Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi tan ca, nhưng không có về nhà, mà là dùng xe việt dã báo tuyết tới Trúc Uyển. Cha y, Lôi Chấn, đã gọi điện cho y, kêu y về nhà ăn cơm. Y là một hiếu tử, thấy sau khi tan ca không có sắp xếp gì, liền đồng ý.

Hôm nay cũng không khác ngày xưa là bao, khí tức mùa xuân đã đậm, cây bên đường đã bắt đầu chớm lá xanh, ngọn gió phiêu đãng khiến không khí mang phần lười biếng. Ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng toàn bộ thành thị, khiến tâm tình thư sướng khoái trá. Bầu không khí vui mừng của Tết âm lịch càng khiến không khí thêm nhộn nhạo, dọc theo đường đi, dường như người người đều tươi cười rạng rỡ.

Tâm tình Lôi Hồng Phi cũng dễ dàng khoái trá hơn. Y dừng xe trước cửa, nhảy xuống xe liền vào nhà, cảnh vệ của y một bước cũng không rời, theo sát bên y, lúc này dần trầm tĩnh lại, không hề bước theo.

Vào phòng khách, y giật mình.

Bên trong Lôi Chấn, Lăng Nghị cư nhiên cũng ở bên trong, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Y cười hì hì bước tới ngồi xuống: “Chú Lăng, sao chú tới chơi vậy? Có gì cứ dặn con 1 tiếng, con tới ngay.”

Lăng Nghị mỉm cười nói: “Chú tìm cha con, sẵn thăm con luôn.”

Lôi Hồng Phi khuôn mặt tươi cười cùng Lăng Nghị nói vài câu nhàn thoại, đầu tiên hỏi về Đồng thúc thúc, lại hỏi “Tử Hàn gần đây thế nào?”, sau đó hỏi “Tiểu Húc có khỏe không?”, sau đó lại nói đến 2 đứa con của Lăng Tử Hàn bướng bỉnh thế nào, nhưng đồng thời cũng thể hiện sự hâm mộ.

Lôi Chấn hừ một tiếng: “Ngồi đó ước ao thì có ích lợi gì? Tự mình nghĩ cách sinh đi. Tao thấy mày còn trẻ mà không biết nỗ lực, già rồi mày mới biết đau là gì.”

Lôi Hồng Phi không biết nên khóc hay cười: “Cha, cái này chẳng phải cha kêu con biết pháp phạm pháp sao?”

“Lão Lôi, anh cũng không thể cái gì cũng đều gấp như thế, Hồng Phi đã sớm là đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, không còn là đứa nhỏ thích lỗ mãng hành sự nữa rồi. Còn trẻ lại có tương lai đầy hứa hẹn, sự nghiệp đại thành, vậy mà gọi là không nỗ lực sao?”. Lăng Nghị cười nói. “Tôi nghe nói hai mươi năm gần đây tỉ lệ người độc thân có xu hướng gia tăng, hơn nữa có không ít người là nhân tài ưu tú, quốc gia dự định ra chính sách ưu đãi, cho phép người độc thân có điều kiện sinh 1 đứa con.”

“Thật sao? Vậy thật tốt quá.” Lôi Hồng Phi đại hỉ. “Vốn dĩ con có dự định ngoài trừ Tử Hàn ra, con sẽ không kết hôn với người khác, nhưng lại muốn có 1 đứa con của mình, thật sự là khó nghĩ. Nếu không cần kết hôn vẫn có thể có con, vậy là vẹn toàn đôi bên rồi.”

Lôi Chấn cùng Lăng Nghị đều nở nụ cười.

Nói đùa vài câu, Lôi Chấn liền đứng dậy: “Đi nào, chúng ta tới thư phòng bàn việc.”

Lôi Hồng Phi biết bọn họ có chính sự cần tìm mình, lập tức không hỏi gì cả, theo bọn họ lên lầu.

Ngồi xuống thư phòng, nhân viên công tác bưng trà lên rồi rời đi, Lăng Nghị lần thứ hai kiểm tra tình huống an toàn ở đây, lúc này mới thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Hồng Phi, hôm nay chú tới, là có một việc rất quan trọng cần nói với con. Cho nên chú không định để con qua chỗ chú, vì nó là bí mật. Hiện tại có người đang một mực nhìn chằm chằm tới con và chú.”

Lôi Hồng Phi nghiêm túc: “Chú Lăng, chú nói đi, là chuyện gì vậy?”

Lôi Chấn đưa cho y một chiếc máy tính: “Con nhìn qua trước đi.”

Lôi Hồng Phi cầm lấy, cẩn thận xem qua. Nhìn một hồi, y cười: “Thằng khốn nào vậy, con mẹ nó, dám trục lợi rồi điều tra con tỉ mỉ như thế, quả thực có bản lĩnh.”

Đến cuối cùng, y nhịn không được cười rộ lên: “Ôi, con có giá đến thế sao, 10 triệu dolla Mỹ, haha, quả là giá hời nha. Ừ, so với đầu của Tử Hàn còn có giá hơn, lần trước lúc em ấy được treo giải, chỉ có 5 triệu dolla Mỹ thôi, haha.”

Lăng Nghị nhìn nét mặt hiển thị tính trẻ con của y, không khỏi mỉm cười: “Đúng vậy, giá trị của con rất cao đó, bằng giá với chú luôn rồi.”

Lôi Hồng Phi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nghị, dường như có chút có chút lo lắng: “Vậy … hai người chúng ta là lần lượt trước sau? Hay chúng là động thủ cùng 1 lúc? Chắc không thể đâu? Bọn chúng chẳng lẽ có thể đồng thời ra tay sao?”

“Đúng vậy.” Lăng Nghị cười nói. “Bọn chúng sẽ thực hiện theo trình tự, con trước, chú sau.”

“Vậy là tốt rồi.” Lôi Hồng Phi bỏ máy tính qua một bên, nghiêm túc mà hỏi thăm: “Chú Lăng, đối phương là ai? Điều tra ra chưa?”

Lăng Nghị chậm rãi gật đầu: “Điều tra ra rồi. Tên Tanaka thực ra chỉ là một cái tên giả mà thôi. Người của bên chú đã qua bên Nhật Bản rà soát lại tổng bộ ở Sapporo của chúng. Gã chính là boss của “Đế Quốc đạo thần đảng”, tổ chức cấp tiến bên cánh phải của Nhật Bản, Yamamoto Gan, là đối thủ cũ của con đó.”

Lôi Hồng Phi cắn chặt răng, mắng: “Tên khốn đó, ba năm trước hại chết nhiều người của bên con đến vậy, giờ còn không chịu bỏ qua.”

Lăng Nghị lạnh lùng mà nói: “Gã cho rằng con đã hại chết rất nhiều người bên gã, nên lần này muốn thực hiện hành động trả thù bằng ám sát.”

Lôi Hồng Phi nắm chặt quyền, đập nhẹ lên bàn: “Được, vậy để con đấu một trận với gã.”

Nhưng Lăng Nghị ho nhẹ một tiếng: “Hồng Phi, lần này, bọn chú muốn hành động ám sát của chúng thành công.”

Lôi Hồng Phi vô cùng kinh ngạc: “Chuyện này … vì sao?”

Lôi Chấn ở một bên nói rằng: “Vì mọi người đoán rằng hành động lần này không phải là trả thù đơn thuần, mà là có dụng ý khác.”

Lôi Hồng Phi không có lỗ mãng truy vấn, chỉ là gãi đầu, nghe Lôi Chấn tiếp tục nói.

Thái độ Lôi Chấn lãnh tĩnh trấn định: “Căn cứ theo tình báo của bên Bộ Quốc An cùng Tổng Tham, mọi người cho rằng đối phương lần này dù ám sát con hay chú Lăng, trên thực tế cũng không phải là mục đích cuối. Mục tiêu của chúng rất có thể là Thạch thủ tướng đang ở bên Âu Châu.”

Lôi Hồng Phi hơi hơi híp mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy đâu cần tốn sức đến thế? Kế hoạch của chúng ta là gì?”

Lăng Nghị bình tĩnh mà nói: “Chúng ta hiện tại phải tìm hiểu nguồn gốc, đầu tiên là phải đảm bảo kế hoạch ám sát con là ‘Thành công’, thứ hai đương nhiên chính là chú. Sau đó, chúng ta chờ xem hành động tiếp theo của chúng, trên cơ bản có thể thăm dò được ý đồ thực của chúng.”

“Vâng, không thành vấn đề, phương án cụ thể là cái gì? Con phải phối hợp thế nào?” Lôi Hồng Phi có chút khẩn cấp.

Lăng Nghị nở nụ cười: “Đầu tiên, con không cần thay đổi hoạt động hằng ngày của con đâu, không thể khiến đối phương biết con đã cảm nhận được gì rồi. Thứ hai, lúc sát thủ tới ám sát con, con cứ toàn lực chống lại, không được lộ chút kẽ hở nào.”

Lôi Hồng Phi trầm ngâm nói: “Vậy ý nói là, sát thủ sẽ không ám sát ở cự ly xa, mà là trực diện ám sát?”

Lăng Nghị nghiêm túc gật đầu: “Căn cứ vào việc quan sát hoạt động hằng ngày của con, thì bọn họ cho rằng không thể ở cự ly xa bắn chết con, con cũng không cho chúng có được cơ hội đó, vì vậy chỉ có thể ám sát trực diện.”

Nét mặt Lôi Hồng Phi có chút kỳ dị, dường như cảm thấy thú vị: “Haha, được rồi, cứ để tên sát thủ đó tới đi. Được rồi, chú Lăng, sát thủ kia là ai? Là người bên chúng ta hay là người của gã?”

Không đợi Lăng Nghị mở miệng, Lôi Chấn nhíu mày, nhẹ giọng trách cứ y: “Con cứ cẩu thả như thế, dù có phải là điều nên hỏi hay không vẫn cứ há mồm nói. Cha nói con đó, dù sát thủ là ai đi nữa, đều chính là đến đâm chết con. Con đừng có mà phớt lờ, nếu như mất mạng, thì cứ tự trách bản thân mình đi.”

Lôi Hồng Phi vội vã điều chỉnh nét mặt: “Yes sir, con biết rồi.”

“Kế hoạch này sẽ nói lại cho con biết.” Lăng Nghị mỉm cười, nhiều ý vị thâm trường. “Hồng Phi, coi chừng một chút.”

HẾT CHAP 07

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play