Trong căn cứ đặc công ở phía nam Khê La vẫn đang phát ra những tiếng động qua lại lớn như bình thường.
Vài ngày trước nhờ trận chiến đấu đẹp khiến tâm tình toàn quân đại chấn, hiện giờ toàn bộ đều tâm phục khẩu phục các huấn luyện viên Trung Quốc này. Lúc này, dựa theo giáo trình của những huấn luyện viên đưa ra, mỗi người bọn họ đều đặc biệt tập luyện nghiêm túc.
Lăng Tử Hàn cầm 1 cây dù đen, lặng lẽ bước tới trong cơn mưa.
Trận mưa này kéo dài khá lâu. Cái gọi là mưa xuân quý như dầu khiến Bộ nông nghiệp và nông dân B quốc vô cùng yêu thích, thế nhưng người trong thành phố thì đi lại có hơi bất tiện, thấy nó chút phiền.
Lăng Tử Hàn vẫn trầm tĩnh như thường, chỉ là khi ra ngoài có mặc thêm một cái áo gió bên ngoài âu phục, để tránh khỏi cảm lạnh.
Lâm Tĩnh đang chỉ đạo mấy quan chỉ huy đặc công, nhất thời không thấy cậu. Cậu liền dừng bước, bình tĩnh nhìn thân ảnh Lâm Tĩnh.
Một lát sau, đồng hồ trên tay cậu có chút chấn động, nhắc nhở cậu là tổng bộ có tin truyền đến, có người muốn trực tiếp trò chuyện với cậu. Nét mặt cậu tự nhiên móc ra một điện thoại di động nhỏ. Đây là cái chuyên dùng để cậu liên hệ thư từ qua lại với người của quốc nội, bên trong lắp đặt hệ thống bảo mật an toàn tối cao, có thể đảm bảo trong quá trình cậu trò chuyện không để bất kì ai có thể nghe trộm với sự đảm bảo tuyệt đối.
Lăng Tử Hàn nhất nút hiển thị hình ảnh trên điện thoại di động, sau đó để trước mặt mình. Trên màn hình, dung quang Vệ Thiên Vũ vẫn toả sáng, rất khoái trá. Thấy huống Lăng Tử Hàn vẫn rất tốt, anh càng thêm hài lòng.
Lăng Tử Hàn để anh nhìn 3s, lập tức nhấn nút để điện thoại bên tai, không nói gì.
Vệ Thiên Vũ biết, hiện tại có biết bao nhiêu người đang âm thầm theo dõi cậu, đương nhiên càng ít nói càng tốt, nên tóm tắt rõ ràng nói: ““Linh Quỷ Song Sát” nhận được hai ủy thác đến từ 2 người khác nhau, mục tiêu ám sát là 1, chính là em. Em chính là trung tâm.”
Vẻ mặt Lăng Tử Hàn bình tĩnh, ôn hòa đáp: “Ừ.”
“Bọn anh vẫn chưa nhận ủy thác.” Vệ Thiên Vũ tiếp tục nói. “Hai người đó đều thông qua người trung gian xử lý, anh cùng Mai Lâm sẽ tới Khê La. Anh làm người đại diện cho Quỷ Thu, muốn muốn đích thân bàn điều kiện với họ, cần tư liệu cụ thể. Đây là lệ cũ, người trong giới đều biết.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Rõ rồi.”
Gương mặt cùng vóc người Mai Lâm vốn rất giống Lăng Tử Hàn, hiện tại nhìn từ bề ngoài thì thân thể cường tráng khỏe mạnh của Mai Lâm thậm chí còn giống Quỷ Thu lúc trước hơn, nên nếu để y cùng Vệ Thiên Vũ giả thành “Linh Quỷ Song Sát” thì người bình thường khó mà phân biệt được. Tác phong Quỷ Thu vốn dĩ lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu, cho dù có ai trước đây đã từng gặp qua họ thì cũng khó mà nhận ra điểm khác biệt.
“Tử Hàn, Hách Ly hiện tại một mực âm thầm điều tra em, bọn anh hoài nghi có một số tổ chức tình báo phương Tây liên quan tới hắn đã điều tra.” Vệ Thiên Vũ nghiêm túc nói. “Chẳng biết có phải là nhờ linh cảm của hắn hay không, mà giờ hắn đang bắt đầu điều tra mối quan hệ giữa “Linh Quỷ Song Sát” và em. Hắn rất quan tâm tới thời gian mà Quỷ Thu gây án cùng thời gian mà em công khai lộ diện, bọn anh đang làm một số công tác đánh lạc hướng. Cho nên, hiện tại bọn anh tới đó cũng vì mục đích này. Tử Hàn, em nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên bảo trọng.”
Lăng Tử Hàn chuyên tâm nghe, nét mặt vẫn bình tĩnh ôn hòa. Nghe anh nói xong, cậu khẽ cười: “Được, em biết rồi. Em sẽ uống thuốc đúng giờ, anh yên tâm, em sẽ bảo trọng.”
Vệ Thiên Vũ liền kết thúc trò chuyện. Tuy rằng anh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng Lăng Tử Hàn, nhưng nói nhiều 1 câu thì đều tăng thêm độ nguy hiểm cho Lăng Tử Hàn, nên sau khi xong chuyện chính anh không hề nhiều lời thêm chữ nào.
Lăng Tử Hàn bỏ điện thoại lại vào túi, nhìn Lâm Tĩnh ở đằng xa.
Trong cuộc chiến đấu vừa rồi bên hông cùng vai của hắn đều trúng 1 phát súng, thế nhưng chỉ nghỉ ngơi 2 ngày thì tiếp tục công tác. Lúc này, từ động tác của hắn thì quả thật đoán không ra trên người hắn có thương tích. Gương mặt hắn vẫn tuấn lãng thanh tú như vậy, thân hình tiêu sái cao ngất, khí thế vẫn hung hăng.
Lăng Tử Hàn an tĩnh nhìn, trong lòng có một cảm giác thân mật khăng khít, giống như là thấy Lôi Hồng Phi, Long Tiềm, Trương Hải Dương, Ninh Giác Phi vậy, là thân nhân, huynh đệ, tri kỷ, chiến hữu, với cậu mà nói, tất cả đều là sự tồn tại đặc biệt.
Rốt cục Lâm Tĩnh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, liền ngừng tay, quay đầu lại nhìn.
Dưới cơn mưa dai dẳng, một người mặc áo gió thâm lam sắc cầm cây dù đen, bọc chung quanh là rừng cây thụ xanh thẫm dưới mưa tựa như bức tranh mỹ lệ. Hắn vừa nhìn thoáng qua, liền cảm thấy trong lòng nóng lên, không chút nghĩ ngợi, chạy vội qua đó.
Những các quân quan trẻ tuổi đang được Lâm Tĩnh chỉ đạo thấy vị thượng cấp luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm khắc bỗng nhiên bất thường, đều kinh ngạc, cho đến khi thấy được người đang cầm dù, mới hiểu được, khiến ai cũng nở nụ cười, nhưng không ai phát ra âm thanh nào, sợ rằng sẽ khiến “Dã Lang” nổi tiếng lạnh lùng nghiêm nghị lột 1 tầng da.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, thân thiết hỏi: “Vết thương anh sao rồi?”
“Không có việc gì.” Lâm Tĩnh chẳng hề để ý mà nói, thích ý cảm nhận hương thảo dược thoảng thoang từ người cậu.
Lăng Tử Hàn cười nói: “Anh định trước mặt mọi người biểu diễn tình thâm ý trường sao?”
Lâm Tĩnh lập tức tỉnh ngộ, cười haha dưới sự trêu chọc của cậu, liền nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cậu, nhẹ giọng nói: “Vào văn phòng tôi vậy.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cười che dù cùng hắn, bước tới tòa nhà làm việc.
Mọi người nhìn bóng lưng hai người họ, trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ. Sự xuất sắc của Lâm Tĩnh là rõ như ban ngày, dù đi đến đâu cũng khiến nhiều người chú ý, nhưng cũng khiến nhiều người suy nghĩ không biết tìm ở đâu ra một người có thể xứng với hắn. Lúc này, thấy Lăng Tử Hàn sóng vai cùng hắn 1 chỗ, trong lòng mỗi người đều dâng lên 1 cảm giác “Trời sinh một đôi”, sau khi hưng phấn, đều vui mừng thay cho “Dã Lang”.
Đi vào văn phòng Lâm Tĩnh, Lăng Tử Hàn ngồi vào sofa, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh bốn phía, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay nhìn một chút, thuận lợi đóng hệ thống quản chế, lúc này mới trầm tĩnh lại.
Lâm Tĩnh rót 1 ly nước nóng, mở miệng hỏi: “Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không vậy?”
Lăng Tử Hàn lắc đầu cười: “Đừng có vừa thấy tôi là hỏi câu này được không?”
“Không được.” Lâm Tĩnh nhìn cậu càng lúc càng vui tươi, càng thêm vui mừng, liền cười mỉm ngồi cạnh cậu. “Hiện tại không ai chăm sóc cậu, tôi rất lo lắng.”
“Tôi uống thuốc rất đúng giờ, anh yên tâm đi.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói. “Tôi nghĩ bệnh của mình chắc là đỡ hơn rồi.”
Lâm Tĩnh cẩn thận nhìn cậu, hài lòng gật đầu:”Ừ, nhìn qua tinh thần rất tốt, nhưng vẫn rất gầy, tốt nhất cậu nên cố gắng ăn chút gì đó, mau có chút thịt cho tôi đi. Được rồi, vết thương cậu sao rồi? Đỡ chưa?”
Lăng Tử Hàn nhìn hắn, càng ngày càng buồn cười: ““Dã Lang” đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên lại có ngày nhiều chuyện như thế, nếu để người khác thấy chỉ sợ sẽ mở rộng tầm mắt đó.”
“Cái này gọi là trong ngoài có khác biệt.” Lâm Tĩnh cười, ánh mắt cũng dần rất sâu trầm. “Tử Hàn, trên đời này tôi đã không còn thân nhân nữa rồi. Hiện tại trong lòng tôi, cậu chính là người thân nhất.”
Lăng Tử Hàn lập tức nhớ tới tao ngộ thảm thống mà hắn gặp lúc trước, nhất thời không tiện nói ra câu cự tuyệt. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ tay Lâm Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên tôi là người thân của anh rồi.”
Lâm Tĩnh cảm động khi thấy nụ cười hiểu ý người đó của cậu, thanh âm từ tính đó của cậu khiến ý chí sắt đá cũng sẽ mềm đi: “Tử Hàn, ở trước mặt tôi, cậu không cần phải lo lắng gì cả. Lúc trước, khi Tiểu Phong qua đời, tôi đã chuẩn bị suốt đời này sẽ cứ thế cô đơn mà đi. Trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ gặp được cậu, đây là bất ngờ chi hỉ, tôi chỉ biết cảm kích ông trời, không còn mong gì hơn. Tử Hàn, tình cảm của tôi với cậu là chuyện của tôi, cậu không cần phải đáp lại, càng không cần phải bận lòng. Nếu như cậu không thể yêu tôi, vậy cứ coi tôi là anh trai đi. Tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận sự quan tâm cùng bảo vệ của tôi, không cần nghĩ tôi sẽ lo lắng khổ sở gì đó. Tôi không có đâu. Chỉ cần thấy cậu vui, nhìn sức khỏe cậu càng lúc càng hồi phục, tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Lăng Tử Hàn nghe được vậy trong lòng nóng lên, không khỏi cầm tay hắn. Một hồi lâu sau, cậu mới chỉnh lý lại tâm tình phân loạn của mình, thành khẩn mà nói: “Lâm Tĩnh, tôi không làm khó mình. Trong lòng tôi, anh vẫn mãi là tri kỷ, bằng hữu, huynh đệ. Tôi thật sự không muốn thấy anh cứ thế mà cô đơn qua cả đời này. Anh không giống tôi, anh là một người vô cùng khỏe mạnh, vốn dĩ nên thành lập gia đình, sinh con đẻ cái, qua 1 cuộc sống bình thường.”
“Không kết hôn sinh con là không bình thường sao? Cậu chắc là không cổ hủ tới mức đó chứ?” Lâm Tĩnh ôn hòa cười, đưa tay bao trùm bàn tay cậu, cầm chặt. “Tử Hàn, tôi đã kết hôn, đã sinh con rồi. Bọn họ đi trước tôi, cũng không có gì, bọn họ vẫn sống trong tim tôi, vĩnh viễn cùng một chỗ với tôi.”
Lăng Tử Hàn cười cười, liền không hề khuyên nữa, chuyển qua chủ đề khác, bắt đầu nói chính sự.
HẾT CHAP 27
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT