Trong bóng đêm, hoa viên rộng tràn đầy ngọn đèn, tuy rằng khắp nơi đều có đặc công đứng ở những vị trí giám sát, nhưng không hề phát ra tiếng động nào.
Lý Nguyên đã hơn 50, tóc có chút hoa râm nhưng không hiện rõ sự già nua, trái lại càng khiến ông tăng thêm vài phần khí chất nho nhã. Sống lưng ông thẳng tắp, bước tiến thong dong hữu lực, thân thể cao to toát ra sự uy nghiêm cùng tự tin khiếp người.
Tuy rằng B quốc chỉ là một tiểu quốc, nhưng nhờ ông kiên nhẫn cự tuyệt Mỹ hơn hai mươi năm, khí thế kiên định này khiến nhiều quốc gia khắp thế giới ít người dám khinh thường, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nhân dân B quốc kính yêu cuồng nhiệt cùng kiên quyết ủng hộ.
Lúc này, Lăng Tử Hàn tuổi trẻ đi bên cạnh ông, nhưng lại không cảm giác được tí xíu uy thế cùng áp lực mà ông thường thể hiện trên quốc tế, trái lại cậu cảm giác người đi bên cạnh tỏa ra sự ôn nhu như nước mùa xuân. Cậu trầm mặc, cùng vị tổng thống độc thân chậm rãi bước đi trên đường mòn trong hoa viên, nét mặt rất bình thản.
Một lát sau, Lý Nguyên nhẹ giọng nói: “Tử Hàn, lâu rồi chú không có được vui như ngày hôm nay.”
“Cao xử bất thắng hàn (trên cao khó tránh khỏi lạnh lẽo), con có thể hiểu được.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười cười. “Thế nhưng, chú Nguyên, hiện tại tim của chú không được khỏe, bớt uống rượu thì tốt hơn.”
“Hôm nay vui vậy, uống thêm hai ba chén mà thôi, bình thường chú luôn uống có chừng mực mà.” Lý Nguyên cười nhìn về phía cậu. “Nhưng nếu con đã nói vậy thì sau này chú không uống nữa.”
Lăng Tử Hàn ngẩn ra, lập tức khẽ lắc đầu, nhưng không nói cái gì nữa.
Hai người cứ như thế nhàn nhã tản bộ. So với Lý Nguyên thì Lăng Tử Hàn có vẻ gầy yếu hơn, nhưng cậu lại mơ hồ toát ra một khí thế chẳng kém gì Lý Nguyên. Những người đang đứng từ xa chăm chú nhìn bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc. trong mắt bọn họ, vị tổng thống kia chứa sự cường thế không hề bình thường, nhưng nhìn qua lại tựa như cường thế của ông không thể nào trấn áp được người thanh niên kia. Cặp mắt nhìn vị người Trung Quốc văn nhược kia bắt đầu khác xưa.
Đi khoảng chừng nửa giờ, Lý Nguyên bỗng nhiên nhớ tới nói: “Tử Hàn, hình như tới giờ con uống thuốc rồi?”
Lăng Tử Hàn kinh ngạc nhìn ông 1 cái, thầm thì: “Sao ngay cả chú cũng nói câu này vậy?”
Lý Nguyên rốt cục nghe thấy 1 câu nói mang tính trẻ con của cậu, nở nụ cười khoái trá: “Là nghe Đồng viện trưởng nói con rất chán ghét việc uống thuốc, hiện tại hình như là thật.”
Lăng Tử Hàn thở dài, ngoan ngoãn mà nói: “Chưa tới giờ mà, tới giờ lập tức con sẽ uống. Kỳ thực ba không cần lo lắng quá, lúc con đi cũng đã hứa với ba, nhất định uống thuốc đúng giờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nguyên thân thiết nói. “Cũng là do hắn lo cho con thôi. Không chỉ hắn, chú cũng lo. Đồng viện trưởng đã nói hết cho chú biết tình hình sức khỏe của con rồi, đương nhiên, cũng là do chú yêu cầu. Chú mời con tới giúp chú, cũng là mong con có thể tranh thủ tịnh dưỡng ở vùng nhiệt đới này. Hắn nói bệnh của con ngại lạnh, nếu ở phương bắc, mùa hè thì còn đỡ, nhưng mùa đông thì sẽ không xong rồi, đúng không?”
“Dạ, cũng gần vậy.” Lăng Tử Hàn hời hợt nói. “Kỳ thực cũng không có gì, mùa đông ở Bắc Kinh có hệ thống sưởi hơi, cũng không đến nỗi lạnh.”
“Nhưng mùa xuân có nhiều bụi bặm, không tốt với hệ hô hấp của con.” Lý Nguyên ôn hòa mà nói. “Tài nguyên của bên chú có thể thiếu thốn, thực lực của một nước cũng không mạnh, nhưng bên chú có trời xanh, mây trắng, nắng vàng, có bãi cát, không khí tươi mát, rất thích hợp cho con tịnh dưỡng.”
“Chú Nguyên, chú giống như đại sứ du lịch ấy.” Lăng Tử Hàn ách nhiên thất tiếu. “Con biết B quốc rất đẹp, cho nên mới đồng ý nhận lời mời của chú.”
“Đúng vậy, chú vô cùng hài lòng.” Lý Nguyên nở nụ cười, lúc này mới thuận miệng hỏi: “Trước đây đã từng tới chưa?”
“Đã tới 1 lần, nhưng cũng là chuyện của nhiều năm trước.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Lúc đó con rất thích du lịch cùng thám hiểm, cũng không thích ngồi văn phòng, nên quyết định làm phóng viên du lịch, đi chơi khắp nơi, khiến cho cha con phải đau đầu nhiều năm. Giờ đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tới chỗ cha con làm. Chú Nguyên, thật lòng mà nói, nhận được lời mời của chú, con rất vui, có thể ra ngoài thở phào 1 cái rồi. Bình thường nếu không phải cha con luôn lo lắng con làm sai việc, thì cũng là Đồng ba ba lại không ngừng nhắc nhở con phải đúng giờ uống thuốc, quả thật khiến con chịu hết nổi rồi.”
Lý Nguyên cười ha ha, rất tự nhiên đưa tay khoác vai cậu: “Nhắc tới thuốc, chắc là giờ đã tới lúc rồi nhỉ?”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ xoay người theo ông quay về Thiên Ki Lâu.
Lý Nguyên đưa cậu tới trước cửa, vô cùng thân thiết vỗ vỗ má cậu, ôn nhu nói: “Chú không lên đâu, con nhất định phải nhớ uống thuốc, không được chơi xấu bỏ thuốc.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Dạ, con nhất định uống.”
Lúc này Lý Nguyên xoay người lại đi hướng Ngọc Hành Lâu.
Lăng Tử Hàn liền lên lầu 3, mở rộng cửa phòng mình, sau đó khóa cửa phòng lại.
Lý Nguyên đi vào chỗ mình ở, nhưng thấy Trịnh Đan Thanh đang ngồi ở sofa phòng khách. Ông dừng bước, nhẹ giọng nói: “Sao giờ còn chưa ngủ?”
Trịnh Đan Thanh đứng dậy, quan tâm mà nói: “Hôm nay thấy chú uống nhiều rượu vậy, con sợ chú thấy khó chịu, cho nên … đêm nay muốn ở cùng chú.”
Lý Nguyên nhìn hắn, có chút suy nghĩ, liền đi tới chỗ hắn ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng Lý Nguyên như trưởng bối đối với vãn bối, thân thiết vỗ vỗ hắn, trầm thấp mà nói: “A Thanh, 5 năm trước tôi đã nói rất rõ với cậu, mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi. Hiện giờ, tôi cũng không muốn bắt đầu lại.”
“Nhưng vì sao?” Trịnh Đan Thanh gấp đến độ quay phắt lại, ôm chặt thắt lưng ông. “Chú Nguyên, con làm sai chỗ nào? Chỉ cần chú nói ra, con đều có thể sửa. 5 năm trước con cũng từng nói, con yêu chú, con đồng ý suốt đời suốt kiếp đi theo chú. Vì sao chú lại không muốn bắt đầu lại với con chứ? Vì sao?” Nói đến khúc sau, nước mắt hắn đã sắp rơi xuống.
Lý Nguyên nhìn hắn: “A Thanh, lúc trước vì cảm thấy cậu giống A Ngạn nên tôi mới thích cậu. Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ giấu cậu điều gì, cũng chưa từng ép bức cậu, là do cậu tình nguyện theo tôi. Thế nhưng, từ 5 năm trước thì cậu đã không còn giống A Ngạn nữa rồi.”
Trịnh Đan Thanh mờ mịt hỏi: “Vì sao? Vì con đã già?”
“Đương nhiên không phải, hiện giờ cậu đang trong thời tuổi trẻ nhất.” Lý Nguyên ôn hòa mà nói. “A Thanh, A Ngạn chưa bao giờ chủ động muốn tôi đối xử tốt với cậu ấy. Cậu ấy ngoan ngoãn, an tĩnh, hồn nhiên, có chút sợ hãi, cũng không bao giờ hùa theo lời tôi, càng chưa từng ra bất kì yêu cầu nào với tôi. Lúc bắt đầu cậu quả thật giống cậu ấy, thế nhưng, càng về sau cậu càng khác. Cậu có toan tính, thậm chí có dã tâm, tôi quả thật không ngại, tôi có thể cho cậu tạo dựng môi trường cho cậu phát triển tài năng, cũng có thể giúp cậu hoàn thành ước mơ. A Thanh, cậu muốn gì, có thể thoải mái đề cập với tôi, tiền tài tuyệt không là vấn đề. Nếu như cậu muốn bước vào chính trị, tôi có thể tìm người dạy cậu, cũng có thể cho cậu 1 vị trí. Nhưng, 5 năm trước, tôi đã nói rất rõ ràng, cậu có thể theo tôi bước vào phủ tổng thống, nhưng nhiều lắm chỉ có thể làm trợ lý tư nhân cho tôi, không thể làm tình nhân của tôi được nữa. Không phải lúc đó cậu đã đồng ý rồi sao? Vì sao đến giờ vẫn chưa chịu buông tay? A Thanh, cậu còn trẻ, tôi hy vọng cậu có thể tìm được một người thích hợp với cậu. Tôi đã già rồi.”
“Không, không hề.” Cặp ánh mắt đen láy của Trịnh Đan Thanh không nháy mắt nhìn chằm chằm vào ông, rất nghiêm túc. “Đây không phải là lý do. Nếu chú đã già, sao lại thích Lăng Tử Hàn?”
Lý Nguyên cười lắc đầu: “Cậu đó nha, trong đầu lại suy nghĩ cái gì vậy?”
“Đúng vậy, chú chính là thích Lăng Tử Hàn.” Trịnh Đan Thanh đẩy người ông ra, lớn tiếng nói. “Vì sao? Cậu ta một chút cũng không hề giống A Ngạn. Con đã xem qua rất nhiều hình vẽ mà chú tìm người vẽ A Ngạn, Lăng Tử Hàn kia so ra đẹp hơn Với A Ngạn, hơn nữa, ngoại trừ an tĩnh ra, cậu ta hoàn toàn chẳng có chút dịu ngoan, hồn nhiên, khiếp đảm gì cả. Vì sao chú lại thích cậu ta?”
“Đúng, cậu nói đúng, ngay cả tôi cũng không rõ.” Lý Nguyên đứng dậy, chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ, nhìn Thiên Ki Lâu bên cạnh, tự mình thì thầm. “Rõ ràng cậu ấy không hề giống A Ngạn, nhưng vì sao tôi luôn cảm thấy giữa hai người họ có điểm gì đó tương đồng, nhưng lại không nghĩ ra được lý do … là vì điều gì nhỉ?”
Trịnh Đan Thanh đột nhiên chạy tới phía sau ông, đưa tay ôm lấy thắt lưng ông, đem mặt dán chặt vào lưng ông, nhẹ nhàng mà nói: “Chú Nguyên, hai người hoàn toàn không có khả năng đâu. Cậu ta không phải người bình thường, cậu ta chính là thái tử Trung Quốc, là thái tử … cậu ta sẽ không yêu chú giống con, vĩnh viễn sẽ không có khả năng đâu …”
“Tôi biết, tôi biết …” Lý Nguyên thở dài.
Gió nhẹ thổi tới, cuốn mất đi tiếng thở dài của ông, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
HẾT CHAP 15
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT