Tử Hàn khi ở nhà lúc nào cũng cởi bỏ hoàn toàn phòng bị, giờ đang ngủ say.
Lăng Nghị đứng ngay bên giường, nhìn không chuyển mắt vào cậu. Đứa con này của ông gầy hẳn đi, sắc mặt có chút tái nhợt, khiến cho ai nhìn qua cũng cảm thấy cậu rất yếu. Biểu tình trên mặt Lăng Nghị rất phức tạp, trong hai tháng lo lắng chờ đợi tin tức, thiếu chút nữa khiến ông bạc đầu.
Qua một lúc lâu, Lăng Tử Hàn dường như cảm thấy có người trong phòng, liền mơ mơ màng màng mở mắt. “Cha?” Cậu nghi ngờ gọi nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Lăng Nghị khôi phục như thường. Ông đem một cái hộp nhung màu xanh lục để bên gối ngủ của cậu, mỉm cười nói: “Đây là phần thưởng của quốc gia trao tặng cho con.”
Lăng Tử Hàn theo bản năng mỉm cười với cha mình, nhưng hình như vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Lăng Nghị giúp cậu chỉnh lại chăn, nhẹ giọng nói: “Con cứ ngủ tiếp đi. Cha đi làm.”
Lăng Tử Hàn đáp: “Dạ.”
Lăng Nghị vừa muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “À, Hồng Phi được nghỉ phép, có đến tìm con mấy lần, cha nói con bị tai nạn giao thông tại Singapore, đang ở bệnh viện chữa trị.”
Lăng Tử Hàn nói: “Dạ, con biết rồi.”
Lăng Nghị đi rồi, Lăng Tử Hàn lại chìm sâu vào giấc ngủ. Một giấc tới tận buổi chiều, cậu mới dần tỉnh táo lại.
Nằm trên giường trở mình một cái, cậu đưa tay cầm lấy cái hộp bên cạnh gối, mở ra, bên trong có một tấm huân chương ngôi sao cấp một rất nặng.
Cậu nhìn nó thật lâu.
Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên cậu nhận được huân chương, đáng lẽ cậu phải rất xúc động, thế nhưng, hai tháng trước phải cố gắng hết sức chạy thoát khỏi bàn tay lạnh lùng của tử thần, giờ đây, vinh dự này khiến cậu cảm thấy đã không còn đáng kể nữa. Cậu vươn một ngón tay, lướt theo từng đường nét khắc trên huân chương băng lạnh, trong lòng vô cùng tĩnh lặng.
Bỗng nhiên, trong căn nhà yên tĩnh phát ra chút âm thanh nháo loạn, như là có người có người ở dưới lầu cùng bảo mẫu nói cái gì đó, sau đó nghe bước chân thình thịch chạy lên lầu.
Lăng Tử Hàn biết người đó là ai, cũng chỉ có người này mới đủ bản lĩnh phát ra tiếng động như thiên quân vạn mã như vậy. Cậu mỉm cười đóng hộp, nhanh chóng nhét lại dưới gối.
“Lăng Tử Hàn, tôi thực sự là bái phục cậu rồi, ngay cả Singapore là nơi để người ta đến du lịch vui chơi, cậu cũng có thể gây ra tai nạn, còn khiến bản thân nằm trên giường không nhúc nhích nổi.” Cùng với âm thanh trêu chọc vang dội, Lôi Hồng Phi tinh thần phấn chấn tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước cửa phòng cậu.
Lăng Tử Hàn lười biếng mà ngồi dậy, chậm rãi mà hỏi thăm: “Vậy theo ý kiến của anh, nơi nào mới có thể xảy ra tai nạn giao thông đây?”
“Ở nơi nào cũng đều không được, nói chung chính là do cậu vụng về.” Lôi Hồng Phi leo lên giường, đưa tay kéo cậu. “Nhanh thức dậy nào, sao lại ngủ lâu như vậy chứ?”
Lăng Tử Hàn gõ vào tay đang nắm tay mình: “Được rồi, tôi tự đứng lên được, anh đi ra ngoài trước đi, để tôi thay quần áo.”
Lôi Hồng Phi bĩu môi: “Cần gì phải vậy? Ngay từ lúc tôi biết cậu, cậu cả người trống trơn, có gì mà tôi chẳng thấy chứ.”
“Được được được, tôi ra ngoài là được chứ gì.” Lôi Hồng Phi làm mặt quỷ, nhanh chóng ra ngoài, xuống cầu thang.
Lăng Tử Hàn lập tức đem cái hộp dưới gối bỏ vào ngăn kéo, sau đó đặt mật mã khóa lại, lúc này mới nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, ra cửa đi xuống lầu.
Phòng khách vang ra rất nhiều tiếng cười đùa, hình như là có rất nhiều người. Cậu vừa đi xuống nhìn, không khỏi nở nụ cười.
Ngoại trừ Lôi Hồng Phi, trên ghế sofa còn có hai người thanh niên sĩ quan, một người mặc đồng phục hải quân màu xanh lam đậm, một người mặc đồng phục không quân màu xanh lam nhạt.
Thượng úy Không quân Long Tiềm là con trai của phó tổng tham mưu, hiện là phi công mang quân hàm cấp một ở phía Nam.
Trung úy Hải quân Trương Hải Dương là con trai của tư lệnh hải quân, hiện đang công tác tại tàu khu trục (1) đạn đạo.
Còn phụ thân Lôi Hồng Phi hiện giữ bộ trưởng quốc phòng, thượng tướng lục quân Lôi Chấn.
Bọn họ cùng Lăng Tử Hàn đều là bạn từ nhỏ, ba người kia rốt cuộc chính là “hổ phụ sinh hổ tử”, chỉ có mình cậu, ở trong mắt người ngoài, chính là “hổ phụ sinh khuyển tử”, không đáng nhắc tới.
Bọn họ không cùng tuổi, Lăng Tử Hàn nhỏ nhất, nhưng bốn người từ nhỏ đến lớn quan hệ rất tốt. Ba người kia luôn luôn khuyến khích Lăng Tử Hàn tòng quân, thế nhưng cậu một chút hứng thú cũng không có, nói chính mình chịu không nổi kỉ luật nghiêm ngặt của quân đội, thích cuộc sống tự do tự tại hơn.
Thấy Lăng Tử Hàn đi xuống, ba người bọn họ đang cùng nhau cười đùa liền lập tức đứng dậy, cùng nhau tiến đến vây quanh cậu.
Long Tiềm đã 25 tuổi, như một đại ca ca ôn nhu cười nói: “Tử Hàn, em hôm nay tròn 18 tuổi, anh cố gắng sắp xếp bay về chúc mừng em nè.”
Trương Hải Dương hoạt bát cười, vỗ vỗ vai Lăng Tử Hàn: “Đúng vậy, anh cũng cố ý xin cấp trên cho nghỉ phép trở về.”
Lôi Hồng Phi kéo cậu đi: “Được rồi, đi thôi, cậu hôm nay thành niên, chúng ta rốt cục có thể cùng nhau phạm tội rồi, từ trước giờ chỉ mình chúng tôi là thoải mái đùa vui, còn cậu lại không thể, có phải khó chịu lắm không?”
Lăng Tử Hàn cũng chỉ cười cười, liền theo chân bọn họ đi ra cửa, ngồi trên xe việt dã săn bắn của quân đội.
Long Tiềm lái xe ra cửa chính Mai Uyển, lập tức đổi hướng, đi đến Trúc Uyển cách đó không xa.
Lôi Hồng Phi cười với Lăng Tử Hàn, nói: “Bọn họ muốn về nhà thay quần áo, bọn họ không muốn chết sớm vì mặc đồng phục đi phạm tội đâu.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Trúc Uyển cùng Mai Uyển như nhau, gác cổng rất nghiêm ngặt, các bảo vệ canh cửa tuy rằng biết bọn họ, nhưng vẫn tiến hành các thủ tục kiểm tra theo quy định. Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi đều ngại phiền phức, nên không vào, xuống xe đứng ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Tuy rằng mới đầu tháng giêng, Bắc Kinh cũng đã qua mùa đông, thế nhưng ven đường vẫn còn đọng lại các bãi tuyết, không khí cũng còn lạnh.
Lôi Hồng Phi nhìn quần áo của Lăng Tử Hàn, không khỏi quan tâm hỏi: “Ai, sao cậu mặc ít quá vậy? Có lạnh lắm không?”
Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Không sao, cũng không lạnh lắm.”
Lôi Hồng Phi cũng không nói thêm gì, liền đưa tay vắt qua vai cậu ôm cậu vào lòng.
Đúng lúc này, một chiếc xe quân đội tiến đến, đậu ngay bên cạnh hai người bọn họ, cửa kính hạ xuống, lộ ra một người có khuôn mặt tương tự Lôi Hồng Phi.
Lăng Tử Hàn vội vã cúi chào: “Lôi bá bá.”
Lôi Chấn vẻ mặt hài lòng mà cười: “Tử Hàn, con ở chỗ này làm gì thế?”
Lôi Hồng Phi cướp lời: “Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy, chúng con muốn tổ chức ăn mừng cho cậu ấy lớn lớn một chút. Long Tiềm cùng Hải Dương cũng đã trở về, chúng con đang chờ bọn họ đi ra.”
Lôi Chấn lúc này mới nhớ ra, vội vã xuống xe, kéo Lăng Tử Hàn lại gần ôm lấy, hòa ái mà nói: “Tốt, con cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Bác thật sự là bận đến mức lú lẫn luôn, quên mất đi chuyện này. Như vậy đi, các con cứ đi chơi trước, ngày mai bác sẽ cử người đem quà đến cho con.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn đáp ứng. Cậu được một người cao to như Lôi Chấn ôm vào trong ngực, nhìn qua chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ.
Lôi Hồng Phi cười hì hì nói: “Cha, nếu như hôm nay chúng ta phạm tội, Tử Hàn cũng sẽ bị xử phạt, không nể nang gì hết nữa phải không?”
Lôi Chấn liếc mắt nhìn y: “Mày chính là đứa nhóc quỷ, chính mình quậy còn chưa đủ sao? Mày nếu dám làm hư Tử Hàn, không cần biết là làm cái gì, cha trước hết là xử mày trước.”
Lôi Hồng Phi kêu lên: “Lão cha đúng là năm mươi năm vẫn không đổi, vẫn cứ thích bạo lực gia đình như vậy.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng.
Lôi Chấn trìu mến mà xoa đầu cậu, ôn hòa cười nói: “Tử Hàn, hôm nay cứ thoải mái mà chơi, vui vẻ một chút.”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn gật đầu.
Cậu biết những người chú bác này vẫn luôn thương cậu do cậu chịu tang mẹ từ nhỏ, cho nên đối với cậu đặc biệt quan tâm, cũng đặc biệt khoan dung, căn bản là cũng không bắt ép cậu phải có tiền đồ sáng lạng, quan trọng chỉ cần cậu vui vẻ là được, cho nên cậu cũng rất vui vẻ mà sắm vai cậu ấm “Chơi bời lêu lổng”.
Chờ Lôi Chấn lên xe rời khỏi, Long Tiềm cùng Trương Hải Dương cũng lái xe đi ra.
Lăng Tử Hàn một ý kiến cũng không có, để cho bọn họ tùy ý dẫn đến một club náo nhiệt.
Quản lý vừa thấy bọn họ liển nhiệt tình tiến lên đón: “Ai nha, không phải là Lôi công tử, Trương công tử, Long công tử, Lăng công tử sao? Đã lâu không gặp, gần đây tới đâu chơi vậy, cũng không thèm đến đây ủng hộ.”
Lôi Hồng Phi khuôn mặt tươi cười mà nói: “Anh em chúng tôi đều có công việc phải làm mà, ngoại trừ nơi đây ra còn có thể đi đâu ủng hộ đây?”
“Vậy cũng đúng.” Quản lý cũng cười. “Mau tới đây nào.”
Đang trong tết âm lịch, ở đây vẫn chưa buôn bán lại, nên rất yên tĩnh.
Trương Hải Dương cười nói: “Hôm trước chúng tôi có đặt trước bàn tại đây, ông không quên đó chứ?”
Quản lý lập tức ân cần đáp: “Làm sao dám quên? Sinh nhật 18 tuổi của Lăng công tử, đây là ngày quan trọng, tất nhiên là chúng tôi phải toàn lực mà chuẩn bị, đã xong hết rồi.”
Long Tiềm ở một bên hướng Lăng Tử Hàn nói: “Chúng tôi cũng không muốn đi tới đi lui nhiều nơi, hôm nay đặt hàng tại đây, ăn cơm trước, sau đó tắm rửa, karaoke, uống rượu, cả đêm không say không về.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, liên tục gật đầu.
Lôi Hồng Phi quay đầu lại, thần bí mà nói: “Còn có tiết mục đặc biệt nữa, haha.”
Lăng Tử Hàn thấy y không nói, cũng không tiếp tục hỏi.
Quản lý đưa bọn họ tiến vào một căn phòng xa hoa, lập tức có nhân viên phục vụ đến bắt đầu công việc.
Lôi Hồng Phi thế nhưng lại nói: “Chuyện này quyết định xong rồi hãy ăn được không?”
Long Tiềm cùng Trương Hải Dương đồng thanh: “Tất nhiên rồi.”
Lôi Hồng Phi cũng không nói thêm gì, lập tức đem Lăng Tử Hàn áp vào sát tường, vô cùng trịnh trọng nói: “Cậu ngàn vạn lần không được nhúc nhích, nghe rõ không?”
Lăng Tử Hàn không biết bọn họ định làm cái quỷ gì, chỉ phải gật đầu, đứng ở đó không nhúc nhích.
Ba người kia đi tới phía bên kia tường, hướng nhân viên phục vụ nói: “Cô đếm giùm bọn tôi, nói Một … Hai … Ba.”
Cô gái kia cũng không hiểu rõ chuyện gì, liền nghe theo lời nói đó. “Một, hai, ba.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người lập tức như tên rời khỏi tên cung, hướng thẳng đến Lăng Tử Hàn mà vọt tới. Lôi Hồng Phi nhanh như chớp, thân thủ chống tường, nhanh chóng đến sát Lăng Tử Hàn, hôn lên môi cậu.
Một phút sau, Trương Hải Dương cùng Long Tiềm cũng đến bên cạnh. Lăng Tử Hàn bị một cổ lực mạnh liên tục trùng kích, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
Lôi Hồng Phi đắc ý dào dạt mà buông cậu ra, cười nói: “Tôi thắng rồi nha. Ha ha, rốt cuộc tôi vẫn là người tiện nghi nhất nha.”
Trương Hải Dương cùng Long Tiềm cũng cười ha ha: “Cậu là thằng quỷ, chơi xấu.”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Đó là do tôi thông minh.”
Lăng Tử Hàn lúc này mới có thể thở được, mắng bọn họ: “Các anh muốn giết tôi chết phải không?”
Long Tiềm nhanh chóng kéo cậu lại: “Ân, không có việc gì, không có việc gì.”
Lăng Tử Hàn tức giận nói: “Rốt cục là có chuyện gì?”
Trương Hải Dương ở một bên mỉm cười: “Ăn trước cái đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Bốn người lúc này mới ngồi vào bàn ăn.
Bởi vì không có khách khác, món ăn rất mau đưa lên. Nhân viên phục vụ thay bọn họ rót rượu, bọn họ uống cũng không phải rượu nổi tiếng gì, cũng chỉ là rượu xái (1) bình thường.
Bốn người trước tiên cụng ly chúc mừng Lăng Tử Hàn, sau đó mới bắt đầu ăn.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Lôi Hồng Phi mới vào chủ đề: “Tử Hàn, hôm nay cậu tròn 18 tuổi, dù thế nào cũng không thể tiếp tục làm thân xử nam, cho nên, chúng tôi với cương vị là anh trai lớn của cậu, hôm nay muốn thay cậu làm chủ, phá thân cho cậu, cho cậu thực sự trở thành đàn ông.”
Lăng Tử Hàn nhìn y một cái, coi như y đang nói chuyện trên trời dưới đất, không hề để ý.
Trương Hải Dương cũng cười gật đầu: “Đúng vậy. Nếu như em thích con gái, bọn anh sẽ gọi điện kêu bọn Nhã Tâm tới, cho em lựa chọn. Nếu như em thích con trai, vậy khỏi cần tìm người khác, cả ba người bọn anh đều có khả năng. Bất quá, bọn anh không muốn làm khó em, tất cả đều là bạn thân, nếu như kêu em chọn, chỉ sợ là em khó lựa chọn, cho nên bọn anh tự mình quyết.”
Long Tiềm thay Lăng Tử Hàn gắp một con tôm, cười nói: “Ba người bọn anh quyết định thi, ai hôn em trước thì người đó thuộc về em.”
Lôi Hồng Phi rung đùi đắc ý: “Cho nên, tối hôm nay cậu thuộc về tôi.”
Long Tiềm dùng chiếc đũa chỉ vào y: “Sai, là cậu thuộc về Tử Hàn.”
Lôi Hồng Phi hời hợt cười: “Nói sao mà chả được, nói chung cũng là hai người chúng tôi.”
Lăng Tử Hàn nghe thế, vừa tức giận vừa buồn cười: “Tôi có thể không làm được không?”
“Không được!” Ba người trăm miệng một lời.
Trương Hải Dương nghiêm túc nói: “Sao có thể giữ thân xử nam hoài được? Sinh mạng rất đáng quý, tình ái giá rất cao, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, em không nên kéo dài.”
Lăng Tử Hàn nghe bọn họ nói xong cũng thông suốt, nói chung hôm nay ngắn gọn là bọn họ muốn đem cậu lên giường, nói sao cậu cũng không thể từ chối, cười nói: “Được rồi được rồi, em chấp nhận, vậy là được phải không?”
Long Tiềm cười tủm tỉm nhìn về phía Lôi Hồng Phi: “Tiện nghi cho cậu chưa? Bất quá, ngày mai phải báo cáo tình hình chiến đấu cho tụi tôi biết, bằng không xem tôi xử cậu như thế nào.”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý nói: “Cùng lắm thì ngâm rượu thôi, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, đánh chết cũng không nói.”
Trương Hải Dương giả vờ nghiêm túc: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa đó? Nếu như chưa, tôi có mang theo đồ dùng nè, có thể bán cho cậu dùng đỡ.”
Lôi Hồng Phi hít một hơi dài: “Tôi từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa có ai qua mặt được các anh.”
Nghe bọn họ trêu chọc nhau, ngay cả nhân viên phục vụ đứng một bên không nhịn được cười.
Bữa cơm kéo dài rất lâu. Bọn họ vừa cười nói rôm rả vừa kéo nhau đi tắm. Hiện tại là thời khắc hòa bình, ba người thanh niên dù rằng đều là quân nhân, nhưng chưa từng trải qua súng đạn, nên đối với những vết thương trên người Lăng Tử Hàn, bọn họ xem nửa ngày vẫn không biết do đâu mà có, liền nghe lời cậu nói, cho rằng do tại nạn giao thông lưu lại.
Đợi ca hát xong xuôi, Long Tiềm nhìn đồng hồ: “Được rồi, cũng 11 giờ rồi. Dù thế nào cũng phải trước 12 giờ cho Tử Hàn thành đàn ông. Hồng Phi, các cậu đi đi, phòng nằm ở tầng 4, đây là thẻ vào.”
Lôi Hồng Phi lập tức kéo Lăng Tử Hàn đi.
HẾT CHAP 28
Mục lục
(1) Tàu khu trục hay còn gọi là khu trục hạm, (tiếng Anh: destroyer) là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, và sau này là tàu ngầm và máy bay. Khu (駆) và trục (逐) là các chữ Hán-Việt đều có nghĩa là “đuổi đi”.