Lăng Tử Hàn còn đang ngủ. Bệnh tình của cậu vẫn nghiêm trọng, sức khỏe không tốt, ban đêm lại cùng Vệ Thiên Vũ triền miên một lúc lâu, sau đó ngủ say.
Có thể ngủ say như vậy là một chuyện tốt, Vệ Thiên Vũ sợ đánh thức cậu, nên làm gì cũng rón rén, cuối cùng mới thay đồ, lặng yên rời cửa, nhẹ nhàng giữ cửa.
Hôm nay vốn là cuối tuần, không cần đi làm, nhưng anh phải dậy thật sớm, để chặn lại hai thằng nhóc con tinh lực tràn đầy hay gây sự.
Vừa xoay người, hai nhóc con kia đã xuất hiện trước mặt anh, một trái một phải làm nhiễu anh, nhìn dáng dấp đó, quả thật là muốn đánh thẳng vào cửa, muốn tạo ra tiếng động lớn để người bên trong mở cửa ra.
Vệ Thiên Vũ tay mắt lanh lẹ, cúi người một tay ôm một đứa, dưới chân phi khoái, vọt đến dưới lầu.
Hai nhóc con rất bất mãn, nháo nhào trong vòng tay của anh, kêu: “Ba ba, ba ba, tụi con muốn ba ba.”
“Không được ầm ĩ.” Vệ Thiên Vũ xách hai đứa nhóc đến ngoài cửa lớn, đặt xuống thảm cỏ ngoài vườn, nhẹ nhàng nói. “Ba ba còn mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, các con đừng làm ồn, nghe không?”
Không đợi hai nhóc kia kịp trả lời thì anh lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tựa như có một người đang đi bộ đến phòng ngủ của họ, tiếng chân khá nhẹ, tần suất mau, hiển nhiên cũng là một đứa nhóc.
Anh liền chạy ào vào trong nhà, ngón chân nhấc lên, bay thẳng lên lầu hai, một tay chống lan can, phi người về phía trước, nghiêng người chặn ngang bắt được Đồng Húc.
Đồng Húc vừa muốn mở miệng gọi thì Vệ Thiên Vũ đưa tay che miệng nhóc lại, bay vút xuống lầu, ra cửa chính.
Hai nhóc con đứng ở ngoài thấy chú nhỏ của mình cũng bị xách ra, nhất thời cười ha ha, giơ đôi tay nhỏ bé của mình ra vỗ tay: “Cha hay quá!”
Đồng Húc đứng trên mặt đất, tức giận mà nói: “Em muốn tìm anh hai, vì sao không cho?”
Vệ Thiên Vũ kiên trì cẩn thận giải thích: “Anh của em còn đang ngủ, đừng làm ồn. Sức khỏe của anh hai không tốt, rất khó mà ngủ say một giấc, để anh hai em ngủ thật ngon một giấc, được không?”
Đồng Húc quay đầu, cùng hai đứa cháu của mình, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, cuối cùng thống nhất tư tưởng, hướng về phía Vệ Thiên Vũ gật đầu: “Dạ được.”
Vệ Thiên Vũ lúc này mới yên tâm, cười nói: “Chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm nào, sau đó cha đi làm, tụi con cứ tự mình chơi nhé.”
“Dạ.” Ba đứa nhóc lập tức xoay người lại chạy ào vào nhà, đến chiếc bàn ăn nhỏ được làm riêng cho tụi nó ngồi xuống.
Có hai con chó giống Saintbernard (1) chẳng biết từ đâu chạy ào ra, chạy quanh tụi nhóc. Ba đứa nhóc liền quên ăn, cùng hai con chó chơi đùa.
Vệ Thiên Vũ giúp đỡ Triệu Tiểu Lan đem đồ ăn ra, đặt trước mặt ba đứa nhóc, sau đó lại dùng máy rửa tay siêu sóng, rửa sạch tay của bọn nhóc, sau đó ra lệnh: “Ăn đi!”
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt sáng sớm đã chạy bộ trong vườn ở ngoài, đây là thói quen hằng ngày của họ. Hiện tại Đồng Duyệt bình quân từng tháng phải làm ít nhất 100 ca giải phẫu, không có thể lực sự tốt sợ không chịu nổi, Lăng Nghị mỗi sáng đều kéo hắn dậy cùng nhau chạy bộ, vừa rèn đúc thân thể, bảo trì trạng thái. Trừ khi ban đêm hắn về quá muộn, mới để cho hắn ngủ ngon một giấc.
Chạy bộ xong, hai người trở về biệt thự, liền thấy ba đứa nhóc ngồi quanh bàn nhỏ, đang ăn bánh bao thịt, uống sữa bò, bàn tay nhỏ cùng chiếc miệng bé xíu đều dính dầu. Vệ Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, vừa chăm sóc ba đứa nhóc vừa ăn bánh mì.
Cả ba đứa nhóc đều miệng đầy thức ăn, thấy họ vào nhà, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ kêu một tiếng “Baba”, “Ông”, rồi không để ý tới họ nữa.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đều rất thích tình cảnh ấm áp này, cười với Vệ Thiên Vũ, liền đi rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Cuộc sống hiện tại của Lăng gia càng ngày càng bình thường, người trong nhà càng lúc càng nhiều, thanh âm ồn ào cũng một lúc một tăng, nơi nào cũng tràn đầy hơi hướng cuộc sống.
Cơm nước xong, Đồng Duyệt liền đi tới nhà kính ở phía sau viện xem những bông hoa bảo bối của hắn. Vài năm qua hắn bắt đầu say mê những hoa cỏ trân quý, nào là cây uất kim hương có sắc hoa hồng, hoa hồng lục, sen đế vuông. Lăng Nghị liền cho xây một nhà kính lớn đặt ở phía sau biệt thự, đặt toàn bộ các thiết bị, lại sưu tập rất nhiều giống hoa quý cho hắn. Đồng Duyệt rất vui, những lúc rảnh rỗi thường ở đây ngồi suốt, xem coi nên trồng và nuôi dưỡng những giống hoa này thế nào, để chúng có thể nở ra những đóa hoa mỹ lệ.
Lăng Nghị gần đây thì có sở thích về rễ cây. Trong nhà kính ông cho ngăn ra một phòng nhỏ, để đặt những rể cây có hình thù kỳ quái.
Những tri kỷ thân thiết nhất của ông biết được sở thích này, liền nhân lúc dẫn người đến các thâm sơn rừng già huấn luyện, nếu gặp phải những rể cây dáng dấp cổ quái, đều mang về cho ông. Thế nhưng, phần lớn những người khác đều không biết sở thích này của ông, cũng tránh mấy phiền phức do hạng người nịnh nọt gây ra.
Hai trưởng bối, một chăm hoa, một nghiên cứu rể cây, ba nhóc con liền mang theo hai con chó con chạy ra ngoài, lăn lộn trên thảm cỏ, hài lòng vừa cười.
Vệ Thiên Vũ thấy không có ai nữa, liền đi lên lầu, lặng lẽ vào phòng ngủ chính mình, sợ Lăng Tử Hàn khó chịu, nên muốn ghé qua nhìn một chút. Vừa đẩy cửa ra, anh liền thấy cậu đã dậy, đang ngồi ngay trên cửa sổ, nhìn bọn nhỏ đang cười đùa bên ngoài.
Vệ Thiên Vũ nở nụ cười, đi qua ôm cậu, nhẹ giọng hỏi “Sao không xuống dưới ăn?”
Cậu mới tắm xong, tóc có chút ẩm, trên người mang theo mùi thơm ngát thoang thoảng. Vệ Thiên Vũ liền lấy máy sấy, giúp cậu sấy tóc.
Lăng Tử Hàn không nhúc nhích, nhìn bọn nhóc cùng mấy con chó đang chạy đùa bên ngoài, bỗng nhiên nói trong tiếng máy sấy tóc vo ve: “Thiên Vũ, ngày hôm trước bộ tổ chức tìm em nói chuyện, nói là muốn em đảm nhận phó bộ trưởng.”
Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức tắt máy, cao hứng nói: “Tốt, đây là chuyện tốt mà.”
“Em không muốn.” Lăng Tử Hàn nhìn về phía anh. “Nếu như em làm phó bộ trưởng, dựa theo nguyên tắc né tránh, anh sẽ bị điều ra khỏi Bộ Quốc An, nếu vậy thì đó là một tổn thất rất lớn với chúng ta.”
“Không cần đâu, dù em có làm phó bộ trưởng, thì anh cũng đâu cần phải né tránh làm gì, chúng ta đâu có …” Nói đến đây, anh bỗng nhiên phản ứng, phút chốc nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Hàn. “Ý của em là …”
Lăng Tử Hàn chậm rãi nở nụ cười: “Thiên Vũ, chúng ta kết hôn đi. Đây là lần thứ ba em cầu hôn anh, hy vọng anh sẽ không tiếp tục từ chối.”
Vệ Thiên Vũ sửng sốt chốc lát, liền ôm chặt lấy cậu, kích động mà nói: “Anh đồng ý, anh đồng ý.”
Lăng Tử Hàn hài lòng hôn anh, cúi đầu nói: “Chúng ta tìm thời gian rảnh rồi đi đăng ký thôi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ vui mừng khiến trái tim muốn nổ tung, ôm chặt lấy cậu không muốn buông ra.
Lúc này, ba đứa nhóc đang chơi bên ngoài không thấy Vệ Thiên Vũ đâu cả, liền chạy vào nhà, chạy nhanh lên lầu, ào vào phòng hai người họ.
Thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau, ba đứa nhất thời không vui, cùng nhau xông tới, đẩy đẩy đưa đưa, sốt ruột kêu: “Cha tránh ra đi”, “Vệ ca ca buông ra đi.” liều mạng muốn tách hai người họ ra.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn vội vã buông tay, ba đứa nhóc lập tức ôm lấy Lăng Tử Hàn, luôn miệng kêu: “Ba ba”, “Anh hai.”
Lăng Tử Hàn nhìn hai chú chó con đang chạy quanh tụi nhóc, ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Mấy con chó này ở đâu vậy?”
Lăng Tiêu lập tức nói: “Chú Du Dặc cho đó.”
Lăng Diêu nói tiếp: “Chó nhà họ mới sinh chó con đó.”
Hai anh em phối hợp ăn ý, Đồng Húc căn bản không thể chen vào.
“À.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu, ôn hòa nói. “Các con ra ngoài trước, để ba thay quần áo được không?”
Ba đứa nhóc suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu, xoay người chạy đi ra ngoài.
Lăng Tử Hàn nhanh chóng cởi áo ngủ, thay đồ thường. Vừa mở cửa thì ba đứa nhóc đứng canh bên ngoài cửa liền nhào tới, ôm chặt lấy cậu, không chịu buông tay.
Lăng Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là kéo ba cục dính đó đi ăn cơm, sau đó ra cửa, đến nhà kính xem hoa mà Đồng Duyệt chăm sóc, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó để Vệ Thiên Vũ giữ ba đứa nhóc, lúc này mới đến phòng nghiên cứu rễ cây gặp cha mình.
Lăng Nghị ngoại trừ mái tóc trắng từ sau khi con trai mình chấp hành nhiệm vụ ở Cung Đảo trở về, thì sức khỏe hoàn toàn tốt. Trên mặt ông không có nét nhăn nào, nhìn qua rất trẻ. Ông tai thính mắt tinh, sống lưng thẳng tắp, hơn nữa thân thủ mạnh mẽ, rất nhiều thanh niên sợ còn kém ông. Lúc này ông đang ngồi trước cửa sổ, cẩn thận đánh giá rể cây trong tay mình, nhìn qua dương dương tự đắc, rất nhàn nhã.
Lăng Tử Hàn đi qua, cười kêu: “Cha.”
Lăng Nghị buông rể cây, ngẩng đầu nhìn cậu: “Dậy rồi à? Sao rồi? Thân thể ổn không?”
“Dạ cũng ổn.” Lăng Tử Hàn ngồi đối diện phụ thân, nét mặt ôn hòa. “Cha, bộ tổ chức tìm con nói chuyện, cha biết không?”
“Biết.” Lăng Nghị gật đầu. “Trước đó họ có trưng cầu ý kiến của cha, dù sao cha cũng là chủ tịch hội quốc an. Cha nghĩ với năng lực của con đủ để đảm nhiệm được chức vụ này, nên tán thành.”
“À.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói. “Cha, con muốn kết hôn với Thiên Vũ. Nhưng nếu vậy thì anh ấy phải bị điều đi. Đối với Bộ Quốc An mà nói, thì đó là một tổn thất rất lớn. Nếu như con trở thành phó bộ trưởng, thì cũng không muốn mất đi một tinh anh cực kỳ xuất sắc như vậy.”
Nghe được con mình có dự định kết hôn, Lăng Nghị an lòng, lập tức nói: “Cũng không sao, chúng ta có thể dùng biện pháp khác để bổ túc mà.”
“Sao bổ túc được?” Lăng Tử Hàn nghi hoặc nhìn cha mình. “Con nghĩ hoài mà lại không tìm được cách nào trong chế độ hiện hành bây giờ để giữ anh ấy lại được hết.”
Lăng Nghị mỉm cười: “Bộ an toàn tin tức quốc gia luôn gửi báo cáo cho cha, yêu cầu điều Thiên Vũ đến đó. Bọn cha gần đây có cùng bộ trưởng hai bộ cùng từng nghiên cứu qua vấn đề này, dự định điều Thiên Vũ đến đó đảm nhiệm phó bộ trưởng, chuyên môn phụ trách một khối Quốc Gia An Toàn. Xét vào tính chất công tác của bộ môn nay, thì nó cùng những người mà nó phụ trách sẽ tiến vào canh giữ ngay trong “Thứu tháp”. Đương nhiên, bộ an toàn tin tức bên kia cũng có văn phòng của nó, thế nhưng phần lớn thời gian của nó vẫn là công tác bên đây.”
Lăng Tử Hàn nhìn cha mình. Người này ngay từ khi cậu còn nhỏ đã là một vị thần trong lòng cậu, hiện tại vẫn như vậy. Dù là vấn đề khó khăn đến thế nào, chỉ cần giao cho ông, ông sẽ lập tức giải quyết dễ dàng. Cậu biết bộ an toàn tin tức quốc gia cùng bộ tình báo tổng tham luôn muốn có được Vệ Thiên Vũ, nhưng bộ an toàn quốc gia hoàn toàn không muốn thả người, hiện tại bỗng nhiên buông tay, tuyệt đối là vì cân nhắc đến quan hệ của cậu cùng Vệ Thiên Vũ, vì việc lên chức của cậu mà muốn quét dọn cản trở.
Cậu suy nghĩ một hồi, nhưng khẽ lắc đầu: “Cha, tuy rằng xử lý như thế nhìn qua hợp lý, nhưng lại không có biện pháp nào khác hay sao, như vậy quá ủy khuất Thiên Vũ rồi. Toàn bộ thời gian trong cuộc đời này của anh ấy đều cống hiến cho Bộ Quốc An, giờ vì con mà điều anh ấy rời đi, dù thế nào con cũng không thể chấp nhận. Hơn nữa, nói thật, sức khỏe của con không thể đảm nhiệm được công việc có trách nhiệm cao trong thời gian dài. Cho nên, ý kiến của con là, để Thiên Vũ làm phó bộ trưởng, con sẽ từ chức cục trưởng đốc tra, trở lại người chuyên phụ trách hành động.”
Lăng Nghị tỉ mỉ cân nhắc đề nghị của cậu, một lát mới nói: “Ý kiến này của con cũng được, nhưng, con hẳn biết rõ, Thiên Vũ sẽ không đồng ý. Đầu tiên con hãy thuyết phục nó trước đã, sau đó cha mới có thể cân nhắc tới kiến nghị này của con.”
Lăng Tử Hàn tất nhiên biết rõ.
Một người muốn thăng phó bộ trưởng, khẳng định phải trải qua sự khảo sát của bộ tổ chức, đầu tiên sẽ tìm người đó nói chuyện trước. Vệ Thiên Vũ thông minh tuyệt đỉnh, vừa gõ cửa đẩy vào thì anh đã biết rõ mọi chuyện rồi. Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý để mình thăng chức, nhưng lại để Lăng Tử Hàn ẩn thân. Chỉ sợ anh sẽ lập tức hết lòng giúp Lăng Tử Hàn nhậm chức phó bộ trưởng, sau đó đưa đơn từ chức.
Suy tư một lát, Lăng Tử Hàn nhíu chặt mày, thực sự là hao tổn tâm trí.