Trong “Thứu tháp”, ngay văn phòng bộ trưởng, Lăng Nghị nhìn màn hình của máy vi tính trên tường, nghe Lữ Hâm báo cáo qua kênh mã hóa.
Lữ Hâm ngồi trước bàn công tác, bình tĩnh mà nói: “Kết quả kiểm tra đều đã có, trạng thái thân thể của cậu ấy rất tốt, không bị nhiễm HIV cùng các chứng bệnh khác. Ngoài ra, cậu ấy cũng đã hoàn thành cuộc kiểm tra tâm lý, kết quả rất tốt, chuyên gia tâm lý của chúng ta đánh giá cậu ấy rất cao, cho rằng cậu ấy không hề để bất kì chuyện cũ nào làm ảnh hưởng đến tinh thần hiện tại, trái lại sự việc qua càng khiến cậu ấy thêm trầm ổn, bình tĩnh. Sau khi báo cáo lên trên, cậu ấy có thể bắt đầu công tác trở lại.”
Lăng Nghị hơi hơi gật đầu, trầm mặc chốc lát, lúc này mới ôn hòa nói: “Là một liệp thủ rất xuất sắc.”
Khóe miệng Lữ Hâm hiện ra nụ cười hiếm thấy: “Đúng vậy, trò giỏi hơn thầy, bách chiến bách thắng. Sếp, từ nay anh đã có người kế nghiệp, xin chúc mừng.”
Lăng Nghị không cười. Ông chỉ đơn giản gật đầu một cái, sau đó lập tức kết thúc trò chuyện.
Màn hình tối đen lại. Trong phòng sự yên tĩnh bao trùm.
Ông đứng lên, đi tới bên cửa sổ, dõi mắt trông về phía xa, trong mắt hiện lên một chút tình cảm dịu dàng, sau đó lại lập tức trở về trạng thái bình tĩnh không chút gì dao động.