Lần ra quân này, Lâm Tĩnh mang theo hai trung đội, để lại trung đội của Chu Khải Minh ở lại trấn giữ quân khu, đối phó với các tình huống phát sinh bất ngờ. Trung đội “Hồng Lang” dùng máy bay vận tải quân dụng bay đi Nam Cương, trung đội “Ngân Lang” dùng xe xuyên qua đường cao tốc hướng thẳng tới Korla, sau đó tiến vào Taklamakan. Hai trung đội chia làm 4 đường bọc đánh, bảo đảm kẻ địch không đường nào chạy thoát.
Dọc theo đường đi, toàn bộ quân sĩ thuộc trung đội “Ngân Lang” sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt chứa đầy ngọn lửa tức giận. Lăng Tử Hàn nhìn Liễu Dũng đầy thắc mắc. Liễu Dũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng không hề nhìn lại cậu, mà chỉ hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai bên đường đều là sa mạc mênh mông vô bờ, nhìn từ cửa sổ thì giống như cảnh vật đang lướt nhanh qua, mang lại cảm giác rộng lớn.
Thật lâu sau, Liễu Dũng mới nhẹ giọng nói: “Hai năm trước, tại Urumqi có nảy sinh 1 vụ án giết cả nhà. Hơn 10 tên phân tử khủng bố trong đêm khuya xông vào 1 nhà bình dân. Nhà đó có một đôi vợ chồng già hơn 60 tuổi, 1 hiệu trưởng tiểu học 27 tuổi cùng một đứa bé chưa đầy 3 tuổi. Phần tử khủng bố cực kỳ tàn nhẫn, đầu tiên dùng đao chém chết đôi vợ chồng già, sau đó đâm 21 nhát đao vào đứa bé, cuối cùng, cắt đứt đầu khớp xương toàn thân vị hiệu trưởng kia, sau đó dùng đao khắc bàn cờ ô vuông lên thân thể cùng mặt của người đó, sau đó dùng đao chém, tổng cộng hơn 58 nhát …”
Lăng Tử Hàn hít một hơi thật sâu.
Thanh âm Liễu Dũng càng nhẹ: “Đó là cha mẹ, bạn đời cùng con trai của Lâm đại.”
Lòng Lăng Tử Hàn run lên. Tuy rằng cậu đã từng biết qua việc này khi đọc tư liệu, nhưng khi tận tai nghe kể đến hành vi hành vi man rợ nghe rợn cả người vẫn chấn động. Có lẽ vì nguyên nhân đó, mà cậu luôn tràn ngập khoan dung, thương tiếc cùng sự quan tâm xuất phát từ tận sâu trong lòng đối với Lâm Tĩnh.
Một hồi lâu sau, Liễu Dũng mới có thể tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi nhận được tin tức thì đang chấp hành nhiệm vụ ở Bắc Cương, không thể chạy về. Cục Quốc an, Cục cảnh sát cùng các võ cảnh lập tức xuất động, truy tìm đến tận cao nguyên Pamir mới có thể vây quanh được đám phần tử khủng bố đó, giết 14 tên, bắt được 3 tên. Bọn chúng khai ra là hành động lần này do Eclanamine chỉ huy.”
Lăng Tử Hàn gật đầu. Đây chính là ác mộng luôn ẩn sâu trong lòng Lâm Tĩnh, là một bóng ma khiến người ta cảm thấy đau khổ khôn cùng.
“Chúng tôi tìm Eclanamine rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể tìm ra được tung tích của gã.” Liễu Dũng oán hận mà nói. “Lần này rốt cục gã cũng chịu lò đầu ra, chúng tôi tuyệt không bỏ qua cho gã.”
Toàn bộ trung đội dọc theo đường đi hầu như cũng không có nghỉ ngơi, tốc độ di chuyển rất nhanh, hầu như bay lướt trên mặt đường, chỉ dùng nửa ngày đã bắt đầu tiến thẳng đến trung tâm Taklamakan.
Khi bọn họ đến điểm tập kết thì trung đội trung đội hồng đã đợi sẵn ở đó.
Lúc này, đã nửa đêm, trong sa mạc vắng vẻ. Bầu trời đen ẩn hiện chút tinh quang thưa thớt, chỉ có thể thấy bóng người lờ mờ mà thôi.
Phía trước khoảng chừng 30km, có một thổ ốc nhỏ nằm ẩn trong bóng tối, bên ngoài có 1 tường rào chắn. Đó chính là cứ điểm của “Lê minh chi tử”, có người báo rằng Eclanamine đang ẩn bên trong.
Lâm Tĩnh triệu tập Lạc Thiên Thu cùng hai trung đội trưởng bố trí nhiệm vụ, Lăng Tử Hàn cũng không làm phiền hắn, chỉ đứng bên cạnh chờ hắn phân bổ nhiệm vụ.
Không lâu sau, Liễu Dũng tiến lên nói với cậu: “Lăng phó, tôi dẫn theo hai tiểu đội đảm nhiệm cảnh giới ngoại vi cùng phối hợp tác chiến. Anh cứ theo tôi là được.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Nơi này là doanh địa của tổ chức khủng bố thuần túy nên không hề có bình dân. Các quân sĩ đại đội Dã Lang linh hoạt không tiếng động đi qua sa mạc tiếp cận tường rào, sau đó lần lượt từng phân đội nhảy qua, nhanh như chớp tiến hành đánh bất ngờ, giết chết người bên trong trạm gác. Lập tức, người trong đại đội liền đồng loại tiến vào doanh địa, triển khai hành động bao vây tiễu trừ.
Cuối cùng tiếng súng cũng vang lên, nhưng chỉ có mấy tiếng thì đã quay về yên lặng.
Không lâu sau, Lâm Tĩnh dùng microphone gọi Liễu Dũng kêu hắn vào trong, nhưng lưu lại trung đội của hắn tiếp tục cảnh giới ngoại vi.
Tuy rằng hắn không đề cập tới Lăng Tử Hàn nhưng Liễu Dũng cũng biết được ý định của hắn, lập tức mang theo Lăng Tử Hàn từ cồn cát phía sau xuống, đi qua sa mạc tiến vào doanh địa.
Các quân sĩ đại đội Dã Lang đâu vào đấy dọn dẹp chiến trường. Trên mặt bọn họ lại chẳng có chút vui mừng gì, hiển nhiên không phát hiện được Eclanamine.
Ngay trung tâm doanh địa là một căn phòng bắt đất, Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiểu Hoa đang thẩm vấn hai tên tù binh.
Hai tên phần tử khủng bố đó vô cùng ngoan cố, không hề rên tiếng nào.
Lăng Tử Hàn đi vào thì có 1 tên tuổi cũng khá lớn nhìn cậu, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Lăng Tử Hàn đi ngang qua, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiểu Hoa đang bức cung. Lăng Tử Hàn xuất hiện ở phía sau, khiến bọn họ có chút lo lắng, sợ vị phó đại đội trưởng này giống như lần trước đột nhiên xông ra ngăn cản bọn họ giống như ngăn cản Lâm Tĩnh, nên nhìn cậu đề phòng.
Nhưng nét mặt Lăng Tử Hàn như thường, cũng không có ý sẽ ngăn cản. Lúc trước, cậu cũng từng thẩm tra kẻ địch, ép hỏi bức cung, thủ đoạn cậu dùng có khi còn hung ác hơn bọn họ nhiều, mà kẻ địch khi thẩm tra cậu cũng chưa từng nương tay qua. Nên cậu lạnh lùng nhìn, đứng ngay cạnh cửa, không hề nói gì.
Tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cậu chợt hỏi: “Mày rất giống Lăng Nghị, mày chính là Lăng Tử Hàn sao?”
Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào gã.
Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu cùng Liễu Dũng đều âm thầm khen ngợi biểu hiện lúc này của cậu. Bộ dáng này mới chính là người của đại đội Dã Lang.
Lạc Thiên Thu lạnh lùng hét: “Ở đây tới phiên mày lên tiếng hỏi sao? Lo thành thật trả lời câu hỏi của bọn tao đi.”
Lâm Tĩnh trầm giọng nói: “Nói mau, Eclanamine đang ở đâu?”
Tên đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tử Hàn, bình tĩnh 1 cách bất thường nói: “Nếu mày là Lăng Tử Hàn thì tao sẽ nói, nếu mày không phải thì tao hoàn toàn chẳng biết gì cả, tụi mày cứ giết tao đi.”
Lâm Tĩnh lập tức bị gã chọc đến tức điên, đưa tay muốn rút súng.
Lăng Tử Hàn tiến lên một bước, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng dùng lực như đang thoải mái hắn, cũng tựa như khuyên can. Cậu nhìn gã, bình tĩnh nói: “Tao chính là Lăng Tử Hàn, hiện tại mày nói đi, Eclanamine đang ở đâu?”
Tên kia nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười nói rằng: “Được, tao đưa tụi bây đi.”
Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu nhìn nhau, cảm thấy sao gã có thể bỗng chốc thẳng thắn đến vậy, cảm thấy kỳ quặc, nhưng dù bọn chúng có tài cao mật lớn đến đâu thì đây cũng là đội của chính mình, không sợ gã làm ra loại chuyện gì. Lâm Tĩnh vung tay lên, Liễu Dũng liền áp giải gã ra cửa. Sau đó Lạc Thiên Thu đi ra theo, để Lô Thiểu Hoa tiếp tục ở lại ép cung tên còn lại.
Lâm Tĩnh đi trước hai bước, bảo hộ Lăng Tử Hàn phía sau. Lăng Tử Hàn hiểu được ý của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lúc trước mỗi lần hành động, đều luôn do cậu đứng ngay tuyến đầu nơi nguy hiểm nhất, lần này tại đây bất cứ lúc nào cũng được Lâm Tĩnh bảo hộ, cho dù hắn đang rất tức giận cũng chưa bao giờ quên việc bảo vệ sự an toàn cho cậu, việc chưa từng có này khiến Lăng Tử Hàn cảm giác được sự ấm áp kỳ lạ.
Tên tù binh kia chậm rãi đi về rìa thôn, Lạc Thiên Thu lập tức điều động hai tiểu đội, vây quanh gian nhà nằm lẻ loi ở đó.
Tên tù binh kia đi tới trước một gốc cây dương, bỗng nhiên đưa tay vỗ mạnh lên thân cây. Ai ngờ trong cây lại có gắn cơ quan bên trong, chỉ có 1 tiếng thé nhọn vang vọng, từ ngọn cây lóe lên ba phát pháo hoa, nổ tung trên không trung.
Sau đó, gã bỗng nhiên hướng thân nhào tới Lăng Tử Hàn đang đứng bên cạnh Lâm Tĩnh định đánh móc.
Lâm Tĩnh tay mắt lanh lẹ, lấy tay kéo người Lăng Tử Hàn qua bảo vệ. Súng trong tay Liễu Dũng lập tức vang lên, gã chưa kịp nhào tới được người Lăng Tử Hàn thì thân đã trúng đạn, ngã xuống.
Mặt Lăng Tử Hàn không đổi sắc nhìn cảnh tượng trước mắt, ngưng thần suy tư về hàm nghĩa hành vi tự sát này của gã.
Chỉ vì muốn phát ra tín hiệu đó thôi sao? Hy sinh lớn đến thế, là vì lý do gì?
Lâm Tĩnh nhíu chặt lông mày, cẩn thận suy nghĩ về đích tình có chút kỳ lạ này, tham luận với Lạc Thiên Thu: “Tín hiệu này, lúc trước chưa từng thấy qua. Hành động lần này của bọn chúng rốt cuộc có ý gì?”
Lạc Thiên Thu cũng cau mày, chậm rãi lắc đầu: “Không nghĩ ra được. Bọn chúng cho chết nhiều người đến thế, rốt cục có giá trị gì?”
“Nhất định có nguyên nhân.” Lâm Tĩnh nhìn pháo hoa đang dần tắt trên bầu trời, thì thầm. “Lẽ nào lần này bọn chúng cố ý lộ ra ý định để truyền đến dân nằm vùng của chúng ta?”
Lạc Thiên Thu liền hiểu, vì sao Lâm Tĩnh đột nhiên lại xuất hiện ngay chỗ bọn họ đang ăn, có không ít dân thường đều nằm vùng cho bọn họ, nếu bọn họ muốn biết tin gì, thì đều có thể biết được.”
Lúc này Lăng Tử Hàn đã suy nghĩ cẩn thận, nhẹ giọng nói rằng: “Eclanamine đang nhắm vào tôi.”
Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu, Liễu Dũng đều nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lăng Tử Hàn trấn định chậm rãi nói rằng: “Hơn 20 năm trước, Trung Quốc liên hợp 7 quốc gia gần bên đồng thời ra tay, một lần phá hủy thế lực khủng bố Trung Á. Lúc đó người đưa ra phương án hành động, đồng thời chỉ huy hành động cảnh nội Trung Quốc chính là cha tôi. Eclanamine may mắn lọt lưới, nhưng anh 3 bị bộ đội do đích thân cha tôi chỉ huy giết chết, còn cha gã thì do chính tay cha tôi bắt được, sau cũng bị bắn chết. Gần đây, con trai gã cũng bị bắt. Eclanamine với Lăng gia chúng tôi thật sự là có thù hận thấu xương.”
Nhất thời, ánh mắt của bọn Lâm Tĩnh nhìn cậu đều tràn đầy kính nể cùng sửng sốt. Hơn 20 năm trước, Lâm Tĩnh chỉ là 1 đứa bé, nhưng cũng bị hành động khiến cho toàn bộ thế giới khiếp sợ kia làm cho nhiệt huyết sôi trào, từ đó lập chí tòng quân, muốn làm một đại danh tướng, giết địch báo quốc …
Lăng Tử Hàn đối với ánh mắt của bọn họ, không khỏi mỉm cười: “Các anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có mạnh mẽ gì đâu. Toàn bộ mọi việc đều do cha tôi, không phải tôi.”
Lâm Tĩnh chậm rãi gật đầu: “Tôi hiểu. Eclanamine lần này dám mạo hiểm lẻn vào Tân Cương, xác thực chỉ có cậu mới có thể hấp dẫn đến mức khiến gã liều lĩnh như vậy.”
“Đúng vậy. Eclanamine lần này tới, nhất định là muốn tận tay lấy mạng tôi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nhìn về phía bầu trời.
Dưới ánh bình minh mờ ảo, ba pháo hoa sau khi tắt lửa chỉ để lại làn khói trắng phập phềnh torng không trung an tĩnh. Cậu nhẹ giọng nói: “Đây chính là muốn báo cho Eclanamine biết, Lăng Tử Hàn đang ở đây phải không? Nếu vậy, Eclanamine, mày chừng nào tới? Tao đợi.”
Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu cùng Liễu Dũng đều nhìn vị thư sinh văn nhược có vẻ vô dụng này. Lúc này, khuôn mặt ôn hòa tái nhợt lại khiến bọn họ cảm nhận được sự nghiêm nghị không hãi sợ cùng kiên nghị.
Lúc này, Lô Thiểu Hoa chạy tới, hưng phấn mà nói với bọn họ: “Có người báo tin, Eclanamine xác thực đã nhập cảnh, hiện tại đang ở Bố Luân.”
HẾT CHAP 36
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT