Một tuần sau, 3 trung đội của đại đội Dã Lang liền lục tục xuất phát.
Bọn họ chia làm ba đường, phân ra đi Bắc Cương, Nam Cương, cùng Tây Cương, các phân đội của từng trung đội lại phân ra tới các khu khác nhau của chỗ đó, chấp hành các nhiệm vụ khác nhau.
Nhưng Lâm Tĩnh không đi, mà tự mình dẫn theo phân đội bí mật của trung đội tinh nhuệ nhất Bạch Lang tiến đến Urumqi. Bản thân hắn cũng lo lắng khi phải để Lăng Tử Hàn ở trung đội khác, vì vậy tự mình dẫn cậu theo.
Bọn họ mang theo các trang bị vũ khí thích hợp cho việc tác chiến thành thị, nhanh chóng lặng lẽ tiến vào Ürümqi.
Triệu An đích thân đến để báo cáo lại các tin tính báo mới nhất mà họ mới nắm được cho Lâm Tĩnh, đồng thời xác nhận lại kế hoạch hành động. Hành động lần này vẫn dựa theo phương án trước đó, do Lâm Tĩnh chỉ huy, đại đội Dã Lang đi bắt người, nhân viên Cục Quốc an phụ trách trợ giúp.
Lúc chia tay, Triệu An lại nghiêm túc nhờ vả Lâm Tĩnh, hy vọng hắn toàn lực bảo hộ an toàn cho Lăng Tử Hàn.
Đối với lời nhờ vả của người bạn tri kỷ này thì Lâm Tĩnh đương nhiên đáp ứng. Cho dù Triệu An không nhờ vả thì hắn cũng sẽ bảo vệ Lăng Tử Hàn, sẽ không để cậu phải gặp nguy hiểm. Đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi Lăng Tử Hàn đến đại đội Dã Lang, đâu thể mạo hiểm để cậu đi chiến đấu giành công được?
Trở lại sở chỉ huy của trung đội “Bạch lang”, Lâm Tĩnh lập tức chỉ định hai người bảo hộ Lăng Tử Hàn, ngoài ra, căn dặn cậu nhất định phải mặc áo chống đạn, với lại, trong lúc hành động không được xuất chiến, chỉ cần ở đằng sau xem là được.
Lăng Tử Hàn nghe lời mặc áo chống đạn, cầm súng giắt vào thắt lưng, gật đầu bảo “Rõ” với những lời dặn của Lâm Tĩnh.
Hành động bắt người lần này vô cùng thuận lợi.
Tình báo của Cục Quốc an rất chính xác. Bọn họ vẫn bí mật theo dõi thành viên của tổ chức khủng bố đang ẩn núp tại Urumqi. Tên này mỗi ngày sẽ đến hai con đường chợ khác nhau, mua tiểu đao của Dân tộc Duy Ngô Nhĩ cùng hàng hàng mỹ nghệ của các dân tộc khác, nhìn qua rất thong thả. Nhưng nhờ đi theo gã mà bọn họ tìm được ổ của chúng ở Cửu Đạo Loan.
Lâm Tĩnh bố trí đội viên đợi ở gần đó khoảng hai ngày. Ngay khi xác nhận được Muhanmetemin Hazret đã vào trong, đang họp cùng các thành viên tổ chức khủng bố lẻn vào trước đó thì Lâm Tĩnh tự mình dẫn phân đội đặc biệt phá cửa xông vào, xu thế sét đánh không kịp bưng tai, một lượt bắt được 7 tên phân tử khủng bố.
Bọn họ thực sự quá nhanh, khiến phân tử khủng bố đang họp không kịp rút súng chống lại, đã bị người thuộc bộ đội đặc chủng vững vàng trói chặt, không thể động đậy.
Lăng Tử Hàn ngồi ở sở chỉ huy cách đó không xa, nhìn tình hình trên màn hình. Hai quân sĩ phụ trách bảo vệ cậu sắc mặt không tốt cho lắm, nắm chặt súng không nói tiếng nào.
Lăng Tử Hàn hiểu tâm tình của bọn họ, do dự một hồi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có phải tôi liên lụy các anh không?”
Hai quân sĩ đó nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh, không biết nói gì mới tốt.
“Tin tôi đi, kỳ thực tôi cũng không muốn.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Tôi có thể tự lo cho mình được, sau này các anh cũng không cần bảo vệ tôi đâu.”
“Việc này … chỉ sợ anh phải trực tiếp nói với Lâm đại.” Hai người đó biểu hiện sự bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thở dài 1 tiếng. “Lăng phó, chúng tôi tất nhiên là phải bảo vệ anh rồi …”
Rất nhanh, người của Cục Quốc an đã áp giải những phân tử khủng bố từ trong tay Lâm Tĩnh đi, những người khác vào trong hiện trường, bắt đầu lục soát căn phòng.
Lâm Tĩnh dẫn đội quay về quân khu.
Hành động lần này rất gọn gàng, cũng là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn đứng ngoài xem, có thể tận mắt thấy được hành động của bộ đội đặc chủng. Trên thực tế, cậu hoàn toàn biết được nguyên nhân của việc Lâm Tĩnh tự mình dẫn đội tiến vào trong, trong lòng không khỏi cảm thán.
Ngày thứ ba, Lâm Tĩnh vẫn đang mật thiết quan tâm sự tiến triển của các hành động nhận được báo cáo của “Hắc lang” Lạc Thiên Thu, gần đây phân tử khủng bố tại khu Kashgar tạo ra 1 loạt các sự kiện nổ bom khủng bố, bọn họ tìm hiểu nguyên nhân thì biết được ổ của bọn phân tử khủng bố gần Peyziwat (1). Chỉ là, hỏa lực đối phương rất mạnh, người lại đông, hai phân đội bên trung đội “Hồng lang” đi cùng anh lại binh lực hữu hạn, cần phải tiếp viện gấp.
Lâm Tĩnh không nói gì, lập tức hạ lệnh “Bạch lang” Chu Khải Minh nhanh chóng mang trung đội của mình đến đó tiếp viện. Hắn cũng lưu lại 1 phân đội ở lại quân khu để phòng ngừa chuyện xảy ra, còn mình thì dẫn theo phân đội đặc biệt đi máy bay quân dụng đến Kashgar.
Lăng Tử Hàn vẫn an tĩnh đi theo bên cạnh hắn, không có khẩn trương cũng chẳng có sự hưng phấn.
Khu Kashgar hiện nay tình thế phức tạp, các thành viên của tổ chức khủng bố lẻn vào hòa cùng với nhân viên nội địa đến đây phát triển và bình dân dân tộc thiểu số sống ở đây hỗn tạp lại, hành động của bọn họ có thể để lộ tiếng bất kì lúc nào. Để bí mật, Lạc Thiên Thu dẫn đội cùng Chu Khải Minh và Lâm Tĩnh hội hợp tại hoang dã, sau đó thừa đêm tối hành quân gấp, chạy tới một ốc đảo nhỏ ở phía đông Peyziwat. Nơi này trước đây là một khu bình dân ở, hiện tại là chỗ huấn luyện quy mô lớn của tổ chức khủng bố “Lê minh chi tử”.
Trên đường phần lớn đều là sa mạc, Lâm Tĩnh dẫn đội đi nhanh cũng không quên quay đầu lại xem Lăng Tử Hàn, sợ cậu bị tụt lại phía sau. Lăng Tử Hàn mặc bộ quân phục màu sa mạc vẫn đang nối gót theo sau, xem chừng hai tháng huấn luyện qua không hề uổng phí. Các quân sĩ khác đều mang trang bị vũ khí hạng nặng trên lưng, chỉ có Lăng Tử Hàn đi tay không, trên người cậu chỉ mang theo micro và súng lục. Dù vậy thôi Lâm Tĩnh cũng rất thoả mãn với biểu hiện của cậu.
Trong bóng tối lúc hừng đông, bọn họ đến gần ốc đảo. Lâm Tĩnh ra dấu, lập tức, hơn hai trăm quân sĩ đều cúi người xuống.
Trinh sát ban đầu do Lạc Thiên Thu phái tới lập tức vẽ ra trên mặt cát địa hình đại thể bên trong cùng từng phương vị phân bố của phân tử khủng bố. Bọn họ tính qua, phân tử khủng bố cũng hơn 150 người.
Lâm Tĩnh lập tức căn cứ vào tình báo này, phân công Lạc Thiên Thu dẫn đội từ 2 phía Đông – Nam đánh vào, Chu Khải Minh dẫn đội bọc đánh từ 2 phía tây, bắc, còn hắn thì dẫn đội đột kích chính diện.
Cuối cùng, hắn nói: “Phải giết toàn bộ”. Thanh âm rất nhẹ, nhưng ngữ khí rất tàn độc.
Lạc Thiên Thu cùng Chu Khải Minh đều lãnh tĩnh đáp: “Yes, sir.”
Lúc này Lâm Tĩnh mới nhớ Lăng Tử Hàn đang đứng bên cạnh hắn, liền ra lệnh: “Bạch lang, Hắc lang, mỗi bên các anh phái ra 3 người, bảo hộ cho Lăng phó.”
Lạc Thiên Thu cùng Chu Khải Minh do dự một chút: “Yes, sir.”
“Không cần.” Lăng Tử Hàn lập tức nói. “Tôi có năng lực tự bảo vệ mình, không có việc gì. Phần tử khủng bố nhiều như vậy, không được vì tôi mà làm giảm binh lực của các anh.”
Lâm Tĩnh cũng không dám mạo hiểm. Hắn kiên trì thấp giọng giải thích: “Lăng phó, cần phải cử người bảo vệ cho cậu, ở đây không thể sơ suất, chúng tôi kém vài người cũng không có vấn đề gì.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút: “Vậy để lại 1 người là được rồi, không cần nhiều đến vậy.”
Lâm Tĩnh nhìn Lạc Thiên Thu cùng Chu Khải Minh. Hai người đều sợ hãi. Rất sợ hắn sẽ kêu mình ở lại. Cuối cùng Lâm Tĩnh nói rằng “Vậy đi, Hắc Lang, anh kêu 1 người ở lại bảo vệ cho Lăng phó, những người khác vẫn hành động theo kế hoạch.”
Chu Khải Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy, triệu tập thuộc hạ của mình đi chuẩn bị.
Lạc Thiên Thu trở lại đội của mình ở bên kia, cúi đầu phân phó. Chốc lát sau, có 1 quân sĩ ủ rũ bước tới, nói với Lăng Tử Hàn: “Lăng phó, tôi sẽ bảo vệ cho anh, xin anh nghe theo lời sắp xếp của tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa gật đầu: “Được.”
Lâm Tĩnh lúc này mới rời đi, chuẩn bị dẫn theo phân đội đặc biệt đột nhập từ Cửa Nam nguy hiểm nhất. Đó chính là đường ra vào chính của ốc đảo này, phân tử khủng bố canh phòng rất nghiêm.
Lăng Tử Hàn nghe theo lời của người bảo vệ cậu ẩn tại cồn cát phía sau. Quân sĩ kia cầm súng trường đột kích cầm trong tay, khẩn trương chú ý động tĩnh bốn phía. Lăng Tử Hàn hơi ló người ra. Ở chỗ này nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn rõ toàn bộ ốc đảo phía trước.
10′ sau, bốn phương tám hướng song song phát động đánh bất ngờ.
Lăng Tử Hàn nhìn Lâm Tĩnh mẫn tiệp dẫn đội xuất kích, nhanh chóng đánh trạm gác thiết lập tại cửa Nam, mã tấu vung lên, lập tức không 1 tiếng động giải quyết đối phương.
Cùng lúc đó, các quân sĩ của các hướng khác cũng giết chết lính gác không để lộ ra 1 tiếng động nào.
Lập tức, hơn 200 quân sĩ mặc quân phục màu sa mạc như mãnh hỗ xuống núi, lao thẳng tới mục tiêu. Trong đêm tối, việc tiêu diệt được tiến hành lặng lẽ.
Lăng Tử Hàn nhìn Lâm Tĩnh trong bóng đêm giơ đao đâm chém, vô cùng mạnh mẽ, kẻ địch đều ngã xuống, thực sự là người ngã như cây đổ, không khỏi thầm khen, thực sự là một dũng tướng mạnh mẽ.
Bỗng nhiên, chẳng biết từ đâu vang lên tiếng súng, phá vỡ ánh bình minh vắng vẻ.
Nhất thời, trong thôn như nổ tung, khắp nơi đều là tiếng nổ mạnh của lựu đạn cùng tiếng súng.
Đối kháng kịch liệt giằng co chưa tới nửa tiếng thì phần tử khủng bố cảm nhận ra được phong cách sắc bén của người đang đánh úp, không ít người kêu lớn: “Đây là đại đội Dã Lang, mau lui.”
Vì vậy, có vài người bắt đầu phá vòng vây. Bất quá, tay súng bắn tỉa chờ đã lâu ở xung quanh khu tập kích cũng bắt đầu bắn, tiêu diệt bọn khủng bố định chạy ra khỏi ốc đảo.
Đột nhiên, Lăng Tử Hàn nghe được tiếng khóc của trẻ nhỏ cùng tiếng thét chói tai của phụ nữ vang vọng trong ánh rạng đông, không khỏi giật mình. Ở đây có bình dân sao? Cậu lập tức đứng dậy chạy đi.
HẾT CHAP 31
Mục lục
(1) Peyziwat là một huyện thuộc địa khu Kashgar, Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 6528 ki-lô-mét vuông, dân số năm 2002 là 320.000 người. Mã số bưu chính là. Chính quyền huyện đóng ở. Về mặt hành chính, huyện này được chia thành 2 trấn, 11 hương.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Peyziwat
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT