Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ mở mắt, nhìn rèm cửa sổ sắc trắng đang nhẹ nhàng tung bay dưới cơn gió thoảng, cảm nhận được thân thể an tĩnh nằm trong ngực mình, trong lòng thỏa mãn cùng vui sướng.

Đã tròn 1 năm, anh đã không gặp người này, cơn đau nhức khắc cốt ghi xương thấu tim này luôn xoay quanh ở trong lòng anh. Anh đã từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể nào cùng cậu trải qua những giây phút tuyệt diệu như lúc này được nữa rồi. Thế nhưng, anh thật không ngờ, Lăng Tử Hàn có thể đơn giản tha thứ cho anh.

Đêm qua là đêm đầu tiên hai người ôm lấy nhau sau hơn 1 năm xa cách, anh rất kích động, nhưng nỗ lực ức chế, rất sợ sẽ làm bị thương người mà mình yêu thương. Lăng Tử Hàn cũng toàn tâm đáp lại anh, trong cơn kích tình của anh mà nhẹ nhàng rên rỉ. Vệ Thiên Vũ mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy cậu, không chịu buông tay.

Đêm đó, Lăng Tử Hàn ngủ rất say trong lòng anh. Cậu đã lâu không được ngủ ngon như vậy.

Vệ Thiên Vũ cũng là mệt nhọc ngủ say. Anh luôn ôm chặt lấy người trong lòng mình, tựa như một người đã lưu lạc thật lâu rốt cục về đến nhà, tìm được thân nhân của mình, trong lòng kiên định thoả đáng, rốt cục có thể an an ổn ổn ngủ ngon một giấc.

Nơi bọn họ đang ở chính là do nhân viên công tác Bộ Quốc An sớm đã đặt mua trước ở Hokkaido. Đây là một dãy nhà trệt, trước sau có đình viện, ở ngay vùng ngoại ô, cảnh vật chung quanh rất đẹp, cũng rất an tĩnh.

Vệ Thiên Vũ tỉnh lại, lặng lẽ đứng dậy, tùy tiện mặc áo ngủ bên giường vào người, rồi lấy ra thùng dụng cụ luôn mang theo người lấy ra máy đo lường kiểm tra y học mini, nhẹ nhàng mang vào ngón trỏ tay phải của Lăng Tử Hàn để lộ ở bên ngoài chăn.

10′ sau, anh có được các số liệu liên quan tới thân thể Lăng Tử Hàn.

Anh nhẹ bước mà lấy máy đo ra, sau đó gắm vào trong máy vi tính của mình, đem toàn bộ số liệu truyền qua cho Đồng Duyệt đang ở Bắc Kinh.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Đồng Duyệt gọi điện cho anh.

Vệ Thiên Vũ sợ đánh thức Lăng Tử Hàn, liền đóng cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa chính, tới đình viện bên ngoài, lúc này mới yên tâm mà nói: “Chú Đồng, thế nào?”

Thanh âm Đồng Duyệt rất thấp: “Tình hình không ổn tí nào.”

Vệ Thiên Vũ lập tức lo lắng hỏi: “Chú Đồng, rốt cuộc là tình hình thế nào? Con thấy trạng thái hiện tại của Tử Hàn rất tốt, sao lại thành ra như thế?”

“Thiên Vũ, con đừng gấp.” Đồng Duyệt vội vã chuyển thanh âm thành dễ chịu 1 chút. “Tử Hàn có 1 năm không tới bệnh viện kiểm tra rồi, bọn chú cũng không có cách nào ra thuốc cho nó dùng được. Sức khỏe nó hơn 1 năm không có tiến hành hệ thống trị liệu, bệnh tình có triệu chứng chuyển biến xấu. Chú phỏng chừng là do có con nó bên cạnh, nên nó mới cố gắng chống đỡ tạm thời, nên giờ chưa có đến mức nguy hiểm. Nếu vậy, chú sẽ lập tức thương lượng với cha nó, lập tức cử người mang thuốc đúng bệnh tới, con giám sát việc nó uống thuốc.”

“Dạ.” Vệ Thiên Vũ vẫn đang lo lắng, cẩn cẩn dực dực hỏi. “Chú Đồng, bệnh Tử Hàn … không có nguy hiểm tới sinh mạng phải không? Hiện tại có cần phải kiêng kỵ vấn đề gì không? Có phải em ấy không được mệt mỏi quá độ hay không? Có gì không thể làm không?”

Đồng Duyệt khe khẽ thở dài: “Thiên Vũ, tình huống Tử Hàn con hẳn đã biết rõ rồi mà. Nó có thể làm gì, không thể làm gì, trong lòng con chắc hẳn biết rõ. Chỉ cần nó nghe lời con, uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, không nên quá mệt mỏi, không được bị thương nặng, tạm thời hẳn là không có nguy hiểm tới sinh mạng.”

“À, dạ, dạ, con biết rồi.” Vệ Thiên Vũ nhíu mày, tâm tình có chút không tốt.

Đồng Duyệt mỉm cười hỏi: “Thiên Vũ, con với Tử Hàn đã giảng hòa chưa?”

Vệ Thiên Vũ có chút xấu hổ, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, chúng con giảng hòa rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Đồng Duyệt vui mừng mà nói. “Cố gắng chăm sóc Tử Hàn, với lại, xin nó đừng giận chú nữa. Dù thế nào thì nó cũng nên chú ý tới sức khỏe của mình. Hiện tại nó đã là cha của 2 đứa con rồi, con nó không thể không có nó.”

“Con biết, con sẽ nói em ấy.” Vệ Thiên Vũ thở dài, thành khẩn nói. “Chú Đồng, Tử Hàn không có giận chú. Chỉ là do cậu ấy nghĩ không thể tận mắt nhìn thấy con mình ra đời, là một trong những nuối tiếc của cuộc đời này, hơn nữa chúng ta cũng không thể nào bù đắp phần tiếc nuối này cho em ấy, nên mới khó mà giải quyết. Chuyện đã tới nước này, em ấy đã không tính toán nữa, thì chúng ta cũng có thể yên tâm. Để con không mất đi cha, em ấy nhất định sẽ cố gắng chống đỡ.”

Đồng Duyệt nghe thế, sự khó chịu áy náy luôn ở trong lòng hắn suốt 1 năm qua dần bình ổn lại. Hắn cúi đầu nói: “Dù có lỗi với Tử Hàn, nhưng chuyện này chúng ta không có sai.”

“Dạ.” Thanh âm Vệ Thiên Vũ cũng rất nhẹ. “Cả đời này Tử Hàn không có nhiều niềm vui, chí ít con em ấy có thể cho em ấy được sự vui sướng vô ưu vô lự.”

Đồng Duyệt vẫn còn khổ sở, trầm mặc chốc lát, nghĩ rằng cho dù dùng ngàn câu nói, cũng không thể xóa đi áy náy đối với Lăng Tử Hàn. Hắn không nói đến chuyện khiến người khác thương cảm này nữa, tâm tình bình tĩnh trở lại, khôi phục sự lãnh tĩnh của một chuyên gia y học nổi danh quốc tế: “Thiên Vũ, tùy thời chú ý tình hình Tử Hàn, có chuyện lập tức liên lạc với chú.”

“Dạ.” Vệ Thiên Vũ lập tức đáp ứng.

Chờ Đồng Duyệt cúp máy, anh mới xoay người lại đi vào trong phòng.

Lăng Tử Hàn vẫn đang ngủ say, khuôn mặt thon gầy vùi phân nửa trong chiếc gối mềm như tuyết trắng, đường viền tuấn tú thuộc về Quỷ Thu nhìn qua vẫn động nhân, lông mi thật dài như hồ điệp an tĩnh, nhưng tóc mái hoa râm ngay thái dương lại rất chói mắt.

Vệ Thiên Vũ lẳng lặng mà nhìn cậu 1 chút, ra phòng ngủ, cầm máy vi tính ngồi vào trước bàn dưới cửa sổ, bắt đầu công tác.

Ngoài cửa sổ có cây hoè gai, cây bạch quả, cây anh đào, còn có hoa tử đinh hương đang nở rộ, cây hợp hoan, cùng tiếng chim ríu rít truyền đến, càng tôn thêm sự tĩnh lặng của sân.

Anh bắt đầu lấy ra các tư liệu đã lấy được từ máy vi tính tổng bộ “Đế quốc đạo thần đảng”, từng văn kiện một, sau đó cẩn thận nghiên cứu. Bỗng nhiên, điện thoại đặt bên cạnh máy vi tính phát ra tiếng ong mật kêu.

Đây là điện thoại loại đặc biệt nhất, không chỉ có thể ngăn chặn việc nghe trộm bất kì lúc nào, mà lại có thể truy tìm ngược lại phía đối phương thông qua cuộc trò chuyện mà nó đã nhận.

Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình, lúc này chính là số của Smith mà lúc trước ông đã dùng nó để liên lạc với Mai Lâm. Anh đã đem số điện thoại này thông qua phương thức chuyển hoán đặc biệt để chuyển qua mạng điện thoại dùng ở Hà Lan, vẫn có thể sử dụng, nhưng đối phương rất khó đoán biết được phương vị chính xác của người tiếp.

Vệ Thiên Vũ cầm lấy tai nghe mini mang vào lỗ tai, cẩn thận dùng tiếng Nhật nói: “Moshimoshi?” () (Câu “Alô” ở bên Nhật dùng)

Đối phương dường như nao nao, lập tức cũng dùng tiếng Nhật nói: “Moshimoshi, có phải Quỷ Thu san không?”

“Không phải.” Vệ Thiên Vũ lãnh đạm nói. “Tôi là Musa.”

Đối phương trầm mặc chốc lát, dần có chút tiếu ý mà nói. “Thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Linh Sa san, thực sự là ngưỡng mộ đã lâu. Tôi đã nghe Quỷ Thu san nhắc tới ngài, nói ngài đã về hưu, cảm thấy có chút tiếc nuối. Sao thế? Giờ ngài quyết định tái xuất giang hồ?”

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh mà nói: “Yamamoto san, hành vi của ngài cùng lệnh lang mới khiến tôi cảm thấy thật đáng tiếc. “Linh Quỷ Song Sát” hành tẩu trên giang hồ lâu như vậy, người khác đều nể mặt chúng tôi vài phần, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám đùa giỡn với chúng tôi. Vốn dĩ tôi đã về hưu, nhưng hiện tại có tiết mục đặc sắc, nên muốn ra ngoài nhìn xem người nào to gan lớn mật đó. Nói thật, đã rất lâu rồi tôi chưa thấy qua người nào không biết trời cao đất rộng như vậy, loại người này nhất định phải thấy cho bằng được.”

“Không dám nhận, Linh Sa san quá khen.” Đối phương hoàn toàn không hề tức giận với sự châm chọc khiêu khích của anh, vẫn mỉm cười nói. “Có thể khiến Linh Sa san xuống núi, là là vinh hạnh của tôi.”

“Yamamoto san, tôi cùng Tiểu Thu đều không ngại chiến đấu tới cùng với Quý Đảng.” Vệ Thiên Vũ cười khẽ, nhưng trong lòng tràn ngập tự tin. “Nếu như ngài muốn tiêu diệt chúng tôi, sẽ phải tìm cao thủ rồi đó. Còn vật này nữa? Ngài có thể xem được rồi.”

Nói xong, anh gõ vài cái trên bàn phím.

Trình tự phản kích được anh thiết trí trên hệ thống online lập tức khởi động, trong nháy mắt phản công.

Người ngồi trên máy vi tính bên cạnh Yamamoto Gan đang dùng để truy tung phương vị Linh Sa quá sợ hãi, gã lập tức gõ nhanh trên bàn phím, nhưng màn hình chỉ cố được thêm vài giây liền lập tức tắt ngúm, sau đó phát ra tiếng “bốc bốc” nhỏ. Trong phòng rất nhanh tràn ngập một mùi cháy khét.

Trình tự phản kích mà Vệ Thiên Vũ khai phá rất bá đạo, không chỉ hủy hệ thống đối phương, mà còn trực tiếp công kích phần cứng máy vi tính đối phương, biến toàn bộ máy móc thành một đống sắt vụn. Anh sẽ không đơn giản mà sử dụng nó, thường thì phá hỏng hệ thống phần mềm của đối phương mà thôi. Bất quá, lần này cần phải “Dương đao lập uy” mới được.

Quả nhiên, điện thoại trầm mặc một hồi lâu, sau đó thanh âm trầm thấp của Yamamoto Gan truyền qua từ điện thoại: “Thủ đoạn rất hay, Linh Sa quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vệ Thiên Vũ lạnh lùng cười: “Yamamoto san, Quỷ Thu ngang dọc giang hồ hai mươi năm, càng danh bất hư truyền. Nếu ngài đã muốn kiên trì chống đối với chúng tôi, vậy thì cứ chờ xem đi.” Nói xong, anh cúp máy.

Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra, Lăng Tử Hàn mỉm cười xuất hiện tại cửa.

HẾT CHAP 15

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play