầy có nói em ấy phạm lỗi gì đâu, chẳng lẽ thầy giáo không được hỏi tên học sinh của mình hay sao? Được rồi, vào học rồi, em đi đi, nhớ kỹ ngày mai nộp bản kiểm điểm đó.”
Đợi chạy ra được một khoảng, y mới đứng lại, quay đầu lại nhìn một chút. Chỉ thấy thầy Lý đang quan tâm mà hỏi Nhạc Quang, chung quanh cũng không có ai, lúc này mới thở dài: “Thật là bi thảm mà, lại phải viết bản kiểm điểm, còn phải là hơn 800 chữ, thêm cảm nhận nữa chứ, cái này làm sao viết đây?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Tôi giúp anh viết.”
Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn cậu. Ở dưới ánh mặt trời, ánh mắt đen láy của Lăng Tử Hàn lóe lên tia sáng, làm bất kì ai nhìn vào cũng sinh thiện cảm.
Lăng Tử Hàn nhìn khuôn mặt Lôi Hồng Phi hiện rõ lên nét mừng rỡ, tựa như mới vừa trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lôi Hồng Phi liền đưa tay ôm lấy vai cậu, kích động mà đưa cậu đến lầu lớp học, trong miệng còn liên tục nói: “Có anh em hỗ trợ, tôi tất nhiên là an tâm. Tử Hàn, hôm nay tan học tôi đến nhà cậu.”
“Ừ, được!” Lăng Tử Hàn vui vẻ gật đầu.
Bắt đầu vào tiết học, bọn họ liền chia nhau vào lớp. Lôi Hồng Phi nhanh chóng lấy cặp, vừa nghe tiếng chuông kết thúc liền chạy ra khỏi lớp, ba chân bốn cẳng chạy tới trước cửa lớp học của Lăng Tử Hàn.
Bên cạnh bàn của Lăng Tử Hàn đang có mấy người bạn học vây quanh, khiến cậu nhất thời không đi được.
Lôi Hồng Phi sợ người ta đang ăn hiếp cậu, nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Tử Hàn, có chuyện gì vậy?”
Lăng Tử Hàn đang cùng bạn học nói gì đó, lúc này quay đầu lại, ôn hòa cười nói: “Bạn học của tôi hỏi tôi có muốn vào câu lạc bộ Văn học hay không?”
“Xì, câu lạc bộ gì nghe tên đã thấy chán, vào đó làm gì chứ.” Lôi Hồng Phi không khỏi phân bua, đồng thời kéo tay cậu ra khỏi lớp. “Nhanh lên, chúng ta về nhà thôi!”
Lăng Tử Hàn hướng mấy bạn học của mình nói: “Mình phải về nhà rồi, có gì mai nói tiếp nha!”
Mấy đứa nhỏ ấy cũng tới lúc phải về nhà, lúc này liền cùng nhau gật đầu. Chưa kịp nói gì thêm, Lăng Tử Hàn đã bị Lôi Hồng Phi kéo ra cổng trường.
Ngồi trên xe Tưởng Ngọc Lan, Lôi Hồng Phi khẩn trương nắm chặt tay Lăng Tử Hàn, rất sợ cậu sẽ nói ra chuyện y đánh nhau trong trường hôm nay. Lăng Tử Hàn cũng biết rõ tâm trạng của y, cho nên cũng chỉ đơn giản nói vài ba chuyện vặt trong trường cho Tưởng Ngọc Lan nghe, không hề đề cập gì tới chuyện đánh nhau.
Đợi lúc xe dừng lại, Lôi Hồng Phi kéo Lăng Tử Hàn vào nhà, lúc này mới yên lòng.
Luật giáo dục cải đổi lần thứ 5, không cho phép học sinh tiểu học học quá nặng, cho nên hiện tại thường học sinh tiểu học đều không có bài tập về nhà, nhưng Lăng Tử Hàn lại nhờ Lăng Nghị cho cậu một số bài tập để làm, Lôi Hồng Phi cũng lấy ra một cuốn sách toán học nặng khoảng 7gr được bao bằng giấy bìa xanh, cả hai đứa đều cùng ngồi trên bàn học, yên lặng mà tự mình làm bài tập của mình.
Lôi Hồng Phi chuyên tâm hoàn thành bài tập ngày hôm nay, sau đó mới đưa mắt nhìn Lăng Tử Hàn đang làm cái gì, phát hiện thấy cậu đang thay y viết bản kiểm điểm, nhất thời cao hứng mà mặt mày hớn hở. Y không dám lên tiếng, sợ quấy rối suy nghĩ của Lăng Tử Hàn, liền chạy đến phòng khách chơi trò chơi.
Lăng Nghị hôm nay đúng giờ tan sở, vừa vào cửa liền Lôi Hồng Phi đang hưng phấn chơi trò CS (1)《 Đội Đột Kích 》bản mới nhất. Tên nhóc đó vừa đem súng bắn vừa ném bom, đôi lúc cười ha ha “Để xem đánh mày như vậy mày còn sống được không? Giết chết mày nè!” đại loại như vậy, toàn bộ nhà bị tiếng của y làm cho náo nhiệt hơn.
Lăng Nghị thấy y không hề phát hiện mình vào nhà, cũng không cất tiếng gọi y, nhanh chóng bước đến phòng con trai mình, đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Lăng Tử Hàn cũng đã viết gần xong, đang trong phần “nhận thức lỗi lầm sâu sắc”, định sau đó hướng thầy nói rằng sau này sẽ tuân thủ nội quy trường học. Lăng Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chuyên tâm của con trai, không khỏi nở nụ cười.
Ông bước vào phòng, sẵn tiện nhìn xem con trai đang viết cái gì, không khỏi có chút kinh ngạc. Ai có thể hiểu con bằng cha, con trai Lăng Nghị lẽ nào lại phải có lúc viết bản kiểm điểm. Ông vẫn không hề lên tiếng, đứng ở phía sau con trai, nhìn trên khuôn mặt tính trẻ con lại chứa đầy quyết tâm của cậu, ngay trên tên học sinh được viết một cái tên ba chữ rất ngay ngắn “Lôi Hồng Phi”, lúc này mới hiểu được, nét cười trên mặt càng ngày càng đậm.
Lăng Tử Hàn viết xong, nhìn từ đầu tới đuôi một lần, hài lòng mà nhảy xuống ghế, muốn đi ra ngoài đưa cho Lôi Hồng Phi xem. Quay người lại, cậu liền thấy cha cậu đứng ngay trước mặt, nhất thời hoảng sợ, theo bản năng đem tờ kiểm điểm giấu sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng.
Lăng Nghị cũng không trêu chọc gì cậu, yêu thương mà đưa tay sờ sờ đầu của cậu, không nói thêm gì mà đi vào nhà bếp làm cơm.
Lăng Tử Hàn trong lòng bất an, chẳng biết cha có nhìn thấy việc mình làm hay không, lại không dám nói gì, liền nhanh chân nhanh tay chạy ra giữa phòng khách, đi tới bên cạnh Lôi Hồng Phi, đánh mạnh vào cái tên bạn thân đang hết sức chăm chú chiến đấu kịch liệt kia: “Này, cha tôi về lúc nào vậy?”
Lôi Hồng Phi không nghe được tiếng, vừa nhìn siêu màn hình trên tường vừa hỏi lại: “Cái gì?”
Lăng Tử Hàn giận, đưa tay giật lấy điều khiển game trong tay y lại, hỏi: “Cha tôi về lúc nào?”
Lôi Hồng Phi ngạc nhiên mà mở to hai mắt nhìn: “Cha cậu về rồi sao? Sao tôi lại không biết vậy ta?”
Lăng Tử Hàn không biết nên khóc hay cười: “Anh ở ngay phòng khách, vậy mà cha tôi về lúc nào anh cũng không biết sao?”
“Đúng vậy, hoàn toàn không biết.” Lôi Hồng Phi kinh ngạc mà nhìn chung quanh. “Vậy giờ cha cậu đang ở đâu?”
“Nhà bếp!” Lăng Tử Hàn tức giận mà đem bản kiểm điểm nhét vào tay y.”Đi chép lại nhanh đi!”
Lôi Hồng Phi cầm lấy nhìn qua, nhất thời hoan hô: “Aha, thật là nhiều chữ nha, Tử Hàn, cậu thật là lợi hại.”
“Nhỏ giọng chút, đừng để cha tôi nghe được.” Lăng Tử Hàn đưa tay đẩy y đi.
Lôi Hồng Phi lập tức im tiếng, thè lưỡi, liền chạy vào phòng Lăng Tử Hàn đóng cửa lại, ngồi xuống chép lại bản kiểm điểm.
Lăng Tử Hàn tắt đi máy chơi game, điều chỉnh TV dò kênh, trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên, cuối cùng hạ quyết tâm, đi vào nhà bếp.
Lăng Nghị đang đưa tay vừa xào rau, vừa nấu canh, trong phòng bếp tràn đầy hương thơm mê người.
Lăng Tử Hàn đi đến bên cạnh cha mình, lúng túng nói: “Cha, con vừa … vừa …”
Lăng Nghị quay đầu nhìn con trai mình một cái, tiếp tục xào rau, thần tình ôn hòa nói: “Vừa gì?”
Lăng Tử Hàn do dự chốc lát, liền hạ quyết tâm, xúc động thừa nhận: “Con vừa giúp Hồng Phi viết bản kiểm điểm.”
Lăng Nghị tắt bếp, múc món ăn trong nồi đặt lên bàn ăn, lúc này mới ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn về phía con trai, ôn nhu hỏi: “Vì sao nói cho cha biết?”
“Vì cha là cha con.” Lăng Tử Hàn rất nghiêm túc. “Con không thể giấu cha.”
Trong lòng Lăng Nghị chợt cảm thấy nóng lên, nhịn không được ôm lấy con trai, hôn mặt cậu.
Lăng Tử Hàn thấy phản ứng của ông dường như không có ý định trách mình, nhất thời yên lòng, vui vẻ ôm lấy ông, cười hỏi: “Cha, cha không trách con sao?”
“Phải chờ cha hỏi rõ đầu đuôi rồi mới quyết định được.” Lăng Nghị buông con trai mình ra, ôn hòa mà cười. “Trong trường học Hồng Phi làm gì vậy? Vì sao con phải giúp y viết bản kiểm điểm?”
Lăng Tử Hàn liền kể đầu đuôi góc ngọn cho ông nghe: “Y cùng bạn học đánh nhau, thầy giáo bắt y phải viết kiểm điểm, mà phải viết tay, còn phải hơn 800 chữ, thêm phần cảm nhận nữa, nếu không sẽ phạt nặng y. Y không biết viết làm sao, nên con giúp y viết.”
“Vậy sao?” Lăng Nghị vừa nghe liền hiểu chuyện gì xảy ra. Ông không hề tán thành cách giáo dục này, nhưng hình thức giáo dục của Trung Quốc hơn trăm năm qua chưa từng biến đổi chút nào, ông cũng không có biện pháp nào để biến đổi, bởi vậy, ông cho rằng con trai mình không hề sai, cũng cảm thấy Lôi Hồng Phi không sai, trái lại càng cảm thấy hình thức xử phạt của thầy giáo đó không được ổn. Suy nghĩ vậy, ông nhẹ nhàng lấy tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, ôn nhu cười nói: “Không có việc gì, y không biết viết, con giúp y viết, cha đồng ý.”
Lăng Tử Hàn cảm thấy bất ngờ, lập tức mừng rỡ. Đang muốn nói gì đó, thanh âm Lôi Hồng Phi vang lên: “Tử Hàn mau tới đây, chữ này đọc làm sao? Mang nghĩa gì vậy? Bản kiểm điểm của cậu có nhiều chữ tôi không biết đọc, nếu lỡ thầy bắt tôi đọc qua một lần, tôi chết chắc luôn rồi.”
Lăng Nghị nghe thanh âm hùng hồn của đứa nhóc tinh nghịch đó, không khỏi cười đến khoái trá. Ông rất thích Lôi Hồng Phi, một đứa nhỏ quang minh lỗi lạc, tính cách thẳng thắn lại mạnh mẽ, lại tốt bụng, đối với Lăng Tử Hàn cũng quan tâm rất nhiều.
“Đi đi, chí ít cũng phải giúp Hồng Phi hiểu được ý tứ của con chứ.” Ông hài hước mà hướng con trai nói. “Đọc cho y nghe qua một lần đi, sẵn tiện … giải thích ý nghĩa trong đó cho y.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng, lập tức gật đầu, xoay người chạy vào phòng của mình.
HẾT PHẦN 03
Mục lục
(1) Trò CS – Counter-Strike là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffe thực hiện.
Lăng Nghị nhìn dáng người giống y như mình kia, ở trong lòng thầm thở dài một hơi thật sâu. Việc vợ ông qua đời đã giấu hơn nửa năm, còn có thể tiếp tục được đến bao giờ? Giả mạo vợ ông để cùng con trai nói chuyện trong thời gian dài như vậy, bản thân ông cũng dần cảm thấy kiệt sức. Câu hỏi mà con ông đưa ra ngày càng nhiều, lại thông minh như thế, ông phải cố gắng che giấu để cho con trai không phát hiện ra điểm kì lạ. Bởi vậy, tuần trước ông nói với con trai, mẹ của cậu đã đi đến một nơi rất xa, nơi đó ở vùng núi, tín hiệu vệ tinh rất kém, mẹ không thể cùng cậu nói chuyện trong một khoảng thời gian dài. Con trai ông chấp nhận lời giải thích, tỏ ra thông hiểu mà gật đầu nhẹ. Tuy rằng trong lòng rất mong muốn được nhìn thấy mẹ, nhưng cậu biết rõ không thể làm ảnh hưởng đến công tác của mẹ, cho nên không nói gì, chỉ đơn giản mở to đôi mắt trong suốt, ngoan ngoãn yên lặng mà chờ đợi. Nhìn đứa con trai còn nhỏ mà đã ngoan hiền như thế, trong thâm tâm người làm cha vẫn luôn day dứt không yên.
Rất nhanh, trong phòng con trai liền truyền ra tiếng cười lanh lảnh của hai đứa trẻ. Lôi Hồng Phi hiển nhiên đã biết Lăng Nghị không trách Lăng Tử Hàn giúp y viết kiểm điểm, lá gan liền tăng lên, lập tức khôi phục dáng vẻ dửng dưng.
Lúc Lăng Nghị đem cơm nước ra ngoài, liền nghe được Lôi Hồng Phi lớn tiếng đọc: “Em xin hứa sau này sẽ hòa thuận cùng với bạn học, tuân thủ nội quy trường học, nghe lời thầy giáo, làm học sinh ngoan …”
Lăng Nghị biết tính cách của đứa trẻ này, vừa nghe những lời hứa cho y liền mỉm cười.
Quả nhiên, Lôi Hồng Phi còn chưa đọc xong lời hứa liền sốt ruột mà nói: “Ê, Tử Hàn, không thể viết vậy được đâu? Nếu tôi lỡ hứa rồi, lần sau lại đánh nhau thì làm sao đây? Đánh nhau không tính là sai, nếu xảy ra chuyện mà cứ đứng nói nói, thì làm sao còn xem là nam tử hán đại trượng phu.”
Lăng Nghị vừa đem ba cái chén cùng ba đôi đũa sắp lên bàn, vừa nghe y nói thì cười đến đôi tay run rẩy. Đứa trẻ này thật là nghịch ngợm mà.
“Tôi cũng biết sau này anh cũng sẽ như thế mà.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Anh nhìn đi, tôi chưa từng viết là xin hứa sau này không bao giờ … đánh nhau nữa.”
Lôi Hồng Phi nhìn kỹ, nhất thời cười ha ha: “Tốt, tốt, tốt, Tử Hàn, cậu là thực sự là người anh em tốt nhất của tôi nha. Sau này, lỡ mà tôi có đánh nhau tiếp, cậu sẽ người giúp tôi viết kiểm điểm.”
“Ừ, được!” Lăng Tử Hàn gật đầu mỉm cười, hiển nhiên nghĩ việc này rất thú vị.
Lăng Nghị lúc này mới cất giọng kêu: “Tử Hàn, Hồng Phi, ra ăn cơm thôi.”
Hai đứa trẻ đáp ứng một tiếng, lập tức chạy ra.
Nhìn trên bàn đầy món ngon, Lôi Hồng Phi nhanh chóng lấy cái chén, mở rộng miệng mà ăn. Miệng y ngậm một họng, nuốt ực một cái, liền đưa tay về hướng dĩa rau: “Lăng thúc, chú làm đồ ăn ngon thật nha, mẹ con làm cơm rất khó ăn, cha con làm thì tạm được, nhưng cha không có thời gian làm, cha luôn nói ‘công tác bận rộn, công tác bận rộn’.” Hai câu cuối cùng, y làm giống hệt như thanh âm của Lôi Chấn, thực sự là giống như đúc.
Lăng Tử Hàn nghe Lôi Hồng Phi khen cha của mình, trong lòng có chút ngọt ngào cùng tự hào, dùng chiếc muỗng nhỏ cùng đôi đũa chung một bộ với cái chén có hình bộ phim hoạt hình mà cậu thích do chính mẹ cậu mua cho, chăm chú ăn, cảm thấy rất ngon miệng.
Lăng Nghị nhìn dáng dấp vui vẻ của con trai, vẫn rất chần chờ, thực sự không biết có nên nói cho con trai mình biết hay không, rằng mẹ của cậu vĩnh viễn cũng không thể trở về được nữa.
Hơn nửa năm nay, công tác của ông vô cùng bận rộn, song song đó còn phải rút ra thời gian để giả thành vợ ông nhằm thăm hỏi con trai. Làm sao mà ông có thể nói chuyện vợ ông qua đời cho con ông biết đây, đối với người làm cha như ông quả thật là một chuyện khó nói, hoàn toàn không còn sự cơ trí anh minh của người từng được phong làm “Quốc an đệ nhất dũng sĩ” anh minh cơ trí nữa rồi. Ông cũng đã từng hỏi qua nhà tâm lý học nhi đồng nổi tiếng, bọn họ đều cho rằng ông nên uyển chuyển mà nói, nhưng dù thế nào thì cũng phải mau chóng nói ra việc mẹ cậu đã qua đời, nếu không, sẽ khiến cho đứa trẻ tự suy nghĩ lung tung, thí dụ như cho rằng hai người họ đã ly hôn, thậm chí mẹ rời nhà đi ra ngoài, điều đó sẽ làm ảnh hưởng xấu đến tâm lý của cậu, trái lại càng thêm có hại với cậu.
Lăng Nghị trầm tư, nhưng bên ngoài không biểu hiện gì khác lạ. Ông cẩn thận tỉ mỉ giúp cho hai đứa trẻ ăn xong, hòa ái mà cùng Lôi Hồng Phi nói mấy chuyện trong trường học, đối với mấy câu phát ngôn bừa bãi của y vẫn không tức giận, lớn tiếng la mắng như một người lớn, trái lại còn cùng y bàn luận hoặc chăm chú nghe như một người bạn, đối với những cách nhìn kì lạ của y với một số vấn đề cảm thấy có đạo lý cũng tỏ ý tán thành, cổ vũ y nói nhiều hơn, không cần phải giữ lễ nghi với ông.
Lôi Hồng Phi lần đầu tiên được một người lớn tán đồng quan điểm của mình, nhất thời vô cùng mừng rỡ, cơm cũng ăn nhiều hơn một chén.
Lăng Tử Hàn ăn cơm do chính tay cha làm, nghe tiếng nói huyên náo của Lôi Hồng Phi, tuy rằng không hề nói chuyện nhiều, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Ăn xong rồi, cậu hoàn toàn tự động phụ cha dọn chén đũa, đem vào bếp.
Lôi Hồng Phi nhìn thấy Lăng Tử Hàn nhỏ hơn mình rất nhiều còn biết tự dọn, bản thân không thể nào không biết xấu hổ mà khoanh tay đứng nhìn. Cả hai đứa trẻ cùng nhau đem dĩa đồ ăn cùng tô canh dọn hết vào bếp.
Lăng Nghị mỉm cười chờ hai đứa làm xong, sau tự mình vào bếp rửa chén, rồi mang hai đứa trẻ vào phòng khách.
Lôi Hồng Phi muốn chơi trò chơi, Lăng Tử Hàn lại muốn xem TV. Cả hai đứa trẻ muốn tranh nhau, thì Lăng Nghị đem máy vi tính cùng TV tắt hết đi.
Ông để hai đứa trẻ ngồi hai bên, bản thân ông ngồi bên cạnh, ôn hòa nói: “Tử Hàn, cha có chuyện muốn nói với con.”
Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu: “Dạ!”
Lôi Hồng Phi cũng an tĩnh lại, chuyên tâm mà nhìn Lăng Nghị, chờ ông nói.
Lăng Nghị suy xét thật lâu, rốt cục quyết định dùng câu nói bình thường nhất để nói chuyện này với con trai mình: “Tử Hàn, mẹ của con … đã đi đến một nơi rất rất xa rồi ….”
Lăng Tử Hàn ngửa đầu nhìn cha, khờ dại: “Vậy mẹ lúc nào thì trở về? Ở đó có thể gọi điện thoại không?”
“Không thể.” Lăng Nghị nhẹ nhàng lắc đầu. “Mẹ con … mẹ con khi đi đến đó sẽ không thể trở về được nữa, thế nhưng, mẹ sẽ ở đó chờ chúng ta, có một ngày chúng ta sẽ đi đến nơi đó.”
“Vậy sao giờ chúng ta không đi liền đi?” Lăng Tử Hàn hiếu kỳ hỏi.
“Bây giờ thì chưa được.” Lăng Nghị dùng tất cả ý chí kiên cường mà cố gắng chống đỡ, để chính mình có thể tiếp tục mỉm cười. “Con trai, con còn chưa lớn, cho nên không thể đi. Cha sẽ ở đây cùng con. Chờ cho con trưởng thành, cha cũng sẽ đi tìm mẹ của con.”
“Vậy đến lúc con trưởng thành, con có thể đi cùng cha không?” Lăng Tử Hàn hướng về phía ông. “Cái nơi mà mẹ ở có tốt không? Mẹ ở đó có vui không?”
“Nơi đó rất tốt.” Lăng Nghị nhẹ nhàng cười nói. “Mẹ con đi đến đó cũng tốt và đẹp như ở thiên đường vậy, vì mẹ con là một người tốt nên mới được đến đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tử Hàn tràn đầy thích thú: “Thật tốt quá, con cũng muốn tới đó.”
“Tương lai đi!” Lăng Nghị nhìn con trai, ôn nhu mà xoa đầu cậu. “Chờ con trưởng thành rồi đi. Hiện tại, con ở đây ngoan ngoãn học tập, mau mau lớn lên. Cha cũng sẽ như trước tới giờ cùng ở đây với con, con chịu không?”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn rất hài lòng mà cố sức gật đầu, nhưng cũng vì vậy mà có thêm nhiều lo lắng. “Thế nhưng, mẹ một mình ở đó, có sợ hay không? Không ai ở chung với mẹ, mẹ có buồn không?”
Trong mắt Lăng Nghị nóng lên, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Ông một tay ôm Lôi Hồng Phi, một tay ôm con trai, nhẹ nhàng mà nói: “Sẽ không, mẹ đang nhìn thấy con đó. Con trai, phải sống thật tốt, lớn lên thật tốt, mẹ con nhất định sẽ rất vui.”
“Con nhất định sẽ sống thật tốt, lớn lên thật tốt.” Lăng Tử Hàn không hiểu rõ hai câu nói đầy ẩn ý này của ba cậu, nhưng cũng nhanh chóng hứa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng kiên quyết. “Cha, tương lai lúc chúng ta đến chỗ mẹ, mẹ có ra đón chúng ta không?”
“Tất nhiên!” Lăng Nghị nhẹ giọng thở dài. “Con trai, đến lúc đó cha cùng mẹ sẽ ra đón con. Nhưng trước lúc đó, con phải làm một đứa trẻ ngoan.”
“Dạ, con nhất định sẽ làm một đứa trẻ ngoan.” Lăng Tử Hàn dùng sức gật đầu.
Lăng Nghị quay đầu nhìn Lôi Hồng Phi yên lặng một cách khác thường, ôn hòa mà nói: “Hồng Phi, sau này nhờ con chăm sóc Tử Hàn.”
Lôi Hồng Phi như một tiểu nam nhân, đặc biệt hiểu chuyện mà cố sức gật đầu: “Chú Lăng, chú yên tâm đi, con vẫn sẽ luôn chăm sóc Tử Hàn.”
Lăng Nghị không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản ôm hai đứa trẻ, lẳng lặng mà ngồi ở sofa.
Qua một hồi lâu, ông mới buông hai đứa ra, ôn hòa nói: “Được rồi, các con tự mình chơi đi!” Sau đó đứng dậy đi vào phòng mình, mở máy tính lên tiếp tục làm việc.
Lôi Hồng Phi thái độ khác thường, không hề tranh điều khiển từ xa cùng với Lăng Tử Hàn, bỗng nhiên nói: “Cậu xem TV đi!”
Lăng Tử Hàn liền vui vẻ mà mở TV, mở đến kênh địa lý quốc gia, chăm chú xem.
Lôi Hồng Phi lặng lẽ đi vào phòng của Lăng Nghị.
Lăng Nghị mỉm cười hỏi y: “Có việc gì sao?”
Lôi Hồng Phi cẩn thận tỉ mỉ mà đóng cửa phòng, đi tới trước mặt Lăng Nghị, trịnh trọng mà nói: “Lần trước bà nội con qua đời, mẹ con cũng nói với con rằng bà nội con đi tới một nơi rất rất xa. Lăng thúc, dì Tiết có phải mất rồi không?”
Lăng Nghị cảm thấy có chút bất ngờ. Kỳ thực câu nói hồi nãy ông dùng, cũng là do chủ ý của Lôi Chấn cùng Tưởng Ngọc Lan, không nghĩ tới bọn họ đã từng dùng qua. Ông dựa thẳng vào ghế, đối mặt với đứa trẻ, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, dì Tiết của con sinh bệnh, đã qua đời.”
Lôi Hồng Phi yên lặng, bỗng nhiên trong ánh mắt tròn tròn tràn đầy nước mắt, có chút nghẹn ngào hỏi: “Thật vậy sao? Vậy từ nay Tử Hàn có phải sẽ không có mẹ nữa hay không?”
Trong mắt Lăng Nghị có chút ánh nước. Ông yên lặng gật đầu nhẹ, một chữ cũng không nói được.
Lôi Hồng Phi bỗng nhiên hoảng sợ: “Vậy … bây giờ Tử Hàn sẽ làm sao đây?”
“Nó còn cha.” Lăng Nghị kiên định nói: “Chú sẽ ở cùng nó.”
Lôi Hồng Phi lúc này mới yên lòng, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên quay đầu chạy ra ngoài.
Lăng Nghị lo lắng đi theo ra bên ngoài.
Lôi Hồng Phi vọt tới bên người Lăng Tử Hàn, ôm cổ cậu, lớn tiếng nói: “Tử Hàn, tôi sẽ mãi ở bên cậu. Hiện tại chúng ta là anh em, sau này chúng ta là vợ chồng, tôi sẽ lấy cậu làm lão bà của tôi. Chúng ta cả đời cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Lăng Tử Hàn đang xem giới thiệu phim bắc cực, Bắc cực quang (1) mỹ lệ tại bầu trời vùng địa cực lóe ra ánh sáng, thình lình Lôi Hồng Phi chạy lại nói ra lời y như tuyên thệ, cậu có chút giật mình, một lát sau mới hiểu được. Ngẩng đầu nhìn trên mặt Lôi Hồng Phi tràn đầy sự chân thành, cậu dần dần nở nụ cười, lập tức nặng nề mà gật đầu: “Được!”
Lôi Hồng Phi nhất thời vui mừng, vẫn ôm cậu không chịu buông tay, đơn giản cùng cậu ngồi xuống, cùng xem chương trình mà trước đây chưa từng xem qua.
Lăng Nghị yên lòng, lén lút lui về, đóng lại cửa phòng. Trong lòng ông tự nhiên hiểu rõ, cả hai đứa trẻ này kỳ thực cũng không hiểu được cái gì là cả đời, cái gì là vĩnh viễn, càng không biết anh em cùng vợ chồng khác nhau chỗ nào. Bọn họ thấy trên TV người ta nói thế nào, có thể bắt chước thì bắt chước, hiện tại cũng y như vậy mà nói. Thời gian của bọn họ còn rất dài, trong suốt quãng đường đời còn gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, thế nhưng, giờ này khắc này, ông có thể khẳng định, hai đứa trẻ này suốt đời đều có thể là anh em tốt của nhau, đây là điều sẽ không bao giờ thay đổi.
Nếu như thực sự là như vậy, ông có thể yên tâm được rồi. Về phần tình cảm, thì đó là chuyện tương lai, cũng là chuyện riêng của bọn nhỏ, ông sẽ để theo tự nhiên, mặc cho nó tự phát triển, vĩnh viễn cũng không can thiệp.
Vô luận thế nào, ông cũng chỉ mong muốn con trai mình có thể hạnh phúc mà sống quãng đời còn lại.
Ngoài cửa sổ chợt có cơn mưa nhỏ, đôi lúc ánh lên vài tia sấm chớp cùng vài cơn gió. Lôi Hồng Phi tha thiết ôm Lăng Tử Hàn, trên người tản ra hơi nóng.
Hai đứa trẻ ngả vào nhau, hoàn toàn không có cảm giác lạnh, chỉ có ấm áp cùng thỏa mãn.
HẾT PHẦN 04
Mục lục
(1) Bắc cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.
Trên Trái Đất, Mộc Tinh, Thổ Tinh, Thiên Vương Tinh và Hải Vương Tinh, các cực quang được sinh ra do tương tác của các hạt trong gió mặt trời với từ trường của hành tinh, và vì thế chúng là rõ nét nhất ở các vĩ độ cao gần các cực từ. Vì lý do này, cực quang diễn ra ở Bắc bán cầu Trái Đất được gọi là bắc cực quang …
Mùa xuân mười hai năm sau, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi đi đến nghĩa trang tại vùng ngoại ô phía Tây Bắc Kinh.
Mẹ của Lăng Tử Hàn được an táng tại đây.
Mười hai năm trước, cha cậu nói với cậu, mẹ cậu đi đến một nơi rất xa. Đối với nhận thức của cậu lúc đó, “nơi xa” bất quá cũng là Nam cực hay Bắc cực, hoặc là một nơi núi cao vực sâu rừng cỏ hoang vu nào đó tại Nam bán cầu. Tuy rằng cậu rất nhớ mẹ, nhưng nghĩ rằng sau này mẹ cũng sẽ trở về, cho nên cố gắng kiên nhẫn chờ đợi.
Sáu năm sau, trong một đêm về nhà thì cha cậu bị tai nạn xe cộ trọng thương, tài xế cùng bảo vệ của ông đều chết ngay tại chỗ, sự việc này mới khiến Lăng Tử Hàn nhận thức được, mẹ đi xa nghĩa là đã mất.
Cậu lập tức hỏi cha. Lần đầu tiên cha rút thời gian rảnh được nghỉ phép dẫn cậu đi leo núi K2 (1), để cho cậu chinh phục tất cả gian khó khổ cực cùng cô độc rồi nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến vô cùng.
Sau đó, bọn họ trở lại Bắc Kinh, cha cậu đưa cậu tới đây, nói cho mẹ cậu biết, con trai của hai người họ đã trưởng thành.
Từ đó về sau, cậu bình tĩnh tiếp nhận chuyện mẹ mình đã vĩnh viễn rời xa mình.
Hôm nay, cậu cầm tay Lôi Hồng Phi kéo đến đây, hài lòng đứng trước mộ của mẹ. Cậu cầm bó hoa trong tay mình đặt lên mộ, khoái trá mà nói: “Mẹ, con đã 18 tuổi rồi, là một người trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi cũng nhìn bức hình xinh đẹp trên tấm bia, cười chân thành. “Dì Tiết, con cùng Tử Hàn là người yêu của nhau rồi. Dì yên tâm, chúng con nhất định sẽ mãi bên nhau.”
Lăng Tử Hàn ngồi xổm xuống, ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của mẹ cậu, nhẹ nhàng mà nói: “Mẹ, con rất hạnh phúc. Ở trên trời mẹ có thấy không?”
Lôi Hồng Phi cũng ngồi xổm xuống, thoải mái mà ôm vai Lăng Tử Hàn, trên mặt tràn đầy thương tiếc: “Tử Hàn, mẹ em nhất định thấy mà, em nhìn xem mẹ em cười vui đến cỡ nào.”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn cười gật đầu, vui vẻ quay đầu lại nhìn y.
Lôi Hồng Phi nhân cơ hội hôn cậu một cái.
Lăng Tử Hàn xấu hổ mà đẩy y một cái: “Trước mặt mẹ em, anh đừng có làm bậy.”
“Cái này có gì mà bậy?” Lôi Hồng Phi đanh đá mà ôm chặt lấy cậu. “Anh chính là muốn dì Tiết nhìn thấy, như vậy thì dì mới có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lăng Tử Hàn nghĩ cũng có lý, liền không hề chống cự, quay đầu tiếp tục nhìn bức hình của mẹ, nói mấy chuyện cỏn con như đang độc thoại, nào là xuân tới hoa nở rất đẹp, nào là khí hậu trở nên ấm áp, nào là các bạn thân đều có tiền đồ, nào là sức khỏe của cha rất tốt …
Lôi Hồng Phi nghe xong nửa ngày, nhưng mãi vẫn không nghe thấy cậu nói đến nội dung mà y muốn nghe, liền nhịn không được, cắt đứt lời cậu nói: “Vì sao không nói cho mẹ em biết chuyện của anh và em? Nãy giờ toàn là anh nói, em cái gì cũng đều không nói.”
Lăng Tử Hàn ngừng một chút, trên khuôn mặt thanh tú có chút ửng hồng, suy nghĩ hơn nữa ngày mới chậm rãi nói: “Mẹ, con và Hồng Phi cùng một chỗ rồi. Mười hai năm trước, y nói muốn cùng con một chỗ, vĩnh viễn cũng không xa nhau, con cũng đã đáp ứng y. Cuối tuần trước, lúc con vừa tròn 18, đã thành niên, thì con cùng y một chỗ với nhau luôn. Mẹ, Hồng Phi khi còn bé mẹ cũng rất thích y, hiện tại y đã vào Học Viện Không Quân Phi Hành, là phi công máy bay tiêm kích, thành tích rất tốt, con nghĩ mẹ sẽ càng thích y hơn.”
“Đúng vậy!” Lôi Hồng Phi cướp lời nói tiếp. “Dì Tiết, con không những thành tích tốt, lúc lớn lên cũng cao to uy vũ anh tuấn tiêu sái, giao Tử Hàn cho con là tốt nhất.”
Lăng Tử Hàn nghe thấy y trước mặt mẹ mình tự biên tự diễn, không khỏi buồn cười: “Vâng, y gần đây quả thật có tiến bộ hơn trước, đã nhiều năm không cần viết bản kiểm điểm.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha, một tay ôm lấy cậu đè ngã ra đất, cười mắng: “Tiểu tử thối, em dám trước mặt dì Tiết nói ra điểm yếu của anh, để xem anh thu thập em thế nào.”
Lăng Tử Hàn cũng không tỏ ra yếu kém, tận lực cùng y trên mặt đất đùa giỡn.
Mộ bia phía trước mặt họ, tấm hình người phụ nữ xinh đẹp vô vẫn đang nhìn bọn họ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, dường như toàn bộ thế giới đều đang lắng đọng lại cùng với bà, cùng bà hạnh phúc vì con trai.
HẾT PHẦN 05
Mục lục
(1) K2 (còn được gọi là đỉnh Godwin-Austen, Lambha Pahar, Chogori, Kechu hay Dapsang) là đỉnh núi cao thứ nhì trên mặt đất, nằm tại giáp ranh biên giới giữa huyện Taxkorgan, địa khu Kashgar, Tân Cương, Trung Quốc và Pakistan, thuộc dãy núi Karakoram.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/K2
HẾT PHIÊN NGOẠI
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT