Đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc, nhưng người trong đoàn huấn luyện viên quân sự đặc chiến được phái đến B quốc nhất thời vẫn chưa định ra được. Ngoại trừ Lôi Hồng Phi, Ninh Giác Phi thì Bộ quốc phòng cùng tổng tham mưu còn đưa ra thêm 11 người khác vào trong danh sách nữa. Với năng lực, lý lịch cùng chiến công đã có được của bọn họ, ai cũng đều rất phù hợp. Nhưng đây không phải là một đoàn huấn luyện viên đơn thuần, đoàn đi lần này còn có một sứ mệnh đặc biệt khác.
Hiện nay, Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc B quốc, Ban Địch An, có rất nhiều chuyện tự làm theo ý mình, trong đó là chuyện gã mời tướng quân của quân đội Mỹ đến đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên bộ đội đặc chủng. Dưới sự huấn luyện của họ, B quốc đã có được một bộ đội đặc chủng có sức chiến đấu rất mạnh, uy hiếp nghiêm trọng tới an toàn của Lý Nguyên cùng toàn bộ nội các.
Hiện tại, ngoại trừ cảnh sát ra, chỉ có đại đội đặc công chống khủng bố là thuộc cục Quốc Gia An Toàn, do Lạc Mẫn nắm giữ. Để ứng phó với các sự kiện tập kích quy mô lớn phát sinh bất ngờ, một đại đội vốn dĩ chỉ có 500 người đã được mở rộng gấp 10, nhưng việc huấn luyện lại không theo kịp, nếu có một ngày nào đó phát sinh xung đột vũ trang với bên quân đội, thì họ hoàn toàn không phải là đối thủ của bộ đội đặc chủng của Ban Địch An.
Bởi vậy, dù chỉ yêu cầu đưa ra đơn giản là vị các huấn luyện viên quân sự này bình thường thì huấn luyện, lúc chiến tranh thì chỉ huy, đồng thời còn phải là đoàn huấn luyện viên đặc biệt, cực kỳ ưu tú.
Không chỉ vậy, Lăng Nghị còn muốn nhờ người dẫn đầu đoàn huấn luyện viên này tại thời khắc mấu chốt có thể trợ giúp công tác cho Lăng Tử Hàn, bao gồm cả việc giả dạng thành bạn đời của cậu.
Cứ như vậy, phạm vi được rút nhỏ. Những người vốn dĩ không quen với Lăng Tử Hàn trên cơ bản không thể đảm nhiệm được, ngay cả Ninh Giác Phi cũng không được, vì hắn mới vừa chính thức kết hôn, vợ hắn là diễn viên múa của một đoàn văn công Hải Chính, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.
Hôn lễ của vị đại tá hai mươi bảy tuổi này vô cùng náo nhiệt, người đến chúc mừng hắn không chỉ là những lão tướng chiến hữu của ông nội hắn, mà còn có chiến hữu của cha hắn, thêm một đám chiến hữu của hắn, cùng với bạn của cha mẹ vợ cùng mẹ hắn, cộng với bằng hữu, đồng học, đồng sự của vợ hắn, người nhiều vô cùng, tuyệt đối không thể che giấu được.
Như vậy, những người thích hợp được lựa chọn nhất chỉ còn lại 2 người, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh.
Lúc Lăng Nghị trưng cầu ý kiến của Lăng Tử Hàn, cậu vẫn thể hiện sự bất đồng.
“Nếu chỉ cần bọn họ dẫn đoàn tới B quốc trợ giúp huấn luyện đội đặc công B quốc, đồng thời cùng với họ tác chiến, hoặc là chỉ huy chiến tranh, thì Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều vô cùng ưu tú, không hề có vấn đề gì.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh nhìn cha mình, nói rõ. “Chỉ là, con không đồng ý để họ giả làm bạn đời của con.”
Lăng Nghị nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Vậy con muốn ai làm?”
“Con biết không thể là Thiên Vũ.” Lăng Tử Hàn thong thả kiên định mà nói. “Con không muốn ai cả, vì cũng không nhất thiết cần phải làm vậy, dù dưới tình huống nào con cũng có thể tự mình lo được.”
Lăng Nghị trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào Lâm Tĩnh đã bày tỏ với con?”
Lăng Tử Hàn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, quyết định muốn nói việc này cho cha mình biết, vì dù một chuyện gì, nhìn có vẻ như không có quan hệ nhưng lại có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch hành động, cái này gọi là “Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt” (Đê dài ngàn dặm cũng sẽ sập vì tổ kiến), cho nên không thể phớt lờ.
“Đúng vậy, hắn rất lý trí, không nói thẳng ra, hiện tại chúng con vẫn là bạn.”Cậu nói nhỏ. “Nhưng con cảm nhận được tâm ý của hắn.”
“À, thì ra là vậy.” Lăng Nghị gật đầu, không có ý kiến gì với việc này. Ông hoàn toàn tôn trọng việc cá nhân của con trai mình, cũng rất tin tưởng cậu biết cách xử lý.
Thái độ của Lăng Tử Hàn thủy chung rất lãnh tĩnh: “Lâm Tĩnh cùng Hồng Phi đều là tướng lĩnh cực kỳ ưu tú, nhưng bọn họ khác với chúng ta, bọn họ không trải qua việc huấn luyện nghiêm ngặt về việc kiềm chế tình cảm cá nhân. Nếu để bọn họ đến một nước khác giả làm bạn đời của con, có khả năng sẽ thúc đẩy cho tình cảm cá nhân của họ, với họ cùng chúng ta đều vô cùng nguy hiểm.”
Lăng Nghị suy nghĩ một chút, đồng ý lý lẽ của Lăng Tử Hàn. Ông gật đầu một cái: “Được rồi, cha sẽ tìm cách hủy bỏ việc này. Thế nhưng, để có thể phối hợp tốt với công tác của con, thì người dẫn đầu đoàn huấn luyện viên vẫn sẽ chọn 1 trong 2 người, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh.”
“Việc này con không có ý kiến.” Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý.
Rất nhanh đã chọn được người, người dẫn đầu đoàn huấn luyện viên đặc biệt này có 6 người đi đến B quốc trước, dẫn đầu là Lâm Tĩnh, còn Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi sẽ dẫn đội đột kích Thiểm Điện đi phi cơ trực thăng đến hàng không mẫu hạm (1) ở Nam Hải, chuẩn bị tham gia cuộc quân diễn liên hợp sắp tới, rồi tùy thời phối hợp tác chiến với Lăng Tử Hàn hoặc là Lâm Tĩnh, cung cấp sự bảo hộ an toàn tuyệt đối cho Lý Nguyên cùng Chu Tự, Lạc Mẫn.
Lúc này, Bộ Quốc Phòng đã đem Bộ hành động đặc biệt chuyển thành Bộ tư lệnh tác chiến đặc chủng gồm Bộ đội đặc chủng của cả lục quân, hải quân, không quân. Thiếu tướng Lôi Hồng Phi đảm nhiệm quan tư lệnh, đại tá Ninh Giác Phi là phó tư lệnh, đại tá Lâm Tĩnh là tham mưu trưởng, các quan quân đảm nhiệm các chức vụ khác đều là tinh anh bộ đội đặc chủng, thực sự là danh tướng tập hợp, tinh quang rạng rỡ.
Việc thay đổi này khiến cả lĩnh vực quân sự trong ngoài nước quan tâm. Bộ Quốc Phòng cũng hy vọng có thể mượn cuộc quân diễn liên hợp với B quốc, kiểm nghiệm lại tác dụng của Bộ tư lệnh đặc chủng mới vừa thành lập trong chiến tranh.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, tuy rằng Lôi Hồng Phi rất hưng phấn, nhưng cũng vì chuyện Lâm Tĩnh có thể cùng Lăng Tử Hàn đến B quốc mà bất bình sâu sắc. Cũng may bản thân cũng được tới B quốc, vẫn có cơ hội gặp mặt Lăng Tử Hàn, trong lòng y mới thấy thoải mái hơn 1 chút.
Bọn họ dùng 4 phi cơ trực thăng vận tải lớn đáp xuống boong tàu hàng không mẫu hạm, các đội viên đột kích lập tức xuống máy bay, theo chỉ thị mà tập hợp trên trong khoang thuyền. Nhân viên Bộ tư lệnh tác chiến cũng lập tức mang theo các rương hành lý nhảy xuống, được các quân hải quân trên chiến hạm dẫn đường, đến khoang phòng chỉ huy tác chiến đặc chủng tạm thời.
Đợi người trên phi cơ xuống hết, 4 phi cơ trực thăng bắt đầu khởi động, chuẩn bị bay trở về căn cứ Tam Á.
Lôi Hồng Phi chưa rời đi theo các đội viên của mình. Y đứng ở boong tàu, dưới ánh nắng Nam Hải, sang sảng cười, nhìn vị thiếu tướng hải quân đang đi tới chỗ mình.
Trương Hải Dương hiện tại đã ổn trọng hơn, nhất cử nhất động đều có khí thế. Hai vị tướng quân tuổi trẻ tương phùng ở chỗ này, đều vui mừng vô cùng. Bọn họ không có cúi chào theo quy củ, mà cũng không có khách khí bắt tay, chỉ nhiệt tình ôm chặt lấy nhau.
Quan quân chung quanh đều kinh ngạc. Những người này hầu như không biết, hai vị danh tướng tuổi trẻ này trên thực tế là những người bạn lớn lên từ nhỏ bên nhau.
Trương Hải Dương buông Lôi Hồng Phi, khoái trá vỗ vỗ vai y, cười hì hì: “Thật không nghĩ tới, Hồng Phi, thằng nhóc quỷ mày vài năm qua càng đánh càng hăng, tuổi trẻ mà đã là tướng quân rồi, thực sự khiến những người bạn thân như tụi tao mở rộng tầm mắt.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha, nhẹ nhàng đánh nhẹ người hắn: “Anh cũng vậy thôi, không phải cũng lợi hại lắm sao. Tư lệnh hàng không mẫu hạm lận nha, anh xem đi, anh vừa mới xuất động thôi mà đã thành tình cảnh thế này rồi, chẳng biết có bao người ước ao nữa.” Y vừa nói vừa mở rộng hai tay, hướng ra phía ngoài khơi.
Trương Hải Dương lần này dẫn đầu đội hàng không mẫu hạm, ngoại trừ đoàn hàng không mẫu hạm, chung quanh còn có 2 chiếc tàu tuần dương hỏa tiễn (2), 2 chiếc tàu corvette hỏa tiễn (3), 3 chiếc tàu khu trục chống tàu ngầm (4), 2 chiếc tàu hậu cần (5), dưới nước có 3 chiếc tàu ngầm công kích bằng hạt nhân (6). Để diễn tập, trong hạm đội còn cần 2 chiếc tàu lên bờ (7) cỡ lớn, có có bộ đội lục quân cùng chiến đội hải quân cùng tham gia. Đưa mắt nhìn ra, quả thật khí thế bàng bạc, trùng trùng điệp điệp, tình cảnh này so với lúc bộ đội đặc chủng Lôi Hồng Phi xuất động tuyệt nhiên tương phản.
Trương Hải Dương nhìn hạm đội của mình, tự hào cười nói: “Đúng vậy, từ nhỏ tao đã mơ ước có thể chỉ huy hạm đội như vậy, hiện tại ý nguyện đã thành thực.”
Hai người không có vội vã bàn công tác, mà tại boong tàu tản bộ, tán gẫu.
Bọn họ có hơn 2 năm không gặp nhau, bất quá, họ đều là bạn cũ lâu năm, giờ cũng là quân nhân, nên rất hiểu được tình cảnh của nhau.
Long Tiềm đã là tư lệnh viên quân khu không quân, hiện tại là trung tướng không quân, sức phát triển cũng rất mạnh, Bắc Kinh còn đang định điều y đến tổng tham đảm nhiệm phó tổng tham mưu trưởng, thật sự là tiền đồ vô lượng.
Ngoại trừ bọn họ ra, thì những người bạn đã lớn lên cùng nhau với họ, chỉ cần ở trong quân đội, hiện tại quân hàm ít nhất cũng là đại tá, nhắc tới đều rất tự hào.
Nói đến đây, Trương Hải Dương bỗng nhiên nhớ tới: “Tử Hàn thế nào rồi? Lần trước gặp em ấy, sức khỏe thật sự kém không thể nào chịu nổi, giờ đỡ hơn chưa?”
“Ừ, có tốt hơn 1 chút.” Vừa nói đến việc này, Lôi Hồng Phi nhịn không được thở dài, nụ cười trên mặt cũng phai. “Nhưng vẫn khiến người ta khó chịu khi nhìn thấy.”
Trương Hải Dương cũng thở dài: “Thật không biết em ấy rốt cục bị bệnh gì, sao lại đột nhiên gầy thành như vậy? Hiện tại có rất nhiều thuốc về gien, ngay cả lúc trước những bệnh xem là bệnh nan y cũng đều có thể trị hết, sao bệnh của em ấy vẫn chưa khỏi?”
Lôi Hồng Phi tất nhiên không thể nói gì, chỉ có thể đưa ra vẻ mặt phiền muộn mà đứng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi đằng xa.
Trương Hải Dương đứng ở bên người y nhìn hạm đội chính mình ở về phía trước, một lát mới nói: “Hồng Phi, chúng ta thật lâu không gặp, đáng lẽ tao không nên nói gì, Long Tiềm cũng nói đó là việc riêng của tụi mày, chúng tao không biết rõ, cũng không tiện can thiệp. Bất quá, tao với mày là bạn từ nhỏ, cũng là tận mắt nhìn thấy lúc trước mày cùng Tử Hàn chính thức quen nhau, thực sự không thể chịu được. Nếu như Tử Hàn sống tốt, thì xem như bỏ qua đi, nhưng giờ mày xem đi, Tử Hàn ngay cả sức cười cũng không có, nếu như lúc trước không phải mày phụ em ấy, theo người khác nháo loạn hồ đồ, thì hiện tại chí ít có thể ở bên cạnh chăm sóc em ấy rồi phải không? Bệnh của em ấy cũng sẽ mau chóng khỏi phải không?”
“Hải Dương, anh đừng nói nữa, tôi đã hối hận đến đứt ruột từ lâu rồi. Hai năm qua, tôi luôn kiên nhẫn một mực theo đuổi em ấy, nhưng em ấy không chấp nhận.” Lôi Hồng Phi thở dài một tiếng. “Hải Dương, thẳng thắn mà nói, nếu như lần này chúng ta gặp lại Tử Hàn tại B quốc, thì xin nhờ anh nói em ấy giùm tôi 1 tiếng. Em ấy vẫn xem anh cùng Long Tiềm là anh ruột, các anh nói, ít nhất em ấy cũng chịu nghe.”
“Gì cơ? Em ấy đi B quốc?” Trương Hải Dương giật mình. “Em ấy đến đó làm gì?”
Lôi Hồng Phi rầu rĩ mà nói: “Em ấy được tổng thống B quốc mời, tới đó đảm nhiệm trợ lý đặc biệt cho ông ta.
HẾT CHAP 06
Mục lục
(1) Tàu sân bay, hay hàng không mẫu hạm, là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay—trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển. Vì vậy các tàu sân bay cho phép lực lượng hải quân triển khai không lực ở các khoảng cách lớn không phụ thuộc vào các căn cứ ở gần đó để làm căn cứ trên mặt đất cho máy bay.
(2) Tàu tuần dương, còn được gọi là tuần dương hạm, là một loại tàu chiến lớn, có vai trò nổi bật từ cuối thế kỷ 19 cho đến khi kết thúc Chiến tranh Lạnh. Những chiếc tàu tuần dương đầu tiên được giao các nhiệm vụ tấn công hay bảo vệ độc lập trên biển.
(3) Corvette (nguồn gốc từ tiếng Pháp: corvair tiếng Việt còn có thể dịch là tàu hộ tống nhỏ hay hộ vệ hạm) là một kiểu tàu chiến nhỏ, cơ động, trang bị vũ khí nhẹ, thường nhỏ hơn một chiếc frigate (khoảng trên 2.000 tấn) và lớn hơn một tàu tuần duyên hoặc khinh tốc đỉnh (500 tấn hay nhẹ hơn), mặc dù nhiều thiết kế gần đây có kích cỡ và vai trò tương tự như là tàu frigate.
(4) Tàu khu trục, hay còn gọi là khu trục hạm, (tiếng Anh: destroyer) là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, và sau này là tàu ngầm và máy bay. Khu (驅) và trục (逐) là các chữ Hán-Việt đều có nghĩa là “đuổi đi”.
(5) Tàu hậu cần có nhiệm vụ tiếp tế hậu cần cho Hải quân cùng tìm kiếm cứu hộ trên biển.
Vài tàu hậu cần có thể tham khảo: Tàu hậu cần “Bàn Thạch” số hiệu AOE-532 của Đài Loan hoặc USNS Alan Shepard số hiệu T-AKE4 của Mỹ.
(6) Tàu ngầm, còn gọi là tiềm thủy đĩnh, là một loại tàu đặc biệt hoạt động dưới nước. Nhiều quốc gia có lực lượng hải quân sử dụng tàu ngầm cho mục đích quân sự. Tàu ngầm cũng được sử dụng cho vận chuyển hàng hải và nghiên cứu khoa học ở đại dương cũng như ở vùng nước ngọt, giúp đạt tới độ sâu vượt quá khả năng lặn của con người.