Lúc này, phân tử khủng bố vây quanh bọn Liễu Dũng không còn nhiều người lắm, khí thế cũng bị giảm phần nào. Liễu Dũng liền nhân cơ hội cùng hai người lính vừa đánh vừa lùi, sau đó đột phá vòng vây dưới sự tiếp ứng của Lăng Tử Hàn mà chạy nhanh tới chỗ sườn núi chỗ cậu.
Ở đây khá dốc, phần lớn đều là mặt băng, nếu như không có dụng cụ thì hoàn toàn không có khả năng leo lên. Nên giờ bọn Liễu Dũng chỉ cần bảo vệ cho đường mòn đi lên chỗ bọn họ là được. Nếu như phân tử khủng bố không có vũ khí hạng nặng, thì cũng khó mà làm tổn thương bọn họ.
Nhà đá cách đó không xa liền khiêng ra một cáng cứu thương, ở trên có một tên đang nằm, được che chắn vô cùng kín. Tên Sadik cùng đồng bọn nhanh chóng trở về bảo hộ chung quanh cáng.
Rất hiển nhiên, tên nằm trên cáng cứu thương chính là Eclanamine.
Eclanamine gọi Sadik, nói với y mấy câu. Sadik gật đầu, sau đó lập tức gọi micro.
Liễu Dũng có thể nghe rõ được, y đang gọi phân tử khủng bố đang ở thôn Lặc Khắc, muốn bọn chúng mang toàn bộ rocket đang có tới, dự định tập trung hỏa lực, tiêu diệt bọn họ.
Liễu Dũng nhìn Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng nói: “Lăng phó, chúng ta phải rút sớm thôi.”
Còn bọn Eclanamine lập tức hướng thẳng đến thôn Kha Khắc.
Bốn người Liễu Dũng đứng dậy chạy lùi về trên núi, địch dưới chân núi lập tức tấn công lên.
Chờ bọn họ đến được đỉnh núi, thì thấy phân tử khủng bố từ Lặc Khắc cũng chạy tới. Bọn chúng lập tức hội họp lại với đám ở đây, hướng thẳng đến chỗ bọn họ.
Đám quân này cũng có hơn 50 tên, Liễu Dũng vừa nhìn biết không có thể cùng bọn chúng tiếp chiến chính diện. Bốn người họ cũng không hứng với danh anh hùng, lập tức lui nhanh về phía Tây.
Trời đã sáng choang, phần tử khủng bố có thể thấy rõ bọn họ chỉ có 4 người, nhất thời khiến chúng sĩ khí đại chấn, tất cả đều hò hét, điên cuồng đuổi theo.
Liễu Dũng che chắn ở phía sau Lăng Tử Hàn, cùng cậu chạy lên đỉnh núi băng cao ngất.
Sadik thấy có thể không đuổi kịp nữa, liền ra lệnh cho đám người mang theo rocket châm ngòi, luân phiên phóng ra về phía bốn người bọn họ.
Lăng Tử Hàn nghe tiếng huýt gió xé nát không trung, biết không ổn, theo bản năng xoay người lại, đẩy mạnh Liễu Dũng, dự định yểm hộ cho hắn.
Phản ứng Liễu Dũng cũng rất nhanh, trong nháy mắt lực đẩy của hắn còn mạnh hơn cậu. Hắn vừa đẩy người Lăng Tử Hàn qua một bên, vừa lập tức nhào tới úp lên người cậu.
Liên tục vài tiếng tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên bên người bọn họ, các khối băng bị nổ tung văng vào mặt Lăng Tử Hàn, khiến cậu hít thở không thông.
Liễu Dũng rung người vài cái, sau đó mềm người nằm trên người cậu. Trái tim Lăng Tử Hàn trầm xuống, vội vã cẩn thận lật người hắn qua, nhanh chóng kiểm tra thương thế của hắn.
“Ngân Lang” tuấn lãng suất khí lúc này lại thành 1 người đầy máu, kính gió đã vỡ vụn, làm lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt hắn. Hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lăng Tử Hàn vừa nhìn liền biết hắn không thể cứu được nữa, nhưng vẫn cố nói: “Liễu trung đội, anh … anh cố gắng một chút.” Nói xong, liền muốn băng bó vết thương cho hắn.
Hai người quân sĩ phía sau bọn họ vốn là định yểm hộ cho bọn họ chạy trước, cho nên bị rớt lại phía sau. Lúc rocket phóng tới thì bọn họ đang đúng lúc hụp xuống, nên không bị thương nặng, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy trung đội trưởng của mình, thì con mắt họ liền đỏ, nhất thời kinh sợ, nhanh chóng đứng dậy chạy tới.
Sadik vừa thấy, nhất thời đại hỉ, liền dẫn đầu chạy tới chỗ đó.
Lăng Tử Hàn ngăn hai quân sĩ kia, rống to hơn: “Ngăn chúng nó lại.”
Hai người xoay người lại liền đánh, lựu đạn không ngừng mà phóng ra, lập tức cản trở thế tiến công của phần tử khủng bố.
Liễu Dũng hơi thở mong manh, nhưng khóe miệng vẫn hiện lên một nụ cười trấn an. Hắn nhẹ giọng nói: “Lăng phó, có … một việc …”
“Anh cứ nói đi.” Lăng Tử Hàn cúi đầu để tai sát ngay miệng hắn, cẩn thận lắng nghe.
Lăng Tử Hàn lệ nóng doanh tròng. Lúc trước cho tới giờ đều là cậu vì bảo vệ người khác mà xuất sinh nhập tử, đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời đến nay có người vì bảo vệ cậu mà hy sinh. Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên cảm nhận được sự uể oải từ sâu trong nội tâm dần dần bị một sức mạnh lớn lan ra toàn thân, tựa như một mãnh hổ đang phá áp, ngọn lửa hừng hực đã dập tắt từ lâu bỗng dưng dấy lên, khiến dòng máu lạnh của cậu như sôi trào.
Cậu nhẹ nhàng buông Liễu Dũng, nắm chặt súng trường đột kích bên cạnh, mắt sáng như đuốc, sáng quắc nhìn chăm chú địch nhân phía dưới.
Hai quân sĩ kia vẫn chưa quay đầu lại, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Lăng phó, Liễu trung đội thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn chạy tới trước bọn họ, vừa bắn vào địch nhân vừa nói: “Liễu trung đội hy sinh, hiện tại do tôi tiếp nhận quyền chỉ huy. Tôi lệnh cho hai anh lập tức mang thi thể của Liễu trung đội đi trước.”
“No, sir.” Hai quân sĩ kia bi phẫn, vừa điên cuồng bắn phá về phía địch nhân vừa điên cuồng hét lên: “Chúng tôi liều mạng với chúng nó.”
Lăng Tử Hàn đột nhiên ra tay, nắm chặt lấy đầu vai của một quân sĩ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Các anh liều mạng với chúng nó? Ai ra lệnh đó cho các anh? Mọi người cùng nhau chết ở đây không có gì khó, nhưng lẽ nào các anh muốn Liễu trung đội ở lại đây cho chúng nó chà đạp? Hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính, các anh lập tức mang anh ấy đi mau. Tôi lập lại lần nữa, đây là mệnh lệnh.”
Hai quân sĩ thấy ánh mắt của cậu, lại bị câu nói của cậu đả kích mạnh, rốt cục tỉnh táo, sau đó tuân theo mệnh lệnh. Một người cõng Liễu Dũng trên lưng, người còn lại yểm hộ phía sau, hai người vài bước lướt qua triền núi, sau đó qua tới bên kia.
Lăng Tử Hàn trên cao nhìn xuống, lãnh tĩnh xạ kích, nhắm vào đám người mang rocket trước, sau đó xông vào đánh với những tên trước mặt. Cứ một lần hạ súng thì có 1 tên hét lên rồi ngã gục, thuật bắn súng chuẩn xác của cậu khiến kẻ địch rét run lên.
Đây là một ngọn núi lớn đầy băng tuyết, phân tử khủng bố không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn có thể chạy lên đỉnh, các chỗ khác phần lớn đều là tuyệt địa, không thể leo được, chỉ có thể đi theo con đường dài này mà thôi.
Lăng Tử Hàn một người đã đủ giữ quan ải, ngoan cường chặn bọn chúng.
Lúc này, Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu, Lô Thiểu Hoa cùng Chu Khải Minh mới biết Liễu Dũng đã hy sinh, hai quân sĩ kia mang Liễu Dũng rút khỏi đó, ở đó chỉ còn lại Lăng Tử Hàn một người kháng cường địch, lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Tĩnh nghiêm lệnh Lô Thiểu Hoa cùng Chu Khải Minh lập tức giở bỏ các trọng trang nặng, tăng tốc tới đó.
Lăng Tử Hàn qua micro nói với Lâm Tĩnh: “Lâm đại, Eclanamine đã bị thương, hành động bất tiện, hiện tại đang nằm trên cáng cứu thương, được đưa tới thôn Kha Khắc. Các anh nhanh chóng tới thôn Kha Khắc, đừng để gã chạy mất.”
Lâm Tĩnh quyết định thật nhanh: “Được, Lăng phó, chúng tôi đi bắt Eclanamine. Hồng Lang sẽ nhanh chóng tới chỗ cậu, cậu nhất định phải kiên trì.”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn ngắn gọn đáp, sau đó ném hết súng trường đã hết đạn, nhanh tay rút ra súng lục bên hông.
Cậu đã ném hết toàn bộ lựu đạn, ngay cả bao thuốc nổ cực mạch cũng đã sử dụng. Thi thể địch nằm rải khắp mặt đất, cậu cũng đã gần đạn tận lương tuyệt rồi.
Sadik cũng đã trúng đạn, nhưng vẫn cường hãn cố chống không ngã xuống, lúc này nghe thấy thanh âm súng trường xạ kích ngừng, đổi thành súng lục, lập tức lớn tiếng hét: “Nó hết đạn rồi, mọi người xông tới đi.”
Phần tử khủng bố còn lại khoảng 10 tên lập tức xông lên, gầm rú.
Lăng Tử Hàn ném xuống súng lục, nhảy ra, rút con dao ra nắm trong tay.
Cậu tiến thẳng vào địch, một tay giơ đao, liền cắt đứt yết hầu một tên, sau đó đưa chân đá, đá văng 1 tên bay ra bên ngoài. Tên đó kêu sợ hãi trong không trung, sau đó quơ quào mà rớt thẳng xuống dưới chân núi, nhất thời khiến toàn thân nát bấy, lập tức bị mất mạng. Cùng lúc đó, đao của cậu đã đâm vào tim một tên khác.
Giờ này khắc này, cậu giống như một sứ giả của địa ngục, mỗi một một động tác đều có thể đưa 1 tên vào vực sâu tử vong.
Những tên theo Eclanamine đều là quân cận vệ của gã, cũng tàn nhẫn giống như gã, nhưng lúc này thấy tên bộ đội đặc chủng này tuy là hung mãnh tàn nhẫn, thế nhưng chỉ còn lại có lẻ loi một mình, có thể giết chết dễ dàng. Bọn chúng ném súng, từ bên hông hoặc trong giày rút ra đủ loại kiểu dáng đao, nào là trường đao, đoản đao, Kukri (1), Yingjisha knife (2). Hưng phấn mà thét to ào tới, đồng loạt hạ đao xuống người Lăng Tử Hàn.