Đây là thắng cảnh du lịch ở Việt Nam, phong cảnh rất đẹp, du khách tới đây hằng năm cũng hơn 500.000 người. Sân bay quốc tế Đà Nẵng (1) mười bốn năm trước đã từng xây dựng lại 1 lần nữa, trở thành một sân bay quốc tế hiện đại hoá, phương tiện thiết bị cực kỳ tiên tiến, rất nhiều đường hàng không nối thẳng các nơi thế giới.
Máy bay bọn họ sau khi đáp xuống, dần dần chạy thẳng tới sân bay. Sau khi dừng, tiếp viên hàng không mỉm cười nói với bọn họ: “Chúng ta sẽ dừng lại ở đây 1 tiếng, mời các vị tới khách phòng nghỉ ngơi, đến giờ chúng tôi sẽ tới phòng thông báo cho các vị lên máy bay, cám ơn.”
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói với Lâm Tĩnh: “Mang theo toàn bộ hành lý đi.”
Lâm Tĩnh trong lòng nao nao, nhưng không biểu hiện ra mặt, quay đầu lại nói với 6 quan quân kia: “Toàn bộ những vật dụng của các cậu đều mang theo hết, không được bỏ quên cái nào.”
6 quan quân kia tất nhiên tuân theo mệnh lệnh, không có bất luận nghi vấn gì, lập tức đứng dậy tự mình lấy hành lý, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Lâm Tĩnh lấy đồ của mình xong, còn muốn giúp Lăng Tử Hàn cầm hành lý, Lăng Tử Hàn cười ngăn cản hắn: “Anh có đến 3 tay lận sao?”
Lâm Tĩnh mỉm cười, liền không kiên trì nữa, cùng cậu đi ra khoang thuyền, qua thông đạo, vào một phòng nghỉ hạng nhất không có một bóng người. Ở đây có hai viên chức sân bay xinh đẹp, lập tức bưng cơm nước phục vụ cho bọn họ.
6 quan quân kia đói bụng, nhưng không có động thủ. Bọn họ thẳng tắp ngồi nhìn Lâm Tĩnh.
Lúc này, máy bay bọn họ vừa lên đã chậm rãi rời khỏi tòa nhà, đến vị trí mà đài điều khiển chỉ định, chuẩn bị thêm dầu.
Lăng Tử Hàn đi tới trước cửa sổ, ngưng thần nhìn máy bay này chậm rãi trượt, quẹo vào khoang, dừng lại, nhìn một số xe chạy về chỗ nó, nhìn một số công nhân sân bay nhàn nhã đi về phía máy bay.
Lâm Tĩnh nhìn cậu không chớp mắt. Bộ quần áo màu thâm sắc bọc lấy thân hình gầy gò của cậu, dưới sắc trời càng thêm nổi bật, khiến cậu tựa như một thanh trúc, ngay cả bóng lưng cũng rất phiêu lượng, mang một ý tứ hàm xúc trầm mặc động nhân. Hắn nhịn không được đi về phía trước, nhìn theo hướng nhìn của cậu, trong lúc nhất thời không thấy gì khác lạ.
“Sao vậy?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, xác nhận đã cắt được hệ thống quản chế ở đây, lúc này mới nhỏn giọng nói: “Có một số người không muốn chúng ta tới Khê La.”
Hai hàng lông mày Lâm Tĩnh hơi hơi nhíu lại, trong mắt dần dần lộ ra quang sắc bén, từ khẽ răng thốt ra 1 chữ: “Được.”
Nhưng nét mặt Lăng Tử Hàn như thường, hờ hững nói: “Cho nên mới không cho mọi người dùng máy bay hàng không dân dụng, chỉ sợ bên chúng ta không phòng bị cẩn thận, sẽ có người trà trộn vào cướp máy bay, thậm chí dùng phương thức tập kích tự sát cho nổ máy bay. Chúng ta không thể để những hành khách bình thường gặp nguy hiểm cùng chúng ta được.”
Lâm Tĩnh giản đơn mà nói: “Hiểu rồi.”
“Lần này không theo lịch quá cảnh tại Hương Cảng mà tới đây, chính vì muốn biết tình báo của chúng tới mức nào. Nếu có nội gian, thì là bên kia B quốc lẫn vào bên chúng ta.” Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhẹ. “Chúng ta không có yêu cầu đối phương đưa ra tuyến đường dài, từ Bắc Kinh tới thẳng Khê La, mà dùng phương thức thông thường thế này, trên đường phải quá cảnh, chỉ vì không muốn đối phương hoài nghi. Bất quá, chúng ta cũng sẽ dễ gặp nguy hiểm.”
“Vậy mà tính là nguy hiểm sao?” Lâm Tĩnh thoải mái mà mỉm cười. “Nếu thật có tình huống gì, thì cũng là lúc có thể hoạt động gân cốt.”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn một cái: “Vốn định để các anh dùng máy bay hàng không dân dụng, đương nhiên không thể mang theo vũ khí. Lần này lúc đến thông báo cho các anh sẽ dùng chuyên cơ đi trước, cũng không nhắc nhở các anh mang theo vũ khí. Bất quá, chắc các anh cũng bí mật mang theo mà phải không?”
Lâm Tĩnh cười haha, dùng 1 tay lau mặt.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, tiếp tục nhìn về hướng máy bay.
Trong thời gian nhiều công nhân đang cùng nỗ lực lên máy bay kiểm tra, nhân viên đội bay trên máy bay cũng xuống máy bay, đến phòng nghỉ chuyên dụng dành cho bọn họ. Cầu thang mạn máy bay thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người từ trên xuống dưới, người xem hoa cả mắt.
Sau một lúc lâu, Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cũng cần phải chiến đấu nữa. Chí ít có chín người lên máy bay không phải công nhân sân bay.”
Trước khi tới đây, Lăng Tử Hàn đã xem qua nhân cùng ảnh chụp của toàn bộ công nhân có mặt trong sân bay quốc tế hiện cảng. Toàn bộ hình ảnh của hơn mấy nghìn các viên chức bộ môn đều khắc sâu trong trí não của cậu. Giờ này khắc này, một đám người lên máy bay cố ý thành quần kết đội một tốp lên một tốp xuống, hoặc là song song trên dưới, nghe nhìn lẫn lộn, nhưng mắt cậu mắt sáng như đuốc, rõ ràng có 8 người có khuôn mặt xa lạ lên máy bay, hơn nữa hiện tại vẫn chưa xuống.
Lâm Tĩnh nhất thời nghĩ toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Nhắc tới chiến đấu, hắn thực sự là một người có sức lực.
Lăng Tử Hàn cười xoay người lại, khoái trá nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ: “Mục tiêu của chúng là bắt cóc tôi, nếu như không thể bắt sống thì cứ giết tất bất luận tội. Bất quá, đối phương cũng thật không ngờ, mấy nhân viên đi theo tôi, kỳ thực đều là các quan quân đặc biệt thân kinh bách chiến.”
Lâm Tĩnh nhìn đôi mắt đen thẳm giống hắc diệu thạch cùng khuôn mặt trong suốt của cậu, nhẹ giọng kiên định mà nói: “Tôi sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ cậu.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười “Lâm đại, anh đừng quên, tôi cũng từng được anh huấn luyện qua, không phải là một văn nhược thư sinh, tay trói gà không chặt.”
“Đó khác hẳn, chiến đấu là chuyện của chúng tôi.” Lâm Tĩnh cười lắc đầu. “Tử Hàn, hiện tại cậu là quan ngoại giao.”
Lăng Tử Hàn không hề kiên trì, xoay người đi hướng bên cạnh bàn, mới phát hiện bọn họ chưa ai ăn cả, đang chờ cậu cùng Lâm Tĩnh, không khỏi xin lỗi: “Xin lỗi, các anh nên ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Lâm Tĩnh ngồi xuống, nói với bọn họ “Nhanh ăn đi, ăn xong còn việc phải làm nữa.”
6 quan quân này mới bắt đầu cầm chén, bắt đầu gió cuốn mây tan, từng ngụm từng ngụm ăn.
Tuy rằng là ở Việt Nam, nhưng bọn họ vẫn được cung cấp các món ăn Trung Quốc, hơn nữa còn là món Triều Châu, thanh đạm mỹ vị, Lăng Tử Hàn cũng ăn không ít.
Mấy người quan quân vui tươi hớn hở mà nói: “Quả là đãi ngộ rất tốt nha.”
“Đây đều là dùng tiền, đương nhiên phải tốt.” Lâm Tĩnh cười nói. “Lúc nhận được hóa đơn thanh toán, sợ toàn bộ các cậu lên tim hết đó.”
Mấy người kia thè lưỡi: “Nếu là thật thì nhất định là giá trên trời, dù bán chúng tôi cũng không trả nổi đâu.”
“Sao mà lại không trả nổi? Nếu như muốn làm xiếc, thì các cậu thật đúng là quý giá.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Chỉ bằng thân thủ của các anh, muốn làm bảo tiêu cho thân vương hoàng tộc hoặc là trùm dầu mỏ ở vùng Trung Đông, một năm cũng có thể kiếm được hơn 300.000 đồng Euro, cộng thêm hai tháng nghỉ ngơi.”
“Thôi đi.” Lâm Tĩnh cười ha ha. “Chúng tôi lại đi làm nô tài sao? Đừng có đùa.”
6 người kia cũng nở nụ cười.
Đợi được cơm nước xong cũng đã qua nửa tiếng. Hai nữ tiếp viên đi tới thu dọn bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Xin các ngài nghỉ ngơi một chút, hai mươi phút sau sẽ bay tiếp.”
Lâm Tĩnh gật đầu chào các cô, lễ phép cười nói: “Cám ơn.”
Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ của mình, lấy một máy vi tính từ trong túi áo áo ba-đờ-xuy, điều chỉnh một chút, cẩn thận nhìn màn hình.
Lâm Tĩnh tập trung 6 quan quân của mình, ngồi vào chỗ mà camera không thấy được, nhỏ giọng nói lại tình huống hiện tại, sau đó muốn bọn họ bất động thanh sắc chuẩn bị việc chiến đấu.
6 người kia đều hiện rõ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không nghĩ tới chưa tới nơi đã được đánh 1 trận, nhất thời hưng phấn.
Phòng nghỉ này có một toilet riêng, bọn họ lục tục đi vào, kiểm tra toàn bộ súng lục cùng đạn một lần nữa, lúc này mới làm như không có gì mà đi ra, cười hì hì bắt đầu vui đùa.
HẾT CHAP 08
Mục lục
(1) Sân bay quốc tế Đà Nẵng là cảng hàng không lớn nhất của khu vực miền Trung – Tây Nguyên Việt Nam.
Có quy mô lớn thứ ba của Việt Nam, sau sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất (Thành phố Hồ Chí Minh) và sân bay quốc tế Nội Bài (Hà Nội), sân bay quốc tế Đà Nẵng nằm ở quận Hải Châu, cách trung tâm thành phố Đà Nẵng 3 km, với tổng diện tích khu vực sân bay là 842 ha, trong đó diện tích khu vực hàng không dân dụng là 150 ha. Đây là điểm bay quan trọng của miền Trung Việt Nam và cả nước.
Tên giao dịch chính thức là Cảng hàng không quốc tế Đà Nẵng (tiếng Anh: Danang International Airport). Sân bay này trước đây do Tổng công ty Cảng hàng không Miền Trung, nay thuộc Tổng công ty cảng hàng không Việt Nam, một doanh nghiệp thuộc Bộ Giao thông Vận tải quản lí.