Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chạng vạng, sau khi Lý Nguyên cùng mấy bộ trưởng Bộ Kinh Tế Phát Triển, Bộ Ngoại Thương cùng Bộ Tài Nguyên Môi Trường họp xong, mới nghe được tin Lăng Tử Hàn bị thương từ bác sĩ vừa mới trở về từ phủ tổng thống, nhất thời vừa sợ vừa giận, cố gắng kiềm chế nghe bác sĩ báo cáo lại xong hết, mới vội vã chạy tới Thiên Ki Lâu.

Lăng Tử Hàn sau khi được Ban Địch An đưa trở về, không hề kinh động Lý Nguyên, chỉ là trở lại phòng mình, mời bác sĩ tới xử lý thương thế, sau đó tiêm thuốc đặc hiệu do đích thân Đồng Duyệt nghiên cứu chế tạo riêng cho cậu, lập tức lên giường ngủ.

Lý Nguyên mở cửa phòng cậu, thấy trong đại sảnh không ai, đoán cậu đang trong phòng ngủ, lập tức nhẹ bước vào trong.

Nhờ thảm trải trên sàn mà ông bước vào trong không hề gây ra tiếng động nào.

Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, đắp chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Con mắt cậu đang nhắm, hô hấp bình ổn nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn rất an tĩnh.

Lý Nguyên chậm rãi ngồi vào bên giường, ngưng thần nhìn cậu. Chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng, cằm đầy đặn đều hiện lên một sự xinh đẹp tinh xảo mà yếu đuối. Ông vươn tay ra, nhẹ nhàng lướt qua đôi mi duyên dáng, lướt qua chân mày đen tuyền, lướt qua thái dương có tóc bạc, trong lòng như đang chảy một dòng suối nhỏ, vừa có ôn nhu cùng thương tiếc.

Chàng trai này, lúc tỉnh thì trầm ổn lãnh tĩnh, trấn định tự nhiên, dù thấy thái sơn sụp cũng không biến sắc, nhìn qua luôn ẩn chứa một khí thế mơ hồ, ngoại trừ trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra sự yếu đuối cùng mệt mỏi rã rời ra thì thực sự là không có bất kì điểm nào giống A Ngạn. Thế nhưng hiện tại, khi cậu ngủ say, quả thật y như A Ngạn, thế nhưng, cậu còn gầy yếu hơn cả A Ngạn.

Ông đang miên man suy nghĩ thì Lăng Tử Hàn chậm rãi mở mắt.

Tay Lý Nguyên đang đặt trên chiếc trán lạnh của cậu, thấy cậu tỉnh, liền thân thiết hỏi: “Tử Hàn, chú nghe nói con bị thương, giờ sao rồi?”

Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía ông, mỉm cười nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”

Lúc này mới Lý Nguyên mới thu tay mình về, nhẹ giọng nói: “Chú thấy con rất mệt, có phải mấy ngày qua Ban Địch An giày vò con nhiều lắm không? Nghe nói ngày nào gã cũng mang con đi khắp chốn tán loạn, còn muốn tìm người tỷ thí với con nữa.”

“Quả có 1 chút.” Lăng Tử Hàn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ôn hòa cười nói. “Thế nhưng con đã khéo léo từ chối gã rồi, gã cũng không cưỡng cầu. Với lại, gã còn tặng con một súng lục khá xa xỉ làm quà tặng.”

“Tên Ban Địch An này, chỉ sợ không có ý gì tốt với con. Khẩu súng đó tốt nhất không nên dùng, đừng để trong lúc nguy cấp lại gặp chuyện không may. Để chú gọi bọn họ đưa vài cây súng tốt tới cho con lựa chọn.” Sắc mặt Lý Nguyên có chút âm trầm. “Lần này nói có người phục kích gã, chú thấy đa phần là nhắm vào con.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Quả thật có một tay súng bắn tỉa nhắm thẳng vào con. Thế nhưng việc này con sẽ cùng Lạc cục trưởng để ý, chú Nguyên không cần lo lắng.”

“Sao lại không cần lo lắng?” Lý Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt, sau đó thở dài. “Xem ra là chú sai rồi, không nên để con vào vị trí này.”

“Ở vị trí nào không quan trọng, quan trọng là … thân phận của cha con, với lại, còn của bản thân con nữa.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh cười. “Con xuất hiện ở đây, quả thực khiến vài người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ mong mau chóng loại trừ thôi.”

“Đúng vậy.” Lý Nguyên buông, trầm tư. “Gần đây bọn chúng luôn ra tay, càng lúc càng kiêu ngạo. Chúng ta có cần phản kích không?”

“Chờ thêm chút nữa đã.” Lăng Tử Hàn hơi hơi lắc đầu. “Vị trí của chúng ta không giống bọn chúng, bọn chúng có thể giết chúng ta trong tối, còn nếu chúng ta muốn động tới chúng, tốt nhất cần phải có chứng cứ vô cùng xác thực, sau đó một lưới bắt hết bọn chúng, còn phải khiến bọn chúng không thể trở mình được nữa.”

“Được, vậy nghe lời con vậy.” Lý Nguyên khoái trá gật đầu cười. “Kỳ thực, nói đến ám sát, chúng ta cũng có đấy.”

Lăng Tử Hàn nhíu mi, thắc mắc nhìn ông.

“Chúng ta cũng có thể giống bọn chúng, mời lính đánh thuê.” Lý Nguyên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy ý cười. “Chúng ta có thể mời Quỷ Thu tới giết Ban Địch An. Đây là ám sát hắc đạo, chỉ cần chúng ta xử trí thoả đáng, rất có thể không cần phải khởi binh.”

“Quỷ Thu?” Lăng Tử Hàn kinh ngạc. “Thì ra chú Nguyên biết sát thủ thần bí kia à?”

“Đúng vậy.” Lý Nguyên nhìn nét mặt của cậu, tâm tình tốt lên, cười gật đầu. “Kỳ thực chú với “Linh Quỷ Song Sát” không có thâm giao gì, thế nhưng A Mẫn cùng A Tự thì có giao tình khá tốt với họ. Đương nhiên, Linh Sa cùng Quỷ Thu cũng đều tôn trọng chú, chắc cũng phải nể mặt chú chứ.”

“À.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh lại, gật đầu. “Chờ thêm chút nữa đã. Nếu như không thể dùng cách bình thường xử lý gã được thì hãy nghĩ tới thủ đoạn đó vậy.”

“Được. Việc này trong phạm vi quản lý của con, đương nhiên do con quyết định.” Lý Nguyên sảng khoái cười nói, lập tức chuyển chủ đề, giọng nói ôn nhu. “Giờ cũng trễ lắm rồi, con ăn chút gì đi. Chú đã dặn nhà bếp nấu chút canh huyết dưỡng khí để con lót dạ, sẽ đưa thẳng tới đây.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, liền xóc chăn, xuống giường.

Cậu mặc bộ áo ngủ tơ lụa màu thâm lam sắc, hiện rõ được vóc người thon gầy của cậu. Lý Nguyên nhìn cậu nhìn từ trên xuống dưới, cảm thán nói: “Con quả thực gầy quá, ở chỗ chú phải tịnh dưỡng cho tốt mới được, nếu được có thể ở lâu 1 chút.”

Lăng Tử Hàn đạm đạm cười: “Con là vậy đó, dưỡng sao cũng không thể béo lên được. Kỳ thực không có gì, cơ thể của con rất tốt, không phải là một khối đậu hũ.”

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, khuôn mặt tái nhợt của cậu dưới ánh tà dương màu vàng cam càng thêm ôn nhu động nhân. Lý Nguyên lẳng lặng nhìn cậu, cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Lúc trước, ông có thể không chút do dự mang A Ngạn bắt về nhà, sau đó sủng cậu, yêu cậu. Hôm nay, với người thanh niên thân phận đặc thù gia thế cao quý trước mặt mình, ông không thể cường thế đường đột như vậy, đồng thời cũng không phải nhất định phải có được cậu, cùng cậu lên giường với dục niệm cường liệt. Chỉ cần có cậu ở bên cạnh, có thể nhìn cậu gần như vậy, thậm chí có thể thỉnh thoảng xoa nhẹ gương mặt cậu, đã cảm thấy vô cùng vui sướng rồi.

Lăng Tử Hàn vừa nhìn liền tình ý ẩn chứa trong ánh mắt Lý Nguyên, cũng may tình cảm này chủ yếu là dung túng thương tiếc, không còn dục vọng ẩn chứa như nhiều năm trước nữa, cậu giả bộ như không biết, cười nhẹ: “Chú Nguyên, con thay quần áo trước rồi cùng chú đi ăn.”

“Không cần thay.” Lý Nguyên cười nói. “Cơm nước xong con sẽ lập tức nghỉ ngơi. Dù sao con cũng đang mệt, lại đang bị thương, không cần phải thay qua thay lại, phiền phức.”

Lăng Tử Hàn suy tư, liền khẽ gật đầu: “Vậy được, con thất lễ vậy.” Nó xong, cậu khoác thêm một cái áo ngủ nhung mỏng bên ngoài, cùng ông xuống lầu.

Lý Nguyên rất hài lòng, thấy cậu không còn cung kính lễ phép với mình như trước nữa, thậm chí đồng ý mặc áo ngủ cùng mình ăn, quả thật xem ông như người nhà rồi phải không? Nghĩ vậy, ông cảm thấy vô cùng vui sướng, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Lăng Tử Hàn thấy khuôn mặt tươi cười của ông, cũng chỉ mỉm cười.

HẾT CHAP 23

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play