24/09/2055, chính là ngày mừng 40 năm thành lập đại đội Dã Lang, bọn họ cử hành nghi thức chúc mừng long trọng.
Ngày này, toàn bộ quân khu của đại đội Dã Lang giăng đèn kết hoa, vui sướng, không ngừng có xe quân đội tiến vào trong, từ trên xe xuống đều là quan quân, quân hàm ai cũng cao. Trong quân khu đều là quân nhân, chỉ có một số người mặc âu phục, đó chính là lãnh đạo thị chính của khu tự trị cùng Ürümqi.
Sắp tới trưa thì một đoàn quân xe tiến vào, đi đầu là một chiếc xe việt dã báo tuyết. Lính gác mắt sắc, vừa thấy biển số xe thì liền hoan hô: “Lâm tư lệnh tới.” Mọi người lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nghiêm cúi chào.
Xe chạy tới cửa chính thì trên xe xuống tới một đại tá lục quân. Hắn vóc người cao to, dung mạo thanh tú, mặc lễ phục chính thức, nhìn càng thêm cao ngất suất khí. Hắn đã được thăng làm tư lệnh bộ đội đặc chủng căn cứ Tây Bắc, “Dã lang” Lâm Tĩnh.
Toàn bộ bọn quan binh của đại đội Dã lang liền vây quanh hắn, động tác chỉnh tề nghiêm cúi chào.
Lâm Tĩnh trang trọng hoàn lễ theo chào theo nghi thức quân đội.
Sau đó, đại đội trưởng đại đội Dã Lang “Bạch lang” Chu Khải Minh, phó đại đội trưởng “Hồng lang” Lô Thiểu Hoa đều kích động bước lên trước, nhưng đều cười haha, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt nữa.
Những lão binh trước đây đã từng cùng Lâm Tĩnh xuất sinh nhập tử đều vây bắt Lâm Tĩnh, kêu loạn “Thủ trưởng”, “Lâm đại”, thất chủy bát thiệt.
Lâm Tĩnh nhìn những thuộc hạ trước đây của mình, nét mặt đã không còn sự cao ngạo lạnh lùng như trước đây nữa. Hắn cười rồi lần lượt bắt tay với từng người, vô cùng thân thiết trò chuyện với họ.
Chu Khải Minh nhìn người đi theo sau hắn 1 chút, không khỏi kinh ngạc: “Hắc Lang đâu?”
Lạc Thiên Thu cũng đi theo chung vào 1 căn cứ với Lâm Tĩnh, đảm nhiệm tham mưu trưởng cho hắn, nhưng lúc này lại không đi cùng.
Lâm Tĩnh cười nói: “Anh ta đang xử lý một việc quan trọng, sẽ tới muộn 1 chút.”
Đang lúc nháo nhào thì ngoài cửa lại xuất hiện 1 chiếc xe việt dã.
Mọi người đều quay đầu nhìn.
Từ trên xe xuống tới là thiếu tướng Lôi Hồng Phi đang mỉm cười. Y hiện tại đã là Bộ trưởng Bộ hành động đặc biệt Bộ Quốc Phòng, cũng chính là vị tướng tuổi trẻ nhất Trung Quốc trong thế kỉ này.
Vừa thấy y, quân nhân tất cả đều nghiêm cúi chào.
Lôi Hồng Phi cũng quy củ hoàn lễ theo chào theo nghi thức quân đội.
Lâm Tĩnh tiến lên, bắt tay y: “Lão Lôi, thằng nhóc anh vận khí tốt, hành động tháng trước quả thật rất lớn đó nha. Giờ anh cũng là tướng quân rồi, vậy mà còn dám tự mình ra trận, tự mình xông pha, thật sự không biết anh làm vậy là tốt hay không nữa? Sao thế? Đánh đã tay không?”
“Cũng tạm à.” Lôi Hồng Phi cười hì hì. “Vận khí của cậu cũng đâu có kém, không phải mới được mời tới Uzbekistan phá luôn cả một căn cứ phần tử khủng bố ở Tashkent (1) sao? Còn sử dụng cả 1 dàn xe tăng, phi cơ trực thăng, cậu cũng đánh rất đã tay phải không.”
Lôi Hồng Phi khoái trá nở nụ cười, bỗng nhiên thần bí mà nói: “Tôi có đưa đến đây 1 vị khách quý, đoán xem là ai?”
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Tôi không thích đoán, 10 lần đoán hết 9 không trúng rồi.”
Lôi Hồng Phi xoay người lại đi mở cửa xe, nói với người bên trong: “Dã Lang cuối cùng vẫn không có chút tình cảm nào cả, ngay cả đoán cũng không chịu đoán, em khỏi xuống xe nữa, cứ vậy mà về đi, để thằng quỷ đó hối hận cả đời luôn.”
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc xe, suy đoán người bên trong là ai.
Rất nhanh, trong xe bước xuống 1 thanh niên cao gầy. Cậu mặc một bộ âu phục một màu, áo sơmi màu thủy lam sắc cùng cravat thiên thanh sắc, nhìn qua anh tuấn tiêu sái. Cậu ôn hòa mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh đại hỉ, chưa kịp để hắn mở miệng, thì toàn bộ lão binh cùng hai người đại đội trưởng phía sau hắn đều kinh hỉ gọi: “Lăng phó.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu với họ, chậm rãi tiến lên.
Lâm Tĩnh một tay cầm lấy tay cậu, nắm hoài không buông: “Tử Hàn, cậu có khỏe không?”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Tôi rất tốt.”
Lôi Hồng Phi ở bên cạnh xen vào: “Người ta giờ đã là cục trưởng của Bộ Quốc An rồi, haha, Lăng cục cục đốc tra đó nha, là nhân vật tầm cỡ Bao Công đó nha. Lâm Tĩnh, chắc cậu không ngờ nhỉ? Người ta hiện tại là bỏ võ từ văn, chuyển làm lãnh đạo rồi.”
Lâm Tĩnh cũng cười: “Tử Hàn, thật à? Giờ đã là Lăng cục rồi à?”
Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Đúng vậy, nhưng cũng chỉ đang học tập mà thôi.”
“Cậu quá khiêm tốn rồi.” Lâm Tĩnh cười đến hài lòng. “Bất quá, tính cách này của cậu, chỉ sợ không làm chính khách được rồi. Cậu hoàn toàn không muốn thăng tiếng, sao lại thăng chức nhanh vậy chứ?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Không phải tôi là thái tử gia hay sao?”
Lâm Tĩnh cười ha ha.
Lúc này, các lão binh cùng nhau tiến lên, bao quanh Lăng Tử Hàn, một số tân binh hiếu kỳ nhìn kỹ vị phó đại đội trưởng tiền nhiệm đã từng nghe nói qua rất nhiều lần.
Sau đó là lễ mừng chính thức bắt đầu.
Lâm Tĩnh phát biểu, rồi Lôi Hồng Phi cũng đại diện cho Bộ hành động bộ quốc phòng phát biểu.
Sau đó là các quân sĩ đại đội dã lang tiến hành biểu diễn kỹ xảo đặc biệt, các tuyệt kỹ đặc sắc nhận được tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Sau khi lễ mừng kết thúc thì khách cùng bọn quan binh đại đội Dã Lang cùng nhau đến lễ đường để ăn.
Hôm nay ngoại lệ, trên bàn nào cũng có bia cả, ngoại trừ những ai đang tiến hành chuẩn bị chiến đấu ra thì trên giấy phép phê chuẩn cho bọn quan binh đại đội Dã Lang hôm nay có thể uống mấy chén.
Lâm Tĩnh rót đầy ly rượu cho Lôi Hồng Phi, lại rót cho mình một ly, sau đó nói với y: “Nào, Lão Lôi, hai ta cụng ly nào.” Lập tức uống một hơi cạn sạch.
Lôi Hồng Phi thật cao hứng, lập tức cũng nâng cổ đổ rượu vào họng.
“Lão Lôi, tôi không ngờ Tử Hàn cũng tới.” Lâm Tĩnh cảm khái. “Hơn nửa năm rồi tôi chưa gặp cậu ấy.”
Lôi Hồng Phi lấy rượu rót tiếp: “Cũng quái thật, hai người đúng là không đánh không thành bạn mà, giờ thì thành tri kỷ rồi.”
Lâm Tĩnh mỉm cười, nhìn về phía Lăng Tử Hàn đang mỉm cười vui vẻ nói chuyện với các bọn quan binh vô cùng khoái trá.
Thân thể cậu có vẻ khá hơn rồi, nhưng tóc bạc trên đầu vẫn nhiều, nhìn qua sức khỏe vẫn có chút yếu.
Lâm Tĩnh thân thiết hỏi:”Lão Lôi, sức khỏe Tử Hàn hiện tại rốt cuộc thế nào?”
“Cũng đỡ nhiều rồi.” Lôi Hồng Phi uống rượu, thở dài. “Bất quá, so ra vẫn kém người thường, không coi là khỏe mạnh.”
Lâm Tĩnh nghe xong, cũng nhịn không được giơ lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hai vị danh tướng danh chấn nhất đang thở dài, bỗng nhiên thấy 1 một đoàn quan binh đi tới trước mặt Lăng Tử Hàn, trong tay đều cầm rượu. “Bạch lang” Chu Khải Minh hai tay cầm hai ly rượu đầy, đưa một ly cho Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn thuận lợi tiếp nhận, liền cùng bọn họ cụng ly, chuẩn bị uống.
Hai người hoảng hốt, song song phi thân nhào tới đó. Động tác bọn họ đều rất nhanh, một trái một phải xông lên phía trước, phối hợp ăn ý. Lâm Tĩnh đưa tay đè chặt vai phải Lăng Tử Hàn, để cậu không thể không thể động đậy. Lôi Hồng Phi cầm lấy cánh tay phải Lăng Tử Hàn, cướp lấy ly rượu trong tay cậu.
Dưới sự tấn công hai đầu của họ, Lăng Tử Hàn không có phản ứng gì, có vẻ rất dịu ngoan, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Là nước.”
Lôi Hồng Phi dường như không tin, liếc mắt nhìn cậu, cầm lấy ly rượu uống 1 hớp, xác minh là nước thật, nhưng vẫn căm giận nói: “Uống nước mà uống sảng khoái thế làm gì chứ?”
Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Vậy uống gì mới có thể sảng khoái đây?”
Lôi Hồng Phi liếc mắt trừng cậu: “Em thì không được uống gì cả.”
Lăng Tử Hàn hảo tính tình cười: “Thật chưa thấy ai bá đạo như anh vậy.”
Lâm Tĩnh cũng nở nụ cười, buông vai cậu ra.
Lôi Hồng Phi quay đầu trừng mắt Chu Khải Minh: “Bạch Lang, thằng quỷ anh mang cả một ly nước lạnh to như thế đến mời Lăng phó các anh uống, có ý gì hả?”
Chu Khải Minh lập tức nhận sai: “Sir, là lỗi chúng tôi, chúng tôi không chú ý.”
Lô Thiểu Hoa cười hì hì bắt chuyện binh bên cạnh: “Đi đi, đổi nước nóng cho Lăng phó.”
Lập tức có quân sĩ cười chạy đi rót nước nóng bưng tới.
Lăng Tử Hàn vừa định đón nhận thì Lôi Hồng Phi đã lấy trước. y uống thử, sau đó đổ hơn phân nửa ly ra, mới đưa cho Lăng Tử Hàn, không khỏi phân trần: “Em chỉ có thể uống từ từ từng hớp 1, đừng có bày đặt làm Lương Sơn Hảo Hán.”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn cười nói.
Các quan binh chung quanh nở nụ cười.
Lăng Tử Hàn liền dùng ly nước cụng ly với bọn họ. Cậu uống nước, những người khác uống rượu, nhưng cũng rất vui vẻ.
Lâm Tĩnh buồn cười, cùng Lôi Hồng Phi trở lại chỗ ngồi. Hắn cầm lấy ly rượu cụng ly với Lôi Hồng Phi, uống 1 hớp lớn, lúc này mới cười nói: “Có phải anh cả đời này định bá đạo như thế đối với Tử Hàn?”
Lôi Hồng Phi lo lắng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Việc nhỏ thì cái gì tôi đều có thể khi dễ em ấy, em ấy gì cũng nghe tôi, chưa bao giờ tranh cãi gì với tôi cả. Nhưng nếu gặp chuyện lớn, thì chỉ cần em ấy mặt trầm xuống, dù không nói lời nào thì tôi liền đầu hàng. Em ấy chính là khắc tinh của tôi.”
Lâm Tĩnh không khỏi bật cười, một lát mới nói: “Tình bạn giữa hai người như vậy, thật khiến người khác ước ao.”
Lôi Hồng Phi ngốc ra, thở dài. Tình bạn? Quả là một từ nghe chói tai mà.
Lâm Tĩnh nhìn Lăng Tử Hàn, sắc mặt trở nên nhu hòa hơn. Bọn họ cũng có tình cảm thâm hậu giống như vậy, bọn họ sóng vai chiến đấu, cùng nhau chảy máu trải qua sinh mạng, lại cùng nhau báo thù rửa hận, vậy hắn có thể so sánh với tình cảm thanh mai trúc mã giữa Lôi Hồng Phi và Lăng Tử Hàn rồi.
Đến tận khi lão bọn quan binh đại đội dã lang đều cụng ly, uống xong thì Lăng Tử Hàn mới cười mỉm lại chỗ họ, nói: “Lâm Tĩnh, chúng ta cũng uống 1 ly thôi?”
Lâm Tĩnh bị câu nói đùa của cậu nở nụ cười: “Được, nào, cụng ly.”
Lăng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh hắn, Lâm Tĩnh nhìn cậu, mỉm cười cụng cậu cụng ly, sau khi mở ra một chai bia rồi uống cạn, hài lòng nói: “Tử Hàn, hôm nay cậu có thể tới đây, tôi rất vui.”
“Tôi cũng vậy.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói. “Đại đội Dã Lang có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Hôm nay mừng ngày thành lập đội, dù thế nào tôi cũng phải dành thời gian tới đây.”
Lôi Hồng Phi thấy bọn họ không để ý tới mình, lập tức giơ ly rượu lên: “Cái này gọi là có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ náo nhiệt, nào nào, uống rượu, uống rượu.”
Lăng Tử Hàn buồn cười: “Sếp luôn luôn nói ra những lời răn danh ngôn.”
Lâm Tĩnh cũng nhịn không được nở nụ cười.
Ba người cụng ly, Lăng Tử Hàn uống 1 hớp nước, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Sau đó, hai người bọn họ cùng các lãnh đạo chính phủ, cảnh sát, quốc nâng cốc ngôn hoan. Lăng Tử Hàn trầm tĩnh ngồi ở đằng kia, vẫn duy trì mỉm cười.
Lôi Hồng Phi biết Lăng Tử Hàn luôn luôn không thích náo nhiệt, càng không thích xã giao, lần này ở đây lâu như vậy, cùng bọn quan binh đại đội Dã Lang náo loạn lâu như vậy, nhất định sẽ khiến cậu mệt mỏi rã rời. Tiệc rượu vừa kết, Lôi Hồng Phi liền từ chối lời mời thịnh tình tới căn cứ của Lâm Tĩnh ở vài ngày, muốn đưa Lăng Tử Hàn về khách sạn trước.
Lâm Tĩnh cũng biết Lăng Tử Hàn cần nghỉ ngơi, lập tức không hề giữ lại, đưa bọn họ đến bên cạnh xe.
Lăng Tử Hàn trong xe lấy 1 một chiếc hộp gấm hình chữ nhật, đưa cho Lâm Tĩnh, cười nói: “Biết anh được làm tư lệnh ở căn cứ, tôi không thể đến chúc mừng, đây là quà mừng nhỏ, không thành kính ý.”
Lâm Tĩnh mỉm cười tiếp nhận: “Tử Hàn, cậu khách khí với tôi thế làm gì? Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mai đến căn cứ chơi, tôi làm cơm đãi cậu.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Được, nếu có thời gian nhất định ghé.”
Lâm Tĩnh biết tính cách của cậu, cũng không tiện cưỡng cầu. Hắn nắm tay Lăng Tử Hàn, trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng lên, liền kéo người cậu qua ôm chặt lấy.
Lôi Hồng Phi lập tức nhịn không được: “Này này, Dã Lang, cậu đừng có quá phận.”
Lôi Hồng Phi căm giận hừ một tiếng. Lăng Tử Hàn nhìn y, trong mắt tràn đầy tiếu ý. Lôi Hồng Phi biết cậu đang cười gì, nhất thời chuyển giận thành vui, lái xe đi.
Nhìn chiếc xe đi ra khỏi cửa chính, ra viễn phương, Lâm Tĩnh lúc này mới mở hộp gấm.
Bên trong là một bức đối.
Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa đều tiến lên nhìn, hiếu kỳ đánh giá.
Lâm Tĩnh đưa hộp gấm cho Chu Khải Minh, để Lô Thiểu Hoa cầm lấy bức đối, rồi chậm rãi mở ra.
Đây là một bức câu đối thư pháp, chữ viết rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, Lâm Tĩnh đã từng thấy qua “Di chúc” mà Lăng Tử Hàn gửi lại, nên vừa nhìn liền biết đó là chữ của Lăng Tử Hàn.
“Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn,
Đãn sử Long Thành phi tướng tại,
Bất giáo Hồ mã độ Âm sơn.” (2)
HẾT PHIÊN NGOẠI
Mục lục
(1) Tashkent: Tashkent là thủ đô của Uzbekistan và của tỉnh Tashkent. Dân số năm 2006 là 1.967.879. Tên gọi của thành phố đã thay đổi qua nhiều giai đoạn.