Lăng Tử Hàn ngủ cả ngày, sau đó bị cơn đói bụng làm tỉnh giấc. Lạc Mẫn bưng đồ ăn tới, cậu giả dạng như mình vừa mới trải qua một cú shock mạnh, không ăn nổi gì hết. Đối mặt với mỹ thực mà không thể ăn, quả thật là khó chịu mà.
Chu Tự nhìn biểu dạng mệt mỏi không muốn ăn uống của cậu, liền ngồi xuống bên giường cố gắng khuyên bảo.
Lăng Tử Hàn không nhìn tới y, đối với những gì mà y nói càng mắt điếc tai ngơ, chỉ là nghiêng người nằm, ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ.
Lạc Mẫn cùng Chu Tự chỉ có thể luân phiên khuyên bảo, sau lại ép buộc cậu ngồi dậy, buộc cậu uống canh gà nhân sâm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy trải qua hai ngày, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Chu Tự vừa nhìn qua cửa kính, không khỏi giật mình, nhanh chóng mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là Lý Nguyên, còn có bốn người hộ vệ.
“Chú Nguyên, sao chú lại tự mình tới đây?” Chu Tự cười nói. “Mời vào.”
Lý Nguyên trừng mắt liếc y: “Cậu lấy xe tôi rồi chạy mất tiêu, nhìn qua cũng biết là cậu chưa có ý định trở về, tất nhiên tôi phải tự mình đến đây rồi.”
Chu Tự mặt mày rạng rỡ cười haha: “Lúc đó gấp quá mà, cũng đành làm vậy thôi. Chú Nguyên lâu như vậy mới tới Nam Cảng một chuyến, hiện tại nhân cơ hội này cải trang vi hành một phen, cũng đâu có uổng công tôi giật xe chạy mất.”
Trong lúc Chu Tự nói, Lý Nguyên cũng đã tiến vào đến đại sảnh. Ông nhìn quanh bốn phía, hỏi: “A Mẫn đâu?”
Chu Tự chỉ chỉ phòng ngủ của khách: “Đang đút A Ngạn ăn canh.”
“Vậy sao, thế A Ngạn thế nào?” Lý Nguyên ôn hòa hỏi, sau đó bình tĩnh mà đi thẳng đến phòng ngủ của khách.
Lăng Tử Hàn mới ăn canh xong, đang định cầm chén đưa cho Lạc Mẫn. Vừa nhìn thấy Lý Nguyên vào, người cậu lập tức cứng ngắc lại, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, lập tức đưa tay hướng đến Lạc Mẫn, sợ hãi kêu lên: “Mẫn ca …”
Lạc Mẫn vội vã cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôn hòa nói: “Đừng sợ, chú Nguyên chỉ đến thăm em thôi. Anh cũng đã nói qua với em rồi mà, chú Nguyên làm vậy chỉ vì muốn cứu em, em đừng để trong lòng.”
Lý Nguyên nghe thấy vậy rất thỏa mãn, gật đầu cười.
Lăng Tử Hàn càng nghe càng rối, hoàn toàn không hiểu được tại sao ‘Cường bạo cậu lại là cứu cậu’, chỉ là co rúm người lại nằm gọn trong lòng Lạc Mẫn, nhìn về phía Lý Nguyên.
Chu Tự đem cái ghế mà hồi nãy Lạc Mẫn vừa ngồi, đặt phía sau Lý Nguyên, sau đó đưa cho ông một tách trà, thoải mái nói: “Chú Nguyên, ngồi đi, uống chút trà nào.”
“Ừ.” Lý Nguyên nhìn nụ cười thoải mái của Chu Tự, trong lòng cũng có chút dễ chịu. Ông ngồi xuống, nhận chén trà, cười tủm tỉm nhìn Lăng Tử Hàn. “A Ngạn, sao lại gầy như vậy? A Tự, A Mẫn, xem ra các cậu không chăm sóc cậu ấy đàng hoàng rồi.”
Lạc Mẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Tử Hàn, dường như đang an ủi cậu.
Chu Tự đứng một bên cười nói: “Khẩu vị của A Ngạn không tốt cho lắm, ăn như mèo vậy, được có vài miếng đã no, còn phải dụ dỗ mới chịu ăn, cho nên mới ốm như vậy.”
Lý Nguyên nhìn về phía Lăng Tử Hàn, bỗng nhiên nói: “A Tự, A Mẫn, các cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với A Ngạn.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe, càng tỏ ra hoảng sợ, hai tay nắm chặt quần áo của Lạc Mẫn không buông, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Lạc Mẫn dường như cũng không muốn đi ra ngoài, chỉ đưa mắt nhìn Chu Tự.
Chu Tự mỉm cười, ôn hòa lấy tay của cậu ra khỏi người Lạc Mẫn, nhẹ nhàng cầm lấy, nhẹ giọng nói: “A Ngạn, đừng lo, chú Nguyên là một người tốt, chỉ là muốn nói chuyện với cậu mà thôi, cậu đừng sợ.”
Lăng Tử Hàn hình như biết có nói gì cũng vô dụng, liền cúi thấp đầu xuống, đan tay vào nhau, hiển nhiên là đang rất sợ hãi.
Sau đó Chu Tự kéo Lạc Mẫn ra ngoài, Lý Nguyên đứng dậy, mỉm cười đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên đôi môi mỏng không chút máu của cậu.
Môi của người thiếu niên này mềm mại ôn nhuận, hiện tại lại cộng thêm bộ dáng kinh hãi, trông càng mê người.
Lý Nguyên cười cười, đặt tách trà trên tay xuống tủ đầu giường, nhanh chóng cầm lấy hai tay của thiếu niên, cẩn thận mà vuốt ve.
Y theo lệ cũ, Lăng Tử Hàn trước khi xuất phát thực hiện nhiệm vụ đều đến Đặc Biệt Y Liệu tiến hành thay đổi toàn diện, lúc này hai tay trơn tuột nhẵn nhụi, một vết chai cũng không có, hoàn toàn không phải là tay của một người cầm súng.
Lý Nguyên cảm thấy rất thoải mái, cứ cầm tay cậu mãi không buông, cười hỏi: “Cậu khi nào thì tròn 18 tuổi?”
Lăng Tử Hàn hạ mi mắt, có vẻ rất khẩn trương, một lát mới cúi đầu nói: “Còn … còn hai tháng nữa.”
“Vậy sao?” Lý Nguyên ngồi sát vào cậu một chút, trên mặt mang theo nhiều yêu thương. “Đến lúc đó tôi tổ chức một buổi lễ long trọng cho cậu, chúc mừng cậu thành niên, được không?”
Lăng Tử Hàn ngây người một hồi, lắc đầu, thanh âm càng lúc càng thấp, thì thào mà nói: “Cháu muốn … về nhà.”
Lý Nguyên chậm rãi cười nói: “Loại nhà như vậy, không trở về cũng được. Cậu trước cứ theo tôi trở về, sau đó dưỡng thân thể cho khỏe, sau đó dần tính đến tương lai.”
Lăng Tử Hàn càng tỏ ra hoảng hốt lúng túng, ngay cả nói cũng không nên lời, chỉ lắc đầu.
“Đứa nhóc này.” Lý Nguyên nhìn biểu hiện của cậu, càng cảm thấy cậu rất dễ thương, đưa tay xoa nhẹ đầu của cậu, liền đứng dậy đi ra.
Lạc Mẫn vẫn đứng ở đại sảnh, lúc này nhanh chóng thẳng lưng, nhìn về phía ông.
Lý Nguyên ôn hòa mà cười nói: “A Mẫn, lúc này đang là năm mới, sự vụ trong hội bận rộn, cậu cùng A Tự sợ là không có thời gian chăm sóc cho A Ngạn. Huống hồ, các cậu cũng còn trẻ, có thể tự chăm sóc bản thân của mình đã là hay rồi. Như vậy đi, tôi mang A Ngạn về cùng với tôi, để chữa trị cùng điều dưỡng cho tốt. Cậu đi nói với em họ của cậu một chút, bảo cậu ấy đừng sợ, yên tâm theo tôi.” Tuy rằng lời nói của ông nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng không ai dám chống lại.
Lạc Mẫn cắn cắn môi, một lát mới cầu xin: “Chú Nguyên, A Ngạn nó còn nhỏ.”
Lý Nguyên mỉm cười: “Đương nhiên tôi biết, bởi vậy tôi sẽ càng chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Lạc Mẫn còn muốn nói gì nữa, Chu Tự đưa tay đẩy nhẹ hắn: “A Mẫn, nghe chú Nguyên nói, mau vào phòng đi.”
Lạc Mẫn bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ của khách.
Lý Nguyên ngồi xuống sofa, nhìn về phía Chu Tự cười, vẻ mặt hiền hòa: “A Tự, cậu giờ thực sự đã trưởng thành rồi. Thấy A Ngạn, lại khiến tôi nhớ lại lúc mới lần đầu gặp cậu. Khi đó cậu cũng lớn cỡ cậu ấy phải không? Bất quá cậu lúc đó lại như một con báo xinh đẹp dũng mãnh, làm cho người ta yêu thích không buông tay. Nếu so ra với cậu, A Ngạn như một con mèo con, khiến người khác muốn yêu thương bảo bọc.”
Chu Tự biểu lộ ra dạng thái không quan tâm, cười nhẹ: “Chú Nguyên, chú thật sự coi trọng A Ngạn sao? Không thể nào? Cậu ấy nhìn bình thường như vậy, lại không biết phong tình, chỉ sợ hầu hạ chú không tốt, trái lại càng dễ khiến chú tức giận nữa.”
“Muốn nói đến phong tình, tôi sợ không tìm ra người nào hơn được cậu.” Lý Nguyên mỉm cười. “A Tự, chú Nguyên của cậu sắp 50 tuổi rồi, đối với việc ứng phó với hồ ly tinh như cậu đã không còn tinh lực nữa. A Ngạn bây giờ còn nhỏ, tuy nói là người ngoài, nhưng dù sao cũng là em của Lạc Mẫn, coi như là người một nhà, tin được. Tính cách cậu ấy cũng tốt, không liên lụy người, tôi còn thích như vậy hơn. Hơn nữa, lần đầu tiên của cậu ấy cũng là của tôi, tất nhiên là tôi sẽ không bạc đãi cậu ấy. Tôi nghĩ cho cậu ấy theo tôi vài năm, dạy cậu ấy đối nhân xử thế, tương lai cậu ấy cũng có thể sống tốt được, suốt đời cũng có thể ngẩng cao đầu trong cuộc sống, như vậy không tốt sao? Cậu thấy sao?”
Chu Tự cười đến sang sảng: “Vậy tất nhiên là tốt rồi, đây cũng là vận may của A Ngạn. Tôi thấy tính tình cậu ấy hướng nội, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, đôi lúc với một số việc lại ngu ngốc, ngay cả điện thoại người nhà gọi tới cho cậu ấy cũng không có, nhìn qua là biết bọn họ không quan tâm tới cậu ấy. Nếu có chú Nguyên chăm sóc, cậu ấy có thể bình yên vui vẻ mà hưởng thụ cuộc sống, tính cách có thể cũng thoải mái ra một chút.”
“Đúng vậy.” Lý Nguyên cười nói. “A Tự, cũng là cậu thông minh nhanh nhẹn, có thể biết được tâm ý của tôi. Tôi xem tác phong hành động của cậu trong hai năm qua, tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn còn rất tàn nhẫn, vẫn chưa chín chắn, bất quá, có A Mẫn bên cạnh, coi như là bù đắp phần thiếu hụt này của cậu. Uhm, tôi dự định cho cậu tiến vào giới chính trị, sang năm tranh cử vào nghị viện, tôi sẽ cực lực nâng đỡ cậu, tin tưởng vấn đề này cũng không có gì khó khăn. Chỉ là, từ giờ trở đi, cậu cần đem khí chất xã hội đen của cậu thu lại, tận lực tỏ ra khí chất chính trị gia. Nếu muốn theo chính trị, phải thay đổi khí chất.”
Chu Tự cảm thấy bất ngờ, lập tức chấn động, hì hì cười nói: “Dạ, đa tạ chú Nguyên bồi dưỡng.”
Lý Nguyên rất có phong phạm trưởng bối, từng lời từng chữ nói: “Cậu cũng trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ tới tương lai, cậu định ăn chơi vậy tới già sao, danh tiếng cũng không tốt, đối với sự phát triển trong tương lai của cậu cũng có hại. Tôi thấy cậu cũng là thật tình thích A Mẫn, không bằng thay đổi rồi hướng hắn biểu lộ. Hai người các cậu đều là nhân tài, thân thủ đều hạng nhất, đầu óc cũng linh hoạt, tính cách hợp nhau lại bù khuyết, như là quần anh tụ hội, trời sinh một đôi.”
Chu Tự cười đến hài lòng: “Chú Nguyên khích lệ chúng tôi như vậy, càng khiến cho tôi thêm hoảng sợ, chú cứ tự nhiên mắng tôi hai câu, tôi thấy thoải mái hơn đó.”
Lý Nguyên buồn cười, đưa tay chỉ vào y: “Cậu nha, chỉ biết đùa tôi mà thôi.”
Trong phòng, Lạc Mẫn cái gì cũng chưa nói, chỉ là cầm tay Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn cũng không lộ ra chút kẽ hở nào, trầm mặc một lúc lâu, đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, đem mặt vùi vào trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Đừng lo lắng.”
Lạc Mẫn không nói gì mà xoa nhẹ tóc của cậu, một tay vỗ nhẹ lựng cậu, dường như đang an ủi cậu.
Chu Tự tiến đến, thấy tình cảnh như vậy, nhất thời có chút cảm động, lập tức cười đến gần: “Coi các cậu kìa, cứ như đang sinh ly tử biệt vậy, kỳ thực muốn gặp nhau đều có thể gặp mà. Chỗ của chú Nguyên tốt, thích hợp cho việc điều dưỡng. Biệt thự của chú ấy non xanh nước biếc, lại an toàn thoải mái, rất tiện nghi.”
Lạc Mẫn cũng không muốn biểu lộ phong thái chia tay sướt mướt giống con gái, liền đỡ Lăng Tử Hàn xuống giường, muốn giúp cậu thay quần áo.
Lăng Tử Hàn liếc mắt nhìn Chu Tự, dường như không dám cởi áo ngủ trước mặt người ngoài.
Chu Tự cũng rất hiểu tâm trạng của cậu, mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Lăng Tử Hàn thay quần áo xong, được Lạc Mẫn ẵm ra ngoài.
Lý Nguyên nhìn bọn họ, ôn hòa cười, sau đó nhìn qua thuộc hạ bảo bọn họ tiến lên giúp.
Lăng Tử Hàn bị một người đàn ông to lớn ẵm, nhất thời kinh hoảng kêu lên: “Mẫn ca, Mẫn ca.” Nỗ lực giãy dụa muốn xuống đất.
Người đàn ông đó không nói gì, ẵm cậu hướng thẳng ra cửa.
Lạc Mẫn muốn đuổi theo, Chu Tự liền kéo hắn lại.
Lý Nguyên hiển nhiên rất vui, đối hai người nói: “A Tự, A Mẫn, các cậu đều rất thông minh, tiếp tục cố gắng, tiền đồ vô lượng.”
“Dạ, chú Nguyên.” Chu Tự lập tức lễ phép đáp.
Lý Nguyên xoay người rời đi.
Lạc Mẫn khó chịu, liền đánh bạt tay của Chu Tự ra khỏi người mình, xoay người đi vào phòng ngủ, muốn khóa cửa.
Chu Tự tiến lên, chặn cửa không cho hắn đóng.
Lạc Mẫn vẫn không nhìn y, lúc này bộc phát ra, quát to: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Chu Tự nhìn hắn chăm chú, thành khẩn mà nói: “A Mẫn, chúng ta kết hôn đi.”
HẾT CHAP 23
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT