Lăng Tử Hàn nhận được báo cáo của Mai Lâm, biết Fuuma đã rời khỏi Hokkaido, đoán chừng là đến Tokyo. Nhưng Mai Lâm cùng La Y không thể lần ra hành tung của y, không thể theo dõi được.
Bất quá, Yamamoto Gan vẫn chưa thoát khỏi sự theo dõi sát sao của họ. Hiện tại, gã đang cùng vợ ẩn nấp trong một nhà khách gần eo biển Tsugaru.
Ngoài ra, thủ tướng Thạch Định Quốc dự định chiều ngày kế sẽ kết thúc cuộc viếng thăm nước Nga, đến thẳng Nhật Bản, 8h tối thì đến Tokyo.
Tối mốt, Hội nghị thượng định hợp tác kinh tế toàn cầu sẽ chính thức khai mạc tại trung tâm hội nghị quốc tế mới tại Tokyo.
Lúc này, Tokyo đã tập hợp toàn bộ tinh anh chống khủng bố trên toàn thế giới, hầu như bất kì thủ lĩnh các quốc gia đến tham dự đều đưa ra nhân viên bảo vệ an toàn tốt nhất cùng với tinh nhuệ bộ đội đặc chủng cùng cảnh sát đặc chủng. Trung Quốc cũng đã sớm phái ra đặc công đệ nhất của “Tiểu đội phản ám sát” thuộc bộ cảnh sát cùng hai tiểu đội chiến đấu của đội đột kích Thiểm Điện.
Hiện tại, tiểu tổ hành động bên Âu Châu của thủ tướng an toàn nghiêm mật bảo hộ luôn theo sát thủ tướng cũng đang cùng thủ tướng đến Nhật, liên hợp lại với tiểu tổ hành động bên Nhật Bản, canh phòng nghiêm ngặt hành động ám sát của Fuuma.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mới sáng sớm đã đưa thủ tướng tới Tokyo.
Lăng Tử Hàn nghe xong báo cáo của Mai Lâm cùng La Y, suy tư một hồi, quyết định tới nhà khách trước, bắt Yamamoto Gan, hỏi kế hoạch hành động của Fuuma.
Ngay góc nhà khách, là trên sườn núi cạnh biển, có một tòa nhà kiểu Nhật thấp thoáng trong rừng hoa anh đào, mang nét an tĩnh khác thường. Các cây anh đào sau khi bị thay đổi gen thì thời gian nở hoa khá lâu, lúc này vẫn đang nở rộ.
Tuyệt vời nhất, ở đây không chỉ có thể hưởng thụ tuyệt sắc của ngàn hoa, mà còn có thể nhìn ra biển rộng. Đặc biệt trong tiết xuân, gió nhẹ mây ít, ánh nắng tươi sáng, ở đây tựa như đang ở chốn tiên cảnh.
Yamamoto Gan ngồi ở dưới mái hiên, dựa vào lan can trông về phía xa biển rộng bình tĩnh trông về phía xa, nhàn nhã đi chơi uống trà. Vợ gã ngồi ngay kế bên, dịu dàng rót trà cho gã. Trong phòng, có một cô nhóc đang ngồi chơi búp bê vải, mẹ của bé đang ngồi bên cạnh bé.
Bên ngoài tường căn nhà, trong rừng, khắp nơi đều là thành viên “Đế Quốc Đạo Thần Đảng”. Những người này đều rất tuổi trẻ, mỗi người xốc vác nhạy bén, bố trí phòng tuyến trọng trọng, nghiêm mật hộ vệ tòa nhà đó.
Hôm nay tiết trời vẫn trong ấm như cũ, thỉnh thoảng có cánh hoa cây anh đào mềm mại bay xuống. Nhưng những người mặc đồ đen kia vẫn cảnh giới.
Bỗng nhiên, đạn vô thanh vô tức từ bốn phương hướng song song bắn lại.
Xạ thủ mai phục tại chỗ tối hiển nhiên lãnh tĩnh trấn định, cũng không có bắn phá bằng làn mưa đạn, mà lần lượt dùng từng phát súng 1 mà định địa điểm thanh trừ, hầu như không phát nào trượt, người trong rừng cùng bên tường đều không chết cũng bị thương.
Đợi cho bọn người đó nhanh chóng ẩn mình trong thân cây hoặc góc tường, không thể bắn chết ở cự ly xa nữa, Lăng Tử Hàn và Mai Lâm một trái một phải, đột nhập trong rừng.
Hai người bọn họ đều là một tay nắm súng, một tay mang dao, trong rừng bay lượn xoay quanh, nhẹ nhàng lay động, lướt nhanh qua các ngọn cây, thân cây, đạn không cách nào đuổi kịp thân ảnh hai người họ.
Gió mạnh ào qua, khiến cánh hoa rơi lả tả, phất phới đầy trời, những người này nếu không phải đạn bắn trúng chỗ hiểm thì cũng là bị đao cắt đứt yết hầu. Khi bọn chúng xoay người đối phó hai người họ thì đã có đạn thình lình bắn vào từ ngoài rừng. Sinh mạng tuổi trẻ nhanh chóng bị cắt đứt, ngã dưới làn đất đang phủ đầy lớp hoa anh đào hồng nhạt quyến rũ động nhân.
Đây quả thực là một nơi đẹp để chết.
Lăng Tử Hàn lạnh lùng giết người, động tác chuẩn xác mau lẹ, trong lòng lại tĩnh như làn nước. Cậu cùng Mai Lâm phi khoái tàn sát kẻ địch trong rừng không còn một ai, rồi nhảy người lên, bắt lấy thành tường mà leo vào trong.
Đạn súng trường lập tức hướng thẳng vào bọn họ mà bắn phá. Bọn họ xoay tròn thân trong không trung, tránh được lớp đạn ban đầu, lập tức phi thân nhào vào trong tòa nhà. Tốc độ xạ thủ không kịp bọn họ, mưa đạn không ngừng rơi phía sau người họ, rồi bắn trúng lớp đất.
Hai người một trái một phải song song nhảy qua cửa sổ, nổ súng bắn chết xạ thủ đứng bên cạnh cửa, sau đó tách nhau ra, tìm tòi hai bên. Thỉnh thoảng có xạ thủ hoặc là người cầm đao lao tới chặn lại. Động tác hai người bọn họ hầu như như nhau, đầu tiên là né tránh nhanh như quỷ, sau đó đưa chân lên đá, đá văng vũ khí cùng thân thể bọn chúng.
Thế tấn công của họ hung mãnh sắc bén, thế như chẻ tre. Quét sạch địch ở cửa hiên lầu 1 xong, Mai Lâm đột nhập đại sảnh lầu một, Lăng Tử Hàn lại nhảy lên lầu.
Tai nghe mini vô tuyến bên tai bọn họ không ngừng truyền ra giọng trầm của Vệ Thiên Vũ, nói cho bọn họ biết Yamamoto Gan đang ở dưới hiên nhà bên hành lang ở lầu 1, phương vị hướng ra mặt biển.
Mai Lâm thấy bên tường ở đại sảnh thấy 1 người phụ nữ ôm 1 bé gái. Cô nhóc thì cả người run lên, nhưng người phụ nữ kia lại vô cùng trấn định. Y đang muốn tiến lên khống chế người phụ nữ thì có làn đạn đột nhiên bắn tới chỗ y. Y nhanh chóng né qua 1 bên, lập tức bắn trả đối phương.
Lăng Tử Hàn động tác cực nhanh lên lầu.
Trên lầu có bốn người xạ thủ, đang thay phiên nhau bắn về phía cậu, ép cậu không thể nào không thể ngẩng đầu lên. Cậu cực nhanh phán đoán chỗ của bốn tên đó, nhỏ giọng gọi Vệ Thiên Vũ cùng La Y đang ngồi trên thân cây ở ngoài tường.
Sau đó, hai phát súng súng trường ngắm bắn vô thanh vô tức bay tiến đến, trúng 2 tên.
Thừa dịp hai tên kia đang sửng sốt, Lăng Tử Hàn liền phát động, 1 súng bắn ngay yết hầu của 1 tên, 1 tay thì ném dao, đâm thẳng vào trán của tên còn lại.
Cậu nghe được tiếng súng dưới lầu, liền chạy tới rút dao ra, nhảy xuống từ cửa sổ, đáp xuống ngay trước mặt Yamamoto Gan.
Trên tay Yamamoto Gan cầm 1 thanh đao ngắn, nhưng thanh đao đã đặt ngay trước bụng.
Lăng Tử Hàn đột nhiên bất động.
Bên người Yamamoto Gan, có một người phụ nữ khác nằm trên mặt đất, đã tự sát. Máu tươi từ cổ họng bà chảy ra, nhanh chóng thấm ướt sàn nhà gỗ, từng giọt từng giọt máu nhiễu xuống mặt đất.
Lăng Tử Hàn nhìn bà ta 1 chút, rồi nhìn Yamamoto Gan, lãnh tĩnh mà nói: “Cần gì phải vậy? Tôi cũng không giết phụ nữ cùng trẻ nhỏ.”
“Tôi biết, lần trước tại Sapporo cậu đã nói cho tôi biết rồi.” Yamamoto Gan mỉm cười. “Nhưng bà ấy là vợ tôi, quyết ý chết cùng với tôi.”
Lăng Tử Hàn nghiêng tai lắng nghe tiếng súng trong nhà, bỗng nhiên nâng tay lên, bắn ra 1 phát súng. Viên đạn bay qua giấy trắng của khung cửa sổ, chuẩn xác bay về phía mục tiêu.
Tiếng súng trong phòng dừng lại. Tên đàn ông đang cùng bắn súng với Mai Lâm bị trúng đạn ngay bên ngực, mềm người ngã vào tường.
Người phụ nữ trong đại sảnh bỗng nhiên khóc rống lên, nhóc con cũng khóc thét.
Yamamoto Gan khẽ thở dài: “Cậu giết con rể tôi, cha của cháu tôi.”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn gã: “Ông cùng con mình giết nhiều đến vậy, trên tay con rể ông chỉ sợ cũng không sạch lắm đâu? Những người bị các ông giết cũng là cha, con hoặc con rể của người khác mà thôi.”
Yamamoto Gan chậm rãi gật đầu: “Đúng, cậu nói đúng.”
Mai Lâm giám thị mẹ con hai người kia, song song chậm rãi đi tới cửa, nhìn Yamamoto Gan.
Yamamoto Gan nhìn y, cười nói: “Lần này thầy trò liên thủ à?”
Mai Lâm không để ý đến ông, chỉ lưu ý động tĩnh bốn phía.
“Những người đó … tôi không có ý định muốn giết.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói. “Tôi chỉ muốn giết ông.”
Yamamoto Gan trấn định: “Được, tôi biết.”
Lăng Tử Hàn có chút khó hiểu: “Tôi suốt đời không tranh với đời, hiện tại cũng đã chuẩn bị về hưu, vì sao ông nhất định tới trêu chọc tôi?”
Yamamoto Gan cười khẽ: “Con trai tôi là 1 võ sĩ chân chính, nó thấy thế giới to lớn nhưng lại chẳng có nổi 1 đối thủ có thể đánh 1 trận với nó, cảm thấy buồn chán vô cùng. Tôi chỉ muốn thỏa nguyện ước mong của nó mà thôi.”
Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn gã, bỗng nhiên nói: “Lệnh lang sinh nhầm thời đại. Đáng lẽ y phải sinh cách đây 700 năm, đồng thời còn phải sinh trong quý phủ của võ sĩ anh hùng Masashige Kusunoki (1) của quý quốc.”
Yamamoto Gan vừa nghe, rất là kích động, lập tức khom người với cậu: “Cám ơn ngài đã khen ngợi con trai tôi như vậy. Masashige Kusunoki chính là tấm gương suốt đời của tôi. Quỷ Thu tiên sinh, thiên hạ to lớn, chỉ có ngài mới là tri âm của con trai tôi, cũng chỉ có ngài mới xứng làm đối thủ của nó.”
Lăng Tử Hàn nhìn gã 1 hồi, gật đầu: “Được, tôi sẽ quyết chiến với y, để y thỏa nguyện. Hiện tại, xin ngài cho tôi biết, y đang ở đâu”
Yamamoto Gan dùng sức, đao cầm trong tay đưa vào trong bụng, sau đó đâm ngang qua. Máu phun như suối. Yamamoto Gan đau đến coi quắp, sau đó mỉm cười với Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng nói rằng: “Tokyo.”
Mai Lâm thấy gã bỗng nhiên mổ bụng tự sát, không khỏi nóng nảy, ở phía sau gã hỏi: “Ở chỗ nào của Tokyo?”
Thân thể Yamamoto Gan dần dần trượt xuống từ ghế, quỳ trên mặt đất.
Lăng Tử Hàn vội vàng mau tránh ra, để gã đối mặt với tà dương như máu trên biển.
Cánh hoa hồng nhạt của cây anh đào mềm nhẹ rơi xuống trong cơn gió như tuyết. Yamamoto Gan vui mừng nở nụ cười, nhẹ giọng ngâm vịnh:
“Tạm biệt thế giới, tạm biệt đêm tối.
Trên đường tới cái chết, chúng ta phí hoài thời gian.
Đường mòn yếu ớt, ánh sáng lóe ra,
Mỗi 1 bước đi, lại có bao nhiêu giọt sương
Ai lưu luyến ai, trong giấc mộng …”
Thanh âm của gã càng ngày càng nhẹ, rốt cục chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nhắm mắt.
Lăng Tử Hàn nghe câu thơ có một không hai cuối cùng của gã. Đó chính là câu thơ của Chikamatsu Monzaemon (2), năm 1953 ông được sinh ra trong 1 gia đình võ sĩ trứ danh, mà bản thân ông cũng là một kịch gia tài hoa hơn người.
Tên Yamamoto Gan này, cũng đã sinh sai thời đại rồi. Thế kỷ này tôn trọng kỹ thuật, truy đuổi hưởng lạc, cường điệu cá tính, không hợp với gã. Gã muốn dùng sức mình đảo ngược bánh xe lịch sử, trở lại thời đại thiên hoàng thống trị mấy trăm năm trước, thật sự là si tâm vọng tưởng. Nhưng gã vì mộng tưởng này không từ thủ đoạn, chế tạo nhiều sự kiện khủng bố máu tanh bạo lực, thật sự là khiến người ta thống hận.
Lăng Tử Hàn thần tình lạnh lùng, hơi hơi lắc đầu, đi ra ngoài. Lúc đi qua đại sảnh thì nhìn về phía hai mẹ con đã ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cậu, cậu ôn hòa nói: “Báo cảnh sát đi.”
Khi bọn họ nhanh chóng rời khỏi đó, thì mặt trời đã ngã về trong biển, bóng đêm lập tức bao phủ.
Lăng Tử Hàn không có dừng lại, mang theo Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm cùng La Y thẳng đến cạnh biển, lên một thuyền đánh cá Nhật Bản, vượt qua eo biển Tsugaru, tới Honshu.
Ngày thứ hai, truyền thông Nhật Bản đều đưa tin, “Đế Quốc Đạo Thần Đảng”, tổ chức khủng bố cánh phải của Nhật Bản đã từng dính biết bao vụ án thảm khốc đã triệt để bị diệt.
HẾT CHAP 19
Mục lục
(1) Kusunoki Masashige (1294 – July 4, 1336) was a 14th-century samurai who fought for Emperor Go-Daigo in his attempt to wrest rulership of Japan away from the Kamakura shogunate and is remembered as the ideal of samurai loyalty.
(2) Chikamatsu Monzaemon (real name Sugimori Nobumori, 1653 – 6 January 1725) was a Japanese dramatist of jōruri, the form of puppet theater that later came to be known as bunraku, and the live-actor drama, kabuki.